Tác giả:

Đêm mưa tầm tã như trút nước, sấm chớp đầy trời kêu ầm ầm như oán như than, màu đỏ của máu nhiễm nước mưa, trạch viện thây đầy đất, một đứa trẻ ôm xác ai đó kêu gào thảm thiết. Mưa cứ rơi, rơi mãi, như đang dùng nước cọ rửa hết mọi vết tích tội ác nhưng thù hận lại ghi khắc trong lòng của ai đó.Thượng Hải năm 1967, trong một căn phòng chỉ toàn hai màu trắng đen, lạnh băng không có chút hơi ấm, Lưu Nhân sực tỉnh từ trong giấc mơ, đưa tay xoa nhẹ trán, trên gương mặt lại không có chút biểu hiện gì, dường như đã quá quen với chuyện này rồi, chỉ là chăm chú nhìn màn mưa bên ngoài, đôi mắt đăm chiêu, chân mày nhíu chặt đang trầm tư suy nghĩ gì đó.Cùng lúc đó, trên chuyến xe lửa chạy băng băng, có một cô gái thao thức nhìn trăng sáng nhớ đến những lời của mẹ nuôi, lại ghi khắc một câu: “Du nhi, con không thể quên phụ mẫu chết thảm, nhất định phải điều tra chuyện năm xưa, tìm ra kẻ thù là ai”. Nhìn xa xăm, cô đã làm rất nhiều, rất nhiều, đợi chờ suốt bao nhiêu năm để được lần nữa đặt chân…

Truyện chữ