Tác giả:

Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học trong cái trường danh tiếng " gia khiêm " . nó dậy từ rất sớm để tự đi bộ đến trường vì con ngựa sắt của nó lại bị hư ,và để hít thở không khí trong lành sớm mai. Vừa đi vừa ngân nga bài hát 'kìa con bướm vàng' , mắt thì nhìn xung quanh liên tục , bỗng "Rầm" đầu óc nó luc này toàn sao với toàn đom đóm bay quanh . thì ra mải ngắm cảnh mà chẳng biết đằng trước có cái cây nên mới có cục u đỏ đỏ trên cái chán nó.Tới cổng trường nó đã thấy 2 đứa kia đang nhăn nhó vì đợi nó . con Minh Anh nói : -mày làm cái gì mà mò dữ dzậy ? Tụi tao đợi muốn gãy cổ luôn nè -hic .... tao có muốn dậy đâu . cho tao xin lỗi 2 đứa bây nha ! _ nó trưng khuôn mặt như cún con ra làm 2 đứa kia phì cười ... -ê ! mà trán mày sao tự nhiên mọc hoa hồng thế- đang cười nhưng nhìn thấy cái trán đó làm thằng minh tò mò hỏi . -ko có gì đâu -nó cười giã lã cho qua chuyện . nó thầm nghĩ ' tụi nó mà biết chắc cười thúi đầu quá' . Nhanh chóng tôi lôi hai đứa nó đi tìm lớp . -Minh ! Mày chen vô…

Chương 23: Xuất viện

Sự Đổi Thay Của NóTác giả: Lười ChúaHôm nay là ngày đầu tiên nó đi học trong cái trường danh tiếng " gia khiêm " . nó dậy từ rất sớm để tự đi bộ đến trường vì con ngựa sắt của nó lại bị hư ,và để hít thở không khí trong lành sớm mai. Vừa đi vừa ngân nga bài hát 'kìa con bướm vàng' , mắt thì nhìn xung quanh liên tục , bỗng "Rầm" đầu óc nó luc này toàn sao với toàn đom đóm bay quanh . thì ra mải ngắm cảnh mà chẳng biết đằng trước có cái cây nên mới có cục u đỏ đỏ trên cái chán nó.Tới cổng trường nó đã thấy 2 đứa kia đang nhăn nhó vì đợi nó . con Minh Anh nói : -mày làm cái gì mà mò dữ dzậy ? Tụi tao đợi muốn gãy cổ luôn nè -hic .... tao có muốn dậy đâu . cho tao xin lỗi 2 đứa bây nha ! _ nó trưng khuôn mặt như cún con ra làm 2 đứa kia phì cười ... -ê ! mà trán mày sao tự nhiên mọc hoa hồng thế- đang cười nhưng nhìn thấy cái trán đó làm thằng minh tò mò hỏi . -ko có gì đâu -nó cười giã lã cho qua chuyện . nó thầm nghĩ ' tụi nó mà biết chắc cười thúi đầu quá' . Nhanh chóng tôi lôi hai đứa nó đi tìm lớp . -Minh ! Mày chen vô… Mới 6h30 sáng anh đã đến thăm tôi, còn mang theo cả 2 phần ăn sáng . Thấy anh vào hắn tỏ vẻ khó chịu rồi đứng dậy đi ra ngoài , con Anh thì có vẻ lịch sự hơn , mặc dù nó luôn có ác cảm với anh nó đi đến chỗ anh cuối đầu thay cho lời chào hỏi rồi cũng ra ngoài ...Anh đến bên tôi , hỏi :- em thấy thế nào đỡ chưa , ?tôi đáp :- cảm ơn anh em khoẻ , sao anh ko đi học mà vào đây ?Anh xoa đầu tôi noi:- lát nữa anh đi em ăn cái này điNói rồi anh đưa cho toi 1 phần , anh ăn 1 phần ....... cứ thế , hằng ngày anh đến chăm sóc tôi sau khi đi học về , tối đến thì 2 đứa kia ở lại ngủ với tôi , cứ thế suốt 5 ngày sau tôi mới được xuất viện ...... Cả người lúc này của tôi rất khoẻ , mặc tôi khăng khăng rằng ko cần ai đến rước tôi xuất viện nhưng chẳng ai chịu nghe cả , mọi người cứ bảo là chưa khoẻ nên đều đến đưa tôi về nhà ....Về đến nhà ư ? cái cảm giác thật dễ chịu làm sao , buông mình nằm xuống căn phòng quen thuộc tôi có cảm giác như mình rời nó lâu lắm rồi ko bằng .....nằm suy nghĩ lung tung tôi ngủ lúc nào ko hay ... đang có 1 giấc mơ đẹp thì '' cốc cốc''.tiếng con Anh vọng vào :- An dậy đi mày , chiều rồi xuống ăn cơm , mọi người đang đợi mày dưới nhà đó !....Uả tôi mới ngủ đó mà chiều rồi à ! mà con Anh nó vừa gọi mình dậy , tức là từ lúc về tới giờ nó ở đây sao?Dậy thằng Minh với anh dương đâu ? .... 1 mớ câu hỏi hiện lên trong đầu tôi .đáng trách thiệt mà , tôi nói với mọi người là lên phòng 1 tí ai dè ngủ luôn , mà cũng tại cái giường ai biểu nó êm quá làm gì ? nghĩ bụng tôi đi xuống dưới ăn cơm .....Lúc này mẹ tôi và con Anh đang dọn cơm , nhìn nó y như 1 người trong gia đình tôi vậy đó , nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả , 2 đứa chúng tôi coi ba mẹ nhau là ba mẹ ruột nên dù có ngủ nhà nhau 1 tuần cũng chẳng sao ...Lấy tay che mồm đang ngáp , nhìn quanh tôi hỏi nó :- Uả 2 người kia đâu rồi Anh ?Con Anh dừng tay nhìn tôi nói :- Họ đợi mày lâu quá ko thấy xuống , tao nói chắc mày ngủ nên họ đi về rồi ...Gật gù tỏ vẻ đã hiểu , tôi ngồi vào bàn ăn :- ờ ! mà thôi ... mời mọi người ăn cơm !bữa ăn diễn ra 1 cách vui vẻ ........ những tiếng cười giòn tan hoà quyện vào nhau ....

Mới 6h30 sáng anh đã đến thăm tôi, còn mang theo cả 2 phần ăn sáng . Thấy anh vào hắn tỏ vẻ khó chịu rồi đứng dậy đi ra ngoài , con Anh thì có vẻ lịch sự hơn , mặc dù nó luôn có ác cảm với anh nó đi đến chỗ anh cuối đầu thay cho lời chào hỏi rồi cũng ra ngoài ...

Anh đến bên tôi , hỏi :

- em thấy thế nào đỡ chưa , ?

tôi đáp :

- cảm ơn anh em khoẻ , sao anh ko đi học mà vào đây ?

Anh xoa đầu tôi noi:

- lát nữa anh đi em ăn cái này đi

Nói rồi anh đưa cho toi 1 phần , anh ăn 1 phần .

...... cứ thế , hằng ngày anh đến chăm sóc tôi sau khi đi học về , tối đến thì 2 đứa kia ở lại ngủ với tôi , cứ thế suốt 5 ngày sau tôi mới được xuất viện ...

... Cả người lúc này của tôi rất khoẻ , mặc tôi khăng khăng rằng ko cần ai đến rước tôi xuất viện nhưng chẳng ai chịu nghe cả , mọi người cứ bảo là chưa khoẻ nên đều đến đưa tôi về nhà ....

Về đến nhà ư ? cái cảm giác thật dễ chịu làm sao , buông mình nằm xuống căn phòng quen thuộc tôi có cảm giác như mình rời nó lâu lắm rồi ko bằng .....nằm suy nghĩ lung tung tôi ngủ lúc nào ko hay ... đang có 1 giấc mơ đẹp thì '' cốc cốc''.

tiếng con Anh vọng vào :

- An dậy đi mày , chiều rồi xuống ăn cơm , mọi người đang đợi mày dưới nhà đó !....

Uả tôi mới ngủ đó mà chiều rồi à ! mà con Anh nó vừa gọi mình dậy , tức là từ lúc về tới giờ nó ở đây sao?

Dậy thằng Minh với anh dương đâu ? .... 1 mớ câu hỏi hiện lên trong đầu tôi .

đáng trách thiệt mà , tôi nói với mọi người là lên phòng 1 tí ai dè ngủ luôn , mà cũng tại cái giường ai biểu nó êm quá làm gì ? nghĩ bụng tôi đi xuống dưới ăn cơm .....

Lúc này mẹ tôi và con Anh đang dọn cơm , nhìn nó y như 1 người trong gia đình tôi vậy đó , nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả , 2 đứa chúng tôi coi ba mẹ nhau là ba mẹ ruột nên dù có ngủ nhà nhau 1 tuần cũng chẳng sao ...

Lấy tay che mồm đang ngáp , nhìn quanh tôi hỏi nó :

- Uả 2 người kia đâu rồi Anh ?

Con Anh dừng tay nhìn tôi nói :

- Họ đợi mày lâu quá ko thấy xuống , tao nói chắc mày ngủ nên họ đi về rồi ...

Gật gù tỏ vẻ đã hiểu , tôi ngồi vào bàn ăn :

- ờ ! mà thôi ... mời mọi người ăn cơm !

bữa ăn diễn ra 1 cách vui vẻ ........ những tiếng cười giòn tan hoà quyện vào nhau ....

Sự Đổi Thay Của NóTác giả: Lười ChúaHôm nay là ngày đầu tiên nó đi học trong cái trường danh tiếng " gia khiêm " . nó dậy từ rất sớm để tự đi bộ đến trường vì con ngựa sắt của nó lại bị hư ,và để hít thở không khí trong lành sớm mai. Vừa đi vừa ngân nga bài hát 'kìa con bướm vàng' , mắt thì nhìn xung quanh liên tục , bỗng "Rầm" đầu óc nó luc này toàn sao với toàn đom đóm bay quanh . thì ra mải ngắm cảnh mà chẳng biết đằng trước có cái cây nên mới có cục u đỏ đỏ trên cái chán nó.Tới cổng trường nó đã thấy 2 đứa kia đang nhăn nhó vì đợi nó . con Minh Anh nói : -mày làm cái gì mà mò dữ dzậy ? Tụi tao đợi muốn gãy cổ luôn nè -hic .... tao có muốn dậy đâu . cho tao xin lỗi 2 đứa bây nha ! _ nó trưng khuôn mặt như cún con ra làm 2 đứa kia phì cười ... -ê ! mà trán mày sao tự nhiên mọc hoa hồng thế- đang cười nhưng nhìn thấy cái trán đó làm thằng minh tò mò hỏi . -ko có gì đâu -nó cười giã lã cho qua chuyện . nó thầm nghĩ ' tụi nó mà biết chắc cười thúi đầu quá' . Nhanh chóng tôi lôi hai đứa nó đi tìm lớp . -Minh ! Mày chen vô… Mới 6h30 sáng anh đã đến thăm tôi, còn mang theo cả 2 phần ăn sáng . Thấy anh vào hắn tỏ vẻ khó chịu rồi đứng dậy đi ra ngoài , con Anh thì có vẻ lịch sự hơn , mặc dù nó luôn có ác cảm với anh nó đi đến chỗ anh cuối đầu thay cho lời chào hỏi rồi cũng ra ngoài ...Anh đến bên tôi , hỏi :- em thấy thế nào đỡ chưa , ?tôi đáp :- cảm ơn anh em khoẻ , sao anh ko đi học mà vào đây ?Anh xoa đầu tôi noi:- lát nữa anh đi em ăn cái này điNói rồi anh đưa cho toi 1 phần , anh ăn 1 phần ....... cứ thế , hằng ngày anh đến chăm sóc tôi sau khi đi học về , tối đến thì 2 đứa kia ở lại ngủ với tôi , cứ thế suốt 5 ngày sau tôi mới được xuất viện ...... Cả người lúc này của tôi rất khoẻ , mặc tôi khăng khăng rằng ko cần ai đến rước tôi xuất viện nhưng chẳng ai chịu nghe cả , mọi người cứ bảo là chưa khoẻ nên đều đến đưa tôi về nhà ....Về đến nhà ư ? cái cảm giác thật dễ chịu làm sao , buông mình nằm xuống căn phòng quen thuộc tôi có cảm giác như mình rời nó lâu lắm rồi ko bằng .....nằm suy nghĩ lung tung tôi ngủ lúc nào ko hay ... đang có 1 giấc mơ đẹp thì '' cốc cốc''.tiếng con Anh vọng vào :- An dậy đi mày , chiều rồi xuống ăn cơm , mọi người đang đợi mày dưới nhà đó !....Uả tôi mới ngủ đó mà chiều rồi à ! mà con Anh nó vừa gọi mình dậy , tức là từ lúc về tới giờ nó ở đây sao?Dậy thằng Minh với anh dương đâu ? .... 1 mớ câu hỏi hiện lên trong đầu tôi .đáng trách thiệt mà , tôi nói với mọi người là lên phòng 1 tí ai dè ngủ luôn , mà cũng tại cái giường ai biểu nó êm quá làm gì ? nghĩ bụng tôi đi xuống dưới ăn cơm .....Lúc này mẹ tôi và con Anh đang dọn cơm , nhìn nó y như 1 người trong gia đình tôi vậy đó , nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả , 2 đứa chúng tôi coi ba mẹ nhau là ba mẹ ruột nên dù có ngủ nhà nhau 1 tuần cũng chẳng sao ...Lấy tay che mồm đang ngáp , nhìn quanh tôi hỏi nó :- Uả 2 người kia đâu rồi Anh ?Con Anh dừng tay nhìn tôi nói :- Họ đợi mày lâu quá ko thấy xuống , tao nói chắc mày ngủ nên họ đi về rồi ...Gật gù tỏ vẻ đã hiểu , tôi ngồi vào bàn ăn :- ờ ! mà thôi ... mời mọi người ăn cơm !bữa ăn diễn ra 1 cách vui vẻ ........ những tiếng cười giòn tan hoà quyện vào nhau ....

Chương 23: Xuất viện