Tác giả: Minh Dạ Ngày nảy ngày nay, ở vùng đất xa xôi nọ, có một anh chàng đẹp trai nhất vũ trụ mang tên Phong Nguyên. Phải, và đó chính là tôi. Một chàng trai lạnh lùng pha lẫn chút nóng bỏng, như sự giao thoa giữa thời trẻ trâu với sự trưởng thành. Hiện tại, tôi đang ngồi trước bàn ăn để thực hiện nghĩa vụ đưa cơm vào dạ dày. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước chân ra khỏi cuộc sống của tuổi trẻ và chuẩn bị sa vào cuộc sống thời thiếu niên. Trên suy nghĩ là vậy, còn thực tế là tôi mới chuyển từ hang cọp sang ổ sói. Bởi vì, trong năm cuối cấp hai, tôi đã phải miệt mài đèn sách, thức khuya dậy sớm, ôn luyện ngày đêm không ngại gian nan thử thách để chuyển cấp. Nếu không chuyển cấp được thì chuyển kiếp. Mẹ tôi nói như vậy. Cứ ngỡ rằng bản thân chỉ cần trải qua cái địa ngục tên là "thi vào 10" thì không thứ gì có thể cản trở tình yêu tha thiết của tôi với game nữa. Không ai biết rằng tôi đã dằn vặt như thế nào khi phải chia tay với máy chơi game đâu! Cứ ngỡ rằng chuỗi ngày hạnh phúc sẽ…
Chương 54: Con Mèo Và Đám Bạn
Cuộc Sống Tuổi Học TròTác giả: Minh DãTruyện Hài HướcTác giả: Minh Dạ Ngày nảy ngày nay, ở vùng đất xa xôi nọ, có một anh chàng đẹp trai nhất vũ trụ mang tên Phong Nguyên. Phải, và đó chính là tôi. Một chàng trai lạnh lùng pha lẫn chút nóng bỏng, như sự giao thoa giữa thời trẻ trâu với sự trưởng thành. Hiện tại, tôi đang ngồi trước bàn ăn để thực hiện nghĩa vụ đưa cơm vào dạ dày. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước chân ra khỏi cuộc sống của tuổi trẻ và chuẩn bị sa vào cuộc sống thời thiếu niên. Trên suy nghĩ là vậy, còn thực tế là tôi mới chuyển từ hang cọp sang ổ sói. Bởi vì, trong năm cuối cấp hai, tôi đã phải miệt mài đèn sách, thức khuya dậy sớm, ôn luyện ngày đêm không ngại gian nan thử thách để chuyển cấp. Nếu không chuyển cấp được thì chuyển kiếp. Mẹ tôi nói như vậy. Cứ ngỡ rằng bản thân chỉ cần trải qua cái địa ngục tên là "thi vào 10" thì không thứ gì có thể cản trở tình yêu tha thiết của tôi với game nữa. Không ai biết rằng tôi đã dằn vặt như thế nào khi phải chia tay với máy chơi game đâu! Cứ ngỡ rằng chuỗi ngày hạnh phúc sẽ… Tác giả: Minh DạTrước kia, tôi từng nghe người ta nói, chỉ cần lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm đến mọi chuyện, rèn dũa cho bản thân một trái tim sắt đá, như vậy sẽ không còn thứ gì có thể gây tổn thương cho bản thân được.Lúc đó, tôi cứ tưởng nó chỉ có trong phim mà thôi, nên không thể áp dụng vào thực tế được.Thế nhưng, bây giờ tôi đã suy nghĩ lại và tôi cảm thấy câu nói đó sai bét.Tôi cũng lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm đến điểm của bài kiểm tra, rèn luyện để khiến trái tim cứng như sắt đá, nhưng không được.Tôi vẫn bị con điểm đỏ chót trên tờ giấy thi làm tổn thương sâu sắc.Tường thành sắt đá trong tim tôi sụp đổ ầm ầm khi nhìn thấy điểm số này.Hàng ngàn hàng vạn mũi tên vô hình lao vun vút vào tim, khiến nó đau nhói.Ngồi trước bàn học, tôi đăm chiêu suy nghĩ xem nên giấu bài kiểm tra như thế nào để mẹ không biết.Ý tưởng tuyệt vời sắp nhảy ra trong đầu tôi thì con hoàng thượng mèo ném cho tôi một cái ánh mắt ba phần lạnh lùng bảy phần khinh bỉ.Mày nhìn cái gì? Không phải là mày định tố mẹ với mẹ tao đấy chứ? Hừ, nếu có ý định đó thì dẹp hết đi, để tao phát hiện ra mày lén lút làm gì sau lưng tao thì trưa nay tao ăn hết cơm của mày!Mà nhắc đến cơm của nó, dạo gần đây, tôi mới phát hiện ra một sự thật, cơm của con mèo còn ngon hơn của tôi nữa! Không công bằng!Còn tại sao tôi biết cơm của nó ngon hơn à? Bởi vì, mẹ hay bảo tôi đi cho con hoàng thượng mèo này ăn.Nhìn đĩa đồ ăn nóng hổi trên tay, tôi bèn thử một miếng.Ôi mẹ ơi, nó ngon! Còn ngon hơn cơm bình thường tôi ăn.Thế là, dưới ánh mắt sắc bén như dao cắt của con mèo, tôi xơi hết nửa đĩa thức ăn.Tôi cũng muốn ăn hết lắm nhưng nhớ ra bản thân là người yêu thương động vật, không nỡ lòng làm tổn thương chúng nó nên đành phải nhịn cơn thèm ăn lại và nhường cho nó.Nhưng con hoàng thượng mèo này báo đáp lại tôi bằng mấy đường cơ bản.Cái đồ vô ơn! Không nghe người ta bảo "uống nước nhớ kẻ trồng cây" à!Mấy vết cào lúc trước còn chưa khỏi hẳn đâu! Ôi, gương mặt tuyệt vời của tôi...!Còn đâu một Phong Nguyên đẹp trai anh minh tài giỏi xuất sắc nhất vũ trụ nữa! Bản thân đã hướng nội rồi, không biết tâm sự nỗi khổ này với ai, tôi thương tâm quá!Đôi lúc muốn chửi con mèo kia một trận cho ra ngô ra khoai, nhưng chợt nhớ ra mình là người văn minh, thanh lịch.Mỗi khi không biết phải làm thế nào thì hãy tâm sự với bạn bè, họ sẽ giúp chúng ta tìm cách vượt qua khó khăn.Đấy là ảo tưởng của tôi thôi, còn đám bạn kia cũng giúp tôi vượt qua đấy, nhưng là vượt qua cánh cổng thiên đường, đi đến địa ngục.Chúng nó còn tặng kèm cho tôi một câu nói: Mày không vào địa ngục thì ai vào!Bạn bè là phải đồng cam cộng khổ, khó khăn hoạn nạn phải giúp đỡ nhau.Nếu tôi đã vào địa ngục,đương nhiên chúng nó cũng phải vào.Tôi biết, chúng nó rất quan tâm đến tôi, nên chúng nó sẽ không để tôi cô đơn lẻ loi một mình ở đây đâu.Nếu không thì tôi sẽ nói với bố mẹ chúng nó điểm thi của từng đứa một.Ý tưởng này vừa xuất hiện thì tôi bỗng nhiên nhớ lại, hình như chỉ có mỗi một mình tôi điểm thấp."..." Mé! Ấy chết, người văn minh không nói tục! Từ giờ, tôi, Phong Nguyên, chính thức bước chân vào con đường trở thành người văn minh!"Nguyên ơi, ra rửa bát đi! Cho mèo ăn thôi mà cũng mất thời gian thế! Hay ăn cơm của mèo rồi?" Giọng nói của mẹ tôi truyền đến.Hú hồn con chim én!Mồ hôi trên trán tôi chảy ròng ròng, tim đập bình bịch, từng nhịp vội vã vang rộn trong lòng tôi, khiến cả người tôi căng thẳng.Sao mẹ biết hay vậy? Chẳng lẽ mẹ có Thiên Lý Nhãn hay Cuồng Phong Nhĩ hả? Hay là mẹ đã học được khả năng xuyên thấu lòng người rồi?! Cái này có khả năng lắm!Tóm cái quần lại là phải cẩn thận hơn mới được, nếu không tờ giấy trắng tương lai của tôi sẽ rất mờ mịt!Haiz, cuộc sống thật gian nan! Đường đời còn dài lắm, phải nhanh chóng thăng cấp thôi, tuyệt đối không thể để mẹ vượt qua được!Thôi, không nói chuyện này nữa, càng nói càng thấy đau lòng! Rửa bát xong thì phải đi học luôn mới được! Áp dụng châm ngôn sống: Học tập vì Đất nước! Vì thế giới cần một nhân tài như tôi!Để lý tưởng cao đẹp của tôi thành công mỹ mãn hơn nữa, tôi sẽ lan tỏa điều này đến với đám bạn.[Phong Nguyên đang thực hiện sứ mệnh cuộc đời: Chúng mày ơi, à nhầm, các bạn ơi, tớ, Nguyên đẹp trai, hôm nay sẽ quyết tâm học tập vì đất nước!]Để gia tăng độ tin cậy, tôi còn đổi lại biệt danh nữa.[Nhà Nam vẫn còn nước mắm Nam Ngư: Mày bị đả kích gì à? Vừa được mẹ tặng "roi thần chổi thần" đúng không?][A đi theo chủ nghĩa độc thân: Học ngu vì Đất nước hả?]Thằng A chẳng có tí hiểu biết gì! Tôi phải mở mang đầu óc cho nó mới được.[Phong Nguyên đang thực hiện sứ mệnh cuộc đời: Chúng mày phải tin tao, tao không lừa chúng mày đâu!]Nhìn mặt chất lượng thế này cơ mà! Trước giờ chưa biết nói dối là gì! Con ngoan trò giỏi chính hiệu đấy![Chuyên Văn bị trĩ: Nghe mày chắc ngày mai tao khóc tiếng chó!][Cao nhân bế quan tu luyện một tháng, đừng làm phiền: Trả lời chất đấy.]Hình như tim tôi có một chút gì đó nhói đau.Mịa, vậy mà chúng nó lại dám chê tấm lòng tốt đẹp của đứa bạn thân này!_____________________________Hoàn chương 5414/07/2022.
Tác giả: Minh Dạ
Trước kia, tôi từng nghe người ta nói, chỉ cần lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm đến mọi chuyện, rèn dũa cho bản thân một trái tim sắt đá, như vậy sẽ không còn thứ gì có thể gây tổn thương cho bản thân được.
Lúc đó, tôi cứ tưởng nó chỉ có trong phim mà thôi, nên không thể áp dụng vào thực tế được.
Thế nhưng, bây giờ tôi đã suy nghĩ lại và tôi cảm thấy câu nói đó sai bét.
Tôi cũng lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm đến điểm của bài kiểm tra, rèn luyện để khiến trái tim cứng như sắt đá, nhưng không được.
Tôi vẫn bị con điểm đỏ chót trên tờ giấy thi làm tổn thương sâu sắc.
Tường thành sắt đá trong tim tôi sụp đổ ầm ầm khi nhìn thấy điểm số này.
Hàng ngàn hàng vạn mũi tên vô hình lao vun vút vào tim, khiến nó đau nhói.
Ngồi trước bàn học, tôi đăm chiêu suy nghĩ xem nên giấu bài kiểm tra như thế nào để mẹ không biết.
Ý tưởng tuyệt vời sắp nhảy ra trong đầu tôi thì con hoàng thượng mèo ném cho tôi một cái ánh mắt ba phần lạnh lùng bảy phần khinh bỉ.
Mày nhìn cái gì? Không phải là mày định tố mẹ với mẹ tao đấy chứ? Hừ, nếu có ý định đó thì dẹp hết đi, để tao phát hiện ra mày lén lút làm gì sau lưng tao thì trưa nay tao ăn hết cơm của mày!
Mà nhắc đến cơm của nó, dạo gần đây, tôi mới phát hiện ra một sự thật, cơm của con mèo còn ngon hơn của tôi nữa! Không công bằng!
Còn tại sao tôi biết cơm của nó ngon hơn à? Bởi vì, mẹ hay bảo tôi đi cho con hoàng thượng mèo này ăn.
Nhìn đĩa đồ ăn nóng hổi trên tay, tôi bèn thử một miếng.
Ôi mẹ ơi, nó ngon! Còn ngon hơn cơm bình thường tôi ăn.
Thế là, dưới ánh mắt sắc bén như dao cắt của con mèo, tôi xơi hết nửa đĩa thức ăn.
Tôi cũng muốn ăn hết lắm nhưng nhớ ra bản thân là người yêu thương động vật, không nỡ lòng làm tổn thương chúng nó nên đành phải nhịn cơn thèm ăn lại và nhường cho nó.
Nhưng con hoàng thượng mèo này báo đáp lại tôi bằng mấy đường cơ bản.
Cái đồ vô ơn! Không nghe người ta bảo "uống nước nhớ kẻ trồng cây" à!
Mấy vết cào lúc trước còn chưa khỏi hẳn đâu! Ôi, gương mặt tuyệt vời của tôi...!Còn đâu một Phong Nguyên đẹp trai anh minh tài giỏi xuất sắc nhất vũ trụ nữa! Bản thân đã hướng nội rồi, không biết tâm sự nỗi khổ này với ai, tôi thương tâm quá!
Đôi lúc muốn chửi con mèo kia một trận cho ra ngô ra khoai, nhưng chợt nhớ ra mình là người văn minh, thanh lịch.
Mỗi khi không biết phải làm thế nào thì hãy tâm sự với bạn bè, họ sẽ giúp chúng ta tìm cách vượt qua khó khăn.
Đấy là ảo tưởng của tôi thôi, còn đám bạn kia cũng giúp tôi vượt qua đấy, nhưng là vượt qua cánh cổng thiên đường, đi đến địa ngục.
Chúng nó còn tặng kèm cho tôi một câu nói: Mày không vào địa ngục thì ai vào!
Bạn bè là phải đồng cam cộng khổ, khó khăn hoạn nạn phải giúp đỡ nhau.
Nếu tôi đã vào địa ngục,đương nhiên chúng nó cũng phải vào.
Tôi biết, chúng nó rất quan tâm đến tôi, nên chúng nó sẽ không để tôi cô đơn lẻ loi một mình ở đây đâu.
Nếu không thì tôi sẽ nói với bố mẹ chúng nó điểm thi của từng đứa một.
Ý tưởng này vừa xuất hiện thì tôi bỗng nhiên nhớ lại, hình như chỉ có mỗi một mình tôi điểm thấp.
"..." Mé! Ấy chết, người văn minh không nói tục! Từ giờ, tôi, Phong Nguyên, chính thức bước chân vào con đường trở thành người văn minh!
"Nguyên ơi, ra rửa bát đi! Cho mèo ăn thôi mà cũng mất thời gian thế! Hay ăn cơm của mèo rồi?" Giọng nói của mẹ tôi truyền đến.
Hú hồn con chim én!
Mồ hôi trên trán tôi chảy ròng ròng, tim đập bình bịch, từng nhịp vội vã vang rộn trong lòng tôi, khiến cả người tôi căng thẳng.
Sao mẹ biết hay vậy? Chẳng lẽ mẹ có Thiên Lý Nhãn hay Cuồng Phong Nhĩ hả? Hay là mẹ đã học được khả năng xuyên thấu lòng người rồi?! Cái này có khả năng lắm!
Tóm cái quần lại là phải cẩn thận hơn mới được, nếu không tờ giấy trắng tương lai của tôi sẽ rất mờ mịt!
Haiz, cuộc sống thật gian nan! Đường đời còn dài lắm, phải nhanh chóng thăng cấp thôi, tuyệt đối không thể để mẹ vượt qua được!
Thôi, không nói chuyện này nữa, càng nói càng thấy đau lòng! Rửa bát xong thì phải đi học luôn mới được! Áp dụng châm ngôn sống: Học tập vì Đất nước! Vì thế giới cần một nhân tài như tôi!
Để lý tưởng cao đẹp của tôi thành công mỹ mãn hơn nữa, tôi sẽ lan tỏa điều này đến với đám bạn.
[Phong Nguyên đang thực hiện sứ mệnh cuộc đời: Chúng mày ơi, à nhầm, các bạn ơi, tớ, Nguyên đẹp trai, hôm nay sẽ quyết tâm học tập vì đất nước!]
Để gia tăng độ tin cậy, tôi còn đổi lại biệt danh nữa.
[Nhà Nam vẫn còn nước mắm Nam Ngư: Mày bị đả kích gì à? Vừa được mẹ tặng "roi thần chổi thần" đúng không?]
[A đi theo chủ nghĩa độc thân: Học ngu vì Đất nước hả?]
Thằng A chẳng có tí hiểu biết gì! Tôi phải mở mang đầu óc cho nó mới được.
[Phong Nguyên đang thực hiện sứ mệnh cuộc đời: Chúng mày phải tin tao, tao không lừa chúng mày đâu!]
Nhìn mặt chất lượng thế này cơ mà! Trước giờ chưa biết nói dối là gì! Con ngoan trò giỏi chính hiệu đấy!
[Chuyên Văn bị trĩ: Nghe mày chắc ngày mai tao khóc tiếng chó!]
[Cao nhân bế quan tu luyện một tháng, đừng làm phiền: Trả lời chất đấy.]
Hình như tim tôi có một chút gì đó nhói đau.
Mịa, vậy mà chúng nó lại dám chê tấm lòng tốt đẹp của đứa bạn thân này!
_____________________________
Hoàn chương 54
14/07/2022.
Cuộc Sống Tuổi Học TròTác giả: Minh DãTruyện Hài HướcTác giả: Minh Dạ Ngày nảy ngày nay, ở vùng đất xa xôi nọ, có một anh chàng đẹp trai nhất vũ trụ mang tên Phong Nguyên. Phải, và đó chính là tôi. Một chàng trai lạnh lùng pha lẫn chút nóng bỏng, như sự giao thoa giữa thời trẻ trâu với sự trưởng thành. Hiện tại, tôi đang ngồi trước bàn ăn để thực hiện nghĩa vụ đưa cơm vào dạ dày. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước chân ra khỏi cuộc sống của tuổi trẻ và chuẩn bị sa vào cuộc sống thời thiếu niên. Trên suy nghĩ là vậy, còn thực tế là tôi mới chuyển từ hang cọp sang ổ sói. Bởi vì, trong năm cuối cấp hai, tôi đã phải miệt mài đèn sách, thức khuya dậy sớm, ôn luyện ngày đêm không ngại gian nan thử thách để chuyển cấp. Nếu không chuyển cấp được thì chuyển kiếp. Mẹ tôi nói như vậy. Cứ ngỡ rằng bản thân chỉ cần trải qua cái địa ngục tên là "thi vào 10" thì không thứ gì có thể cản trở tình yêu tha thiết của tôi với game nữa. Không ai biết rằng tôi đã dằn vặt như thế nào khi phải chia tay với máy chơi game đâu! Cứ ngỡ rằng chuỗi ngày hạnh phúc sẽ… Tác giả: Minh DạTrước kia, tôi từng nghe người ta nói, chỉ cần lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm đến mọi chuyện, rèn dũa cho bản thân một trái tim sắt đá, như vậy sẽ không còn thứ gì có thể gây tổn thương cho bản thân được.Lúc đó, tôi cứ tưởng nó chỉ có trong phim mà thôi, nên không thể áp dụng vào thực tế được.Thế nhưng, bây giờ tôi đã suy nghĩ lại và tôi cảm thấy câu nói đó sai bét.Tôi cũng lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm đến điểm của bài kiểm tra, rèn luyện để khiến trái tim cứng như sắt đá, nhưng không được.Tôi vẫn bị con điểm đỏ chót trên tờ giấy thi làm tổn thương sâu sắc.Tường thành sắt đá trong tim tôi sụp đổ ầm ầm khi nhìn thấy điểm số này.Hàng ngàn hàng vạn mũi tên vô hình lao vun vút vào tim, khiến nó đau nhói.Ngồi trước bàn học, tôi đăm chiêu suy nghĩ xem nên giấu bài kiểm tra như thế nào để mẹ không biết.Ý tưởng tuyệt vời sắp nhảy ra trong đầu tôi thì con hoàng thượng mèo ném cho tôi một cái ánh mắt ba phần lạnh lùng bảy phần khinh bỉ.Mày nhìn cái gì? Không phải là mày định tố mẹ với mẹ tao đấy chứ? Hừ, nếu có ý định đó thì dẹp hết đi, để tao phát hiện ra mày lén lút làm gì sau lưng tao thì trưa nay tao ăn hết cơm của mày!Mà nhắc đến cơm của nó, dạo gần đây, tôi mới phát hiện ra một sự thật, cơm của con mèo còn ngon hơn của tôi nữa! Không công bằng!Còn tại sao tôi biết cơm của nó ngon hơn à? Bởi vì, mẹ hay bảo tôi đi cho con hoàng thượng mèo này ăn.Nhìn đĩa đồ ăn nóng hổi trên tay, tôi bèn thử một miếng.Ôi mẹ ơi, nó ngon! Còn ngon hơn cơm bình thường tôi ăn.Thế là, dưới ánh mắt sắc bén như dao cắt của con mèo, tôi xơi hết nửa đĩa thức ăn.Tôi cũng muốn ăn hết lắm nhưng nhớ ra bản thân là người yêu thương động vật, không nỡ lòng làm tổn thương chúng nó nên đành phải nhịn cơn thèm ăn lại và nhường cho nó.Nhưng con hoàng thượng mèo này báo đáp lại tôi bằng mấy đường cơ bản.Cái đồ vô ơn! Không nghe người ta bảo "uống nước nhớ kẻ trồng cây" à!Mấy vết cào lúc trước còn chưa khỏi hẳn đâu! Ôi, gương mặt tuyệt vời của tôi...!Còn đâu một Phong Nguyên đẹp trai anh minh tài giỏi xuất sắc nhất vũ trụ nữa! Bản thân đã hướng nội rồi, không biết tâm sự nỗi khổ này với ai, tôi thương tâm quá!Đôi lúc muốn chửi con mèo kia một trận cho ra ngô ra khoai, nhưng chợt nhớ ra mình là người văn minh, thanh lịch.Mỗi khi không biết phải làm thế nào thì hãy tâm sự với bạn bè, họ sẽ giúp chúng ta tìm cách vượt qua khó khăn.Đấy là ảo tưởng của tôi thôi, còn đám bạn kia cũng giúp tôi vượt qua đấy, nhưng là vượt qua cánh cổng thiên đường, đi đến địa ngục.Chúng nó còn tặng kèm cho tôi một câu nói: Mày không vào địa ngục thì ai vào!Bạn bè là phải đồng cam cộng khổ, khó khăn hoạn nạn phải giúp đỡ nhau.Nếu tôi đã vào địa ngục,đương nhiên chúng nó cũng phải vào.Tôi biết, chúng nó rất quan tâm đến tôi, nên chúng nó sẽ không để tôi cô đơn lẻ loi một mình ở đây đâu.Nếu không thì tôi sẽ nói với bố mẹ chúng nó điểm thi của từng đứa một.Ý tưởng này vừa xuất hiện thì tôi bỗng nhiên nhớ lại, hình như chỉ có mỗi một mình tôi điểm thấp."..." Mé! Ấy chết, người văn minh không nói tục! Từ giờ, tôi, Phong Nguyên, chính thức bước chân vào con đường trở thành người văn minh!"Nguyên ơi, ra rửa bát đi! Cho mèo ăn thôi mà cũng mất thời gian thế! Hay ăn cơm của mèo rồi?" Giọng nói của mẹ tôi truyền đến.Hú hồn con chim én!Mồ hôi trên trán tôi chảy ròng ròng, tim đập bình bịch, từng nhịp vội vã vang rộn trong lòng tôi, khiến cả người tôi căng thẳng.Sao mẹ biết hay vậy? Chẳng lẽ mẹ có Thiên Lý Nhãn hay Cuồng Phong Nhĩ hả? Hay là mẹ đã học được khả năng xuyên thấu lòng người rồi?! Cái này có khả năng lắm!Tóm cái quần lại là phải cẩn thận hơn mới được, nếu không tờ giấy trắng tương lai của tôi sẽ rất mờ mịt!Haiz, cuộc sống thật gian nan! Đường đời còn dài lắm, phải nhanh chóng thăng cấp thôi, tuyệt đối không thể để mẹ vượt qua được!Thôi, không nói chuyện này nữa, càng nói càng thấy đau lòng! Rửa bát xong thì phải đi học luôn mới được! Áp dụng châm ngôn sống: Học tập vì Đất nước! Vì thế giới cần một nhân tài như tôi!Để lý tưởng cao đẹp của tôi thành công mỹ mãn hơn nữa, tôi sẽ lan tỏa điều này đến với đám bạn.[Phong Nguyên đang thực hiện sứ mệnh cuộc đời: Chúng mày ơi, à nhầm, các bạn ơi, tớ, Nguyên đẹp trai, hôm nay sẽ quyết tâm học tập vì đất nước!]Để gia tăng độ tin cậy, tôi còn đổi lại biệt danh nữa.[Nhà Nam vẫn còn nước mắm Nam Ngư: Mày bị đả kích gì à? Vừa được mẹ tặng "roi thần chổi thần" đúng không?][A đi theo chủ nghĩa độc thân: Học ngu vì Đất nước hả?]Thằng A chẳng có tí hiểu biết gì! Tôi phải mở mang đầu óc cho nó mới được.[Phong Nguyên đang thực hiện sứ mệnh cuộc đời: Chúng mày phải tin tao, tao không lừa chúng mày đâu!]Nhìn mặt chất lượng thế này cơ mà! Trước giờ chưa biết nói dối là gì! Con ngoan trò giỏi chính hiệu đấy![Chuyên Văn bị trĩ: Nghe mày chắc ngày mai tao khóc tiếng chó!][Cao nhân bế quan tu luyện một tháng, đừng làm phiền: Trả lời chất đấy.]Hình như tim tôi có một chút gì đó nhói đau.Mịa, vậy mà chúng nó lại dám chê tấm lòng tốt đẹp của đứa bạn thân này!_____________________________Hoàn chương 5414/07/2022.