Tín hiệu điện thoại luôn hiển thị không có dịch vụ. Mọi liên lạc đã hoàn toàn bị cắt đứt. Mặt trời dần lên cao, đến gần giữa trưa, sương mù nhạt dần, Phó Thanh Vi rời khỏi chỗ đứng ban đầu. Nàng định xuống núi, nhưng đi chưa được vài trăm mét thì lại bị một làn sương mù dày đặc chặn đường, buộc nàng phải đổi hướng đi lên núi. Sương mù lúc dày lúc mỏng. Càng đi lên cao, Phó Thanh Vi càng ngạc nhiên. Nơi này giống như một ngọn núi hoang phế, không có dấu vết của con người, cây cỏ kỳ lạ mọc khắp nơi, kích thước lớn hơn những gì nàng từng thấy. Nàng tận mắt chứng kiến những rễ nhân sâm núi mọc quanh gốc cây rất to, không ai chăm sóc. Trong khu rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của nàng và tiếng hô hấp vang lên ngày càng nặng nề. Không biết đã bao lâu trôi qua, nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cuối con đường uốn lượn. Giữa màn sương mù, hiện ra cổng sau của một đạo quán. Suốt quãng đường đi, ngoài tòa kiến trúc này, Phó Thanh Vi không thấy bất kỳ thứ gì khác…
Tác giả: