【Chính văn đã hoàn thành! Phiên ngoại đang cập nhật, các bạn cứ "nuôi" (chờ truyện ra thêm) rồi "sát" (đọc) một thể nhé!】 Trên ghế dài có một người đàn ông trông thật kỳ lạ, khoác chiếc áo khoác dạ đen tuyệt đẹp, mặc âu phục chỉnh tề. Lại gần mới phát hiện, anh ta thần sắc lãnh đạm, bờ môi mỏng kẹp điếu thuốc đang rách toạc, máu nóng hổi từ khóe trán không ngừng rỉ xuống. Sau một hồi quan tâm hỏi han. Người đàn ông đó nói: “Cút đi.” Nhưng Thẩm Hữu vẫn kiên trì không ngừng tiếp cận, cứ thế tha vầng trăng quý giá rơi xuống mương rãnh ấy về nhà. Dưới ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, Thẩm Hữu cuối cùng cũng nhìn thấy cơ thể đầy rẫy vết thương của người đàn ông. Cởi bỏ bộ âu phục cao cấp chẳng khác nào lột đi một lớp da, thịt da mơ hồ quái dị gớm ghiếc, những vết sẹo chồng chất lên nhau khiến người ta kinh hãi. “Nhìn đủ chưa?” Hoắc Cẩn Niên cười khẩy một cách thờ ơ, trong đôi mắt xanh xám là một mảnh tuyết trắng hoang vu: “Mau đi đi, trước khi tôi hối hận—” Anh ta ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy…

Truyện chữ