Rét xuân se lạnh. Trong gió đêm vắng lặng Ứng Vọng đột ngột mở mắt ra, nhìn trời đêm đầy sao, trong miệng cậu thở hổn hển từng hơi một. Loại cảm giác thang máy đột ngột rơi xuống này quá đáng sợ, cho đến hiện tại cậu vẫn còn chưa thoát ra được ám ảnh về cái chết, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. Gió lạnh lại thổi một cái, cậu run lập cập, lúc này mới phát hiện thế nhưng mình lại đang rúc trong một góc tường để ngủ, bên cạnh còn đặt hai cái túi. Sao lại thế này? Không phải mình và Ngụy Vân Thư gặp lại, tiếp đó cùng nhau ăn bữa cơm, rồi gặp phải sự cố rơi thang máy sao, làm sao bây giờ lại ở đây? Ứng Vọng sốt ruột muốn đứng dậy đi xem thử tình huống, kết quả thoáng nhìn qua bàn tay mình lại ngây người. Đôi tay ấy trẻ trung lại có vết thương, thậm chí còn có vết chai, hoàn toàn khác với ngón tay trắng nõn nhẵn nhụi được dưỡng thành sau khi "sống trong nhung lụa" của cậu... Còn đang ngơ ngác, đột nhiên một tiếng hô lớn vang lên, "Ứng Vọng". Ứng Vọng bỗng nhiên quay đầu lại, đến khi nhìn…

Truyện chữ