Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học trong cái trường danh tiếng " gia khiêm " . nó dậy từ rất sớm để tự đi bộ đến trường vì con ngựa sắt của nó lại bị hư ,và để hít thở không khí trong lành sớm mai. Vừa đi vừa ngân nga bài hát 'kìa con bướm vàng' , mắt thì nhìn xung quanh liên tục , bỗng "Rầm" đầu óc nó luc này toàn sao với toàn đom đóm bay quanh . thì ra mải ngắm cảnh mà chẳng biết đằng trước có cái cây nên mới có cục u đỏ đỏ trên cái chán nó.Tới cổng trường nó đã thấy 2 đứa kia đang nhăn nhó vì đợi nó . con Minh Anh nói : -mày làm cái gì mà mò dữ dzậy ? Tụi tao đợi muốn gãy cổ luôn nè -hic .... tao có muốn dậy đâu . cho tao xin lỗi 2 đứa bây nha ! _ nó trưng khuôn mặt như cún con ra làm 2 đứa kia phì cười ... -ê ! mà trán mày sao tự nhiên mọc hoa hồng thế- đang cười nhưng nhìn thấy cái trán đó làm thằng minh tò mò hỏi . -ko có gì đâu -nó cười giã lã cho qua chuyện . nó thầm nghĩ ' tụi nó mà biết chắc cười thúi đầu quá' . Nhanh chóng tôi lôi hai đứa nó đi tìm lớp . -Minh ! Mày chen vô…
Chương 21
Sự Đổi Thay Của NóTác giả: Lười ChúaHôm nay là ngày đầu tiên nó đi học trong cái trường danh tiếng " gia khiêm " . nó dậy từ rất sớm để tự đi bộ đến trường vì con ngựa sắt của nó lại bị hư ,và để hít thở không khí trong lành sớm mai. Vừa đi vừa ngân nga bài hát 'kìa con bướm vàng' , mắt thì nhìn xung quanh liên tục , bỗng "Rầm" đầu óc nó luc này toàn sao với toàn đom đóm bay quanh . thì ra mải ngắm cảnh mà chẳng biết đằng trước có cái cây nên mới có cục u đỏ đỏ trên cái chán nó.Tới cổng trường nó đã thấy 2 đứa kia đang nhăn nhó vì đợi nó . con Minh Anh nói : -mày làm cái gì mà mò dữ dzậy ? Tụi tao đợi muốn gãy cổ luôn nè -hic .... tao có muốn dậy đâu . cho tao xin lỗi 2 đứa bây nha ! _ nó trưng khuôn mặt như cún con ra làm 2 đứa kia phì cười ... -ê ! mà trán mày sao tự nhiên mọc hoa hồng thế- đang cười nhưng nhìn thấy cái trán đó làm thằng minh tò mò hỏi . -ko có gì đâu -nó cười giã lã cho qua chuyện . nó thầm nghĩ ' tụi nó mà biết chắc cười thúi đầu quá' . Nhanh chóng tôi lôi hai đứa nó đi tìm lớp . -Minh ! Mày chen vô… 20H ... tối hôm đó .Tôi tỉnh dậy , và thấy xung quanh mình toàn 1 màu trắng xóa , nhớ lại ...tôi đợi con Anh .. ko thấy nó nên đi bộ về thì có người chụp thuốc mê... bị 1 con tóc đỏ tát ... đánh bằng cây gì đó 2 -3 cái ,,, lúc sắp ngất thì anh đến ..Đang mải mê suy nghĩ thì anh GỌi :-An ! em tỉnh rồi hả. thấy sao rồi .?Tôi mỉm cười nhìn anh , dù còn đau khắp người nhưng ko muốn anh lo lắng nên tôi nói :- E ko sao , chỉ hơi mệt vì bị cảm với lại hơi ê ê thôi .. hì hì.Xoa đầu tôi anh nhẹ nhàng nói :- Lần sau chắc anh ko dám cho em đi 1 mình hay nhờ ai quá ....ĐAng nói chuyện với anh thì tôi chợt nhớ về mẹ :-Mà anh đưa em về đi ko thấy em về mẹ em lo lắm đó .Thấy sự lo lắng của tôi anh nói :- ANH vừa gọi cho mẹ em rồi ... đừng lo anh nói với bác em bị tai nạn xe thôi ..nghe anh nói tôi cũng đỡ lo ...- mà em nhớ lúc trước khi ngất em bị tát mấy cái , lúc đó má em bị sưng ghê lắm mà sao bây giờ ....- sờ vào má mình tôi ko còn thấy nó sưng nữa mà chỉ hơi rát thôi .-À anh bôi cho em 1 loại thuốc gia truyền của nhà anh đó .. em thấy sao công hiệu quá phải ko?- cảm ơn anh nhiều ! mà thôi anh về đi , khuya rồi anh về nghĩ cho khỏe mai còn đi học... Anh chào tạm biệt tôi rồi cất bước ra về .... tôi vừa nằm xuống thì ' cạch '' gia đình tôi và 2 đứa ủy xứ kia bước vào ...mỗi người 1 câu làm tôi muốn loạn não :- TRời ơi! con gái tôi sao ra nông nổi này ? - tội nghiệp mẹ , chắc mẹ lo cho tôi lắm. Nhìn xem mẹ mặc nguyên bộ đồ ngủ , tóc tai thì bù xù , chắc lúc mẹ nghe tin tôi bị nạn mẹ hoảng lắm .- Mày có sao ko An ? - thằng Minh lo lắng hỏi- híc ... tao xin lỗi vì tao để mày đi bộ về .- con Anh đang cảm thấy rất có lỗi . vừa nói mà vừa khóc trong mà tội nghiệp.- Cảm ơn mọi người đã lo lắng cho con .. mọi người xem con ko sao rồi ..con khỏe như trâu ý ..- vừa nói tôi gòng tay mình lên để chứng tỏ là mình khỏe.- mà mọi chuyện là sao con kể cho mọi người cùng nghe đi , lúc nãy thằng Dương có nói nhưng mẹ con chưa kịp nghe hết đã đòi đi rồi....- ba tôi nói , nãy giờ ông mới lên tiếng , chẳng phải ông ko quan tâm đến con cái mà đơn giản ông là 1 người ít biểu đạt cảm xúc ra ngoài..- Dạ do còn đi ko cẩn thận nên mới bị xe đụng , nên còn gọi điện thoại cho ảnh đến thôi..mà ba đưa thằng Long với mẹ về đi con ko sao ở 1 - 2 hôm là xuất viên được rồi, với lại ba mẹ xem thằng Long nó muốn ngủ luôn nơi đây rồi kìa..- được rồi , * quay qua mẹ tôi* bà kêu thằng Long dậy rồi mình về cho con nó nghỉ ngơi , mai lại đến sớm.- thôi 2 cha con ông về đi tôi ở lại với con An .....* quay qua Long * dậy đi con về với ba đi mai còn đii học .Nó dụi mắt vươn vai đứng dậy,, định bước đi nhưng vẫn ko quên chọc ngoáy tôi:- Chắc con bắt chước giống chị để mọi người quan tâm con quá ... Mọi người trong phòng ai nấy đều bật cười vì câu nói của nó ..Nhớ đến mẹ ko chịu về vì lo cho tôi nên tôi giục :- Mà mẹ về đi con ko sao đâu.thấy bà có vẻ lưỡng lự 2 đứa kia chen vào :-- dạ bác đừng lo con với con Anh ở lại lo cho An là được rồi...- Dạ đúng đấy ạ bác về nghĩ ngơi đi bác.- ừ dậy làm phiền mấy đứa nhiều , mai bác làm đồ ăn mang vào cho nó sau.
20H ... tối hôm đó .
Tôi tỉnh dậy , và thấy xung quanh mình toàn 1 màu trắng xóa , nhớ lại ...tôi đợi con Anh .. ko thấy nó nên đi bộ về thì có người chụp thuốc mê... bị 1 con tóc đỏ tát ... đánh bằng cây gì đó 2 -3 cái ,,, lúc sắp ngất thì anh đến ..
Đang mải mê suy nghĩ thì anh GỌi :
-An ! em tỉnh rồi hả. thấy sao rồi .?
Tôi mỉm cười nhìn anh , dù còn đau khắp người nhưng ko muốn anh lo lắng nên tôi nói :
- E ko sao , chỉ hơi mệt vì bị cảm với lại hơi ê ê thôi .. hì hì.
Xoa đầu tôi anh nhẹ nhàng nói :
- Lần sau chắc anh ko dám cho em đi 1 mình hay nhờ ai quá ....
ĐAng nói chuyện với anh thì tôi chợt nhớ về mẹ :
-Mà anh đưa em về đi ko thấy em về mẹ em lo lắm đó .
Thấy sự lo lắng của tôi anh nói :
- ANH vừa gọi cho mẹ em rồi ... đừng lo anh nói với bác em bị tai nạn xe thôi ..
nghe anh nói tôi cũng đỡ lo ...
- mà em nhớ lúc trước khi ngất em bị tát mấy cái , lúc đó má em bị sưng ghê lắm mà sao bây giờ ....- sờ vào má mình tôi ko còn thấy nó sưng nữa mà chỉ hơi rát thôi .
-À anh bôi cho em 1 loại thuốc gia truyền của nhà anh đó .. em thấy sao công hiệu quá phải ko?
- cảm ơn anh nhiều ! mà thôi anh về đi , khuya rồi anh về nghĩ cho khỏe mai còn đi học.
.. Anh chào tạm biệt tôi rồi cất bước ra về .... tôi vừa nằm xuống thì ' cạch '' gia đình tôi và 2 đứa ủy xứ kia bước vào ...mỗi người 1 câu làm tôi muốn loạn não :
- TRời ơi! con gái tôi sao ra nông nổi này ? - tội nghiệp mẹ , chắc mẹ lo cho tôi lắm. Nhìn xem mẹ mặc nguyên bộ đồ ngủ , tóc tai thì bù xù , chắc lúc mẹ nghe tin tôi bị nạn mẹ hoảng lắm .
- Mày có sao ko An ? - thằng Minh lo lắng hỏi
- híc ... tao xin lỗi vì tao để mày đi bộ về .- con Anh đang cảm thấy rất có lỗi . vừa nói mà vừa khóc trong mà tội nghiệp.
- Cảm ơn mọi người đã lo lắng cho con .. mọi người xem con ko sao rồi ..con khỏe như trâu ý ..- vừa nói tôi gòng tay mình lên để chứng tỏ là mình khỏe.
- mà mọi chuyện là sao con kể cho mọi người cùng nghe đi , lúc nãy thằng Dương có nói nhưng mẹ con chưa kịp nghe hết đã đòi đi rồi....- ba tôi nói , nãy giờ ông mới lên tiếng , chẳng phải ông ko quan tâm đến con cái mà đơn giản ông là 1 người ít biểu đạt cảm xúc ra ngoài..
- Dạ do còn đi ko cẩn thận nên mới bị xe đụng , nên còn gọi điện thoại cho ảnh đến thôi..mà ba đưa thằng Long với mẹ về đi con ko sao ở 1 - 2 hôm là xuất viên được rồi, với lại ba mẹ xem thằng Long nó muốn ngủ luôn nơi đây rồi kìa..
- được rồi , * quay qua mẹ tôi* bà kêu thằng Long dậy rồi mình về cho con nó nghỉ ngơi , mai lại đến sớm
.
- thôi 2 cha con ông về đi tôi ở lại với con An .....* quay qua Long * dậy đi con về với ba đi mai còn đii học .
Nó dụi mắt vươn vai đứng dậy,, định bước đi nhưng vẫn ko quên chọc ngoáy tôi:
- Chắc con bắt chước giống chị để mọi người quan tâm con quá ..
. Mọi người trong phòng ai nấy đều bật cười vì câu nói của nó ..
Nhớ đến mẹ ko chịu về vì lo cho tôi nên tôi giục :
- Mà mẹ về đi con ko sao đâu.
thấy bà có vẻ lưỡng lự 2 đứa kia chen vào :-
- dạ bác đừng lo con với con Anh ở lại lo cho An là được rồi...
- Dạ đúng đấy ạ bác về nghĩ ngơi đi bác.
- ừ dậy làm phiền mấy đứa nhiều , mai bác làm đồ ăn mang vào cho nó sau.
Sự Đổi Thay Của NóTác giả: Lười ChúaHôm nay là ngày đầu tiên nó đi học trong cái trường danh tiếng " gia khiêm " . nó dậy từ rất sớm để tự đi bộ đến trường vì con ngựa sắt của nó lại bị hư ,và để hít thở không khí trong lành sớm mai. Vừa đi vừa ngân nga bài hát 'kìa con bướm vàng' , mắt thì nhìn xung quanh liên tục , bỗng "Rầm" đầu óc nó luc này toàn sao với toàn đom đóm bay quanh . thì ra mải ngắm cảnh mà chẳng biết đằng trước có cái cây nên mới có cục u đỏ đỏ trên cái chán nó.Tới cổng trường nó đã thấy 2 đứa kia đang nhăn nhó vì đợi nó . con Minh Anh nói : -mày làm cái gì mà mò dữ dzậy ? Tụi tao đợi muốn gãy cổ luôn nè -hic .... tao có muốn dậy đâu . cho tao xin lỗi 2 đứa bây nha ! _ nó trưng khuôn mặt như cún con ra làm 2 đứa kia phì cười ... -ê ! mà trán mày sao tự nhiên mọc hoa hồng thế- đang cười nhưng nhìn thấy cái trán đó làm thằng minh tò mò hỏi . -ko có gì đâu -nó cười giã lã cho qua chuyện . nó thầm nghĩ ' tụi nó mà biết chắc cười thúi đầu quá' . Nhanh chóng tôi lôi hai đứa nó đi tìm lớp . -Minh ! Mày chen vô… 20H ... tối hôm đó .Tôi tỉnh dậy , và thấy xung quanh mình toàn 1 màu trắng xóa , nhớ lại ...tôi đợi con Anh .. ko thấy nó nên đi bộ về thì có người chụp thuốc mê... bị 1 con tóc đỏ tát ... đánh bằng cây gì đó 2 -3 cái ,,, lúc sắp ngất thì anh đến ..Đang mải mê suy nghĩ thì anh GỌi :-An ! em tỉnh rồi hả. thấy sao rồi .?Tôi mỉm cười nhìn anh , dù còn đau khắp người nhưng ko muốn anh lo lắng nên tôi nói :- E ko sao , chỉ hơi mệt vì bị cảm với lại hơi ê ê thôi .. hì hì.Xoa đầu tôi anh nhẹ nhàng nói :- Lần sau chắc anh ko dám cho em đi 1 mình hay nhờ ai quá ....ĐAng nói chuyện với anh thì tôi chợt nhớ về mẹ :-Mà anh đưa em về đi ko thấy em về mẹ em lo lắm đó .Thấy sự lo lắng của tôi anh nói :- ANH vừa gọi cho mẹ em rồi ... đừng lo anh nói với bác em bị tai nạn xe thôi ..nghe anh nói tôi cũng đỡ lo ...- mà em nhớ lúc trước khi ngất em bị tát mấy cái , lúc đó má em bị sưng ghê lắm mà sao bây giờ ....- sờ vào má mình tôi ko còn thấy nó sưng nữa mà chỉ hơi rát thôi .-À anh bôi cho em 1 loại thuốc gia truyền của nhà anh đó .. em thấy sao công hiệu quá phải ko?- cảm ơn anh nhiều ! mà thôi anh về đi , khuya rồi anh về nghĩ cho khỏe mai còn đi học... Anh chào tạm biệt tôi rồi cất bước ra về .... tôi vừa nằm xuống thì ' cạch '' gia đình tôi và 2 đứa ủy xứ kia bước vào ...mỗi người 1 câu làm tôi muốn loạn não :- TRời ơi! con gái tôi sao ra nông nổi này ? - tội nghiệp mẹ , chắc mẹ lo cho tôi lắm. Nhìn xem mẹ mặc nguyên bộ đồ ngủ , tóc tai thì bù xù , chắc lúc mẹ nghe tin tôi bị nạn mẹ hoảng lắm .- Mày có sao ko An ? - thằng Minh lo lắng hỏi- híc ... tao xin lỗi vì tao để mày đi bộ về .- con Anh đang cảm thấy rất có lỗi . vừa nói mà vừa khóc trong mà tội nghiệp.- Cảm ơn mọi người đã lo lắng cho con .. mọi người xem con ko sao rồi ..con khỏe như trâu ý ..- vừa nói tôi gòng tay mình lên để chứng tỏ là mình khỏe.- mà mọi chuyện là sao con kể cho mọi người cùng nghe đi , lúc nãy thằng Dương có nói nhưng mẹ con chưa kịp nghe hết đã đòi đi rồi....- ba tôi nói , nãy giờ ông mới lên tiếng , chẳng phải ông ko quan tâm đến con cái mà đơn giản ông là 1 người ít biểu đạt cảm xúc ra ngoài..- Dạ do còn đi ko cẩn thận nên mới bị xe đụng , nên còn gọi điện thoại cho ảnh đến thôi..mà ba đưa thằng Long với mẹ về đi con ko sao ở 1 - 2 hôm là xuất viên được rồi, với lại ba mẹ xem thằng Long nó muốn ngủ luôn nơi đây rồi kìa..- được rồi , * quay qua mẹ tôi* bà kêu thằng Long dậy rồi mình về cho con nó nghỉ ngơi , mai lại đến sớm.- thôi 2 cha con ông về đi tôi ở lại với con An .....* quay qua Long * dậy đi con về với ba đi mai còn đii học .Nó dụi mắt vươn vai đứng dậy,, định bước đi nhưng vẫn ko quên chọc ngoáy tôi:- Chắc con bắt chước giống chị để mọi người quan tâm con quá ... Mọi người trong phòng ai nấy đều bật cười vì câu nói của nó ..Nhớ đến mẹ ko chịu về vì lo cho tôi nên tôi giục :- Mà mẹ về đi con ko sao đâu.thấy bà có vẻ lưỡng lự 2 đứa kia chen vào :-- dạ bác đừng lo con với con Anh ở lại lo cho An là được rồi...- Dạ đúng đấy ạ bác về nghĩ ngơi đi bác.- ừ dậy làm phiền mấy đứa nhiều , mai bác làm đồ ăn mang vào cho nó sau.