1. Sau khi tăng ca vào buổi đêm dẫn đến đột quỵ, sau khi tỉnh dậy, thứ tôi nhìn thấy không phải là trần nhà của bệnh viện mà là một cái trần nhà làm bằng mộc, trông rất đơn sơ, một căn phòng làm bằng đất và những ô cửa sổ được che bằng những tờ giấy màu vàng và những mảnh vải có thể nhìn xuyên qua được. Người đứng cạnh tôi không phải nhân viên y tế mà là một chàng trai mặc y phục màu trắng, ánh mắt nhìn tôi rất cảnh giác. Giống như con vật nhỏ nhìn chằm chằm từng động tác của tôi. Anh hỏi: “Ăn... Ăn cơm không?” Địa phủ? Tôi nhìn xuống. Tay anh cầm một cái màn thầu rất to. Không phải địa phủ. Khi đó, não tôi như bị sập nguồn, chẳng khác nào đã ch.ết rồi. Nếu xuyên đến nơi như này, linh đường đều đã được chuẩn bị xong, cớ sao tôi không chế.t thêm lần nữa? Ý kiến hay. Tôi lập tức nhắm mắt, nín thở, nỗ lực trở thành một th.i th.ể. Chợt tôi nghe thấy tiếng thút thít bên tai: “Mình cũng không cần tôi nữa ư?” Mình gì cơ? Cần gì? Tôi mở mắt thêm lần nữa, nhìn về phía chàng trai có gương mặt…
Tác giả: