Chị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra…

Chương 201: Sinh con cho anh

Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp QuỳTác giả: Nhất Diệp QuỳTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra… Cư Bảo Các chẳng có cảm giác gì đặc biệt về vụ bắt cóc lần này. Thằng nhóc còn chưa kịp sợ thì đã được cứu rồi, thậm chí còn chẳng biết mình từng bị nhét vào vali.Về nhà chưa bao lâu, nó đã trở lại bình thường, cùng Cư Bảo Bồn chạy nhảy khắp sân.Tôi đứng bên cửa kính sát đất nhìn hai đứa nô đùa, trong lòng nghĩ về hai tên anh rể họ kia mà thấy bực bội. Không nhịn được, tôi quay đầu nhìn sang Cư Diên đang ngồi trong phòng khách.Ai ngờ Cư Diên cũng đang nhìn tôi.Ánh mắt đã chạm nhau, giả vờ không thấy thì lại càng gượng gạo. Tôi đành hỏi: "Anh có biết vì sao họ lại bắt cóc Cư Bảo Các không?"Không hỏi thì giống như tôi với Yến Lạc đang giấu anh ta chuyện gì đó vậy.Cư Diên cúi đầu, thản nhiên đáp: "Không quan trọng. Tìm được rồi là được."Câu trả lời thật chẳng giống anh ta chút nào. Tôi còn tưởng anh ta sẽ nhân cơ hội này mà kiếm chuyện với nhà họ Yến chứ!Thấy anh không muốn nói tôi cũng thôi, chẳng muốn chuốc phiền phức.Tôi quay người định lên phòng. Ai ngờ anh ta lại gọi tôi lại: "Qua đây đi, Liên Hà, để anh ôm em một cái."Tôi ngạc nhiên liếc sang bác Trương đang bận rộn trong bếp.Bác Trương hiển nhiên cũng nghe thấy, lập tức buông khăn lau bát đĩa, vội vã lẩn vào phòng mình.Nhị Bảo (thằng nhóc với con mèo) còn đang mải chơi ngoài sân, chẳng để ý gì.Tôi hơi lo lắng bước lại gần. Cư Diên vòng tay ôm eo tôi, rồi áp mặt vào bụng tôi, cọ hai cái thật mạnh."Hôm nay ... khi em gọi điện tới, anh mới nhận ra trên đời này anh chỉ còn em và Cư Bảo Các là người thân thôi."Tôi cúi đầu nhìn cái đầu đang vùi ở bụng mình, trong lòng khó tả.Anh ta thật sự xem tôi là người thân sao?Tôi vẫn luôn nghĩ mình chỉ là 'chiếc giường nhỏ ấm áp' mà anh ta mang về thôi.Tôi nói: "Đâu phải chỉ còn hai người. Sau này Cư Bảo Các cưới vợ, sinh cho anh cả bầy cháu trai cháu gái, lúc đó nhà cửa sẽ đông vui lắm.""Còn lâu lắm. Với lại nó xấu thế, mấy đứa nhỏ chắc gì đã khá hơn." Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: "Em sinh cho anh đi."Tôi lập tức lấy tay che mắt anh ta.Câu nói đáng sợ quá!Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta."Không, tôi chẳng thích trẻ con chút nào! Hơn nữa, lỡ đứa bé sinh ra lại giống bố anh hoặc giống Cư Bảo Các thì sao?"Anh ta gỡ tay tôi ra, môi lướt khẽ qua lòng bàn tay rồi dừng lại trên bụng tôi: "Đừng sợ ... sẽ không giống họ đâu..."Nói rồi, anh ta kéo áo tôi ra khỏi cạp quần, một tay luồn vào trong, một tay qua lớp vải ôm giữ chặt lấy tôi.Tôi giãy khỏi anh ta, cuống quýt kéo áo nhét lại vào cạp quần: "Đừng có làm loạn giữa ban ngày ban mặt! Bên ngoài còn có trẻ con đó! Hơn nữa, vấn đề di truyền đâu phải anh muốn là được. Bố với em trai anh thế nào chẳng phải rõ ràng rồi sao? Anh nói không giống là không giống à? Tôi không muốn đánh cược, cũng không muốn sinh!"Nói xong tôi chạy thẳng lên lầu.Về đến phòng của Vân Trang, tôi khóa cửa lại, mồ hôi lạnh túa ra.Cuối cùng anh ta cũng nhắc đến chuyện sinh con rồi!Lần này còn may là tôi né được. Nhưng nếu lần sau anh ta thật sự không quan tâm đến ngoại hình của đứa trẻ mà cứ khăng khăng đòi sinh ... thì tôi biết phải từ chối thế nào đây?Tôi vẫn còn trẻ, chưa muốn làm mẹ đâu!Dưới lầu, Cư Bảo Các vẫn vô tư chơi đùa, còn Cư Bảo Bồn mới mấy tháng tuổi mà mắt đã to hơn hẳn mắt nó.Nếu một đứa trẻ mang khuôn mặt xấu xí di truyền qua nhiều đời kia chui ra từ bụng tôi ... chắc tôi chết quách cho rồi!Đến tối, Cư Bảo Các lấy cớ bị sốc sau vụ bắt cóc đòi ngủ chung trong phòng chính, bị Cư Diên xách cổ áo quẳng ra ngoài.Tôi trêu: "Đó chẳng phải người thân duy nhất của anh sao? Anh không nên ôm nó ngủ à?"Cư Diên đóng cửa lại, lạnh lùng liếc tôi.Tôi vội chui vào chăn, kéo chăn trùm kín đầu.Đùa giỡn một chút cũng không chịu nổi.Đúng là đàn ông lớn tuổi, nhỏ nhen thật đấy.

Cư Bảo Các chẳng có cảm giác gì đặc biệt về vụ bắt cóc lần này. Thằng nhóc còn chưa kịp sợ thì đã được cứu rồi, thậm chí còn chẳng biết mình từng bị nhét vào vali.

Về nhà chưa bao lâu, nó đã trở lại bình thường, cùng Cư Bảo Bồn chạy nhảy khắp sân.

Tôi đứng bên cửa kính sát đất nhìn hai đứa nô đùa, trong lòng nghĩ về hai tên anh rể họ kia mà thấy bực bội. Không nhịn được, tôi quay đầu nhìn sang Cư Diên đang ngồi trong phòng khách.

Ai ngờ Cư Diên cũng đang nhìn tôi.

Ánh mắt đã chạm nhau, giả vờ không thấy thì lại càng gượng gạo. Tôi đành hỏi: "Anh có biết vì sao họ lại bắt cóc Cư Bảo Các không?"

Không hỏi thì giống như tôi với Yến Lạc đang giấu anh ta chuyện gì đó vậy.

Cư Diên cúi đầu, thản nhiên đáp: "Không quan trọng. Tìm được rồi là được."

Câu trả lời thật chẳng giống anh ta chút nào. Tôi còn tưởng anh ta sẽ nhân cơ hội này mà kiếm chuyện với nhà họ Yến chứ!

Thấy anh không muốn nói tôi cũng thôi, chẳng muốn chuốc phiền phức.

Tôi quay người định lên phòng. Ai ngờ anh ta lại gọi tôi lại: "Qua đây đi, Liên Hà, để anh ôm em một cái."

Tôi ngạc nhiên liếc sang bác Trương đang bận rộn trong bếp.

Bác Trương hiển nhiên cũng nghe thấy, lập tức buông khăn lau bát đĩa, vội vã lẩn vào phòng mình.

Nhị Bảo (thằng nhóc với con mèo) còn đang mải chơi ngoài sân, chẳng để ý gì.

Tôi hơi lo lắng bước lại gần. Cư Diên vòng tay ôm eo tôi, rồi áp mặt vào bụng tôi, cọ hai cái thật mạnh.

"Hôm nay ... khi em gọi điện tới, anh mới nhận ra trên đời này anh chỉ còn em và Cư Bảo Các là người thân thôi."

Tôi cúi đầu nhìn cái đầu đang vùi ở bụng mình, trong lòng khó tả.

Anh ta thật sự xem tôi là người thân sao?

Tôi vẫn luôn nghĩ mình chỉ là 'chiếc giường nhỏ ấm áp' mà anh ta mang về thôi.

Tôi nói: "Đâu phải chỉ còn hai người. Sau này Cư Bảo Các cưới vợ, sinh cho anh cả bầy cháu trai cháu gái, lúc đó nhà cửa sẽ đông vui lắm."

"Còn lâu lắm. Với lại nó xấu thế, mấy đứa nhỏ chắc gì đã khá hơn." Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: "Em sinh cho anh đi."

Tôi lập tức lấy tay che mắt anh ta.

Câu nói đáng sợ quá!

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Không, tôi chẳng thích trẻ con chút nào! Hơn nữa, lỡ đứa bé sinh ra lại giống bố anh hoặc giống Cư Bảo Các thì sao?"

Anh ta gỡ tay tôi ra, môi lướt khẽ qua lòng bàn tay rồi dừng lại trên bụng tôi: "Đừng sợ ... sẽ không giống họ đâu..."

Nói rồi, anh ta kéo áo tôi ra khỏi cạp quần, một tay luồn vào trong, một tay qua lớp vải ôm giữ chặt lấy tôi.

Tôi giãy khỏi anh ta, cuống quýt kéo áo nhét lại vào cạp quần: "Đừng có làm loạn giữa ban ngày ban mặt! Bên ngoài còn có trẻ con đó! Hơn nữa, vấn đề di truyền đâu phải anh muốn là được. Bố với em trai anh thế nào chẳng phải rõ ràng rồi sao? Anh nói không giống là không giống à? Tôi không muốn đánh cược, cũng không muốn sinh!"

Nói xong tôi chạy thẳng lên lầu.

Về đến phòng của Vân Trang, tôi khóa cửa lại, mồ hôi lạnh túa ra.

Cuối cùng anh ta cũng nhắc đến chuyện sinh con rồi!

Lần này còn may là tôi né được. Nhưng nếu lần sau anh ta thật sự không quan tâm đến ngoại hình của đứa trẻ mà cứ khăng khăng đòi sinh ... thì tôi biết phải từ chối thế nào đây?

Tôi vẫn còn trẻ, chưa muốn làm mẹ đâu!

Dưới lầu, Cư Bảo Các vẫn vô tư chơi đùa, còn Cư Bảo Bồn mới mấy tháng tuổi mà mắt đã to hơn hẳn mắt nó.

Nếu một đứa trẻ mang khuôn mặt xấu xí di truyền qua nhiều đời kia chui ra từ bụng tôi ... chắc tôi chết quách cho rồi!

Đến tối, Cư Bảo Các lấy cớ bị sốc sau vụ bắt cóc đòi ngủ chung trong phòng chính, bị Cư Diên xách cổ áo quẳng ra ngoài.

Tôi trêu: "Đó chẳng phải người thân duy nhất của anh sao? Anh không nên ôm nó ngủ à?"

Cư Diên đóng cửa lại, lạnh lùng liếc tôi.

Tôi vội chui vào chăn, kéo chăn trùm kín đầu.

Đùa giỡn một chút cũng không chịu nổi.

Đúng là đàn ông lớn tuổi, nhỏ nhen thật đấy.

Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp QuỳTác giả: Nhất Diệp QuỳTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra… Cư Bảo Các chẳng có cảm giác gì đặc biệt về vụ bắt cóc lần này. Thằng nhóc còn chưa kịp sợ thì đã được cứu rồi, thậm chí còn chẳng biết mình từng bị nhét vào vali.Về nhà chưa bao lâu, nó đã trở lại bình thường, cùng Cư Bảo Bồn chạy nhảy khắp sân.Tôi đứng bên cửa kính sát đất nhìn hai đứa nô đùa, trong lòng nghĩ về hai tên anh rể họ kia mà thấy bực bội. Không nhịn được, tôi quay đầu nhìn sang Cư Diên đang ngồi trong phòng khách.Ai ngờ Cư Diên cũng đang nhìn tôi.Ánh mắt đã chạm nhau, giả vờ không thấy thì lại càng gượng gạo. Tôi đành hỏi: "Anh có biết vì sao họ lại bắt cóc Cư Bảo Các không?"Không hỏi thì giống như tôi với Yến Lạc đang giấu anh ta chuyện gì đó vậy.Cư Diên cúi đầu, thản nhiên đáp: "Không quan trọng. Tìm được rồi là được."Câu trả lời thật chẳng giống anh ta chút nào. Tôi còn tưởng anh ta sẽ nhân cơ hội này mà kiếm chuyện với nhà họ Yến chứ!Thấy anh không muốn nói tôi cũng thôi, chẳng muốn chuốc phiền phức.Tôi quay người định lên phòng. Ai ngờ anh ta lại gọi tôi lại: "Qua đây đi, Liên Hà, để anh ôm em một cái."Tôi ngạc nhiên liếc sang bác Trương đang bận rộn trong bếp.Bác Trương hiển nhiên cũng nghe thấy, lập tức buông khăn lau bát đĩa, vội vã lẩn vào phòng mình.Nhị Bảo (thằng nhóc với con mèo) còn đang mải chơi ngoài sân, chẳng để ý gì.Tôi hơi lo lắng bước lại gần. Cư Diên vòng tay ôm eo tôi, rồi áp mặt vào bụng tôi, cọ hai cái thật mạnh."Hôm nay ... khi em gọi điện tới, anh mới nhận ra trên đời này anh chỉ còn em và Cư Bảo Các là người thân thôi."Tôi cúi đầu nhìn cái đầu đang vùi ở bụng mình, trong lòng khó tả.Anh ta thật sự xem tôi là người thân sao?Tôi vẫn luôn nghĩ mình chỉ là 'chiếc giường nhỏ ấm áp' mà anh ta mang về thôi.Tôi nói: "Đâu phải chỉ còn hai người. Sau này Cư Bảo Các cưới vợ, sinh cho anh cả bầy cháu trai cháu gái, lúc đó nhà cửa sẽ đông vui lắm.""Còn lâu lắm. Với lại nó xấu thế, mấy đứa nhỏ chắc gì đã khá hơn." Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: "Em sinh cho anh đi."Tôi lập tức lấy tay che mắt anh ta.Câu nói đáng sợ quá!Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta."Không, tôi chẳng thích trẻ con chút nào! Hơn nữa, lỡ đứa bé sinh ra lại giống bố anh hoặc giống Cư Bảo Các thì sao?"Anh ta gỡ tay tôi ra, môi lướt khẽ qua lòng bàn tay rồi dừng lại trên bụng tôi: "Đừng sợ ... sẽ không giống họ đâu..."Nói rồi, anh ta kéo áo tôi ra khỏi cạp quần, một tay luồn vào trong, một tay qua lớp vải ôm giữ chặt lấy tôi.Tôi giãy khỏi anh ta, cuống quýt kéo áo nhét lại vào cạp quần: "Đừng có làm loạn giữa ban ngày ban mặt! Bên ngoài còn có trẻ con đó! Hơn nữa, vấn đề di truyền đâu phải anh muốn là được. Bố với em trai anh thế nào chẳng phải rõ ràng rồi sao? Anh nói không giống là không giống à? Tôi không muốn đánh cược, cũng không muốn sinh!"Nói xong tôi chạy thẳng lên lầu.Về đến phòng của Vân Trang, tôi khóa cửa lại, mồ hôi lạnh túa ra.Cuối cùng anh ta cũng nhắc đến chuyện sinh con rồi!Lần này còn may là tôi né được. Nhưng nếu lần sau anh ta thật sự không quan tâm đến ngoại hình của đứa trẻ mà cứ khăng khăng đòi sinh ... thì tôi biết phải từ chối thế nào đây?Tôi vẫn còn trẻ, chưa muốn làm mẹ đâu!Dưới lầu, Cư Bảo Các vẫn vô tư chơi đùa, còn Cư Bảo Bồn mới mấy tháng tuổi mà mắt đã to hơn hẳn mắt nó.Nếu một đứa trẻ mang khuôn mặt xấu xí di truyền qua nhiều đời kia chui ra từ bụng tôi ... chắc tôi chết quách cho rồi!Đến tối, Cư Bảo Các lấy cớ bị sốc sau vụ bắt cóc đòi ngủ chung trong phòng chính, bị Cư Diên xách cổ áo quẳng ra ngoài.Tôi trêu: "Đó chẳng phải người thân duy nhất của anh sao? Anh không nên ôm nó ngủ à?"Cư Diên đóng cửa lại, lạnh lùng liếc tôi.Tôi vội chui vào chăn, kéo chăn trùm kín đầu.Đùa giỡn một chút cũng không chịu nổi.Đúng là đàn ông lớn tuổi, nhỏ nhen thật đấy.

Chương 201: Sinh con cho anh