Chị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra…

Chương 210: Đừng giấu anh

Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp QuỳTác giả: Nhất Diệp QuỳTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra… Bố Yến dừng xe, Cư Diên cũng chú ý, quay đầu nhìn về phía chúng tôi.Tôi thở dài, mở cửa bước xuống.Yến Lạc cũng xuống theo.Tôi giật mình đẩy anh lại, thì thầm: "Làm gì thế! Lên xe nhanh đi, đừng chọc anh ta..."Yến Lạc không nghe, cứ tiến thẳng tới cạnh xe của Cư Diên, mỉm cười chào: "Không phải là anh rể cũ đây sao? Sao lại đứng ở đây, lên nhà ngồi chơi chút nhé?"Nghe đến ba chữ "anh rể cũ", mắt Cư Diên nheo lại rồi nhìn sang tôi: "Lại đi với cậu ta nữa à."Tôi vội vã xua tay phủ nhận: "Không phải, không phải, không phải!"Lần này thật sự là không phải!Yến Lạc đặt tay lên kính xe, nhìn thẳng vào anh: "Quả thật không phải. Chúng tôi bị lão già là anh phá đám mất rồi."Sau đó anh thì thầm bằng giọng chỉ vừa đủ cho ba chúng tôi nghe thấy: "Cô ấy rất ngoan, còn rất sợ anh. Lần trước tôi bảo cô ấy lén lút qua lại với tôi mà cô ấy không đồng ý."Tôi bước tới đẩy Yến Lạc sang một bên, nói với Cư Diên: "Đừng nghe anh ấy nói bậy!"Rồi quay sang mắng Yến Lạc, xua tay bảo anh đi: "Đi đi đi, về nhà đi, đừng có gây rắc rối nữa!"Yến Lạc bị tôi đẩy, loạng choạng đứng vững, ngẩng cao đầu hét với Cư Diên: "Anh rể cũ, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt nhé. Năm năm nữa, tôi sẽ mang theo sáu trăm vạn chết tiệt của anh đến đón cô ấy về nhà!"Cư Diên cũng bước xuống xe.Anh ôm tôi vào lòng bằng một tay, cười lạnh với Yến Lạc: "Năm năm? Tốt thôi. Nếu cậu không đưa cô ấy đi được, thì cô ấy sẽ không bao giờ đi được nữa..."Tôi đấm thẳng vào vết thương ở bụng anh ta.Cư Diên khụy người vì đau, nhưng vẫn ôm chặt tôi không buông.Tôi vừa đá vừa đấm anh ta, hét lên: "Cái chuyện năm năm ngớ ngẩn này! Mấy người muốn đánh cược thì đánh cược đi, tôi không tham gia! Đừng đem tôi ra làm tiền thưởng!"Yến Lạc định lao tới cứu tôi nhưng tôi ngăn lại, cố tình chọc vào vết thương của Cư Diên: "Đừng có mà lừa tôi. Cũng đừng chọc tôi phát điên! Bây giờ tôi chẳng còn sợ gì nữa! Có gan thì bỏ tất cả chúng tôi vào tù! Nếu anh nuốt lời, tôi sẽ nhân lúc anh ngủ mà giết anh..."Trên xe, mấy người lớn thấy chúng tôi sắp sửa đánh nhau, vội vàng dừng xe xuống can ngăn.Mẹ tôi thấy tôi cứ chọc đúng chỗ đau của Cư Diên, lo sợ tôi làm anh ta bị thương thật, bèn giữ tay tôi lại: "Đủ rồi Tiểu Hà! Nói ít thôi ... Ối! Đừng chọc nữa!"Bố mẹ Yến Lạc cũng tiến tới kéo Yến Lạc ra, không cho anh tới gần.Họ vốn đã thấy dinh thự của nhà họ Cư, nhưng Yến Lạc còn trẻ quá, chưa hiểu rằng ngôi nhà kia không chỉ đơn thuần là một đống của cải.Cư Diên đứng thẳng, sắc mặt càng lúc càng xấu, anh mở cửa xe nhìn tôi: "Lên đi."Tôi nói: "Hôm nay tôi không có tâm trạng, không lên! Anh tự đi chơi đi!"Rồi tôi quay người bước vào khu chung cư, định về nhà mài dao.Không ngờ Cư Diên vài bước đã đuổi kịp, anh cúi người bế tôi lên ném vào xe, rồi giữa bao con mắt, đạp ga phóng đi.Tôi bị ném đến choáng váng, ngồi dậy đã thấy xe rời khu chung cư, bực bội hừ một tiếng, ngồi ở ghế sau nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.Cư Diên cười khẩy: "Sao im lặng vậy? Không tức giận nữa à? Yến Lạc đã an toàn, em không cần dùng chiêu đó để bảo vệ cậu ta nữa..."Tôi không chịu được nữa: "Anh không thấy phiền à! Tôi nói tôi không còn liên quan gì tới anh ấy nữa! Ngay từ khi sinh ra anh đã thắng hết tất cả chúng tôi, anh còn bắt anh ấy so bì với anh, anh ấy đương nhiên không thắng nổi rồi! Xin anh tha cho anh ấy, đừng cố tình so bì làm gì!"

Bố Yến dừng xe, Cư Diên cũng chú ý, quay đầu nhìn về phía chúng tôi.

Tôi thở dài, mở cửa bước xuống.

Yến Lạc cũng xuống theo.

Tôi giật mình đẩy anh lại, thì thầm: "Làm gì thế! Lên xe nhanh đi, đừng chọc anh ta..."

Yến Lạc không nghe, cứ tiến thẳng tới cạnh xe của Cư Diên, mỉm cười chào: "Không phải là anh rể cũ đây sao? Sao lại đứng ở đây, lên nhà ngồi chơi chút nhé?"

Nghe đến ba chữ "anh rể cũ", mắt Cư Diên nheo lại rồi nhìn sang tôi: "Lại đi với cậu ta nữa à."

Tôi vội vã xua tay phủ nhận: "Không phải, không phải, không phải!"

Lần này thật sự là không phải!

Yến Lạc đặt tay lên kính xe, nhìn thẳng vào anh: "Quả thật không phải. Chúng tôi bị lão già là anh phá đám mất rồi."

Sau đó anh thì thầm bằng giọng chỉ vừa đủ cho ba chúng tôi nghe thấy: "Cô ấy rất ngoan, còn rất sợ anh. Lần trước tôi bảo cô ấy lén lút qua lại với tôi mà cô ấy không đồng ý."

Tôi bước tới đẩy Yến Lạc sang một bên, nói với Cư Diên: "Đừng nghe anh ấy nói bậy!"

Rồi quay sang mắng Yến Lạc, xua tay bảo anh đi: "Đi đi đi, về nhà đi, đừng có gây rắc rối nữa!"

Yến Lạc bị tôi đẩy, loạng choạng đứng vững, ngẩng cao đầu hét với Cư Diên: "Anh rể cũ, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt nhé. Năm năm nữa, tôi sẽ mang theo sáu trăm vạn chết tiệt của anh đến đón cô ấy về nhà!"

Cư Diên cũng bước xuống xe.

Anh ôm tôi vào lòng bằng một tay, cười lạnh với Yến Lạc: "Năm năm? Tốt thôi. Nếu cậu không đưa cô ấy đi được, thì cô ấy sẽ không bao giờ đi được nữa..."

Tôi đấm thẳng vào vết thương ở bụng anh ta.

Cư Diên khụy người vì đau, nhưng vẫn ôm chặt tôi không buông.

Tôi vừa đá vừa đấm anh ta, hét lên: "Cái chuyện năm năm ngớ ngẩn này! Mấy người muốn đánh cược thì đánh cược đi, tôi không tham gia! Đừng đem tôi ra làm tiền thưởng!"

Yến Lạc định lao tới cứu tôi nhưng tôi ngăn lại, cố tình chọc vào vết thương của Cư Diên: "Đừng có mà lừa tôi. Cũng đừng chọc tôi phát điên! Bây giờ tôi chẳng còn sợ gì nữa! Có gan thì bỏ tất cả chúng tôi vào tù! Nếu anh nuốt lời, tôi sẽ nhân lúc anh ngủ mà giết anh..."

Trên xe, mấy người lớn thấy chúng tôi sắp sửa đánh nhau, vội vàng dừng xe xuống can ngăn.

Mẹ tôi thấy tôi cứ chọc đúng chỗ đau của Cư Diên, lo sợ tôi làm anh ta bị thương thật, bèn giữ tay tôi lại: "Đủ rồi Tiểu Hà! Nói ít thôi ... Ối! Đừng chọc nữa!"

Bố mẹ Yến Lạc cũng tiến tới kéo Yến Lạc ra, không cho anh tới gần.

Họ vốn đã thấy dinh thự của nhà họ Cư, nhưng Yến Lạc còn trẻ quá, chưa hiểu rằng ngôi nhà kia không chỉ đơn thuần là một đống của cải.

Cư Diên đứng thẳng, sắc mặt càng lúc càng xấu, anh mở cửa xe nhìn tôi: "Lên đi."

Tôi nói: "Hôm nay tôi không có tâm trạng, không lên! Anh tự đi chơi đi!"

Rồi tôi quay người bước vào khu chung cư, định về nhà mài dao.

Không ngờ Cư Diên vài bước đã đuổi kịp, anh cúi người bế tôi lên ném vào xe, rồi giữa bao con mắt, đạp ga phóng đi.

Tôi bị ném đến choáng váng, ngồi dậy đã thấy xe rời khu chung cư, bực bội hừ một tiếng, ngồi ở ghế sau nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.

Cư Diên cười khẩy: "Sao im lặng vậy? Không tức giận nữa à? Yến Lạc đã an toàn, em không cần dùng chiêu đó để bảo vệ cậu ta nữa..."

Tôi không chịu được nữa: "Anh không thấy phiền à! Tôi nói tôi không còn liên quan gì tới anh ấy nữa! Ngay từ khi sinh ra anh đã thắng hết tất cả chúng tôi, anh còn bắt anh ấy so bì với anh, anh ấy đương nhiên không thắng nổi rồi! Xin anh tha cho anh ấy, đừng cố tình so bì làm gì!"

Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp QuỳTác giả: Nhất Diệp QuỳTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra… Bố Yến dừng xe, Cư Diên cũng chú ý, quay đầu nhìn về phía chúng tôi.Tôi thở dài, mở cửa bước xuống.Yến Lạc cũng xuống theo.Tôi giật mình đẩy anh lại, thì thầm: "Làm gì thế! Lên xe nhanh đi, đừng chọc anh ta..."Yến Lạc không nghe, cứ tiến thẳng tới cạnh xe của Cư Diên, mỉm cười chào: "Không phải là anh rể cũ đây sao? Sao lại đứng ở đây, lên nhà ngồi chơi chút nhé?"Nghe đến ba chữ "anh rể cũ", mắt Cư Diên nheo lại rồi nhìn sang tôi: "Lại đi với cậu ta nữa à."Tôi vội vã xua tay phủ nhận: "Không phải, không phải, không phải!"Lần này thật sự là không phải!Yến Lạc đặt tay lên kính xe, nhìn thẳng vào anh: "Quả thật không phải. Chúng tôi bị lão già là anh phá đám mất rồi."Sau đó anh thì thầm bằng giọng chỉ vừa đủ cho ba chúng tôi nghe thấy: "Cô ấy rất ngoan, còn rất sợ anh. Lần trước tôi bảo cô ấy lén lút qua lại với tôi mà cô ấy không đồng ý."Tôi bước tới đẩy Yến Lạc sang một bên, nói với Cư Diên: "Đừng nghe anh ấy nói bậy!"Rồi quay sang mắng Yến Lạc, xua tay bảo anh đi: "Đi đi đi, về nhà đi, đừng có gây rắc rối nữa!"Yến Lạc bị tôi đẩy, loạng choạng đứng vững, ngẩng cao đầu hét với Cư Diên: "Anh rể cũ, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt nhé. Năm năm nữa, tôi sẽ mang theo sáu trăm vạn chết tiệt của anh đến đón cô ấy về nhà!"Cư Diên cũng bước xuống xe.Anh ôm tôi vào lòng bằng một tay, cười lạnh với Yến Lạc: "Năm năm? Tốt thôi. Nếu cậu không đưa cô ấy đi được, thì cô ấy sẽ không bao giờ đi được nữa..."Tôi đấm thẳng vào vết thương ở bụng anh ta.Cư Diên khụy người vì đau, nhưng vẫn ôm chặt tôi không buông.Tôi vừa đá vừa đấm anh ta, hét lên: "Cái chuyện năm năm ngớ ngẩn này! Mấy người muốn đánh cược thì đánh cược đi, tôi không tham gia! Đừng đem tôi ra làm tiền thưởng!"Yến Lạc định lao tới cứu tôi nhưng tôi ngăn lại, cố tình chọc vào vết thương của Cư Diên: "Đừng có mà lừa tôi. Cũng đừng chọc tôi phát điên! Bây giờ tôi chẳng còn sợ gì nữa! Có gan thì bỏ tất cả chúng tôi vào tù! Nếu anh nuốt lời, tôi sẽ nhân lúc anh ngủ mà giết anh..."Trên xe, mấy người lớn thấy chúng tôi sắp sửa đánh nhau, vội vàng dừng xe xuống can ngăn.Mẹ tôi thấy tôi cứ chọc đúng chỗ đau của Cư Diên, lo sợ tôi làm anh ta bị thương thật, bèn giữ tay tôi lại: "Đủ rồi Tiểu Hà! Nói ít thôi ... Ối! Đừng chọc nữa!"Bố mẹ Yến Lạc cũng tiến tới kéo Yến Lạc ra, không cho anh tới gần.Họ vốn đã thấy dinh thự của nhà họ Cư, nhưng Yến Lạc còn trẻ quá, chưa hiểu rằng ngôi nhà kia không chỉ đơn thuần là một đống của cải.Cư Diên đứng thẳng, sắc mặt càng lúc càng xấu, anh mở cửa xe nhìn tôi: "Lên đi."Tôi nói: "Hôm nay tôi không có tâm trạng, không lên! Anh tự đi chơi đi!"Rồi tôi quay người bước vào khu chung cư, định về nhà mài dao.Không ngờ Cư Diên vài bước đã đuổi kịp, anh cúi người bế tôi lên ném vào xe, rồi giữa bao con mắt, đạp ga phóng đi.Tôi bị ném đến choáng váng, ngồi dậy đã thấy xe rời khu chung cư, bực bội hừ một tiếng, ngồi ở ghế sau nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.Cư Diên cười khẩy: "Sao im lặng vậy? Không tức giận nữa à? Yến Lạc đã an toàn, em không cần dùng chiêu đó để bảo vệ cậu ta nữa..."Tôi không chịu được nữa: "Anh không thấy phiền à! Tôi nói tôi không còn liên quan gì tới anh ấy nữa! Ngay từ khi sinh ra anh đã thắng hết tất cả chúng tôi, anh còn bắt anh ấy so bì với anh, anh ấy đương nhiên không thắng nổi rồi! Xin anh tha cho anh ấy, đừng cố tình so bì làm gì!"

Chương 210: Đừng giấu anh