Buổi gần chiều, trời ít mây, gió nhẹ đung đưa cùng nhữngBuổi cây cổ thụ cao lớn nơi sân Chùa. Một cô gái nhỏ tuổi chừng hơn hai mươi, chiều cao không quá sáu mét rưỡi. Cô ngồi giữa hàng ghế đá đông nghịch người, đôi mắt rủ buồn, không chút khí sống nhìn xung quanh, miệng thì thầm:“ lễ năm nay thật đông, liệu năm nay con có thể tìm thấy được ba mẹ không?” cùng lúc tay cô chuyển xuống chiếc lắcnhỏ hình tròn. “ Con sai rồi, con phải giữ tay mẹ chặt mới đúng...Híc” giọng nói cô gái chợt Nghẹn lại.“ Lam Lam sai rồi. híc híc”. Thẩm Quế Lam lạc cha mẹ từ năm mười tuổi, nhờ may mắn được đưa vào cô nhi viện nuôi dưỡng. những năm qua cô không ngừng tìm lại gia đình, nhưng manh mối duy nhất cô có là nơi này, trước sân Chùa. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày mà cô lạc mất cha mẹ, cô sẽ đứng nơi đó, Chờ sẽ có người tìm cô và đưa cô về với gia đình có cha mẹ cùng chị gái. Thẩm Quế Lam thở dài, chậm chạp đứng lên: “ Á” một bóng người xong tới, tung cô ngã xuống mặt đất. # rắc. Tiếng trặt khớp vang lên,…

Truyện chữ