Cảnh đêm mờ ảo, sao trời lấp lánh. Người trong phòng vừa mới thiếp đi không bao lâu, đang chuẩn bị chìm vào giấc mộng thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói đầy khẩn trương của người hầu : “Thế tử, nô tì có việc muốn bẩm báo.” Lúc này đêm đã khuya, cả kinh thành đều tĩnh lặng, chỉ có tiền viện của phủ An Hòa Vương lóe lên chút ánh đèn, người vừa tới đang lo lắng chờ đợi chủ nhân ra lệnh. Nhan Miểu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng với tư cách là thê tử của Mộ Dung Hành, trong lòng nàng không muốn trượng phu đột ngột rời đi như thế này, nhất là vào ban đêm, nàng không muốn đợi hắn một mình trong phòng. Thế nhưng tiền viện liên tục thúc giục, liên tục sai người tới cầu khẩn, Mộ Dung Hành rất nhanh liền rời đi, không để lại lời nhắn nào cho nàng. Nhan Miểu ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng, bàn tay áp vào chiếc chăn còn lưu lại chút hơi ấm, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt. ... Sáng hôm sau, nha hoàn Niệm Hạ dẫn theo một tiểu…
Tác giả: