"Đoàng!!" Tiếng sét vang lên xé toạc màn đêm tĩnh lặng, mưa ào ào phủ xuống khoác lên thành phố một chiếc áo sinh cơ tươi mát. Trên đường phố lúc nửa đêm chỉ còn lác đác vài chiếc xe lưu thông qua lại. Phần lớn đều là những chiếc xe tải đường dài. Tại một góc thành phố nhỏ trong căn phòng trọ ổ chuột lụp xụp, khắp nơi đều là vết dột nứt. Nước mưa dột thấm qua mái nhà nhỏ xuống từng giọt tí tách. Trên chiếc giường rách nát bẩn thỉu, loang lổ từng vệt ố vàng, một thân hình nhỏ gầy nằm cuộn tròn cong mình lại như con cuốn chiếu nhỏ. Trong không gian chật hẹp ẩm mốc, chỉ có tiếng mưa dột tí tách cùng tiếng hít thở khó khăn xen lẫn một vài tiếng r*n r* nho nhỏ. Trên gương mặt nhỏ nhắn, gầy gò vàng như nên kia, một giọt lại một giọt nước mắt rơi ra, thấm ướt tóc dưới gối, thổn thức, tuyệt vọng, tủi thân. . . Dần dần, tiếng r*n r* nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tĩnh lặng, trong màn đêm chỉ còn sót lại tiếng mưa. Mưa rơi rả rích, lạnh buốt, tựa như lời ai thán, lại tựa như hoan hỉ như có như…
Chương 3: Không gian biến dị
Mạt Thế Trùng Sinh Chi Một Góc Điền ViênTác giả: Màn Thầu MốcTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế"Đoàng!!" Tiếng sét vang lên xé toạc màn đêm tĩnh lặng, mưa ào ào phủ xuống khoác lên thành phố một chiếc áo sinh cơ tươi mát. Trên đường phố lúc nửa đêm chỉ còn lác đác vài chiếc xe lưu thông qua lại. Phần lớn đều là những chiếc xe tải đường dài. Tại một góc thành phố nhỏ trong căn phòng trọ ổ chuột lụp xụp, khắp nơi đều là vết dột nứt. Nước mưa dột thấm qua mái nhà nhỏ xuống từng giọt tí tách. Trên chiếc giường rách nát bẩn thỉu, loang lổ từng vệt ố vàng, một thân hình nhỏ gầy nằm cuộn tròn cong mình lại như con cuốn chiếu nhỏ. Trong không gian chật hẹp ẩm mốc, chỉ có tiếng mưa dột tí tách cùng tiếng hít thở khó khăn xen lẫn một vài tiếng r*n r* nho nhỏ. Trên gương mặt nhỏ nhắn, gầy gò vàng như nên kia, một giọt lại một giọt nước mắt rơi ra, thấm ướt tóc dưới gối, thổn thức, tuyệt vọng, tủi thân. . . Dần dần, tiếng r*n r* nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tĩnh lặng, trong màn đêm chỉ còn sót lại tiếng mưa. Mưa rơi rả rích, lạnh buốt, tựa như lời ai thán, lại tựa như hoan hỉ như có như… Nguyễn Mai chỉ cảm thấy toàn thân bị chèn ép nặng nề, không khí xung quanh như bị rút hết. Đầu óc choáng váng, một lượng thông tin khổng lồ ào ạt xông tới đâm vào thức hải đau nhói.Nguyễn Mai bối rối trong chốc lát rồi bình tĩnh cắn răng chịu đựng, cô đoán đây hẳn là một dạng truyền thừa có liên quan đến sợi dây đeo tay mà nguyên chủ đeo từ nhỏ.Quả thực Nguyễn Mai đã đoán đúng, đây là một phần truyền thừa của không gian gắn liền với sợi dây, chỉ có điều phương thức truyền thừa của sợi dây quá sức bá đạo. Đó là một phương pháp huyết khế đặc biệt.Máu để nhận chủ không phải là máu thông thường mà sợi dây chỉ nhận chủ bằng máu trong tim.Máu trong tim là thứ tùy tiện có thể lấy ra sao? Đáp án đương nhiên là không, hơn nữa nó còn mang điều kiện khác đó là chủ nhân huyết khế phải có linh hồn đủ cường đại, cộng với sự hòa hợp cân bằng nhất định mới có thể áp đảo linh thức trong sợi dây, bức nó phải cúi đầu nhận chủ.Thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng có lẽ là vận khí Nguyễn Mai cực tốt thế nên cô mới may mắn có đủ điều kiện sau khi đoạt xá thuận lơi bức sợi dây mở ra huyết khế tiếp nhận truyền thừa.Đợi cho đến khi cơn đau hoàn toàn tán đi, cơn đau nhức từ trong xương cốt dịu dần. Lực lượng từ truyền thừa mới bắt đầu giúp cô chữa trị thân thể.Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt bùng lên, bao phủ lấy cơ thể Nguyễn Mai, giúp cô sắp xếp lại toàn bộ kinh mạch.Đau đớn và êm dịu đan xen, tựa như người thợ đang đắp nặn phần tác phẩm nghệ thuật cuối cùng của cuộc đời mình. Xây dựng và sửa chữa sau đó tiếp tục xây dựng và sửa chữa. Nguyễn Mai cảm thấy thời gian trôi qua cực chậm, như vài thế kỷ đã qua, chỉ thấy mỗi lần đạt đến cực hạn sau đó đau đớn lại lui dần như thủy triều không ngừng tiến liên, rồi rút xuống. Ép bức cô phải rèn luyện không ngừng với cường độ ngày một tăng.Thời gian cứ trôi qua, mãi cho đến khi thân thể Nguyễn Mai đạt đến một giới hạn mới, lúc này không gian mới dừng lại. Không ngừng từ từ điều chỉnh, ôn nhu bao bọc lấy cô. Chỉ thấy lúc này trôi nổi huyền phù* trong linh tuyền một thân thể nhỏ bé đang điên cuồng hấp thu linh khí trong đất trời.trôi nổi lơ lửng trong nước, không chìm không nổiNhững chất độc trong cơ thể không ngừng được bài xuất bằng mắt thường sau đó nhanh chóng tán đi. Vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại với tốc độ ngày một nhanh cuối cùng thân thể nhỏ bé kia hoàn toàn nổi lên cho đến khi cách mặt nước một sải tay sau đó ngừng lại và được một luồng ánh sáng màu xanh bao bọc lấy.Cùng lúc đó tại một tòa nhà ngầm trong lòng đất, trong căn phòng bài trí đầy những món đồ kỳ quái lại mang theo một luồng không khí cổ xưa nồng đậm. Nhìn thoáng qua căn phòng người ta chỉ cảm giác nó rất giản dị, nhưng nếu nhìn kỹ lại, không một món đồ nào không có giá trị vô giá.Chỉ thấy ở giữa căn phòng trưng bày một quả cầu làm bằng một vật liệu không biết tên, xung quanh bao phủ một làn mỏng manh ánh sáng hết sức nhu hòa, lại đột nhiên bị bao phủ bởi một luồng khói đen kỳ dị đáng sợ. Luồng khói đen này ngày càng nồng đậm còn mang theo một ít ẩn ẩn hoa văn đường nét kì quái phóng ra những năng lượng ẩn theo màu đen ánh kim nhàn nhạt.Tại lúc đó ở khắp nơi bao quanh bán kính mộtvạn dặm xung quanh khu vực gần quả cầu, chỉ thấy một loạt những người mặc áo tu sĩ, có người đang vẽ những họa tiết lạ lùng, có người đang đánh cờ, cũng có người đang luyện tập đều đồng loạt dừng lại cảm thấy lồng ngực đau nhói. Những trưởng lão đang bế quan đều đồng loạt mở mắt, rồi ngã xuống lâm vào hôn mê.Thiên biến đến rồi.
Nguyễn Mai chỉ cảm thấy toàn thân bị chèn ép nặng nề, không khí xung quanh như bị rút hết. Đầu óc choáng váng, một lượng thông tin khổng lồ ào ạt xông tới đâm vào thức hải đau nhói.
Nguyễn Mai bối rối trong chốc lát rồi bình tĩnh cắn răng chịu đựng, cô đoán đây hẳn là một dạng truyền thừa có liên quan đến sợi dây đeo tay mà nguyên chủ đeo từ nhỏ.
Quả thực Nguyễn Mai đã đoán đúng, đây là một phần truyền thừa của không gian gắn liền với sợi dây, chỉ có điều phương thức truyền thừa của sợi dây quá sức bá đạo. Đó là một phương pháp huyết khế đặc biệt.
Máu để nhận chủ không phải là máu thông thường mà sợi dây chỉ nhận chủ bằng máu trong tim.
Máu trong tim là thứ tùy tiện có thể lấy ra sao? Đáp án đương nhiên là không, hơn nữa nó còn mang điều kiện khác đó là chủ nhân huyết khế phải có linh hồn đủ cường đại, cộng với sự hòa hợp cân bằng nhất định mới có thể áp đảo linh thức trong sợi dây, bức nó phải cúi đầu nhận chủ.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng có lẽ là vận khí Nguyễn Mai cực tốt thế nên cô mới may mắn có đủ điều kiện sau khi đoạt xá thuận lơi bức sợi dây mở ra huyết khế tiếp nhận truyền thừa.
Đợi cho đến khi cơn đau hoàn toàn tán đi, cơn đau nhức từ trong xương cốt dịu dần. Lực lượng từ truyền thừa mới bắt đầu giúp cô chữa trị thân thể.
Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt bùng lên, bao phủ lấy cơ thể Nguyễn Mai, giúp cô sắp xếp lại toàn bộ kinh mạch.
Đau đớn và êm dịu đan xen, tựa như người thợ đang đắp nặn phần tác phẩm nghệ thuật cuối cùng của cuộc đời mình. Xây dựng và sửa chữa sau đó tiếp tục xây dựng và sửa chữa. Nguyễn Mai cảm thấy thời gian trôi qua cực chậm, như vài thế kỷ đã qua, chỉ thấy mỗi lần đạt đến cực hạn sau đó đau đớn lại lui dần như thủy triều không ngừng tiến liên, rồi rút xuống. Ép bức cô phải rèn luyện không ngừng với cường độ ngày một tăng.
Thời gian cứ trôi qua, mãi cho đến khi thân thể Nguyễn Mai đạt đến một giới hạn mới, lúc này không gian mới dừng lại. Không ngừng từ từ điều chỉnh, ôn nhu bao bọc lấy cô. Chỉ thấy lúc này trôi nổi huyền phù* trong linh tuyền một thân thể nhỏ bé đang điên cuồng hấp thu linh khí trong đất trời.
trôi nổi lơ lửng trong nước, không chìm không nổi
Những chất độc trong cơ thể không ngừng được bài xuất bằng mắt thường sau đó nhanh chóng tán đi. Vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại với tốc độ ngày một nhanh cuối cùng thân thể nhỏ bé kia hoàn toàn nổi lên cho đến khi cách mặt nước một sải tay sau đó ngừng lại và được một luồng ánh sáng màu xanh bao bọc lấy.
Cùng lúc đó tại một tòa nhà ngầm trong lòng đất, trong căn phòng bài trí đầy những món đồ kỳ quái lại mang theo một luồng không khí cổ xưa nồng đậm. Nhìn thoáng qua căn phòng người ta chỉ cảm giác nó rất giản dị, nhưng nếu nhìn kỹ lại, không một món đồ nào không có giá trị vô giá.
Chỉ thấy ở giữa căn phòng trưng bày một quả cầu làm bằng một vật liệu không biết tên, xung quanh bao phủ một làn mỏng manh ánh sáng hết sức nhu hòa, lại đột nhiên bị bao phủ bởi một luồng khói đen kỳ dị đáng sợ. Luồng khói đen này ngày càng nồng đậm còn mang theo một ít ẩn ẩn hoa văn đường nét kì quái phóng ra những năng lượng ẩn theo màu đen ánh kim nhàn nhạt.
Tại lúc đó ở khắp nơi bao quanh bán kính mộtvạn dặm xung quanh khu vực gần quả cầu, chỉ thấy một loạt những người mặc áo tu sĩ, có người đang vẽ những họa tiết lạ lùng, có người đang đánh cờ, cũng có người đang luyện tập đều đồng loạt dừng lại cảm thấy lồng ngực đau nhói. Những trưởng lão đang bế quan đều đồng loạt mở mắt, rồi ngã xuống lâm vào hôn mê.
Thiên biến đến rồi.
Mạt Thế Trùng Sinh Chi Một Góc Điền ViênTác giả: Màn Thầu MốcTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế"Đoàng!!" Tiếng sét vang lên xé toạc màn đêm tĩnh lặng, mưa ào ào phủ xuống khoác lên thành phố một chiếc áo sinh cơ tươi mát. Trên đường phố lúc nửa đêm chỉ còn lác đác vài chiếc xe lưu thông qua lại. Phần lớn đều là những chiếc xe tải đường dài. Tại một góc thành phố nhỏ trong căn phòng trọ ổ chuột lụp xụp, khắp nơi đều là vết dột nứt. Nước mưa dột thấm qua mái nhà nhỏ xuống từng giọt tí tách. Trên chiếc giường rách nát bẩn thỉu, loang lổ từng vệt ố vàng, một thân hình nhỏ gầy nằm cuộn tròn cong mình lại như con cuốn chiếu nhỏ. Trong không gian chật hẹp ẩm mốc, chỉ có tiếng mưa dột tí tách cùng tiếng hít thở khó khăn xen lẫn một vài tiếng r*n r* nho nhỏ. Trên gương mặt nhỏ nhắn, gầy gò vàng như nên kia, một giọt lại một giọt nước mắt rơi ra, thấm ướt tóc dưới gối, thổn thức, tuyệt vọng, tủi thân. . . Dần dần, tiếng r*n r* nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tĩnh lặng, trong màn đêm chỉ còn sót lại tiếng mưa. Mưa rơi rả rích, lạnh buốt, tựa như lời ai thán, lại tựa như hoan hỉ như có như… Nguyễn Mai chỉ cảm thấy toàn thân bị chèn ép nặng nề, không khí xung quanh như bị rút hết. Đầu óc choáng váng, một lượng thông tin khổng lồ ào ạt xông tới đâm vào thức hải đau nhói.Nguyễn Mai bối rối trong chốc lát rồi bình tĩnh cắn răng chịu đựng, cô đoán đây hẳn là một dạng truyền thừa có liên quan đến sợi dây đeo tay mà nguyên chủ đeo từ nhỏ.Quả thực Nguyễn Mai đã đoán đúng, đây là một phần truyền thừa của không gian gắn liền với sợi dây, chỉ có điều phương thức truyền thừa của sợi dây quá sức bá đạo. Đó là một phương pháp huyết khế đặc biệt.Máu để nhận chủ không phải là máu thông thường mà sợi dây chỉ nhận chủ bằng máu trong tim.Máu trong tim là thứ tùy tiện có thể lấy ra sao? Đáp án đương nhiên là không, hơn nữa nó còn mang điều kiện khác đó là chủ nhân huyết khế phải có linh hồn đủ cường đại, cộng với sự hòa hợp cân bằng nhất định mới có thể áp đảo linh thức trong sợi dây, bức nó phải cúi đầu nhận chủ.Thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng có lẽ là vận khí Nguyễn Mai cực tốt thế nên cô mới may mắn có đủ điều kiện sau khi đoạt xá thuận lơi bức sợi dây mở ra huyết khế tiếp nhận truyền thừa.Đợi cho đến khi cơn đau hoàn toàn tán đi, cơn đau nhức từ trong xương cốt dịu dần. Lực lượng từ truyền thừa mới bắt đầu giúp cô chữa trị thân thể.Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt bùng lên, bao phủ lấy cơ thể Nguyễn Mai, giúp cô sắp xếp lại toàn bộ kinh mạch.Đau đớn và êm dịu đan xen, tựa như người thợ đang đắp nặn phần tác phẩm nghệ thuật cuối cùng của cuộc đời mình. Xây dựng và sửa chữa sau đó tiếp tục xây dựng và sửa chữa. Nguyễn Mai cảm thấy thời gian trôi qua cực chậm, như vài thế kỷ đã qua, chỉ thấy mỗi lần đạt đến cực hạn sau đó đau đớn lại lui dần như thủy triều không ngừng tiến liên, rồi rút xuống. Ép bức cô phải rèn luyện không ngừng với cường độ ngày một tăng.Thời gian cứ trôi qua, mãi cho đến khi thân thể Nguyễn Mai đạt đến một giới hạn mới, lúc này không gian mới dừng lại. Không ngừng từ từ điều chỉnh, ôn nhu bao bọc lấy cô. Chỉ thấy lúc này trôi nổi huyền phù* trong linh tuyền một thân thể nhỏ bé đang điên cuồng hấp thu linh khí trong đất trời.trôi nổi lơ lửng trong nước, không chìm không nổiNhững chất độc trong cơ thể không ngừng được bài xuất bằng mắt thường sau đó nhanh chóng tán đi. Vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại với tốc độ ngày một nhanh cuối cùng thân thể nhỏ bé kia hoàn toàn nổi lên cho đến khi cách mặt nước một sải tay sau đó ngừng lại và được một luồng ánh sáng màu xanh bao bọc lấy.Cùng lúc đó tại một tòa nhà ngầm trong lòng đất, trong căn phòng bài trí đầy những món đồ kỳ quái lại mang theo một luồng không khí cổ xưa nồng đậm. Nhìn thoáng qua căn phòng người ta chỉ cảm giác nó rất giản dị, nhưng nếu nhìn kỹ lại, không một món đồ nào không có giá trị vô giá.Chỉ thấy ở giữa căn phòng trưng bày một quả cầu làm bằng một vật liệu không biết tên, xung quanh bao phủ một làn mỏng manh ánh sáng hết sức nhu hòa, lại đột nhiên bị bao phủ bởi một luồng khói đen kỳ dị đáng sợ. Luồng khói đen này ngày càng nồng đậm còn mang theo một ít ẩn ẩn hoa văn đường nét kì quái phóng ra những năng lượng ẩn theo màu đen ánh kim nhàn nhạt.Tại lúc đó ở khắp nơi bao quanh bán kính mộtvạn dặm xung quanh khu vực gần quả cầu, chỉ thấy một loạt những người mặc áo tu sĩ, có người đang vẽ những họa tiết lạ lùng, có người đang đánh cờ, cũng có người đang luyện tập đều đồng loạt dừng lại cảm thấy lồng ngực đau nhói. Những trưởng lão đang bế quan đều đồng loạt mở mắt, rồi ngã xuống lâm vào hôn mê.Thiên biến đến rồi.