TRÙNG SINH Vu Chi Hằng ngồi yên trên một chiếc ghế trắng, ngây người nhìn vào chiếc bàn không xa, nơi đó đặt một khung ảnh. Trong khung ảnh là bức chân dung đen trắng của một chàng trai cười tươi vui vẻ, thoải mái và tự do.    Điều bất ngờ xảy ra vào hai ngày trước, và cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể bình tâm lại. Dù bức ảnh chỉ là đen trắng nhưng Vu Chi Hằng vẫn có thể nhớ rõ nụ cười và biểu cảm của người trong ảnh. Hắn đứng dậy, bước tới và ôm chặt khung ảnh vào lòng. Họ vốn đã dự định kết hôn, sau mười năm xa cách cuối cùng cũng đã ở bên nhau. Vậy mà sao người đó lại lặng lẽ bỏ rơi hắn? Khi cầu hôn, họ đã hứa hẹn rằng sẽ cùng nhau trải qua những ngày tháng phía trước, tại sao lại nuốt lời? Hơn nửa tháng qua hắn vô cùng bận rộn, đến khi nhận được tin tức về cái chết của Trình Lạc Sơ, hắn mới khó khăn bỏ xuống một chút. Hắn đã kiệt sức, sau khi hoàn thành buổi lễ cuối cùng cho Trình Lạc Sơ, hắn lại phải gặp gỡ kẻ lái xe đã gây ra tai nạn kia. “Tại sao ông không cứu em ấy?!” Vu…

Truyện chữ