Chị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra…

Chương 217: Đừng thương hại đàn ông

Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp QuỳTác giả: Nhất Diệp QuỳTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra… Dù tôi rất muốn nghỉ học một năm để sinh con, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn không nghỉ.Học kỳ hai năm hai và học kỳ một năm ba khá vất vả, nhưng chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lý thì vẫn xoay xở được, không cần vì sinh con mà lãng phí cả một năm.Mùa đông qua rồi, sắp phải đổi sang quần áo mỏng hơn. Cái bụng tôi ngày càng lớn, chẳng giấu nổi nữa. Tôi đành nói thật với mấy bạn cùng phòng để họ chuẩn bị tâm lý.Vừa nghe xong, Mạch Tuệ lập tức hét ầm lên: "Có thai?! Cậu kết hôn khi nào thế? Người đàn ông đó là ai?"Hồ Đào cũng kinh ngạc không kém: "Trời đất ơi, Liên Ngẫu à. Tết vừa rồi tớ có gieo quẻ cho cậu, gieo năm lần toàn ra quẻ xấu, tớ chẳng dám nói ra. Không ngờ lại thành ra thế này ... Đứa bé là của bạn trai cũ à?"Cô Cô: "Quác?!"Tôi thừa nhận lời của Hồ Đào, để cho Yến Lạc gánh tội thay.Tôi thật sự không có mặt mũi nói đứa trẻ là của Cư Diên. Vì trong mắt họ, anh ta vẫn là anh trai tôi, chưa từng nghĩ theo hướng dơ bẩn.Chiều hôm tôi nói thật, Yến Lạc lái chiếc xe Didi của bố anh đến, mang theo đồ ăn mẹ anh nấu cùng ít đồ ăn vặt cho tôi, dừng ở dưới ký túc xá.Nhân lúc rảnh rỗi, anh thi bằng lái xe. Những lúc cần chở người, đưa đồ, tự lái xe tiện hơn nhiều.Mạch Tuệ và mấy người khác xuống xách đồ giúp tôi.Vừa nhìn thấy Yến Lạc, Mạch Tuệ lườm anh cháy mặt: "Hừ, làm đàn ông sướng thật đấy! Chia tay rồi còn khiến bạn gái có thai. Cô ấy cần bồi bổ mà cậu mang mấy thứ rẻ tiền này à?"Yến Lạc đã biết chuyện tôi mang thai từ mẹ tôi, nhưng vẫn ngơ ngác trước lời mắng của Mạch Tuệ.Tôi ở phía sau chắp tay cầu cứu, anh hiểu ý rồi cúi đầu nhận tội: "Xin lỗi chị Mạch Tuệ, tôi biết sai rồi. Sau này mong các chị chăm sóc Tiểu Hà nhiều hơn."Mạch Tuệ nói: "Bây giờ mới biết sai à? Sao lúc sướng thì chỉ biết nghĩ đến bản thân?"Yến Lạc ngoan ngoãn đáp: "Đều là lỗi của tôi..."Tôi kéo nhẹ tay Mạch Tuệ: "Thôi mà, đừng nói nữa, tớ cũng có lỗi. Xin lỗi nha..."Mạch Tuệ đưa tay gõ lên trán tôi: "Đừng thương hại đàn ông! Thương rồi chỉ có cậu khổ thôi!""Biết rồi, biết rồi..."Cả nhóm cùng mang đồ lên ký túc. Tôi ở lại dưới lầu nói chuyện với Yến Lạc: "Xin lỗi nhé, em không muốn họ biết đứa bé là của tên b**n th** kia."Anh vỗ nhẹ vai tôi: "Không sao, cứ coi như anh là bố đứa nhỏ cũng được. Còn anh ta dạo này có đến tìm em không?""Em chỉ cho anh ta gặp vào thứ bảy mỗi tuần, những ngày khác không được đến trường."Yến Lạc thở dài: "Khi nào thì đến lần khám thai tiếp theo? Anh đưa em đi.""Không cần đâu, anh ta nói sẽ tới đón em." Tôi nhìn anh, khẽ nói: "Hôm nay phải cảm ơn anh nhiều lắm. Anh về đi, hỏi thăm chú, dì và cả mẹ em giúp em nhé."Yến Lạc nói: "Liên Hà, lúc nào rảnh thì về nhà ăn cơm đi. Chỉ cần gọi điện, anh sẽ đến đón. Đừng xa cách như vậy."Tôi quay mặt đi: "Em biết rồi, anh về nhanh đi, nhà còn phải bán hàng mà.""Thế anh đi đây, em đi cẩn thận nhé."Anh lái xe đi, tôi nhìn theo, lau nước mắt bước lên lầu.Về đến phòng, Hồ Đào thấy mắt tôi đỏ hoe, hiếm hoi lại không nói gì, chỉ đi tới ôm lấy tôi.Tôi dựa vào bờ vai nhỏ mềm của cô ấy, òa khóc nức nở.Mạch Tuệ cất hộp cơm vào tủ lạnh mini, cũng đi đến vỗ vai tôi: "Đừng buồn nữa, Liên Ngẫu. Có thai rồi thì phải chịu thôi, coi như một bài học. Sau này không được để đàn ông lừa nữa nghe chưa!"Nghe xong, tôi bật cười trong nước mắt.Phải, đúng là thế.Sớm biết Cư Diên là kẻ nguy hiểm, chắc chắn tôi sẽ trốn càng xa càng tốt.

Dù tôi rất muốn nghỉ học một năm để sinh con, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn không nghỉ.

Học kỳ hai năm hai và học kỳ một năm ba khá vất vả, nhưng chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lý thì vẫn xoay xở được, không cần vì sinh con mà lãng phí cả một năm.

Mùa đông qua rồi, sắp phải đổi sang quần áo mỏng hơn. Cái bụng tôi ngày càng lớn, chẳng giấu nổi nữa. Tôi đành nói thật với mấy bạn cùng phòng để họ chuẩn bị tâm lý.

Vừa nghe xong, Mạch Tuệ lập tức hét ầm lên: "Có thai?! Cậu kết hôn khi nào thế? Người đàn ông đó là ai?"

Hồ Đào cũng kinh ngạc không kém: "Trời đất ơi, Liên Ngẫu à. Tết vừa rồi tớ có gieo quẻ cho cậu, gieo năm lần toàn ra quẻ xấu, tớ chẳng dám nói ra. Không ngờ lại thành ra thế này ... Đứa bé là của bạn trai cũ à?"

Cô Cô: "Quác?!"

Tôi thừa nhận lời của Hồ Đào, để cho Yến Lạc gánh tội thay.

Tôi thật sự không có mặt mũi nói đứa trẻ là của Cư Diên. Vì trong mắt họ, anh ta vẫn là anh trai tôi, chưa từng nghĩ theo hướng dơ bẩn.

Chiều hôm tôi nói thật, Yến Lạc lái chiếc xe Didi của bố anh đến, mang theo đồ ăn mẹ anh nấu cùng ít đồ ăn vặt cho tôi, dừng ở dưới ký túc xá.

Nhân lúc rảnh rỗi, anh thi bằng lái xe. Những lúc cần chở người, đưa đồ, tự lái xe tiện hơn nhiều.

Mạch Tuệ và mấy người khác xuống xách đồ giúp tôi.

Vừa nhìn thấy Yến Lạc, Mạch Tuệ lườm anh cháy mặt: "Hừ, làm đàn ông sướng thật đấy! Chia tay rồi còn khiến bạn gái có thai. Cô ấy cần bồi bổ mà cậu mang mấy thứ rẻ tiền này à?"

Yến Lạc đã biết chuyện tôi mang thai từ mẹ tôi, nhưng vẫn ngơ ngác trước lời mắng của Mạch Tuệ.

Tôi ở phía sau chắp tay cầu cứu, anh hiểu ý rồi cúi đầu nhận tội: "Xin lỗi chị Mạch Tuệ, tôi biết sai rồi. Sau này mong các chị chăm sóc Tiểu Hà nhiều hơn."

Mạch Tuệ nói: "Bây giờ mới biết sai à? Sao lúc sướng thì chỉ biết nghĩ đến bản thân?"

Yến Lạc ngoan ngoãn đáp: "Đều là lỗi của tôi..."

Tôi kéo nhẹ tay Mạch Tuệ: "Thôi mà, đừng nói nữa, tớ cũng có lỗi. Xin lỗi nha..."

Mạch Tuệ đưa tay gõ lên trán tôi: "Đừng thương hại đàn ông! Thương rồi chỉ có cậu khổ thôi!"

"Biết rồi, biết rồi..."

Cả nhóm cùng mang đồ lên ký túc. Tôi ở lại dưới lầu nói chuyện với Yến Lạc: "Xin lỗi nhé, em không muốn họ biết đứa bé là của tên b**n th** kia."

Anh vỗ nhẹ vai tôi: "Không sao, cứ coi như anh là bố đứa nhỏ cũng được. Còn anh ta dạo này có đến tìm em không?"

"Em chỉ cho anh ta gặp vào thứ bảy mỗi tuần, những ngày khác không được đến trường."

Yến Lạc thở dài: "Khi nào thì đến lần khám thai tiếp theo? Anh đưa em đi."

"Không cần đâu, anh ta nói sẽ tới đón em." Tôi nhìn anh, khẽ nói: "Hôm nay phải cảm ơn anh nhiều lắm. Anh về đi, hỏi thăm chú, dì và cả mẹ em giúp em nhé."

Yến Lạc nói: "Liên Hà, lúc nào rảnh thì về nhà ăn cơm đi. Chỉ cần gọi điện, anh sẽ đến đón. Đừng xa cách như vậy."

Tôi quay mặt đi: "Em biết rồi, anh về nhanh đi, nhà còn phải bán hàng mà."

"Thế anh đi đây, em đi cẩn thận nhé."

Anh lái xe đi, tôi nhìn theo, lau nước mắt bước lên lầu.

Về đến phòng, Hồ Đào thấy mắt tôi đỏ hoe, hiếm hoi lại không nói gì, chỉ đi tới ôm lấy tôi.

Tôi dựa vào bờ vai nhỏ mềm của cô ấy, òa khóc nức nở.

Mạch Tuệ cất hộp cơm vào tủ lạnh mini, cũng đi đến vỗ vai tôi: "Đừng buồn nữa, Liên Ngẫu. Có thai rồi thì phải chịu thôi, coi như một bài học. Sau này không được để đàn ông lừa nữa nghe chưa!"

Nghe xong, tôi bật cười trong nước mắt.

Phải, đúng là thế.

Sớm biết Cư Diên là kẻ nguy hiểm, chắc chắn tôi sẽ trốn càng xa càng tốt.

Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp QuỳTác giả: Nhất Diệp QuỳTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra… Dù tôi rất muốn nghỉ học một năm để sinh con, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn không nghỉ.Học kỳ hai năm hai và học kỳ một năm ba khá vất vả, nhưng chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lý thì vẫn xoay xở được, không cần vì sinh con mà lãng phí cả một năm.Mùa đông qua rồi, sắp phải đổi sang quần áo mỏng hơn. Cái bụng tôi ngày càng lớn, chẳng giấu nổi nữa. Tôi đành nói thật với mấy bạn cùng phòng để họ chuẩn bị tâm lý.Vừa nghe xong, Mạch Tuệ lập tức hét ầm lên: "Có thai?! Cậu kết hôn khi nào thế? Người đàn ông đó là ai?"Hồ Đào cũng kinh ngạc không kém: "Trời đất ơi, Liên Ngẫu à. Tết vừa rồi tớ có gieo quẻ cho cậu, gieo năm lần toàn ra quẻ xấu, tớ chẳng dám nói ra. Không ngờ lại thành ra thế này ... Đứa bé là của bạn trai cũ à?"Cô Cô: "Quác?!"Tôi thừa nhận lời của Hồ Đào, để cho Yến Lạc gánh tội thay.Tôi thật sự không có mặt mũi nói đứa trẻ là của Cư Diên. Vì trong mắt họ, anh ta vẫn là anh trai tôi, chưa từng nghĩ theo hướng dơ bẩn.Chiều hôm tôi nói thật, Yến Lạc lái chiếc xe Didi của bố anh đến, mang theo đồ ăn mẹ anh nấu cùng ít đồ ăn vặt cho tôi, dừng ở dưới ký túc xá.Nhân lúc rảnh rỗi, anh thi bằng lái xe. Những lúc cần chở người, đưa đồ, tự lái xe tiện hơn nhiều.Mạch Tuệ và mấy người khác xuống xách đồ giúp tôi.Vừa nhìn thấy Yến Lạc, Mạch Tuệ lườm anh cháy mặt: "Hừ, làm đàn ông sướng thật đấy! Chia tay rồi còn khiến bạn gái có thai. Cô ấy cần bồi bổ mà cậu mang mấy thứ rẻ tiền này à?"Yến Lạc đã biết chuyện tôi mang thai từ mẹ tôi, nhưng vẫn ngơ ngác trước lời mắng của Mạch Tuệ.Tôi ở phía sau chắp tay cầu cứu, anh hiểu ý rồi cúi đầu nhận tội: "Xin lỗi chị Mạch Tuệ, tôi biết sai rồi. Sau này mong các chị chăm sóc Tiểu Hà nhiều hơn."Mạch Tuệ nói: "Bây giờ mới biết sai à? Sao lúc sướng thì chỉ biết nghĩ đến bản thân?"Yến Lạc ngoan ngoãn đáp: "Đều là lỗi của tôi..."Tôi kéo nhẹ tay Mạch Tuệ: "Thôi mà, đừng nói nữa, tớ cũng có lỗi. Xin lỗi nha..."Mạch Tuệ đưa tay gõ lên trán tôi: "Đừng thương hại đàn ông! Thương rồi chỉ có cậu khổ thôi!""Biết rồi, biết rồi..."Cả nhóm cùng mang đồ lên ký túc. Tôi ở lại dưới lầu nói chuyện với Yến Lạc: "Xin lỗi nhé, em không muốn họ biết đứa bé là của tên b**n th** kia."Anh vỗ nhẹ vai tôi: "Không sao, cứ coi như anh là bố đứa nhỏ cũng được. Còn anh ta dạo này có đến tìm em không?""Em chỉ cho anh ta gặp vào thứ bảy mỗi tuần, những ngày khác không được đến trường."Yến Lạc thở dài: "Khi nào thì đến lần khám thai tiếp theo? Anh đưa em đi.""Không cần đâu, anh ta nói sẽ tới đón em." Tôi nhìn anh, khẽ nói: "Hôm nay phải cảm ơn anh nhiều lắm. Anh về đi, hỏi thăm chú, dì và cả mẹ em giúp em nhé."Yến Lạc nói: "Liên Hà, lúc nào rảnh thì về nhà ăn cơm đi. Chỉ cần gọi điện, anh sẽ đến đón. Đừng xa cách như vậy."Tôi quay mặt đi: "Em biết rồi, anh về nhanh đi, nhà còn phải bán hàng mà.""Thế anh đi đây, em đi cẩn thận nhé."Anh lái xe đi, tôi nhìn theo, lau nước mắt bước lên lầu.Về đến phòng, Hồ Đào thấy mắt tôi đỏ hoe, hiếm hoi lại không nói gì, chỉ đi tới ôm lấy tôi.Tôi dựa vào bờ vai nhỏ mềm của cô ấy, òa khóc nức nở.Mạch Tuệ cất hộp cơm vào tủ lạnh mini, cũng đi đến vỗ vai tôi: "Đừng buồn nữa, Liên Ngẫu. Có thai rồi thì phải chịu thôi, coi như một bài học. Sau này không được để đàn ông lừa nữa nghe chưa!"Nghe xong, tôi bật cười trong nước mắt.Phải, đúng là thế.Sớm biết Cư Diên là kẻ nguy hiểm, chắc chắn tôi sẽ trốn càng xa càng tốt.

Chương 217: Đừng thương hại đàn ông