Tác giả:

Một đôi trai gái ôm nhau. Mùa đông lạnh lẽo, lớp áo khoác dày, hơi ấm phả ra không khí. Bầu trời hôm nay hơi u ám, giống như mịch mù, cũng giống như đen tối. Đôi trai gái vẫn ôm nhau thật chặt, vì đây là châu Âu, dù hôn nhau cũng không gây chú ý. Coi như bởi một cái gì đó, họ cũng bỏ qua tất cả một lần. Chợt, một âm thanh rất khẽ vang lên. Âm thanh của sự thức tỉnh! Hắn đẩy mạnh cô ra bằng một tay, tay còn lại đặt lên ngực, nơi có một dòng máu đỏ tươi bất chấp chảy xuống - Phong.... - Cô ta khẽ gọi, toan đở lấy hắn. Nhưng hắn không cần, một lần nữa đẩy cô ra, lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nhìn khẩu súng đã gắn ống giảm thanh trên tay cô. Phải, là cô trong một giây hắn buông lỏng mà nổ súng! - Em xin lỗi! - Cô buông khẩu súng ra, nó rơi xuống nền gạch, tan vào không khí - Ngay từ đầu em đã không quyết định cùng anh bỏ trốn, đây chỉ là nhiệm vụ của tổ chức mà thôi. Hắn không còn nghe được cô đang nói gì nữa, sắc mặt tái nhợt, cả người ngã xuống. Lần đầu hắn gặp cô, hắn cứu cô một mạng.…

Chương 18: Cậu không cần cảm ơn chị

Ka Vẫn Luôn Dại Gái Như VậyTác giả: ThanhtTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhMột đôi trai gái ôm nhau. Mùa đông lạnh lẽo, lớp áo khoác dày, hơi ấm phả ra không khí. Bầu trời hôm nay hơi u ám, giống như mịch mù, cũng giống như đen tối. Đôi trai gái vẫn ôm nhau thật chặt, vì đây là châu Âu, dù hôn nhau cũng không gây chú ý. Coi như bởi một cái gì đó, họ cũng bỏ qua tất cả một lần. Chợt, một âm thanh rất khẽ vang lên. Âm thanh của sự thức tỉnh! Hắn đẩy mạnh cô ra bằng một tay, tay còn lại đặt lên ngực, nơi có một dòng máu đỏ tươi bất chấp chảy xuống - Phong.... - Cô ta khẽ gọi, toan đở lấy hắn. Nhưng hắn không cần, một lần nữa đẩy cô ra, lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nhìn khẩu súng đã gắn ống giảm thanh trên tay cô. Phải, là cô trong một giây hắn buông lỏng mà nổ súng! - Em xin lỗi! - Cô buông khẩu súng ra, nó rơi xuống nền gạch, tan vào không khí - Ngay từ đầu em đã không quyết định cùng anh bỏ trốn, đây chỉ là nhiệm vụ của tổ chức mà thôi. Hắn không còn nghe được cô đang nói gì nữa, sắc mặt tái nhợt, cả người ngã xuống. Lần đầu hắn gặp cô, hắn cứu cô một mạng.… Như một mệnh lệnh, bọn du côn đồng loạt dừng tay, hướng về phía phát ra giọng nói. Đó là một cô gái cao hơn 1m7, mặc bộ đồ thể thao màu xám, không son phấn nhưng rất xinh đẹp. Đặt biệt, đôi môi hoàn mỹ kia rõ ràng là dụ người ta cắn.- Mấy người đã phạm tội cố ý gây thương tích, nếu tiếp tục thì tôi sẽ báo công an! - Sở Dao giơ điện thoại lên- Hahaha... - tên đầu to làm ra vẻ hung tợn - Chắc tao sợ bọn công an à ~- Người đẹp, nếu em tốt bụng như vậy thì thế chỗ cho thằng này đi. Bọn này biết thương hoa tiếc ngọc mà...- Đúng đúng đúngSở Dao cong khoé môi. Không ngờ xã hội này còn nhiều cặn bã b**n th** đến vậy, liên tục đụng trúng.Mà lúc này Mặc Phong đang đánh giá Sở Dao: bước chân trầm ổn, cánh tay linh hoạt, đôi mắt chăm chú... Khá giống biểu hiện của Mặc Thanh Thanh, có lẽ từng học võ hoặc ít nhất thân thủ không tồi."Mặc Phong mà cũng có ngày được gái cứu"- Mấy người không sợ công an sao? - Sở Dao lùi một bước - Vậy còn... Cảnh sát thì sao?- Cảnh sá....Rầm.Tên đầu to bị cú đá bất ngờ của Sở Dao văng ra 2 mét, đập lên tường. 3 thằng đàn em trợn to mắt nhìn chưa kịp phản ứng. Mặc Phong không suy nghĩ cũng đạp cho thằng béo kế bên một cước rồi chạy ra sau lưng Sở Dao.- Bọn chúng đang xin đểu tôi đó! - hắn khai báo- Yên tâm đi, tôi cho bóc lịch hết! - Sở Dao chắc chắn. Nói rồi cô lập tức xông lên, chân dài thể hiện, tóm gọn cả lũ.Lát sau- Cảm ơn! Nhưng có thể cho tôi số điện thoại của cô không? Tôi sợ chúng sẽ trả thù!Trả thù là giả, xin liên lạc mới là thật.- Có gì thì gọi 113 đi! - Sở Dao không quan tâm đáp, thường thì cô ít để ý tới loại cá mặn như Mặc Phong. Hôm nay chỉ là thuận đường mà thôi.- À, tôi là Mặc Phong. Còn cô?,- Mặc Phong? Mặc Tiểu Phong?- Phải!Hắn vừa dứt lời, một cái tát đã bay tới: Tên khốn nạn!

Như một mệnh lệnh, bọn du côn đồng loạt dừng tay, hướng về phía phát ra giọng nói. Đó là một cô gái cao hơn 1m7, mặc bộ đồ thể thao màu xám, không son phấn nhưng rất xinh đẹp. Đặt biệt, đôi môi hoàn mỹ kia rõ ràng là dụ người ta cắn.

- Mấy người đã phạm tội cố ý gây thương tích, nếu tiếp tục thì tôi sẽ báo công an! - Sở Dao giơ điện thoại lên

- Hahaha... - tên đầu to làm ra vẻ hung tợn - Chắc tao sợ bọn công an à ~

- Người đẹp, nếu em tốt bụng như vậy thì thế chỗ cho thằng này đi. Bọn này biết thương hoa tiếc ngọc mà...

- Đúng đúng đúng

Sở Dao cong khoé môi. Không ngờ xã hội này còn nhiều cặn bã b**n th** đến vậy, liên tục đụng trúng.

Mà lúc này Mặc Phong đang đánh giá Sở Dao: bước chân trầm ổn, cánh tay linh hoạt, đôi mắt chăm chú... Khá giống biểu hiện của Mặc Thanh Thanh, có lẽ từng học võ hoặc ít nhất thân thủ không tồi.

"Mặc Phong mà cũng có ngày được gái cứu"

- Mấy người không sợ công an sao? - Sở Dao lùi một bước - Vậy còn... Cảnh sát thì sao?

- Cảnh sá....

Rầm.

Tên đầu to bị cú đá bất ngờ của Sở Dao văng ra 2 mét, đập lên tường. 3 thằng đàn em trợn to mắt nhìn chưa kịp phản ứng. Mặc Phong không suy nghĩ cũng đạp cho thằng béo kế bên một cước rồi chạy ra sau lưng Sở Dao.

- Bọn chúng đang xin đểu tôi đó! - hắn khai báo

- Yên tâm đi, tôi cho bóc lịch hết! - Sở Dao chắc chắn. Nói rồi cô lập tức xông lên, chân dài thể hiện, tóm gọn cả lũ.

Lát sau

- Cảm ơn! Nhưng có thể cho tôi số điện thoại của cô không? Tôi sợ chúng sẽ trả thù!

Trả thù là giả, xin liên lạc mới là thật.

- Có gì thì gọi 113 đi! - Sở Dao không quan tâm đáp, thường thì cô ít để ý tới loại cá mặn như Mặc Phong. Hôm nay chỉ là thuận đường mà thôi.

- À, tôi là Mặc Phong. Còn cô?

,- Mặc Phong? Mặc Tiểu Phong?

- Phải!

Hắn vừa dứt lời, một cái tát đã bay tới: Tên khốn nạn!

Ka Vẫn Luôn Dại Gái Như VậyTác giả: ThanhtTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhMột đôi trai gái ôm nhau. Mùa đông lạnh lẽo, lớp áo khoác dày, hơi ấm phả ra không khí. Bầu trời hôm nay hơi u ám, giống như mịch mù, cũng giống như đen tối. Đôi trai gái vẫn ôm nhau thật chặt, vì đây là châu Âu, dù hôn nhau cũng không gây chú ý. Coi như bởi một cái gì đó, họ cũng bỏ qua tất cả một lần. Chợt, một âm thanh rất khẽ vang lên. Âm thanh của sự thức tỉnh! Hắn đẩy mạnh cô ra bằng một tay, tay còn lại đặt lên ngực, nơi có một dòng máu đỏ tươi bất chấp chảy xuống - Phong.... - Cô ta khẽ gọi, toan đở lấy hắn. Nhưng hắn không cần, một lần nữa đẩy cô ra, lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nhìn khẩu súng đã gắn ống giảm thanh trên tay cô. Phải, là cô trong một giây hắn buông lỏng mà nổ súng! - Em xin lỗi! - Cô buông khẩu súng ra, nó rơi xuống nền gạch, tan vào không khí - Ngay từ đầu em đã không quyết định cùng anh bỏ trốn, đây chỉ là nhiệm vụ của tổ chức mà thôi. Hắn không còn nghe được cô đang nói gì nữa, sắc mặt tái nhợt, cả người ngã xuống. Lần đầu hắn gặp cô, hắn cứu cô một mạng.… Như một mệnh lệnh, bọn du côn đồng loạt dừng tay, hướng về phía phát ra giọng nói. Đó là một cô gái cao hơn 1m7, mặc bộ đồ thể thao màu xám, không son phấn nhưng rất xinh đẹp. Đặt biệt, đôi môi hoàn mỹ kia rõ ràng là dụ người ta cắn.- Mấy người đã phạm tội cố ý gây thương tích, nếu tiếp tục thì tôi sẽ báo công an! - Sở Dao giơ điện thoại lên- Hahaha... - tên đầu to làm ra vẻ hung tợn - Chắc tao sợ bọn công an à ~- Người đẹp, nếu em tốt bụng như vậy thì thế chỗ cho thằng này đi. Bọn này biết thương hoa tiếc ngọc mà...- Đúng đúng đúngSở Dao cong khoé môi. Không ngờ xã hội này còn nhiều cặn bã b**n th** đến vậy, liên tục đụng trúng.Mà lúc này Mặc Phong đang đánh giá Sở Dao: bước chân trầm ổn, cánh tay linh hoạt, đôi mắt chăm chú... Khá giống biểu hiện của Mặc Thanh Thanh, có lẽ từng học võ hoặc ít nhất thân thủ không tồi."Mặc Phong mà cũng có ngày được gái cứu"- Mấy người không sợ công an sao? - Sở Dao lùi một bước - Vậy còn... Cảnh sát thì sao?- Cảnh sá....Rầm.Tên đầu to bị cú đá bất ngờ của Sở Dao văng ra 2 mét, đập lên tường. 3 thằng đàn em trợn to mắt nhìn chưa kịp phản ứng. Mặc Phong không suy nghĩ cũng đạp cho thằng béo kế bên một cước rồi chạy ra sau lưng Sở Dao.- Bọn chúng đang xin đểu tôi đó! - hắn khai báo- Yên tâm đi, tôi cho bóc lịch hết! - Sở Dao chắc chắn. Nói rồi cô lập tức xông lên, chân dài thể hiện, tóm gọn cả lũ.Lát sau- Cảm ơn! Nhưng có thể cho tôi số điện thoại của cô không? Tôi sợ chúng sẽ trả thù!Trả thù là giả, xin liên lạc mới là thật.- Có gì thì gọi 113 đi! - Sở Dao không quan tâm đáp, thường thì cô ít để ý tới loại cá mặn như Mặc Phong. Hôm nay chỉ là thuận đường mà thôi.- À, tôi là Mặc Phong. Còn cô?,- Mặc Phong? Mặc Tiểu Phong?- Phải!Hắn vừa dứt lời, một cái tát đã bay tới: Tên khốn nạn!

Chương 18: Cậu không cần cảm ơn chị