"Thằng khốn nào, dám trộm cả đồ lót của tao?" Giang Như Ý chống nạnh đứng giữa sân sau, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Sân sau nhà cô có một mảnh đất trồng rau rất rộng, đủ các loại rau củ mà cô yêu thích. Ngày nào cô cũng ra đây chăm sóc, tưới nước, bón phân, nhổ cỏ. Quần áo sau khi giặt cũng thường được phơi ngay trên một sợi dây giăng ngang mảnh vườn. Nhưng hai ngày gần đây, nhà cô có vẻ đã bị trộm ghé thăm. Đồ ăn trong vườn bỗng dưng biến mất một cách khó hiểu, hoặc có khi chỉ bị gặm dở.  Ôi mẹ ơi, không đúng! Thật sự không đúng rồi! Ban đầu, cô cứ nghĩ là chồn hoặc chuột đất ăn vụng. Nhưng hôm nay thì quá đáng lắm rồi, chiếc q**n l*t của cô treo trên dây bỗng dưng không cánh mà bay. Giang Như Ý đi một vòng quanh sân sau, ngoài những luống rau thấp lè tè ra thì chẳng có chỗ nào có thể giấu được người. Cô vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu kẻ trộm có thể trốn ở đâu. Bốn phía vườn rau trống không, chỉ có sợi dây phơi quần áo giăng giữa hai cây đào. Rõ ràng là không thể giấu người. Thôi…

Truyện chữ