Tác giả:

Truyền kỳ ba vị tiểu thư Tác giả: Tề Hy Tử Chương 1: Rầm! rầm! rầm!_từng tiếng động kh*ng b* vang lên - HEA MI_ sau đó là tiếng hét oanh trời khiến gà chó hoảng sợ, chim chóc tán loạn - Hwan..g_ tiếng nói mang đầy vẻ sợ hãi nhưng cũng chứa thập phần buồn ngủ Một buổi sáng ở biệt thự số 03 diễn ra như thế!!! - Hea Mi! cậu có biết rằng hôm nay chúng ta phải về Nhật không?_ cô lạnh giọng, tay cầm một ly café đen nguyên chất - Hehe! Mình quên mất_ Nhỏ gãi đầu cười trừ nhưng cũng không quên cầm chiếc bánh rán trên bàn - Mình đi lúc mấy giờ vậy Hwang_ một tiếng nói vô cùng dễ thương vang lên. Phía chân cầu thang là một cô gái có gương mặt trẻ con nhưng lại vô cùng lãnh đạm - 8.00_ Cô nhàn nhạt trả lời rồi cuối xuống thổi đi làn khói bốc lên từ ly café đen. Sâu trong ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, cô có dự cảm không tốt về chuyến đi lần này. Dự cảm của cô … luôn luôn chính xác - Hwang, rõ ràng Rin cũng dậy trễ mà_ nhỏ phồng miệng tỏ vẻ bất công - Hôm qua nó làm việc đến 3h sáng mới ngủ, còn cậu…

Chương 24: Tỷ thí

Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu ThưTác giả: Tề Hy TửTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTruyền kỳ ba vị tiểu thư Tác giả: Tề Hy Tử Chương 1: Rầm! rầm! rầm!_từng tiếng động kh*ng b* vang lên - HEA MI_ sau đó là tiếng hét oanh trời khiến gà chó hoảng sợ, chim chóc tán loạn - Hwan..g_ tiếng nói mang đầy vẻ sợ hãi nhưng cũng chứa thập phần buồn ngủ Một buổi sáng ở biệt thự số 03 diễn ra như thế!!! - Hea Mi! cậu có biết rằng hôm nay chúng ta phải về Nhật không?_ cô lạnh giọng, tay cầm một ly café đen nguyên chất - Hehe! Mình quên mất_ Nhỏ gãi đầu cười trừ nhưng cũng không quên cầm chiếc bánh rán trên bàn - Mình đi lúc mấy giờ vậy Hwang_ một tiếng nói vô cùng dễ thương vang lên. Phía chân cầu thang là một cô gái có gương mặt trẻ con nhưng lại vô cùng lãnh đạm - 8.00_ Cô nhàn nhạt trả lời rồi cuối xuống thổi đi làn khói bốc lên từ ly café đen. Sâu trong ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, cô có dự cảm không tốt về chuyến đi lần này. Dự cảm của cô … luôn luôn chính xác - Hwang, rõ ràng Rin cũng dậy trễ mà_ nhỏ phồng miệng tỏ vẻ bất công - Hôm qua nó làm việc đến 3h sáng mới ngủ, còn cậu… - Lang tiểu thư, Lâm tiểu thư, Dương tiểu thư là các người tự động hay để chúng ta động đây?_ Thiên Băng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt chứa đầy vẻ trào phúng nhìn ba người run rẩy ở đối diện.- T…t…ta…_ tiếng nóingập ngừng, ngắt quãng không ngừng. Thiên Băng nhíu mày khó chịu rồi ngoáy ngoáy lỗ tai, không phải trước đây bọn họ đắc ý lắm sao, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi?- Hay thôi, để chúng ta động sẽ tốt hơn_ nói xong, nàng rút trong tay ái ra một chiếc chùy thủ tinh xảo- Quân sư, người đừng làm bậy!_ Dương Quang Hạo đập bàn đứng dậy- Ta làm bậy? Tể tướng đại nhân, người mới là người làm bậy. Lúc đầu ngay trước mặt hoàng thượng và các quan thần ở đây, chính là các nàng đồng ý điều kiện tỷ thí, nay lại muốn nuốt lời sao? Há chẳng phải là coi thường Hoàng thượng, coi thường mọi người ở đây?_ Thiên Băng không chịu thua, nàng cao giọng đứng dậy nói.- Lời của trẻ con nào ai chấp nhất?_ chòm râu dưới cằm Dương Quang Hạo run lên chứng tỏ hắn đã vô cùng tức giận- Nếu ta nhớ không lầm thì ba vị tiểu thư trước mắt đã 17 tuổi, 17 tuổi mà là trẻ con ư?_ nàng nói không sai, ở đại lục này cũng giống như Trung Quốc thời xưa, nử tử mười lăm tuổi đã cập kê lấy chồng vậy mà mười bảy tuổi còn nói là trẻ con? Thúi lắm a~~- Dương tể tướng, ngươi là coi thường ta?_ Thượng Quan Vân cắt đứt cuộc khẩu chiến của Thiên Băng và Dương Quang Hạo.Hắn điềm tĩnh nở một nụ cười lạnh ngắt, long nhan tức giận quả không thể coi thường. Chúng quần thần bên dưới đã đổ mồ hôi đầy lưng. Hai năm trước, thủ đoạn tàn nhẫn mà Thượng Quan Vân đối phó với đám quan vị chống đối họ đều chứng kiến tất cả, nay hắn lại nở một nụ cười như vậy, chỉ sợ… huyết vũ lại bắt đầu.- Người đâu, mang ba nữ nhân này ra ngoài, Chém!_ Âu Dương Hàn Phong ở một bên xem trò vui rốt cuộc cũng mở miệng. Thanh âm lãnh khốc cùng hàn quang nơi đáy mắt khiến không khí xung quanh hắn một trận rét lạnh.- Không… tha cho ta… tha cho ta...- Hàn…vương…tha…tha…cho taa….không…- Đư…đừng…mà….Ba tiếng kêu thảm chợt ngưng bặt, đám nữ quyến run rẩy an phận tại chỗ. Dương Quang Hạo, Lâm Duẫn, Lang Kì Hạch tức giận đến run người nhưng không thể làm gì được, đành ngồi im một chỗ. Ánh mắt ba người giao nhau, lóe lên một tia tính toán thâm trầm cùng tàn nhẫn. Thượng Quan Vân, này là ngươi ép chúng ta!

- Lang tiểu thư, Lâm tiểu thư, Dương tiểu thư là các người tự động hay để chúng ta động đây?_ Thiên Băng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt chứa đầy vẻ trào phúng nhìn ba người run rẩy ở đối diện.

- T…t…ta…_ tiếng nóingập ngừng, ngắt quãng không ngừng. Thiên Băng nhíu mày khó chịu rồi ngoáy ngoáy lỗ tai, không phải trước đây bọn họ đắc ý lắm sao, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi?

- Hay thôi, để chúng ta động sẽ tốt hơn_ nói xong, nàng rút trong tay ái ra một chiếc chùy thủ tinh xảo

- Quân sư, người đừng làm bậy!_ Dương Quang Hạo đập bàn đứng dậy

- Ta làm bậy? Tể tướng đại nhân, người mới là người làm bậy. Lúc đầu ngay trước mặt hoàng thượng và các quan thần ở đây, chính là các nàng đồng ý điều kiện tỷ thí, nay lại muốn nuốt lời sao? Há chẳng phải là coi thường Hoàng thượng, coi thường mọi người ở đây?_ Thiên Băng không chịu thua, nàng cao giọng đứng dậy nói.

- Lời của trẻ con nào ai chấp nhất?_ chòm râu dưới cằm Dương Quang Hạo run lên chứng tỏ hắn đã vô cùng tức giận

- Nếu ta nhớ không lầm thì ba vị tiểu thư trước mắt đã 17 tuổi, 17 tuổi mà là trẻ con ư?_ nàng nói không sai, ở đại lục này cũng giống như Trung Quốc thời xưa, nử tử mười lăm tuổi đã cập kê lấy chồng vậy mà mười bảy tuổi còn nói là trẻ con? Thúi lắm a~~

- Dương tể tướng, ngươi là coi thường ta?_ Thượng Quan Vân cắt đứt cuộc khẩu chiến của Thiên Băng và Dương Quang Hạo.

Hắn điềm tĩnh nở một nụ cười lạnh ngắt, long nhan tức giận quả không thể coi thường. Chúng quần thần bên dưới đã đổ mồ hôi đầy lưng. Hai năm trước, thủ đoạn tàn nhẫn mà Thượng Quan Vân đối phó với đám quan vị chống đối họ đều chứng kiến tất cả, nay hắn lại nở một nụ cười như vậy, chỉ sợ… huyết vũ lại bắt đầu.

- Người đâu, mang ba nữ nhân này ra ngoài, Chém!_ Âu Dương Hàn Phong ở một bên xem trò vui rốt cuộc cũng mở miệng. Thanh âm lãnh khốc cùng hàn quang nơi đáy mắt khiến không khí xung quanh hắn một trận rét lạnh.

- Không… tha cho ta… tha cho ta...

- Hàn…vương…tha…tha…cho taa….không…

- Đư…đừng…mà….

Ba tiếng kêu thảm chợt ngưng bặt, đám nữ quyến run rẩy an phận tại chỗ. Dương Quang Hạo, Lâm Duẫn, Lang Kì Hạch tức giận đến run người nhưng không thể làm gì được, đành ngồi im một chỗ. Ánh mắt ba người giao nhau, lóe lên một tia tính toán thâm trầm cùng tàn nhẫn. Thượng Quan Vân, này là ngươi ép chúng ta!

Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu ThưTác giả: Tề Hy TửTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTruyền kỳ ba vị tiểu thư Tác giả: Tề Hy Tử Chương 1: Rầm! rầm! rầm!_từng tiếng động kh*ng b* vang lên - HEA MI_ sau đó là tiếng hét oanh trời khiến gà chó hoảng sợ, chim chóc tán loạn - Hwan..g_ tiếng nói mang đầy vẻ sợ hãi nhưng cũng chứa thập phần buồn ngủ Một buổi sáng ở biệt thự số 03 diễn ra như thế!!! - Hea Mi! cậu có biết rằng hôm nay chúng ta phải về Nhật không?_ cô lạnh giọng, tay cầm một ly café đen nguyên chất - Hehe! Mình quên mất_ Nhỏ gãi đầu cười trừ nhưng cũng không quên cầm chiếc bánh rán trên bàn - Mình đi lúc mấy giờ vậy Hwang_ một tiếng nói vô cùng dễ thương vang lên. Phía chân cầu thang là một cô gái có gương mặt trẻ con nhưng lại vô cùng lãnh đạm - 8.00_ Cô nhàn nhạt trả lời rồi cuối xuống thổi đi làn khói bốc lên từ ly café đen. Sâu trong ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, cô có dự cảm không tốt về chuyến đi lần này. Dự cảm của cô … luôn luôn chính xác - Hwang, rõ ràng Rin cũng dậy trễ mà_ nhỏ phồng miệng tỏ vẻ bất công - Hôm qua nó làm việc đến 3h sáng mới ngủ, còn cậu… - Lang tiểu thư, Lâm tiểu thư, Dương tiểu thư là các người tự động hay để chúng ta động đây?_ Thiên Băng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt chứa đầy vẻ trào phúng nhìn ba người run rẩy ở đối diện.- T…t…ta…_ tiếng nóingập ngừng, ngắt quãng không ngừng. Thiên Băng nhíu mày khó chịu rồi ngoáy ngoáy lỗ tai, không phải trước đây bọn họ đắc ý lắm sao, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi?- Hay thôi, để chúng ta động sẽ tốt hơn_ nói xong, nàng rút trong tay ái ra một chiếc chùy thủ tinh xảo- Quân sư, người đừng làm bậy!_ Dương Quang Hạo đập bàn đứng dậy- Ta làm bậy? Tể tướng đại nhân, người mới là người làm bậy. Lúc đầu ngay trước mặt hoàng thượng và các quan thần ở đây, chính là các nàng đồng ý điều kiện tỷ thí, nay lại muốn nuốt lời sao? Há chẳng phải là coi thường Hoàng thượng, coi thường mọi người ở đây?_ Thiên Băng không chịu thua, nàng cao giọng đứng dậy nói.- Lời của trẻ con nào ai chấp nhất?_ chòm râu dưới cằm Dương Quang Hạo run lên chứng tỏ hắn đã vô cùng tức giận- Nếu ta nhớ không lầm thì ba vị tiểu thư trước mắt đã 17 tuổi, 17 tuổi mà là trẻ con ư?_ nàng nói không sai, ở đại lục này cũng giống như Trung Quốc thời xưa, nử tử mười lăm tuổi đã cập kê lấy chồng vậy mà mười bảy tuổi còn nói là trẻ con? Thúi lắm a~~- Dương tể tướng, ngươi là coi thường ta?_ Thượng Quan Vân cắt đứt cuộc khẩu chiến của Thiên Băng và Dương Quang Hạo.Hắn điềm tĩnh nở một nụ cười lạnh ngắt, long nhan tức giận quả không thể coi thường. Chúng quần thần bên dưới đã đổ mồ hôi đầy lưng. Hai năm trước, thủ đoạn tàn nhẫn mà Thượng Quan Vân đối phó với đám quan vị chống đối họ đều chứng kiến tất cả, nay hắn lại nở một nụ cười như vậy, chỉ sợ… huyết vũ lại bắt đầu.- Người đâu, mang ba nữ nhân này ra ngoài, Chém!_ Âu Dương Hàn Phong ở một bên xem trò vui rốt cuộc cũng mở miệng. Thanh âm lãnh khốc cùng hàn quang nơi đáy mắt khiến không khí xung quanh hắn một trận rét lạnh.- Không… tha cho ta… tha cho ta...- Hàn…vương…tha…tha…cho taa….không…- Đư…đừng…mà….Ba tiếng kêu thảm chợt ngưng bặt, đám nữ quyến run rẩy an phận tại chỗ. Dương Quang Hạo, Lâm Duẫn, Lang Kì Hạch tức giận đến run người nhưng không thể làm gì được, đành ngồi im một chỗ. Ánh mắt ba người giao nhau, lóe lên một tia tính toán thâm trầm cùng tàn nhẫn. Thượng Quan Vân, này là ngươi ép chúng ta!

Chương 24: Tỷ thí