Đau quá… Ôn Nghiên cảm thấy cổ tay đau nhức đến tê dại, trong người như có dòng máu không ngừng rút đi từng chút một, khoang mũi nồng nặc mùi máu tanh. Mắt không mở nổi, cổ họng cũng phát không ra tiếng. Trong đầu như có người âm thầm nhét vào một quả pháo lép, bên tai “tích——” một tiếng kéo dài không dứt, giày vò đến mức ý thức muốn vỡ vụn. Xung quanh còn hỗn loạn tiếng người ầm ĩ, la hét, chửi rủa, cả căn phòng loạn thành một mớ. “A a a ——” “Mẹ ơi! Thằng nhóc ma bệnh này cắt cổ tay rồi!” “Cái gì? Mau đưa tới bệnh viện! Đừng để nó chết!” … Ôn Nghiên nghe rõ nhất chính là câu: “Đừng để nó chết.” Sau đó thì hoàn toàn mất đi ý thức. Khi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, không khí lẫn nước sát trùng gay mũi khiến cậu không thoải mái chút nào. Ôn Nghiên chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, hàng mi thật dài khẽ run lên vì hoảng loạn. Trong lúc hôn mê, trong đầu cậu bị ép nhồi nhét vô số ký ức xa lạ với những thứ vốn không thuộc về cậu, bị ai đó mạnh mẽ dội thẳng vào. Cậu… xuyên thư.…

Truyện chữ