Tác giả:

"Bạn có thể trở về thăm lại thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào, hay nói khác đi, lúc nào mà bạn nhận ra rằng thỉnh thoảng tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ sẽ giúp bạn gột rửa những bụi bặm của thế giới người lớn một cách diệu kỳ." _(Trích từ Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ/ Nguyễn Nhật Ánh)_ ---- Chúng ta thường rất hay hoài niệm về thời niên thiếu, kể cả khi chúng ta chưa thật sự già đi. Khi còn nhỏ dại, cậu cứ mãi mê tìm kiếm hai chữ tự do mà người lớn hay nhắc tới, sau này lớn lên rồi mới biết, hóa ra tự do chính là những ngày còn được cắp sách đến trường, nghe tiếng chuông reo vang inh ỏi đến nhàm chán, nghe giọng nói quen thuộc của bạn bè và thầy cô... Khi ấy, thuở thiếu thời ấy, mới thực sự là tự do đáng để có nhất trong đời. Khi cậu cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, ôm hoài bão lớn lao của mình hiên ngang rời khỏi cổng trường, khoảnh khắc ấy dù cậu có ngoảnh đầu nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa thì tuổi trẻ cũng đã cách cậu một khoảng rất xa. Nhiều năm qua đi, mỗi…

Chương 22: 22: Uống Thuốc

Bạn Từng Là Thiếu NiênTác giả: Đồng SinhTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị"Bạn có thể trở về thăm lại thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào, hay nói khác đi, lúc nào mà bạn nhận ra rằng thỉnh thoảng tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ sẽ giúp bạn gột rửa những bụi bặm của thế giới người lớn một cách diệu kỳ." _(Trích từ Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ/ Nguyễn Nhật Ánh)_ ---- Chúng ta thường rất hay hoài niệm về thời niên thiếu, kể cả khi chúng ta chưa thật sự già đi. Khi còn nhỏ dại, cậu cứ mãi mê tìm kiếm hai chữ tự do mà người lớn hay nhắc tới, sau này lớn lên rồi mới biết, hóa ra tự do chính là những ngày còn được cắp sách đến trường, nghe tiếng chuông reo vang inh ỏi đến nhàm chán, nghe giọng nói quen thuộc của bạn bè và thầy cô... Khi ấy, thuở thiếu thời ấy, mới thực sự là tự do đáng để có nhất trong đời. Khi cậu cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, ôm hoài bão lớn lao của mình hiên ngang rời khỏi cổng trường, khoảnh khắc ấy dù cậu có ngoảnh đầu nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa thì tuổi trẻ cũng đã cách cậu một khoảng rất xa. Nhiều năm qua đi, mỗi… Đối xử tốt với người khác chính là tự rèn luyện sự tinh tế của bản thân.--------------------Gió bên ngoài thổi tới làm bay mấy cái lá khô trên sân trường, tòa nhà chọc trời ở phía xa vẫn sừng sững đón nắng chiều.Mấy cơn gió nhẹ chỉ đủ để làm bay vài hạt bụi bám trên tường nhà, trên ô cửa kính nhưng lại đủ sức để đẩy các đám mây bay tứ phương tạo thành những hình thù quái dị, hỗn độn xếp chồng lên nhau trên bầu trời.Bên trong lớp học, Du chậm rãi mở bịch thuốc thứ hai, trong bịch có cái hộp nhỏ hình chữ nhật màu xanh lam, bên cạnh còn có mấy vỉ thuốc màu bạc.Du tém cái hộp màu xanh lam sang một bên, lấy vỉ thuốc còn lại tách ra một viên sau đó xé vỏ.Hạ thấy viên thuốc màu trắng lộ ra còn to hơn mấy viên trong bịch trước đó, cổ họng cô bắt đầu thấy khó chịu như là sắp mắc ói đến nơi.Du khẽ liếc mắt nhìn Hạ, nhận ra được cái nhăn mặt của Hạ có ý gì liền nhanh miệng nói: "Đừng có lo, cái này là viên sủi hạ sốt, không phải giống mấy viên kia đâu."Cô lấy cái ly nhựa trước mặt, khui chai nước suối mới mua đổ một ít vào ly kế tiếp lại cho viên sủi vào, viên sủi đụng nước liền phát ra mấy tiếng xì xèo, kích thước nhỏ dần rồi từ từ biến mất mà phần nước bên trong cũng dần chuyển sang hơi đục.Du đưa ly nước tới trước mặt Hạ: "Mấy lúc tôi sắp bị sốt mẹ tôi vẫn hay cho tôi uống cái này, rất hiệu nghiệm.Cậu thử đi."Hạ thoáng chần chừ nhìn cái ly trước mặt, Du lại trấn an: "Yên tâm.Rất dễ chịu.Tin tôi đi."Không chần chừ nữa, Hạ đưa tay nhận ly nước rồi đưa tới trước mặt, mùi hương trong ly tỏa ra thanh dịu không khó ngửi giống như mấy viên thuốc kia, cơ mặt của thoáng giãn ra, yên tâm uống cạn ly nước.Thấy Hạ uống xong Du đẩy chai nước suối tới trước mặt, Hạ lại uống thêm vài hớp nữa mới bỏ xuống."OK.Xong rồi." Du hài lòng nhìn Hạ vừa nói vừa đẩy mấy cái bịch thuốc lại cho Hạ: "Còn mấy cái này cậu mang về đi có thể đêm nay sẽ dùng tới đó.Dù gì cái bệnh này cũng không có dễ qua vậy đâu."Hạ khẽ cử động thân thể, đưa tay từ chối: "Không cần đâu."Du đối với sự cứng đầu của Hạ liền bực mình nói: "Không cần thì mang về vứt đi.Tôi đâu có bệnh.Lấy nó về ăn thay cơm chắc? Bực bội...đã bệnh mà còn...".Hạ cũng mang bực dọc trong người mà hỏi lại: "Còn cái gì?"Được rồi, tuy là đang bệnh nhưng sức uy h**p vẫn còn lớn lắm.Du đang chuẩn bị tiếp tục phản đòn nhưng thấy gương mặt trắng bệt của Hạ nhìn đăm đăm mình nên cô cũng ngậm miệng không nói nữa.Buổi tối sau khi về nhà, Hạ tắm xong thì liền lên cơn sốt cao, nửa đêm bà Lan (vú nuôi) đi tìm thuốc hạ sốt cho Hạ uống nhưng tủ thuốc y tế đã không còn viên nào.Bà lo lắng chạy đi nấu cho Hạ chén nước gừng, uống xong thấy Hạ có vẻ đỡ hơn nằm mê man trên giường, bà đem chén thuốc để sang một bên định bụng sẽ kêu bác quản gia đi mua thuốc.Vừa đứng dậy đi ra ngoài thì thấy cái túi xách của Hạ nằm ngổn ngang trên bàn, bà đi tới đem cái túi để gọn lại nhưng thời điểm cầm túi lên thấy bên trong có mấy bịch thuốc liền lôi ra xem.Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của bà nhìn thấy mấy thứ trong bịch liền biết ngay nó là thuốc gì, mắt bà đột nhiên sáng như ban ngày, bà nghĩ bụng chắc đây là thuốc hạ sốt mà Hạ đã mua nên lấy ra cho Hạ dùng.Bà lấy cái hộp màu xanh dương xé ra lấy một miếng bên trong đắp lên trán Hạ, Hạ đang trong cơn mê man cảm giác trên trán mát rượi, mơ màng mở mắt hỏi: "Cái gì trên trán con vậy dì?""Ở con bé này, thuốc con mua mà con cũng không biết à? Thì là miếng dán hạ sốt chứ còn gì nữa.""Dì lấy nó từ đâu vậy?""Thì từ trong túi xách đi học của con chứ đâu.Bộ không phải con mua hả?".Như chợt ngờ ngợ ra điều gì, bà nói tiếp: "À, là bác Tân mua dùm con đúng không? Thảo nào con lại không biết gì.Mà cái ông kì cục, biết con bị bệnh cũng không nói cho dì biết, chút phải tìm ổng tính sổ mới được."Hạ yếu ớt cười: "Không phải bác quản gia mua đâu ạ.""Hử? Chứ ai mua?"Hạ do dự vài giây, ánh mắt mông lung đến khó tả, cô nói: "Là một người bạn mua cho con.""Ừ.Bạn con tốt đấy cũng may là có nó." Bà Lan nhìn mấy bịch thuốc trong tay cười nói: "Mà là nam hay nữ thế? Sao không nghe con nhắc tới?""Là nữ ạ."Bà Lan gật gù: "Ừ...!con bé tốt đấy, biết quan tâm tới bạn bè...nên chơi...nên chơi.Thôi con nghỉ ngơi đi, dì đi nấu chút cháo cho con ăn, ăn xong rồi uống thuốc."Nói xong, bà đứng dậy đắp chăn cho Hạ cẩn thận rồi mới tắt đèn trong phòng rời đi.Bà Lan đi rồi, căn phòng rộng lớn yên tĩnh trở lại.Ánh mắt Hạ đăm chiêu nhìn lên trần nhà, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.Trong giấc ngủ mê mang đó, Hạ như đang gặp được một giấc mơ đẹp, mỉm cười dịu dàng giữa màn đêm..

Đối xử tốt với người khác chính là tự rèn luyện sự tinh tế của bản thân.

--------------------

Gió bên ngoài thổi tới làm bay mấy cái lá khô trên sân trường, tòa nhà chọc trời ở phía xa vẫn sừng sững đón nắng chiều.

Mấy cơn gió nhẹ chỉ đủ để làm bay vài hạt bụi bám trên tường nhà, trên ô cửa kính nhưng lại đủ sức để đẩy các đám mây bay tứ phương tạo thành những hình thù quái dị, hỗn độn xếp chồng lên nhau trên bầu trời.

Bên trong lớp học, Du chậm rãi mở bịch thuốc thứ hai, trong bịch có cái hộp nhỏ hình chữ nhật màu xanh lam, bên cạnh còn có mấy vỉ thuốc màu bạc.

Du tém cái hộp màu xanh lam sang một bên, lấy vỉ thuốc còn lại tách ra một viên sau đó xé vỏ.

Hạ thấy viên thuốc màu trắng lộ ra còn to hơn mấy viên trong bịch trước đó, cổ họng cô bắt đầu thấy khó chịu như là sắp mắc ói đến nơi.

Du khẽ liếc mắt nhìn Hạ, nhận ra được cái nhăn mặt của Hạ có ý gì liền nhanh miệng nói: "Đừng có lo, cái này là viên sủi hạ sốt, không phải giống mấy viên kia đâu."

Cô lấy cái ly nhựa trước mặt, khui chai nước suối mới mua đổ một ít vào ly kế tiếp lại cho viên sủi vào, viên sủi đụng nước liền phát ra mấy tiếng xì xèo, kích thước nhỏ dần rồi từ từ biến mất mà phần nước bên trong cũng dần chuyển sang hơi đục.

Du đưa ly nước tới trước mặt Hạ: "Mấy lúc tôi sắp bị sốt mẹ tôi vẫn hay cho tôi uống cái này, rất hiệu nghiệm.

Cậu thử đi."

Hạ thoáng chần chừ nhìn cái ly trước mặt, Du lại trấn an: "Yên tâm.

Rất dễ chịu.

Tin tôi đi."

Không chần chừ nữa, Hạ đưa tay nhận ly nước rồi đưa tới trước mặt, mùi hương trong ly tỏa ra thanh dịu không khó ngửi giống như mấy viên thuốc kia, cơ mặt của thoáng giãn ra, yên tâm uống cạn ly nước.

Thấy Hạ uống xong Du đẩy chai nước suối tới trước mặt, Hạ lại uống thêm vài hớp nữa mới bỏ xuống.

"OK.

Xong rồi." Du hài lòng nhìn Hạ vừa nói vừa đẩy mấy cái bịch thuốc lại cho Hạ: "Còn mấy cái này cậu mang về đi có thể đêm nay sẽ dùng tới đó.

Dù gì cái bệnh này cũng không có dễ qua vậy đâu."

Hạ khẽ cử động thân thể, đưa tay từ chối: "Không cần đâu."

Du đối với sự cứng đầu của Hạ liền bực mình nói: "Không cần thì mang về vứt đi.

Tôi đâu có bệnh.

Lấy nó về ăn thay cơm chắc? Bực bội...đã bệnh mà còn...".

Hạ cũng mang bực dọc trong người mà hỏi lại: "Còn cái gì?"

Được rồi, tuy là đang bệnh nhưng sức uy h**p vẫn còn lớn lắm.

Du đang chuẩn bị tiếp tục phản đòn nhưng thấy gương mặt trắng bệt của Hạ nhìn đăm đăm mình nên cô cũng ngậm miệng không nói nữa.

Buổi tối sau khi về nhà, Hạ tắm xong thì liền lên cơn sốt cao, nửa đêm bà Lan (vú nuôi) đi tìm thuốc hạ sốt cho Hạ uống nhưng tủ thuốc y tế đã không còn viên nào.

Bà lo lắng chạy đi nấu cho Hạ chén nước gừng, uống xong thấy Hạ có vẻ đỡ hơn nằm mê man trên giường, bà đem chén thuốc để sang một bên định bụng sẽ kêu bác quản gia đi mua thuốc.

Vừa đứng dậy đi ra ngoài thì thấy cái túi xách của Hạ nằm ngổn ngang trên bàn, bà đi tới đem cái túi để gọn lại nhưng thời điểm cầm túi lên thấy bên trong có mấy bịch thuốc liền lôi ra xem.

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của bà nhìn thấy mấy thứ trong bịch liền biết ngay nó là thuốc gì, mắt bà đột nhiên sáng như ban ngày, bà nghĩ bụng chắc đây là thuốc hạ sốt mà Hạ đã mua nên lấy ra cho Hạ dùng.

Bà lấy cái hộp màu xanh dương xé ra lấy một miếng bên trong đắp lên trán Hạ, Hạ đang trong cơn mê man cảm giác trên trán mát rượi, mơ màng mở mắt hỏi: "Cái gì trên trán con vậy dì?"

"Ở con bé này, thuốc con mua mà con cũng không biết à? Thì là miếng dán hạ sốt chứ còn gì nữa."

"Dì lấy nó từ đâu vậy?"

"Thì từ trong túi xách đi học của con chứ đâu.

Bộ không phải con mua hả?".

Như chợt ngờ ngợ ra điều gì, bà nói tiếp: "À, là bác Tân mua dùm con đúng không? Thảo nào con lại không biết gì.

Mà cái ông kì cục, biết con bị bệnh cũng không nói cho dì biết, chút phải tìm ổng tính sổ mới được."

Hạ yếu ớt cười: "Không phải bác quản gia mua đâu ạ."

"Hử? Chứ ai mua?"

Hạ do dự vài giây, ánh mắt mông lung đến khó tả, cô nói: "Là một người bạn mua cho con."

"Ừ.

Bạn con tốt đấy cũng may là có nó." Bà Lan nhìn mấy bịch thuốc trong tay cười nói: "Mà là nam hay nữ thế? Sao không nghe con nhắc tới?"

"Là nữ ạ."

Bà Lan gật gù: "Ừ...!con bé tốt đấy, biết quan tâm tới bạn bè...nên chơi...nên chơi.

Thôi con nghỉ ngơi đi, dì đi nấu chút cháo cho con ăn, ăn xong rồi uống thuốc."

Nói xong, bà đứng dậy đắp chăn cho Hạ cẩn thận rồi mới tắt đèn trong phòng rời đi.

Bà Lan đi rồi, căn phòng rộng lớn yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt Hạ đăm chiêu nhìn lên trần nhà, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Trong giấc ngủ mê mang đó, Hạ như đang gặp được một giấc mơ đẹp, mỉm cười dịu dàng giữa màn đêm..

Bạn Từng Là Thiếu NiênTác giả: Đồng SinhTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị"Bạn có thể trở về thăm lại thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào, hay nói khác đi, lúc nào mà bạn nhận ra rằng thỉnh thoảng tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ sẽ giúp bạn gột rửa những bụi bặm của thế giới người lớn một cách diệu kỳ." _(Trích từ Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ/ Nguyễn Nhật Ánh)_ ---- Chúng ta thường rất hay hoài niệm về thời niên thiếu, kể cả khi chúng ta chưa thật sự già đi. Khi còn nhỏ dại, cậu cứ mãi mê tìm kiếm hai chữ tự do mà người lớn hay nhắc tới, sau này lớn lên rồi mới biết, hóa ra tự do chính là những ngày còn được cắp sách đến trường, nghe tiếng chuông reo vang inh ỏi đến nhàm chán, nghe giọng nói quen thuộc của bạn bè và thầy cô... Khi ấy, thuở thiếu thời ấy, mới thực sự là tự do đáng để có nhất trong đời. Khi cậu cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, ôm hoài bão lớn lao của mình hiên ngang rời khỏi cổng trường, khoảnh khắc ấy dù cậu có ngoảnh đầu nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa thì tuổi trẻ cũng đã cách cậu một khoảng rất xa. Nhiều năm qua đi, mỗi… Đối xử tốt với người khác chính là tự rèn luyện sự tinh tế của bản thân.--------------------Gió bên ngoài thổi tới làm bay mấy cái lá khô trên sân trường, tòa nhà chọc trời ở phía xa vẫn sừng sững đón nắng chiều.Mấy cơn gió nhẹ chỉ đủ để làm bay vài hạt bụi bám trên tường nhà, trên ô cửa kính nhưng lại đủ sức để đẩy các đám mây bay tứ phương tạo thành những hình thù quái dị, hỗn độn xếp chồng lên nhau trên bầu trời.Bên trong lớp học, Du chậm rãi mở bịch thuốc thứ hai, trong bịch có cái hộp nhỏ hình chữ nhật màu xanh lam, bên cạnh còn có mấy vỉ thuốc màu bạc.Du tém cái hộp màu xanh lam sang một bên, lấy vỉ thuốc còn lại tách ra một viên sau đó xé vỏ.Hạ thấy viên thuốc màu trắng lộ ra còn to hơn mấy viên trong bịch trước đó, cổ họng cô bắt đầu thấy khó chịu như là sắp mắc ói đến nơi.Du khẽ liếc mắt nhìn Hạ, nhận ra được cái nhăn mặt của Hạ có ý gì liền nhanh miệng nói: "Đừng có lo, cái này là viên sủi hạ sốt, không phải giống mấy viên kia đâu."Cô lấy cái ly nhựa trước mặt, khui chai nước suối mới mua đổ một ít vào ly kế tiếp lại cho viên sủi vào, viên sủi đụng nước liền phát ra mấy tiếng xì xèo, kích thước nhỏ dần rồi từ từ biến mất mà phần nước bên trong cũng dần chuyển sang hơi đục.Du đưa ly nước tới trước mặt Hạ: "Mấy lúc tôi sắp bị sốt mẹ tôi vẫn hay cho tôi uống cái này, rất hiệu nghiệm.Cậu thử đi."Hạ thoáng chần chừ nhìn cái ly trước mặt, Du lại trấn an: "Yên tâm.Rất dễ chịu.Tin tôi đi."Không chần chừ nữa, Hạ đưa tay nhận ly nước rồi đưa tới trước mặt, mùi hương trong ly tỏa ra thanh dịu không khó ngửi giống như mấy viên thuốc kia, cơ mặt của thoáng giãn ra, yên tâm uống cạn ly nước.Thấy Hạ uống xong Du đẩy chai nước suối tới trước mặt, Hạ lại uống thêm vài hớp nữa mới bỏ xuống."OK.Xong rồi." Du hài lòng nhìn Hạ vừa nói vừa đẩy mấy cái bịch thuốc lại cho Hạ: "Còn mấy cái này cậu mang về đi có thể đêm nay sẽ dùng tới đó.Dù gì cái bệnh này cũng không có dễ qua vậy đâu."Hạ khẽ cử động thân thể, đưa tay từ chối: "Không cần đâu."Du đối với sự cứng đầu của Hạ liền bực mình nói: "Không cần thì mang về vứt đi.Tôi đâu có bệnh.Lấy nó về ăn thay cơm chắc? Bực bội...đã bệnh mà còn...".Hạ cũng mang bực dọc trong người mà hỏi lại: "Còn cái gì?"Được rồi, tuy là đang bệnh nhưng sức uy h**p vẫn còn lớn lắm.Du đang chuẩn bị tiếp tục phản đòn nhưng thấy gương mặt trắng bệt của Hạ nhìn đăm đăm mình nên cô cũng ngậm miệng không nói nữa.Buổi tối sau khi về nhà, Hạ tắm xong thì liền lên cơn sốt cao, nửa đêm bà Lan (vú nuôi) đi tìm thuốc hạ sốt cho Hạ uống nhưng tủ thuốc y tế đã không còn viên nào.Bà lo lắng chạy đi nấu cho Hạ chén nước gừng, uống xong thấy Hạ có vẻ đỡ hơn nằm mê man trên giường, bà đem chén thuốc để sang một bên định bụng sẽ kêu bác quản gia đi mua thuốc.Vừa đứng dậy đi ra ngoài thì thấy cái túi xách của Hạ nằm ngổn ngang trên bàn, bà đi tới đem cái túi để gọn lại nhưng thời điểm cầm túi lên thấy bên trong có mấy bịch thuốc liền lôi ra xem.Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của bà nhìn thấy mấy thứ trong bịch liền biết ngay nó là thuốc gì, mắt bà đột nhiên sáng như ban ngày, bà nghĩ bụng chắc đây là thuốc hạ sốt mà Hạ đã mua nên lấy ra cho Hạ dùng.Bà lấy cái hộp màu xanh dương xé ra lấy một miếng bên trong đắp lên trán Hạ, Hạ đang trong cơn mê man cảm giác trên trán mát rượi, mơ màng mở mắt hỏi: "Cái gì trên trán con vậy dì?""Ở con bé này, thuốc con mua mà con cũng không biết à? Thì là miếng dán hạ sốt chứ còn gì nữa.""Dì lấy nó từ đâu vậy?""Thì từ trong túi xách đi học của con chứ đâu.Bộ không phải con mua hả?".Như chợt ngờ ngợ ra điều gì, bà nói tiếp: "À, là bác Tân mua dùm con đúng không? Thảo nào con lại không biết gì.Mà cái ông kì cục, biết con bị bệnh cũng không nói cho dì biết, chút phải tìm ổng tính sổ mới được."Hạ yếu ớt cười: "Không phải bác quản gia mua đâu ạ.""Hử? Chứ ai mua?"Hạ do dự vài giây, ánh mắt mông lung đến khó tả, cô nói: "Là một người bạn mua cho con.""Ừ.Bạn con tốt đấy cũng may là có nó." Bà Lan nhìn mấy bịch thuốc trong tay cười nói: "Mà là nam hay nữ thế? Sao không nghe con nhắc tới?""Là nữ ạ."Bà Lan gật gù: "Ừ...!con bé tốt đấy, biết quan tâm tới bạn bè...nên chơi...nên chơi.Thôi con nghỉ ngơi đi, dì đi nấu chút cháo cho con ăn, ăn xong rồi uống thuốc."Nói xong, bà đứng dậy đắp chăn cho Hạ cẩn thận rồi mới tắt đèn trong phòng rời đi.Bà Lan đi rồi, căn phòng rộng lớn yên tĩnh trở lại.Ánh mắt Hạ đăm chiêu nhìn lên trần nhà, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.Trong giấc ngủ mê mang đó, Hạ như đang gặp được một giấc mơ đẹp, mỉm cười dịu dàng giữa màn đêm..

Chương 22: 22: Uống Thuốc