Người mới đến báo danh Editor: Yang Hy Phố phường tấp nập, xe cộ người qua lại như mắc cửi, chẳng ai quen ai, lại càng không vì ai mà dừng bước lại. Phong Vạn Lý nhìn con hẻm tối trước mặt rồi lại nhìn bản đồ định vị trên điện thoại, trong lòng trồi lên một suy nghĩ: Mình còn chưa kịp nhận chức mà đã bị đồng nghiệp mới chơi khăm rồi hả ta? Đây là khu vực hẻo lánh nhất trong thành phố, tuy gần đây phía trên con đường này đã xây thêm chung cư nên không còn hoang vắng như trước, nhưng con hẻm nhỏ tối om khuất nẻo thế này vẫn khiến người ta liên tưởng đến đủ loại vụ bắt cóc đầy rẫy trên bản tin thời sự. “Có bị bắt thì cũng chưa biết là ai bắt ai đâu.” Phong Vạn Lý thầm nghĩ, cuối cùng vẫn bước vào con hẻm kỳ lạ ấy. Càng đi sâu, ánh sáng lại càng tối, tựa như có thứ gì đó đang cản trở hết thảy nguồn sáng, đến cả ánh đèn từ điện thoại cũng không soi sáng nổi dù chỉ một chút, khiến con hẻm nhỏ càng thêm rùng rợn hơn. Phong Vạn Lý cất điện thoại, tiếp tục đi mà không chút sợ hãi,…
Chương 89: END
Chưa Tường Nhân Quả - Miêu KhuẩnTác giả: Miêu KhuẩnTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị Người mới đến báo danh Editor: Yang Hy Phố phường tấp nập, xe cộ người qua lại như mắc cửi, chẳng ai quen ai, lại càng không vì ai mà dừng bước lại. Phong Vạn Lý nhìn con hẻm tối trước mặt rồi lại nhìn bản đồ định vị trên điện thoại, trong lòng trồi lên một suy nghĩ: Mình còn chưa kịp nhận chức mà đã bị đồng nghiệp mới chơi khăm rồi hả ta? Đây là khu vực hẻo lánh nhất trong thành phố, tuy gần đây phía trên con đường này đã xây thêm chung cư nên không còn hoang vắng như trước, nhưng con hẻm nhỏ tối om khuất nẻo thế này vẫn khiến người ta liên tưởng đến đủ loại vụ bắt cóc đầy rẫy trên bản tin thời sự. “Có bị bắt thì cũng chưa biết là ai bắt ai đâu.” Phong Vạn Lý thầm nghĩ, cuối cùng vẫn bước vào con hẻm kỳ lạ ấy. Càng đi sâu, ánh sáng lại càng tối, tựa như có thứ gì đó đang cản trở hết thảy nguồn sáng, đến cả ánh đèn từ điện thoại cũng không soi sáng nổi dù chỉ một chút, khiến con hẻm nhỏ càng thêm rùng rợn hơn. Phong Vạn Lý cất điện thoại, tiếp tục đi mà không chút sợ hãi,… Hoàng hôn buông xuống, nhân gian thanh tịnhEditor: Yang Hy Lúc chạng vạng, Hà Minh lái xe chở Phong Vạn Lý, người kia nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa kính một lúc, rồi quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú, thanh tú của Hà Minh mà ngắm tiếp.Sổ Nhân Quả sau khi mọi chuyện kết thúc thì đã hóa hình cùng Sổ Sinh Tử với Uyên Ương Lục kéo nhau đi chơi núi chơi biển, giờ đây rốt cuộc cũng là thế giới hai người thật sự chỉ dành riêng cho họ.“Thật ra… em tò mò lắm đó, rốt cuộc vì sao anh lại nhảy xuống sông Vong Xuyên vậy?” Phong Vạn Lý nghĩ mãi vẫn không thông, Sổ Nhân Quả còn không biết bản thể mình nằm ở dưới đó, làm sao Hà Minh lại dám nhảy? Chẳng lẽ… thứ anh tìm vốn không phải là Sổ Nhân Quả?“Lúc đó anh đúng là không đi tìm sổ, chỉ là trùng hợp thôi.” Hà Minh cười cười, giọng hơi bất đắc dĩ, “Nói đúng ra thì anh cũng hành động bốc đồng, nhưng lúc đó anh cảm nhận được khí tức của tộc trưởng và mọi người trong sông.”“Nhảy xuống rồi, đúng là có gặp được họ. Họ nói với anh rằng họ không trách anh, dặn anh phải sống tốt với em, rồi… họ đi đầu thai.” Hà Minh dừng một chút rồi nói tiếp: “Khi ấy anh mới hiểu ra… người trói buộc họ bấy lâu nay, là chấp niệm của chính anh.”“Rồi sau đó, anh mới tìm được Sổ Nhân Quả trong sông.”Hà Minh dừng xe lại. Phong Vạn Lý ngơ ngác ngó ra cửa sổ, nơi này không phải căn hộ mà hai người họ đang ở. Thấy Hà Minh mở cửa bước xuống, cậu cũng vội vàng theo sau..Hai người đứng trước một căn nhà mới. Hà Minh lấy ra một chiếc chìa khóa, đặt vào tay Phong Vạn Lý, “Tình Thâm nói với anh là em muốn đổi sang chỗ lớn hơn, sống chung với anh. Cho nên anh tự ý mua một căn nhà… hy vọng em không chê.”Phong Vạn Lý ngu ngơ siết chặt chìa khóa trong tay, lại nhìn sang Hà Minh: “Nhưng chỗ này… cách văn phòng đội hơi xa đó.”“Nhưng lại gần Hồ tộc hơn.” Hà Minh mỉm cười, “Anh có thể rút ngắn khoảng cách ngàn dặm mà, không thành vấn đề. Gần Hồ tộc một chút, em cũng dễ về thăm ông Phong.”“À Minh này, có ai từng nói với anh rằng, được anh yêu đúng là rất hạnh phúc chưa?” Phong Vạn Lý cười rạng rỡ, “Có điều… phải sửa miệng lại đi nha! Còn gọi là ông Phong cái gì! Gọi là ông nội!”Nói xong cũng không chờ Hà Minh phản ứng, cậu đã kéo anh chạy thẳng tới cửa: “Anh đứng ngơ gì đó, đi đi đi! Mình còn phải lên kế hoạch nữa!”Ánh hoàng hôn đổ xuống khắp mặt đất, ánh nắng cam phủ vàng một khoảng trời. Thế gian trở nên trong trẻo và bình yên, bao nhiêu cực khổ và vận mệnh đã qua đều tan như khói bụi, chẳng còn dấu vết nào.Hà Minh mỉm cười, nắm lấy tay Phong Vạn Lý: “Ừ.”[Mười bí ẩn chưa có lời giải của Đội Trinh thám Kiếp – Hoàn chính văn]
Hoàng hôn buông xuống, nhân gian thanh tịnh
Editor:
Yang Hy
Lúc chạng vạng, Hà Minh lái xe chở Phong Vạn Lý, người kia nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa kính một lúc, rồi quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú, thanh tú của Hà Minh mà ngắm tiếp.
Sổ Nhân Quả sau khi mọi chuyện kết thúc thì đã hóa hình cùng Sổ Sinh Tử với Uyên Ương Lục kéo nhau đi chơi núi chơi biển, giờ đây rốt cuộc cũng là thế giới hai người thật sự chỉ dành riêng cho họ.
“Thật ra… em tò mò lắm đó, rốt cuộc vì sao anh lại nhảy xuống sông Vong Xuyên vậy?” Phong Vạn Lý nghĩ mãi vẫn không thông, Sổ Nhân Quả còn không biết bản thể mình nằm ở dưới đó, làm sao Hà Minh lại dám nhảy? Chẳng lẽ… thứ anh tìm vốn không phải là Sổ Nhân Quả?
“Lúc đó anh đúng là không đi tìm sổ, chỉ là trùng hợp thôi.” Hà Minh cười cười, giọng hơi bất đắc dĩ, “Nói đúng ra thì anh cũng hành động bốc đồng, nhưng lúc đó anh cảm nhận được khí tức của tộc trưởng và mọi người trong sông.”
“Nhảy xuống rồi, đúng là có gặp được họ. Họ nói với anh rằng họ không trách anh, dặn anh phải sống tốt với em, rồi… họ đi đầu thai.” Hà Minh dừng một chút rồi nói tiếp: “Khi ấy anh mới hiểu ra… người trói buộc họ bấy lâu nay, là chấp niệm của chính anh.”
“Rồi sau đó, anh mới tìm được Sổ Nhân Quả trong sông.”
Hà Minh dừng xe lại. Phong Vạn Lý ngơ ngác ngó ra cửa sổ, nơi này không phải căn hộ mà hai người họ đang ở. Thấy Hà Minh mở cửa bước xuống, cậu cũng vội vàng theo sau.
.
Hai người đứng trước một căn nhà mới. Hà Minh lấy ra một chiếc chìa khóa, đặt vào tay Phong Vạn Lý, “Tình Thâm nói với anh là em muốn đổi sang chỗ lớn hơn, sống chung với anh. Cho nên anh tự ý mua một căn nhà… hy vọng em không chê.”
Phong Vạn Lý ngu ngơ siết chặt chìa khóa trong tay, lại nhìn sang Hà Minh: “Nhưng chỗ này… cách văn phòng đội hơi xa đó.”
“Nhưng lại gần Hồ tộc hơn.” Hà Minh mỉm cười, “Anh có thể rút ngắn khoảng cách ngàn dặm mà, không thành vấn đề. Gần Hồ tộc một chút, em cũng dễ về thăm ông Phong.”
“À Minh này, có ai từng nói với anh rằng, được anh yêu đúng là rất hạnh phúc chưa?” Phong Vạn Lý cười rạng rỡ, “Có điều… phải sửa miệng lại đi nha! Còn gọi là ông Phong cái gì! Gọi là ông nội!”
Nói xong cũng không chờ Hà Minh phản ứng, cậu đã kéo anh chạy thẳng tới cửa: “Anh đứng ngơ gì đó, đi đi đi! Mình còn phải lên kế hoạch nữa!”
Ánh hoàng hôn đổ xuống khắp mặt đất, ánh nắng cam phủ vàng một khoảng trời. Thế gian trở nên trong trẻo và bình yên, bao nhiêu cực khổ và vận mệnh đã qua đều tan như khói bụi, chẳng còn dấu vết nào.
Hà Minh mỉm cười, nắm lấy tay Phong Vạn Lý: “Ừ.”
[Mười bí ẩn chưa có lời giải của Đội Trinh thám Kiếp – Hoàn chính văn]
Chưa Tường Nhân Quả - Miêu KhuẩnTác giả: Miêu KhuẩnTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị Người mới đến báo danh Editor: Yang Hy Phố phường tấp nập, xe cộ người qua lại như mắc cửi, chẳng ai quen ai, lại càng không vì ai mà dừng bước lại. Phong Vạn Lý nhìn con hẻm tối trước mặt rồi lại nhìn bản đồ định vị trên điện thoại, trong lòng trồi lên một suy nghĩ: Mình còn chưa kịp nhận chức mà đã bị đồng nghiệp mới chơi khăm rồi hả ta? Đây là khu vực hẻo lánh nhất trong thành phố, tuy gần đây phía trên con đường này đã xây thêm chung cư nên không còn hoang vắng như trước, nhưng con hẻm nhỏ tối om khuất nẻo thế này vẫn khiến người ta liên tưởng đến đủ loại vụ bắt cóc đầy rẫy trên bản tin thời sự. “Có bị bắt thì cũng chưa biết là ai bắt ai đâu.” Phong Vạn Lý thầm nghĩ, cuối cùng vẫn bước vào con hẻm kỳ lạ ấy. Càng đi sâu, ánh sáng lại càng tối, tựa như có thứ gì đó đang cản trở hết thảy nguồn sáng, đến cả ánh đèn từ điện thoại cũng không soi sáng nổi dù chỉ một chút, khiến con hẻm nhỏ càng thêm rùng rợn hơn. Phong Vạn Lý cất điện thoại, tiếp tục đi mà không chút sợ hãi,… Hoàng hôn buông xuống, nhân gian thanh tịnhEditor: Yang Hy Lúc chạng vạng, Hà Minh lái xe chở Phong Vạn Lý, người kia nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa kính một lúc, rồi quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú, thanh tú của Hà Minh mà ngắm tiếp.Sổ Nhân Quả sau khi mọi chuyện kết thúc thì đã hóa hình cùng Sổ Sinh Tử với Uyên Ương Lục kéo nhau đi chơi núi chơi biển, giờ đây rốt cuộc cũng là thế giới hai người thật sự chỉ dành riêng cho họ.“Thật ra… em tò mò lắm đó, rốt cuộc vì sao anh lại nhảy xuống sông Vong Xuyên vậy?” Phong Vạn Lý nghĩ mãi vẫn không thông, Sổ Nhân Quả còn không biết bản thể mình nằm ở dưới đó, làm sao Hà Minh lại dám nhảy? Chẳng lẽ… thứ anh tìm vốn không phải là Sổ Nhân Quả?“Lúc đó anh đúng là không đi tìm sổ, chỉ là trùng hợp thôi.” Hà Minh cười cười, giọng hơi bất đắc dĩ, “Nói đúng ra thì anh cũng hành động bốc đồng, nhưng lúc đó anh cảm nhận được khí tức của tộc trưởng và mọi người trong sông.”“Nhảy xuống rồi, đúng là có gặp được họ. Họ nói với anh rằng họ không trách anh, dặn anh phải sống tốt với em, rồi… họ đi đầu thai.” Hà Minh dừng một chút rồi nói tiếp: “Khi ấy anh mới hiểu ra… người trói buộc họ bấy lâu nay, là chấp niệm của chính anh.”“Rồi sau đó, anh mới tìm được Sổ Nhân Quả trong sông.”Hà Minh dừng xe lại. Phong Vạn Lý ngơ ngác ngó ra cửa sổ, nơi này không phải căn hộ mà hai người họ đang ở. Thấy Hà Minh mở cửa bước xuống, cậu cũng vội vàng theo sau..Hai người đứng trước một căn nhà mới. Hà Minh lấy ra một chiếc chìa khóa, đặt vào tay Phong Vạn Lý, “Tình Thâm nói với anh là em muốn đổi sang chỗ lớn hơn, sống chung với anh. Cho nên anh tự ý mua một căn nhà… hy vọng em không chê.”Phong Vạn Lý ngu ngơ siết chặt chìa khóa trong tay, lại nhìn sang Hà Minh: “Nhưng chỗ này… cách văn phòng đội hơi xa đó.”“Nhưng lại gần Hồ tộc hơn.” Hà Minh mỉm cười, “Anh có thể rút ngắn khoảng cách ngàn dặm mà, không thành vấn đề. Gần Hồ tộc một chút, em cũng dễ về thăm ông Phong.”“À Minh này, có ai từng nói với anh rằng, được anh yêu đúng là rất hạnh phúc chưa?” Phong Vạn Lý cười rạng rỡ, “Có điều… phải sửa miệng lại đi nha! Còn gọi là ông Phong cái gì! Gọi là ông nội!”Nói xong cũng không chờ Hà Minh phản ứng, cậu đã kéo anh chạy thẳng tới cửa: “Anh đứng ngơ gì đó, đi đi đi! Mình còn phải lên kế hoạch nữa!”Ánh hoàng hôn đổ xuống khắp mặt đất, ánh nắng cam phủ vàng một khoảng trời. Thế gian trở nên trong trẻo và bình yên, bao nhiêu cực khổ và vận mệnh đã qua đều tan như khói bụi, chẳng còn dấu vết nào.Hà Minh mỉm cười, nắm lấy tay Phong Vạn Lý: “Ừ.”[Mười bí ẩn chưa có lời giải của Đội Trinh thám Kiếp – Hoàn chính văn]