Chị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra…

Chương 223: Về nhà đi

Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp QuỳTác giả: Nhất Diệp QuỳTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra… Tuần thi kết thúc, kỳ nghỉ hè của tôi bắt đầu. Tôi lại dọn về nhà họ Cư ở.Mẹ gọi video cho tôi: "Trưa về nhà ăn cơm nhé? Cũng lâu rồi mẹ chưa gặp con..."Nói xong, bà khẽ thêm một câu: "Đừng dẫn Cư Diên theo.""Vâng."Cư Bảo Các cứ đi qua đi lại trước mặt tôi để gây chú ý khiến tôi bật cười, rồi hỏi mẹ: "Thế Cư Bảo Các có thể đi không ạ?"Mẹ nói: "Nó cũng xem như khách hàng lớn của nhà họ Yến, muốn đến thì cứ để nó đến."Tôi cúp máy, gật đầu với Cư Bảo Các, thằng nhóc lập tức chạy lên tầng thay đồ.Tôi nói với bác Trương: "Bác Trương, trưa nay chúng ta qua nhà họ Yến ăn cơm nhé."Bác Trương hỏi: "Có cần nói với Cư Diên một tiếng không? Nhỡ đâu cậu ta về mà biết các người đi sang bên đó..."Nghĩ đến cái tính nhạy cảm của anh ta là tôi đã thấy đau đầu: "Để cháu nói với anh ta."Từ sau vụ bắt cóc, Cư Bảo Các mê mẩn cái trò hóa trang. Mỗi lần ra ngoài là thằng nhóc này lại đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, còn thêm cả kính râm trẻ con.Che mặt xong, trông nó bình thường hơn hẳn.Cư Diên cũng đổi chiếc xe bảo mẫu của hai chúng tôi sang một chiếc sedan rẻ tiền hơn.Trên đường đi, tôi gọi điện cho Cư Diên, nói là sẽ qua nhà họ Yến ăn cơm.Anh ta nghe điện thoại thì vui vẻ, nhưng vừa nghe đến câu sau, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao lại đến nhà tên đó nữa?""Chẳng lẽ tôi không thể gặp mẹ mình sao? Hơn nữa nhà tôi với nhà họ Yến đã là bạn bè bao nhiêu năm, tôi đến thăm họ thì có gì sai? Anh đừng lúc nào cũng nghĩ tôi với Yến Lạc còn gì đó, chúng tôi chia tay từ lâu rồi!"Cư Diên nói: "Không thể mời mẹ em sang bên này ở sao? Đỡ phải đi tới đi lui.""Mẹ tôi không muốn sống chung với anh! Bà ấy rất ghét anh đấy!"Nói xong tôi cúp máy luôn.Cư Bảo Các ngồi bên hỏi: "Mẹ Đinh không ghét em chứ?""Không ghét."Cư Bảo Các cười nói: "Vì bố Liên, sau này em cũng sẽ chăm sóc mẹ Đinh."Nghe câu này, tôi hơi cảm động.Đến nhà họ Yến, mẹ tôi đã đứng đợi sẵn ở dưới nhà. Bà nhận lấy giỏ hoa quả từ tay Cư Bảo Các, cười nói: "Thằng nhóc này cũng biết điều đấy chứ!"Cư Bảo Các ra dáng người lớn đáp: "Đi thăm người quen, sao có thể đi tay không được ạ."Nói xong nó còn liếc tôi một cái.Tôi cũng liếc lại.Con kappa nhỏ này, dám ám chỉ tôi à.Tôi về nhà mình, tôi thích mua thì mua, không thích thì thôi!Mẹ nhìn bụng tôi: "Bụng lớn thế này rồi, chắc vất vả lắm phải không?"Không hỏi thì thôi, vừa hỏi tôi đã thấy tủi thân, mắt ươn ướt: "Mẹ..."Mẹ lau mặt cho tôi, vừa định dẫn chúng tôi lên nhà thì Yến Lạc lái xe về. Từ xa trong xe đã gọi: "Liên Hà!"Chúng tôi đứng chờ anh.Anh đỗ xe, xách một quả dưa hấu to bước xuống: "Đi nào, lên nhà đi, cơm gần xong rồi."Yến Lạc giờ đen đi một chút, vì hay làm việc tay chân nên thân hình không còn gầy yếu như trước. Mái tóc cắt ngắn gọn, mồ hôi li ti chảy dọc gương mặt rám nắng.Anh mặc áo phông, quần đùi, đi dép xỏ ngón, cánh tay cầm dưa hấu cuồn cuộn cơ bắp, cả người toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn, hoang dã.Anh đi tới, giơ tay vỗ vai tôi: "Cẩn thận bậc thang."Rồi bước lên trước mở cửa: "Về nhà thôi."Nhà họ Yến ở tầng hai. Lúc lên cầu thang, Yến Lạc luôn đi phía sau, tay dang ra che chở tôi.Về đến nơi, bữa cơm quả thật đã được dọn sẵn, bố mẹ Yến và anh Khởi đều đang đợi.Tôi ngồi xuống, nhìn bàn ăn đầy ắp món và người, nước mắt không kìm được mà tuôn không ngừng.Giá mà hôm nay bố và chị tôi cũng ở đây thì tốt biết bao.

Tuần thi kết thúc, kỳ nghỉ hè của tôi bắt đầu. Tôi lại dọn về nhà họ Cư ở.

Mẹ gọi video cho tôi: "Trưa về nhà ăn cơm nhé? Cũng lâu rồi mẹ chưa gặp con..."

Nói xong, bà khẽ thêm một câu: "Đừng dẫn Cư Diên theo."

"Vâng."

Cư Bảo Các cứ đi qua đi lại trước mặt tôi để gây chú ý khiến tôi bật cười, rồi hỏi mẹ: "Thế Cư Bảo Các có thể đi không ạ?"

Mẹ nói: "Nó cũng xem như khách hàng lớn của nhà họ Yến, muốn đến thì cứ để nó đến."

Tôi cúp máy, gật đầu với Cư Bảo Các, thằng nhóc lập tức chạy lên tầng thay đồ.

Tôi nói với bác Trương: "Bác Trương, trưa nay chúng ta qua nhà họ Yến ăn cơm nhé."

Bác Trương hỏi: "Có cần nói với Cư Diên một tiếng không? Nhỡ đâu cậu ta về mà biết các người đi sang bên đó..."

Nghĩ đến cái tính nhạy cảm của anh ta là tôi đã thấy đau đầu: "Để cháu nói với anh ta."

Từ sau vụ bắt cóc, Cư Bảo Các mê mẩn cái trò hóa trang. Mỗi lần ra ngoài là thằng nhóc này lại đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, còn thêm cả kính râm trẻ con.

Che mặt xong, trông nó bình thường hơn hẳn.

Cư Diên cũng đổi chiếc xe bảo mẫu của hai chúng tôi sang một chiếc sedan rẻ tiền hơn.

Trên đường đi, tôi gọi điện cho Cư Diên, nói là sẽ qua nhà họ Yến ăn cơm.

Anh ta nghe điện thoại thì vui vẻ, nhưng vừa nghe đến câu sau, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao lại đến nhà tên đó nữa?"

"Chẳng lẽ tôi không thể gặp mẹ mình sao? Hơn nữa nhà tôi với nhà họ Yến đã là bạn bè bao nhiêu năm, tôi đến thăm họ thì có gì sai? Anh đừng lúc nào cũng nghĩ tôi với Yến Lạc còn gì đó, chúng tôi chia tay từ lâu rồi!"

Cư Diên nói: "Không thể mời mẹ em sang bên này ở sao? Đỡ phải đi tới đi lui."

"Mẹ tôi không muốn sống chung với anh! Bà ấy rất ghét anh đấy!"

Nói xong tôi cúp máy luôn.

Cư Bảo Các ngồi bên hỏi: "Mẹ Đinh không ghét em chứ?"

"Không ghét."

Cư Bảo Các cười nói: "Vì bố Liên, sau này em cũng sẽ chăm sóc mẹ Đinh."

Nghe câu này, tôi hơi cảm động.

Đến nhà họ Yến, mẹ tôi đã đứng đợi sẵn ở dưới nhà. Bà nhận lấy giỏ hoa quả từ tay Cư Bảo Các, cười nói: "Thằng nhóc này cũng biết điều đấy chứ!"

Cư Bảo Các ra dáng người lớn đáp: "Đi thăm người quen, sao có thể đi tay không được ạ."

Nói xong nó còn liếc tôi một cái.

Tôi cũng liếc lại.

Con kappa nhỏ này, dám ám chỉ tôi à.

Tôi về nhà mình, tôi thích mua thì mua, không thích thì thôi!

Mẹ nhìn bụng tôi: "Bụng lớn thế này rồi, chắc vất vả lắm phải không?"

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi tôi đã thấy tủi thân, mắt ươn ướt: "Mẹ..."

Mẹ lau mặt cho tôi, vừa định dẫn chúng tôi lên nhà thì Yến Lạc lái xe về. Từ xa trong xe đã gọi: "Liên Hà!"

Chúng tôi đứng chờ anh.

Anh đỗ xe, xách một quả dưa hấu to bước xuống: "Đi nào, lên nhà đi, cơm gần xong rồi."

Yến Lạc giờ đen đi một chút, vì hay làm việc tay chân nên thân hình không còn gầy yếu như trước. Mái tóc cắt ngắn gọn, mồ hôi li ti chảy dọc gương mặt rám nắng.

Anh mặc áo phông, quần đùi, đi dép xỏ ngón, cánh tay cầm dưa hấu cuồn cuộn cơ bắp, cả người toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn, hoang dã.

Anh đi tới, giơ tay vỗ vai tôi: "Cẩn thận bậc thang."

Rồi bước lên trước mở cửa: "Về nhà thôi."

Nhà họ Yến ở tầng hai. Lúc lên cầu thang, Yến Lạc luôn đi phía sau, tay dang ra che chở tôi.

Về đến nơi, bữa cơm quả thật đã được dọn sẵn, bố mẹ Yến và anh Khởi đều đang đợi.

Tôi ngồi xuống, nhìn bàn ăn đầy ắp món và người, nước mắt không kìm được mà tuôn không ngừng.

Giá mà hôm nay bố và chị tôi cũng ở đây thì tốt biết bao.

Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp QuỳTác giả: Nhất Diệp QuỳTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChị gái tôi Liên Huân, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc. Thời đi học, chị từ trường trung học trọng điểm cấp quận lên được trường phổ thông trọng điểm cấp thành phố, rồi nhẹ nhàng thi đỗ vào một trường đại học thuộc dự án "Song Nhất Lưu"* ở thủ đô. (Dự án Song Nhất Lưu là một chiến lược giáo dục đại học của Chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng các trường đại học và các ngành học hạng nhất thế giới, được công bố vào năm 2017. Mục tiêu của dự án là nâng cao chất lượng, sức cạnh tranh quốc tế của giáo dục đại học Trung Quốc, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, theo sau các dự án "211" và "985" trước đó) Ra trường, chị vào làm ở một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Không chỉ được trọng dụng trong công việc, chị còn chinh phục luôn cả vị tổ trưởng dự án trẻ tuổi tài năng. Hiện giờ, sau nửa năm làm việc, chị đã trở thành nhân viên chính thức, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng dần ổn định. Hôm nay là Giáng Sinh, chị dẫn anh ta về ra… Tuần thi kết thúc, kỳ nghỉ hè của tôi bắt đầu. Tôi lại dọn về nhà họ Cư ở.Mẹ gọi video cho tôi: "Trưa về nhà ăn cơm nhé? Cũng lâu rồi mẹ chưa gặp con..."Nói xong, bà khẽ thêm một câu: "Đừng dẫn Cư Diên theo.""Vâng."Cư Bảo Các cứ đi qua đi lại trước mặt tôi để gây chú ý khiến tôi bật cười, rồi hỏi mẹ: "Thế Cư Bảo Các có thể đi không ạ?"Mẹ nói: "Nó cũng xem như khách hàng lớn của nhà họ Yến, muốn đến thì cứ để nó đến."Tôi cúp máy, gật đầu với Cư Bảo Các, thằng nhóc lập tức chạy lên tầng thay đồ.Tôi nói với bác Trương: "Bác Trương, trưa nay chúng ta qua nhà họ Yến ăn cơm nhé."Bác Trương hỏi: "Có cần nói với Cư Diên một tiếng không? Nhỡ đâu cậu ta về mà biết các người đi sang bên đó..."Nghĩ đến cái tính nhạy cảm của anh ta là tôi đã thấy đau đầu: "Để cháu nói với anh ta."Từ sau vụ bắt cóc, Cư Bảo Các mê mẩn cái trò hóa trang. Mỗi lần ra ngoài là thằng nhóc này lại đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, còn thêm cả kính râm trẻ con.Che mặt xong, trông nó bình thường hơn hẳn.Cư Diên cũng đổi chiếc xe bảo mẫu của hai chúng tôi sang một chiếc sedan rẻ tiền hơn.Trên đường đi, tôi gọi điện cho Cư Diên, nói là sẽ qua nhà họ Yến ăn cơm.Anh ta nghe điện thoại thì vui vẻ, nhưng vừa nghe đến câu sau, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao lại đến nhà tên đó nữa?""Chẳng lẽ tôi không thể gặp mẹ mình sao? Hơn nữa nhà tôi với nhà họ Yến đã là bạn bè bao nhiêu năm, tôi đến thăm họ thì có gì sai? Anh đừng lúc nào cũng nghĩ tôi với Yến Lạc còn gì đó, chúng tôi chia tay từ lâu rồi!"Cư Diên nói: "Không thể mời mẹ em sang bên này ở sao? Đỡ phải đi tới đi lui.""Mẹ tôi không muốn sống chung với anh! Bà ấy rất ghét anh đấy!"Nói xong tôi cúp máy luôn.Cư Bảo Các ngồi bên hỏi: "Mẹ Đinh không ghét em chứ?""Không ghét."Cư Bảo Các cười nói: "Vì bố Liên, sau này em cũng sẽ chăm sóc mẹ Đinh."Nghe câu này, tôi hơi cảm động.Đến nhà họ Yến, mẹ tôi đã đứng đợi sẵn ở dưới nhà. Bà nhận lấy giỏ hoa quả từ tay Cư Bảo Các, cười nói: "Thằng nhóc này cũng biết điều đấy chứ!"Cư Bảo Các ra dáng người lớn đáp: "Đi thăm người quen, sao có thể đi tay không được ạ."Nói xong nó còn liếc tôi một cái.Tôi cũng liếc lại.Con kappa nhỏ này, dám ám chỉ tôi à.Tôi về nhà mình, tôi thích mua thì mua, không thích thì thôi!Mẹ nhìn bụng tôi: "Bụng lớn thế này rồi, chắc vất vả lắm phải không?"Không hỏi thì thôi, vừa hỏi tôi đã thấy tủi thân, mắt ươn ướt: "Mẹ..."Mẹ lau mặt cho tôi, vừa định dẫn chúng tôi lên nhà thì Yến Lạc lái xe về. Từ xa trong xe đã gọi: "Liên Hà!"Chúng tôi đứng chờ anh.Anh đỗ xe, xách một quả dưa hấu to bước xuống: "Đi nào, lên nhà đi, cơm gần xong rồi."Yến Lạc giờ đen đi một chút, vì hay làm việc tay chân nên thân hình không còn gầy yếu như trước. Mái tóc cắt ngắn gọn, mồ hôi li ti chảy dọc gương mặt rám nắng.Anh mặc áo phông, quần đùi, đi dép xỏ ngón, cánh tay cầm dưa hấu cuồn cuộn cơ bắp, cả người toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn, hoang dã.Anh đi tới, giơ tay vỗ vai tôi: "Cẩn thận bậc thang."Rồi bước lên trước mở cửa: "Về nhà thôi."Nhà họ Yến ở tầng hai. Lúc lên cầu thang, Yến Lạc luôn đi phía sau, tay dang ra che chở tôi.Về đến nơi, bữa cơm quả thật đã được dọn sẵn, bố mẹ Yến và anh Khởi đều đang đợi.Tôi ngồi xuống, nhìn bàn ăn đầy ắp món và người, nước mắt không kìm được mà tuôn không ngừng.Giá mà hôm nay bố và chị tôi cũng ở đây thì tốt biết bao.

Chương 223: Về nhà đi