Tác giả:

“Choang!” Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?” Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai. Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”. Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng. “Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!” “Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?” Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức. Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”. “Không thích thì cút!” Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ! Anh cắn răng, đấu tranh…

Chương 4: 4: Là Cô Ấy Sao

Em Trai Khờ KhạoTác giả: Nâu chi pâuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Choang!” Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?” Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai. Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”. Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng. “Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!” “Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?” Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức. Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”. “Không thích thì cút!” Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ! Anh cắn răng, đấu tranh… Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.Thấy vậy, Tô Mang hơi hé miệng nhưng vẫn chẳng nói được lời nào.Một lúc lâu sau, cô ấy mới dẩu môi không vui nói: “Sư phụ thật là! Sao người lại có thể gán ghép em cho người khác cơ chứ!”“Không được, em chỉ có thể thuộc về bọn chị!”Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mang chợt loé lên.Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị ba đang nói gì vậy?”Tô Mang giật mình vội chuyển chủ đề: “Không có gì, uống tiếp đi.Hôm nay gặp được em, chị vui lắm.Chúng ta không say không về!”Trương Minh Vũ cũng nâng chén rượu cười nói: “Không say không về!”Hai người nâng cốc uống cạn, chẳng mấy chốc Tô Mang đã ngà ngà say.Trương Minh Vũ hơi buồn tiểu, bèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.Trong lúc đang giải quyết, anh bỗng nghe thấy tiếng xì xào ở phòng bên cạnh.“Sớm muộn cũng có ngày tao sẽ ngồi lên được vị trí của cậu Lý! Mẹ nó chứ, ghen tỵ thật đấy! Cô ta là nữ tổng giám đốc đẹp nhất Hoa Châu chúng ta cơ mà!”“Công trình lớn như thế thì lợi nhuận phải nhiều tới mức nào? Cô Lâm có thể không rung động sao? Chắn chắn là phải hiến thân rồi! Ha ha ha!”Trương Minh Vũ lập tức lấy lại tỉnh táo trong cơn say.Nữ tổng giám đốc đẹp nhất? Còn mang họ Lâm?Cả Hoa Châu này làm gì còn ai khác ngoài Lâm Kiều Hân?Chẳng lẽ cô đang ở đây sao?Đừng nói là trùng hợp tới vậy chứ?Trương Minh Vũ cắn đầu lưỡi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.Sau khi nghe thấy tiếng xả nước ở bên ngoài, anh lập tức đẩy cửa đi ra, vừa hay trông thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đi ra khỏi nhà vệ sinh.Trương Minh Vũ vội vàng cất bước đuổi theo.Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Vip cao cấp, chia nhau đứng gác hai bên.Anh trốn ở góc khuất của hành lang, ánh mắt tràn đầy phức tạp.Rốt cuộc có phải là Lâm Kiều Hân hay không? Mình có cần đi vào xem thử không?Trương Minh Vũ bắt đầu lưỡng lự.Trong lúc đó ở trong phòng, Lâm Kiều Hân mặt đỏ bừng bừng, tay cầm ly rượu cũng bắt đầu lắc lư.Trước mặt cô là một chàng trai trẻ đầu tóc vuốt keo bóng loáng, ánh mắt lộ liễu ngắm nghía dáng người nóng bỏng của cô.Lâm Kiều Hân mơ màng nói: “Anh… Anh Lý, bây giờ… bây giờ đã uống đủ chưa? Ký… ký hợp đồng được rồi chứ?”Bề ngoài nhà họ Lâm rất có tiếng tăm nhưng trên thực tế đã trên bờ vực sụp đổ.Công trình lần này là cơ hội giúp nhà họ Lâm lật ngược tình thế.Dù thế nào cô cũng phải giành được nó.Đây là bùa cứu mạng của cả nhà họ Lâm.Lý Tuấn Nhất hứng thú nói: “Vẫn còn nhớ tới chuyện hợp đồng cơ à? Xem ra vẫn chưa uống đủ, uống tiếp nào”.Nói rồi hắn lại rót đầy rượu cho Lâm Kiều Hân.Trong mắt cô hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể uống đến cùng!Cô đang phải gánh vác sự tồn vong của nhà họ Lâm, không thể không uống.Ánh mắt của Lý Tuấn Nhất trở nên cuồng nhiệt, nhẹ giọng nói: “Sao sếp Lâm phải khổ sở như vậy? Chỉ cần em ngoan ngoãn hầu hạ tôi một đêm, tôi hứa sau này sẽ giao toàn bộ công trình của nhà họ Lý cho nhà họ Lâm các em”.“Em nghĩ… sao?”Dứt lời, hắn chậm rãi giơ tay ra định nắm lấy tay Lâm Kiều Hân.Cô nhanh chóng rụt tay về, nở nụ cười đẹp mê hồn nói: “Anh Lý đừng… đừng nói đùa.Tôi là người đã có gia đình!”“Tôi đã uống… uống kha khá rồi.Có thể… có thể ký hợp đồng…”Nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã gục đầu xuống mặt bàn.Chút tỉnh táo cuối cùng đã bị men say đánh bại.Lý Tuấn Nhất cười lạnh, phấn khích nói: “Đùa hả? Không, trước giờ tôi chưa từng nói đùa”.“Đêm nay em là của tôi chắc rồi”.Nói xong, hắn nở nụ cười bỉ ổi xấu xa!“Người đâu!”Hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức đi vào, chia làm hai bên nhấc Lâm Kiều Hân lên lôi ra ngoài.Lý Tuấn Nhất cũng thong thả đứng dậy đi theo sau, d*c v*ng tràn đầy trong mắt.Cửa phòng Vip cao cấp bị đẩy ra.Hai người đàn ông mặc đồ đen đỡ Lâm Kiều Hân đã say mèm bước ra ngoài.Trương Minh Vũ vốn còn đang lưỡng lự, thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình!Đúng là Lâm Kiều Hân!Men say trong người k*ch th*ch khiến lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt!Hai mắt đỏ ngầu!Trương Minh Vũ tiện tay giật lấy chai rượu của nhân viên phục vụ đang bưng tới, nhanh chân xông đến chỗ Lý Tuấn Nhất!Trong đầu anh chỉ còn sự giận dữ!Còn Lý Tuấn Nhất nãy giờ chỉ nghĩ tới cảnh tượng ướt át nóng bỏng sắp xảy ra, vốn không hề chú ý tới có một người đang hùng hổ từ sau xông tới!Trương Minh Vũ sải bước về phía trước, đến gần lập tức giơ tay lên cao!.

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.

Thấy vậy, Tô Mang hơi hé miệng nhưng vẫn chẳng nói được lời nào.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới dẩu môi không vui nói: “Sư phụ thật là! Sao người lại có thể gán ghép em cho người khác cơ chứ!”

“Không được, em chỉ có thể thuộc về bọn chị!”

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mang chợt loé lên.

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị ba đang nói gì vậy?”

Tô Mang giật mình vội chuyển chủ đề: “Không có gì, uống tiếp đi.

Hôm nay gặp được em, chị vui lắm.

Chúng ta không say không về!”

Trương Minh Vũ cũng nâng chén rượu cười nói: “Không say không về!”

Hai người nâng cốc uống cạn, chẳng mấy chốc Tô Mang đã ngà ngà say.

Trương Minh Vũ hơi buồn tiểu, bèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Trong lúc đang giải quyết, anh bỗng nghe thấy tiếng xì xào ở phòng bên cạnh.

“Sớm muộn cũng có ngày tao sẽ ngồi lên được vị trí của cậu Lý! Mẹ nó chứ, ghen tỵ thật đấy! Cô ta là nữ tổng giám đốc đẹp nhất Hoa Châu chúng ta cơ mà!”

“Công trình lớn như thế thì lợi nhuận phải nhiều tới mức nào? Cô Lâm có thể không rung động sao? Chắn chắn là phải hiến thân rồi! Ha ha ha!”

Trương Minh Vũ lập tức lấy lại tỉnh táo trong cơn say.

Nữ tổng giám đốc đẹp nhất? Còn mang họ Lâm?

Cả Hoa Châu này làm gì còn ai khác ngoài Lâm Kiều Hân?

Chẳng lẽ cô đang ở đây sao?

Đừng nói là trùng hợp tới vậy chứ?

Trương Minh Vũ cắn đầu lưỡi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Sau khi nghe thấy tiếng xả nước ở bên ngoài, anh lập tức đẩy cửa đi ra, vừa hay trông thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Trương Minh Vũ vội vàng cất bước đuổi theo.

Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Vip cao cấp, chia nhau đứng gác hai bên.

Anh trốn ở góc khuất của hành lang, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Rốt cuộc có phải là Lâm Kiều Hân hay không? Mình có cần đi vào xem thử không?

Trương Minh Vũ bắt đầu lưỡng lự.

Trong lúc đó ở trong phòng, Lâm Kiều Hân mặt đỏ bừng bừng, tay cầm ly rượu cũng bắt đầu lắc lư.

Trước mặt cô là một chàng trai trẻ đầu tóc vuốt keo bóng loáng, ánh mắt lộ liễu ngắm nghía dáng người nóng bỏng của cô.

Lâm Kiều Hân mơ màng nói: “Anh… Anh Lý, bây giờ… bây giờ đã uống đủ chưa? Ký… ký hợp đồng được rồi chứ?”

Bề ngoài nhà họ Lâm rất có tiếng tăm nhưng trên thực tế đã trên bờ vực sụp đổ.

Công trình lần này là cơ hội giúp nhà họ Lâm lật ngược tình thế.

Dù thế nào cô cũng phải giành được nó.

Đây là bùa cứu mạng của cả nhà họ Lâm.

Lý Tuấn Nhất hứng thú nói: “Vẫn còn nhớ tới chuyện hợp đồng cơ à? Xem ra vẫn chưa uống đủ, uống tiếp nào”.

Nói rồi hắn lại rót đầy rượu cho Lâm Kiều Hân.

Trong mắt cô hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể uống đến cùng!

Cô đang phải gánh vác sự tồn vong của nhà họ Lâm, không thể không uống.

Ánh mắt của Lý Tuấn Nhất trở nên cuồng nhiệt, nhẹ giọng nói: “Sao sếp Lâm phải khổ sở như vậy? Chỉ cần em ngoan ngoãn hầu hạ tôi một đêm, tôi hứa sau này sẽ giao toàn bộ công trình của nhà họ Lý cho nhà họ Lâm các em”.

“Em nghĩ… sao?”

Dứt lời, hắn chậm rãi giơ tay ra định nắm lấy tay Lâm Kiều Hân.

Cô nhanh chóng rụt tay về, nở nụ cười đẹp mê hồn nói: “Anh Lý đừng… đừng nói đùa.

Tôi là người đã có gia đình!”

“Tôi đã uống… uống kha khá rồi.

Có thể… có thể ký hợp đồng…”

Nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã gục đầu xuống mặt bàn.

Chút tỉnh táo cuối cùng đã bị men say đánh bại.

Lý Tuấn Nhất cười lạnh, phấn khích nói: “Đùa hả? Không, trước giờ tôi chưa từng nói đùa”.

“Đêm nay em là của tôi chắc rồi”.

Nói xong, hắn nở nụ cười bỉ ổi xấu xa!

“Người đâu!”

Hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức đi vào, chia làm hai bên nhấc Lâm Kiều Hân lên lôi ra ngoài.

Lý Tuấn Nhất cũng thong thả đứng dậy đi theo sau, d*c v*ng tràn đầy trong mắt.

Cửa phòng Vip cao cấp bị đẩy ra.

Hai người đàn ông mặc đồ đen đỡ Lâm Kiều Hân đã say mèm bước ra ngoài.

Trương Minh Vũ vốn còn đang lưỡng lự, thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình!

Đúng là Lâm Kiều Hân!

Men say trong người k*ch th*ch khiến lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt!

Hai mắt đỏ ngầu!

Trương Minh Vũ tiện tay giật lấy chai rượu của nhân viên phục vụ đang bưng tới, nhanh chân xông đến chỗ Lý Tuấn Nhất!

Trong đầu anh chỉ còn sự giận dữ!

Còn Lý Tuấn Nhất nãy giờ chỉ nghĩ tới cảnh tượng ướt át nóng bỏng sắp xảy ra, vốn không hề chú ý tới có một người đang hùng hổ từ sau xông tới!

Trương Minh Vũ sải bước về phía trước, đến gần lập tức giơ tay lên cao!.

Em Trai Khờ KhạoTác giả: Nâu chi pâuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Choang!” Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?” Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai. Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”. Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng. “Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!” “Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?” Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức. Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”. “Không thích thì cút!” Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ! Anh cắn răng, đấu tranh… Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.Thấy vậy, Tô Mang hơi hé miệng nhưng vẫn chẳng nói được lời nào.Một lúc lâu sau, cô ấy mới dẩu môi không vui nói: “Sư phụ thật là! Sao người lại có thể gán ghép em cho người khác cơ chứ!”“Không được, em chỉ có thể thuộc về bọn chị!”Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mang chợt loé lên.Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị ba đang nói gì vậy?”Tô Mang giật mình vội chuyển chủ đề: “Không có gì, uống tiếp đi.Hôm nay gặp được em, chị vui lắm.Chúng ta không say không về!”Trương Minh Vũ cũng nâng chén rượu cười nói: “Không say không về!”Hai người nâng cốc uống cạn, chẳng mấy chốc Tô Mang đã ngà ngà say.Trương Minh Vũ hơi buồn tiểu, bèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.Trong lúc đang giải quyết, anh bỗng nghe thấy tiếng xì xào ở phòng bên cạnh.“Sớm muộn cũng có ngày tao sẽ ngồi lên được vị trí của cậu Lý! Mẹ nó chứ, ghen tỵ thật đấy! Cô ta là nữ tổng giám đốc đẹp nhất Hoa Châu chúng ta cơ mà!”“Công trình lớn như thế thì lợi nhuận phải nhiều tới mức nào? Cô Lâm có thể không rung động sao? Chắn chắn là phải hiến thân rồi! Ha ha ha!”Trương Minh Vũ lập tức lấy lại tỉnh táo trong cơn say.Nữ tổng giám đốc đẹp nhất? Còn mang họ Lâm?Cả Hoa Châu này làm gì còn ai khác ngoài Lâm Kiều Hân?Chẳng lẽ cô đang ở đây sao?Đừng nói là trùng hợp tới vậy chứ?Trương Minh Vũ cắn đầu lưỡi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.Sau khi nghe thấy tiếng xả nước ở bên ngoài, anh lập tức đẩy cửa đi ra, vừa hay trông thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đi ra khỏi nhà vệ sinh.Trương Minh Vũ vội vàng cất bước đuổi theo.Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Vip cao cấp, chia nhau đứng gác hai bên.Anh trốn ở góc khuất của hành lang, ánh mắt tràn đầy phức tạp.Rốt cuộc có phải là Lâm Kiều Hân hay không? Mình có cần đi vào xem thử không?Trương Minh Vũ bắt đầu lưỡng lự.Trong lúc đó ở trong phòng, Lâm Kiều Hân mặt đỏ bừng bừng, tay cầm ly rượu cũng bắt đầu lắc lư.Trước mặt cô là một chàng trai trẻ đầu tóc vuốt keo bóng loáng, ánh mắt lộ liễu ngắm nghía dáng người nóng bỏng của cô.Lâm Kiều Hân mơ màng nói: “Anh… Anh Lý, bây giờ… bây giờ đã uống đủ chưa? Ký… ký hợp đồng được rồi chứ?”Bề ngoài nhà họ Lâm rất có tiếng tăm nhưng trên thực tế đã trên bờ vực sụp đổ.Công trình lần này là cơ hội giúp nhà họ Lâm lật ngược tình thế.Dù thế nào cô cũng phải giành được nó.Đây là bùa cứu mạng của cả nhà họ Lâm.Lý Tuấn Nhất hứng thú nói: “Vẫn còn nhớ tới chuyện hợp đồng cơ à? Xem ra vẫn chưa uống đủ, uống tiếp nào”.Nói rồi hắn lại rót đầy rượu cho Lâm Kiều Hân.Trong mắt cô hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể uống đến cùng!Cô đang phải gánh vác sự tồn vong của nhà họ Lâm, không thể không uống.Ánh mắt của Lý Tuấn Nhất trở nên cuồng nhiệt, nhẹ giọng nói: “Sao sếp Lâm phải khổ sở như vậy? Chỉ cần em ngoan ngoãn hầu hạ tôi một đêm, tôi hứa sau này sẽ giao toàn bộ công trình của nhà họ Lý cho nhà họ Lâm các em”.“Em nghĩ… sao?”Dứt lời, hắn chậm rãi giơ tay ra định nắm lấy tay Lâm Kiều Hân.Cô nhanh chóng rụt tay về, nở nụ cười đẹp mê hồn nói: “Anh Lý đừng… đừng nói đùa.Tôi là người đã có gia đình!”“Tôi đã uống… uống kha khá rồi.Có thể… có thể ký hợp đồng…”Nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã gục đầu xuống mặt bàn.Chút tỉnh táo cuối cùng đã bị men say đánh bại.Lý Tuấn Nhất cười lạnh, phấn khích nói: “Đùa hả? Không, trước giờ tôi chưa từng nói đùa”.“Đêm nay em là của tôi chắc rồi”.Nói xong, hắn nở nụ cười bỉ ổi xấu xa!“Người đâu!”Hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức đi vào, chia làm hai bên nhấc Lâm Kiều Hân lên lôi ra ngoài.Lý Tuấn Nhất cũng thong thả đứng dậy đi theo sau, d*c v*ng tràn đầy trong mắt.Cửa phòng Vip cao cấp bị đẩy ra.Hai người đàn ông mặc đồ đen đỡ Lâm Kiều Hân đã say mèm bước ra ngoài.Trương Minh Vũ vốn còn đang lưỡng lự, thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình!Đúng là Lâm Kiều Hân!Men say trong người k*ch th*ch khiến lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt!Hai mắt đỏ ngầu!Trương Minh Vũ tiện tay giật lấy chai rượu của nhân viên phục vụ đang bưng tới, nhanh chân xông đến chỗ Lý Tuấn Nhất!Trong đầu anh chỉ còn sự giận dữ!Còn Lý Tuấn Nhất nãy giờ chỉ nghĩ tới cảnh tượng ướt át nóng bỏng sắp xảy ra, vốn không hề chú ý tới có một người đang hùng hổ từ sau xông tới!Trương Minh Vũ sải bước về phía trước, đến gần lập tức giơ tay lên cao!.

Chương 4: 4: Là Cô Ấy Sao