"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông…
Chương 5: Cậu đúng là giống ba cậu
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Cố Văn được trường cấp 3 Liên Minh Tinh Tế mời về với mức lương cao ngất ngưởng. Anh có văn phòng riêng, rộng rãi, nguyên cả một phòng một sảnh. Khi nào lười về nhà thì cứ ở lại trường, trong phòng có đủ đồ dùng, tiện lợi khỏi bàn. Phòng khách là nơi làm việc, trang trí tối giản, phong cách "lạnh lùng". Bức tường hướng nam có một cánh cửa, dẫn vào phòng ngủ. Khi Lục Thừa An gõ cửa, Cố Văn đang giảng bài cho một học sinh khác. Tiết học không hiểu, ngoài giờ học đành phải tiếp tục làm phiền thầy giáo. "Thầy Cố." Trước mặt các học sinh khác, Lục Thừa An không dám quậy. "Vào đi." Cố Văn giơ tay, ra hiệu. Các khớp ngón tay rời khỏi cuốn sách đang đè, nói với học sinh bên cạnh "Chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi thầy. Bạn học Lục, lần sau gõ cửa xong, đợi thầy nói 'vào' rồi mới được đẩy cửa, đừng có xông thẳng vào thế." "Vâng vâng, tạm biệt thầy ạ." Nam sinh véo véo các ngón tay phải, sau đó nhìn người vừa đến. Lúc rời đi, cậu ta cố ý đi cách xa Lục Thừa An một chút, như thể sợ bị lây virus vậy. Lục Thừa An bĩu môi, thản nhiên ngồi xuống ghế, không chút khách sáo, kể lể như đang tố cáo: "Đàn anh, anh xem đi, vừa nãy cậu ta ra vẻ chán ghét em, có phải là rất đáng đánh không ạ?" Cậu lật xem giáo án của Cố Văn, chữ viết bên trong cũng thanh tao dịu dàng y như đàn anh. Đều rất dễ mến. Lục Thừa An không thể viết ra kiểu chữ này. Chữ của cậu phóng khoáng, nguệch ngoạc, như chó bò. "Em chịu đấy, em có chọc gì cậu ta đâu? Đàn anh, anh phụ trách ba lớp. Mau nói cho em biết cậu ta lớp nào, tên gì. Tan học em nhất định phải hẹn đánh nhau với cậu ta." "Em bớt gây rối lại đi." Cố Văn cầm một tờ báo cuộn thành ống rồi gõ vào đầu Lục Thừa An "Ngoan ngoãn chút đi." Tờ báo chạm vào đầu, chẳng thấy đau. Lục Thừa An tỏ vẻ đáng thương xoa xoa, thấy Cố Văn có vẻ nghiêm túc, nói: "Em ngoan mà, không có ai ngoan hơn em đâu." Cố Văn hừ một tiếng: "Nói dối tôi thì được, chứ em không lừa được chính mình đâu." Nói quá đúng, Lục Thừa An không có lời nào để phản bác, một cánh tay gác lên mép bàn, nằm sấp xuống cười thầm. Vai run run, cả người rung rung. "Đàn anh, anh đứng đắn thật đấy." Lục Thừa An ôm sườn, cười đến mức bụng đau, vết thương rát lên, cậu hít một hơi: "Em mà nói linh tinh, nhỡ mạo phạm đến anh thì biết làm sao." "Em thì có lúc nào mà đứng đắn chứ? Học hành tử tế mới là chính đạo." Cố Văn nhíu mày, đứng dậy đi đến, đặt tay lên vai cậu, giọng chắc nịch: "Em bị thương ở đâu? Đã bôi thuốc chưa? Cho tôi xem." "..." "Đàn anh." "Ừ." "Anh có thể ở bên em không?" Lục Thừa An cẩn thận hỏi. Cố Văn liếc nhìn cậu ta, bảo vén áo lên xem vết thương: "Tôi là giáo viên của em." Tình yêu thầy trò, dù là ở thời đại xưa với tuổi thọ trung bình chỉ hơn 70 tuổi, hay là thời đại Liên Minh Tinh Tế với tuổi thọ trung bình lên đến 180 tuổi cùng với sự phân tầng giai cấp ngày càng nghiêm trọng, đều là mối quan hệ bị cấm nghiêm ngặt. Đó là một mối quan hệ tuyệt đối méo mó, không lành mạnh. Cố Văn là một người tốt, một giáo viên tốt, một đàn anh tốt, Lục Thừa An đương nhiên không thể vì h*m m**n cá nhân mà làm ô danh thầy giáo. Nếu không thì cậu đã chẳng ngại ngần mà công khai theo đuổi Cố Văn rồi. "Em thích thiếu gia nhà họ Cảnh, hành xử lại khoa trương. Chuyện này ồn ào đến mức ai cũng biết." Cố Văn thoáng nhăn mày vì khó chịu, nói với giọng chân thành "Thừa An, đừng xem tôi cũng là đối tượng để em tiêu khiển." Mỗi ngày cứ bám đuôi Cảnh Thượng, quay đầu lại có thể hỏi giáo viên của mình có thể ở bên cậu ta không. Thật sự là quá hoang đường. Lục Thừa An vội vã: "Em không có..." "Giữ quan hệ tốt với Cảnh Thượng còn tốt hơn là khiến cậu ta ghét em. Hai đứa chẳng phải lớn lên cùng nhau sao? Hãy làm bạn tốt, bạn thân của nhau. Hai đứa không nhất thiết phải kết hôn thì mới gọi là kết thúc tốt đẹp." "Vả lại cả hai đều là Alpha, trời sinh đã bài xích, vốn dĩ không hợp. Cậu ta không thích em, em cần gì phải làm mình trở nên rẻ mạt như vậy, để người khác cười chê." Lục Thừa An mấp máy môi: "Ngay cả anh cũng cảm thấy... em rẻ mạt sao." Giọng cậu thấp hẳn xuống, u buồn lạc lõng. "Tôi..." Vẻ mặt anh ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói gì. "Nếu không có bài nào cần hỏi, thì về lớp học đi. Chiều tiết cuối vẫn là tiết của tôi, tôi phải thấy em, không được trốn học." ..... "Chắc lại trốn học trèo tường đi đâu rồi chứ gì. Cái thằng rác rưởi này, ngựa quen đường cũ biết đâu nó cầm thẻ của cậu đi làm trò gì, tôi biết ngay là nó sẽ như thế mà." Giang Đoan giận dữ nói. "Tiểu Cảnh, cậu đừng để nó cầm thẻ của cậu đi làm trò gì nữa. Có thẻ vàng của cậu ở bên người, nó nhất định sẽ cậy thế bắt nạt người khác." Cao Mộc Tê tiếp lời: "Đúng vậy, đến lúc đó nói không chừng còn có tin đồn cậu là người tiếp tay cho nó nữa." "Rõ ràng mặt mũi thì giống con người, mà mồm mép cứ như chó sủa. Một câu cậu, một câu tớ, nghe ồn ào thấy mà ghét." Lục Thừa An cầm một tuýp thuốc mỡ bỏng, đẩy cửa sau vào, mặt đầy khó chịu. Chỉ đến khi nhìn thấy Cảnh Thượng, vẻ mặt cậu mới trở nên đẹp hơn, nụ cười tươi như gió xuân: "Anh Cảnh, thuốc mỡ mua về rồi này, anh mau bôi đi! Hôm nay phòng y tế đông người lắm, em đã nhờ chị y tá lấy thuốc cho em trước, nhưng các bạn khác ghét em, toàn chen lên trước cố tình ngáng chân em thôi." "Anh biết đấy anh Cảnh, không ai chọc em thì em lịch sự lắm. Bọn họ đông quá, em đánh không lại, dù có nóng lòng như lửa đốt cũng chỉ đành chờ, chẳng còn cách nào cả. Em thật sự suýt thì chết vì lo cho anh đấy." "Em xin lỗi anh Cảnh, đã để anh đợi lâu như vậy." Lục Thừa An thành tâm xin lỗi, lấy lòng nắm lấy cổ tay hắn "Để em bôi thuốc cho, cho em một cơ hội chuộc tội." "Đừng có động vào tôi." Cảnh Thượng đột ngột rút tay về, giật lấy tuýp thuốc mỡ, không thèm nhìn thẳng cậu, nói một cách đầy ác ý "Cút." "Được thôi, em cút xa một chút. Anh Cảnh đừng giận, sức khỏe là quan trọng." Lục Thừa An hiểu chuyện lùi về chỗ ngồi của mình, không yên tâm dặn dò, "Em đã vặn nắp thuốc rồi, anh bị thương thì phải bôi vào nhé." Chỉ bị nước canh nóng bắn vào thôi, để lâu như vậy đã sớm khỏi rồi. Vết bỏng của Cao Mộc Tê là nặng nhất, giờ tay cậu ta cũng không còn đỏ nữa. Giang Đoan đang định buông lời châm chọc, đột nhiên nhìn thấy mu bàn tay của Cảnh Thượng đầy những vết đỏ, thoạt nhìn khá đáng sợ. Lời nói nghẹn lại, cậu ta nhìn kỹ hơn, vẫn thấy chi chít những vết thương. Hóa ra người bị thương nặng nhất lại là Cảnh Thượng? Khi Cảnh Thượng tự bôi thuốc cho mình, thái độ cũng giống như cách hắn đối xử với Lục Thừa An. Không kiên nhẫn và đầy thô bạo. Kem bôi màu trắng gần như bị bóp ra một cách bạo lực, bôi bừa bãi, bóp ra quá nhiều nên xoa mãi không đều, một mảng trắng lộn xộn, không nhìn rõ màu da ban đầu. Mùi thuốc nồng nặc lan tỏa khắp nơi, Cảnh Thượng không thích mùi này, sắc mặt càng tệ hơn. Lục Thừa An ngoài miệng nói để em làm cho, nhưng tay lại không nhúc nhích. Có vẻ sợ Cảnh Thượng sẽ từ chối lần nữa, nên không dám tiến tới. Cậu nhìn Cảnh Thượng, người từ khi sinh ra đã được mọi người chăm sóc tỉ mỉ, chẳng có chút kiến thức thông thường nào về cuộc sống, đang lúng túng. Bề ngoài giả vờ lo lắng tột độ, nhưng trong lòng thì cười điên cuồng. Bạn bè gì, bạn thân gì, Lục Thừa An không thèm. Cậu muốn nhìn thấy Cảnh Thượng bị mình làm cho ghê tởm, lột bỏ cái mặt nạ cao quý của hắn. Hắn lịch thiệp cái quái gì, rõ ràng là một kẻ độc ác xem thường tất cả. Không có thân phận con trai của Thượng tướng, hắn là cái thá gì. "Anh Cảnh, anh bôi như thế này không được đâu, vẫn nên để em giúp anh đi." Lục Thừa An kéo tay áo Cảnh Thượng, rón rén. Tưởng sẽ nhận được một lực đối kháng ngược lại, nhưng tay hắn lại thực sự bị kéo lại một chút. Lục Thừa An chớp lấy thời cơ, dùng giấy lau bớt một chút thuốc mỡ, tranh thủ v**t v*, sờ nắn bàn tay của Cảnh Thượng một cách triệt để. Ngay cả kẽ ngón tay cũng không tha. Bàn tay không phải làm việc nặng đúng là dễ sờ thật. To lớn, mạnh mẽ, gân guốc rõ ràng. Đẹp. Một bàn tay đẹp. "Sờ đủ chưa?" Thuốc mỡ đã thấm hết vào da, Cảnh Thượng lạnh lùng nói. "Em đâu có sờ, em bôi thuốc mà. Em không có sờ anh đâu, anh đừng giận mà." Lục Thừa An lập tức buông tay, rút ra một tờ giấy mới, lau sạch vết thuốc mỡ còn sót lại trên tay. Vô cùng nghiêm túc. Trông cứ như cậu ta ghét Cảnh Thượng, nên phải nhanh chóng lau sạch tay. Thật kỳ quái. Giang Đoan cảm thấy ngày càng không thể hiểu nổi tình hình trước mắt, đầu óc mơ hồ. Đối với những người theo đuổi khác, Cảnh Thượng không hề có thái độ này. Ai mà dám sờ vào hắn, hắn sẽ trực tiếp cho người đó đi chết. Không phải nói đùa. Nhưng với tư cách là "bạn thân", lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Lục Thừa An lại có thể kiên trì lảng vảng trước mắt họ, có một chút đặc biệt cũng là điều có thể hiểu được. Dù sao, cái chân sai vặt này thật sự rất hữu dụng. Nguyên Tầm giống như một bóng ma, ném rác xong, khi đi qua Lục Thừa An, lại nói: "Đồ, ngu." Lục Thừa An liến nhìn Nguyên Tầm lướt qua vai Giang Đoan, còn đáng đánh hơn cả Cảnh Thượng. Cậu bĩu môi, trong lòng hung hăng chửi cậu ta. Không nói thì thôi, cứ hễ nói là cái miệng thúi quắc. Sớm muộn gì tao cũng mua thuốc độc bỏ vào nước của mày, để mày thành thằng câm thật sự, cho mày khỏi chửi bới nữa. .... Ba ngày sau là thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật không có tiết học. Lục Thừa An và Cảnh Thượng đi cùng đường, cho dù Cảnh Thượng có tức giận hay ghê tởm đến đâu, cũng không thể ngăn cản Lục Thừa An đi theo. Hướng về nhà giống nhau, Lục Thừa An cũng phải về nhà mà. Tâm trạng của Cảnh Thượng thì không biết được, còn Lục Thừa An thì cực kỳ vui vẻ. "Anh Cảnh, cho em một cơ hội hẹn hò đi, em thật sự rất thích anh. Hai chúng ta chưa nói quen biết 20 năm, nhưng cũng được 18 năm rồi nhỉ, quen thuộc như vậy, em hiểu anh rõ như lòng bàn tay, tình cảm của em dành cho anh trời trăng có thể chứng giám, tất cả mọi người đều biết. Em thực sự, thực sự muốn làm bạn trai của anh." Lục Thừa An ôm cặp sách của Cảnh Thượng, bước nhanh đi song song với hắn, chỉ cần chậm một chút là không theo kịp. Vị đại thiếu gia này cũng có một vài phẩm chất tốt. Mục Hàn Vân tuy là cha của hắn, nhưng Cảnh Thượng bản thân không hề dùng thân thế cao quý của mình để đè bẹp ai. Hơn nữa, hắn tan học không dùng tài xế mà lại tự đi bộ về. Nếu không nhờ vậy Lục Thừa An cũng chẳng thể đi theo. Hai cái chân không chạy lại bốn cái bánh xe đâu. "Anh Cảnh, anh Cảnh ơi, coi như nể tình bao năm em chung thủy với anh mà thích em một chút đi mà. Cho dù không thích, cũng có thể cho em chút sắc mặt tốt đi anh, đừng ghét em nữa mà anh Cảnh." Lục Thừa An nhiệt tình quảng bá bản thân "Ban đầu không muốn em làm bạn trai thì em có thể làm chó của anh trước cũng được mà, anh bảo em cắn ai thì em cắn người đó..." "Câm miệng." Mặt Cảnh Thượng đen sì, ngày nào cũng nghe Lục Thừa An cầu yêu đủ kiểu không những không quen mà thái dương còn giật liên tục "Lục Thừa An đừng ép tôi đấm cậu." Lục Thừa An "oa" một tiếng, sờ mặt mình rồi uốn éo: "Thế thì chỉ làm em sướng hơn thôi. Hay là anh đánh em một cái thử xem?" Mặt Cảnh Thượng tái xanh. "Phụt... ha ha ha..." Giang Đoan nghe kịch nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. "Ê, đó không phải Lục Thừa An sao? Lại còn mặt dày theo đuổi Cảnh thiếu nữa. Cậu ta thật sự không biết nhục là gì à?" Trên đường, vài học sinh mặc đồng phục của trường Liên minh cố ý nói to, chẳng thèm né tránh Lục Thừa An. Một khi ai đó rẻ rúng đến mức ai cũng có thể giẫm, thì cảnh tượng liền như thế. Bọn họ biết Cảnh Thượng ghét Lục Thừa An nhất, mắng cậu ta trước mặt hắn cũng chẳng sao. Biết đâu Cảnh Thượng còn cảm thấy thoải mái nữa kìa. "Đúng là Lục Thừa An rồi, cậu ta lại đang xách cặp cho Cảnh thiếu kìa. Thứ tình cảm đơn phương tự mình đa tình như này đúng là phiền phức nhất, tao còn thấy ghê tởm thay cho Cảnh thiếu nữa kìa." "Mới 18 tuổi thôi đúng không. Lục Thừa An hình như đi học sớm hơn người khác, tuổi còn nhỏ mà đã mặt dày thế rồi à?" "Nếu tao mà là Lục Thừa An, ngày nào cũng bị chửi như vậy, tao sẽ trực tiếp nhảy sông tự tử, hoặc nhảy lầu mà chết mất thôi." "Nghe nói ba cậu ta là đ* đực, ngủ với ai cũng được, ph*ng đ*ng lắm. Các cậu nói xem, rốt cuộc Lục Thừa An có phải con ruột của cha cậu ta không? Ổng có biết không nhỉ?" "Cha cậu ta là một Beta, chẳng có giá trị gì cả, chỉ có thể làm một người thật thà vô dụng. Cho dù có biết thì đã sao?" "Đúng thế, lấy được vợ là Omega đã là may mắn lắm rồi đấy." "..." Lục Thừa An liếc nhìn mấy người đang không ngừng khiêu khích, ánh mắt bình tĩnh. Sau đó lại khẽ nhìn sang Cảnh Thượng. Tuy là hàng xóm, tuy cậu không thật lòng thích Cảnh Thượng, nhưng trong lòng vẫn cho rằng những lời này quá bẩn thỉu, không muốn để Cảnh Thượng nghe thấy. "Nếu tôi đấm cậu một cái, cậu sẽ cảm thấy sướng đúng không?" Cảnh Thượng đột nhiên nói. "Hả?" Lục Thừa An khó hiểu. Rõ ràng chủ đề đã qua rồi, không biết tại sao lại đột ngột quay trở lại. "Quả nhiên, bản tính đê tiện như nhau." Cảnh Thượng gật đầu, một từ nào đó được hắn nhấn giọng rất nặng. "Cha mẹ thế nào, con cái thế nấy." "Lục Thừa An, cậu đúng là giống ba cậu."
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Cố Văn được trường cấp 3 Liên Minh Tinh Tế mời về với mức lương cao ngất ngưởng.
Anh có văn phòng riêng, rộng rãi, nguyên cả một phòng một sảnh. Khi nào lười về nhà thì cứ ở lại trường, trong phòng có đủ đồ dùng, tiện lợi khỏi bàn.
Phòng khách là nơi làm việc, trang trí tối giản, phong cách "lạnh lùng". Bức tường hướng nam có một cánh cửa, dẫn vào phòng ngủ.
Khi Lục Thừa An gõ cửa, Cố Văn đang giảng bài cho một học sinh khác.
Tiết học không hiểu, ngoài giờ học đành phải tiếp tục làm phiền thầy giáo.
"Thầy Cố." Trước mặt các học sinh khác, Lục Thừa An không dám quậy.
"Vào đi." Cố Văn giơ tay, ra hiệu. Các khớp ngón tay rời khỏi cuốn sách đang đè, nói với học sinh bên cạnh
"Chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi thầy. Bạn học Lục, lần sau gõ cửa xong, đợi thầy nói 'vào' rồi mới được đẩy cửa, đừng có xông thẳng vào thế."
"Vâng vâng, tạm biệt thầy ạ." Nam sinh véo véo các ngón tay phải, sau đó nhìn người vừa đến. Lúc rời đi, cậu ta cố ý đi cách xa Lục Thừa An một chút, như thể sợ bị lây virus vậy.
Lục Thừa An bĩu môi, thản nhiên ngồi xuống ghế, không chút khách sáo, kể lể như đang tố cáo: "Đàn anh, anh xem đi, vừa nãy cậu ta ra vẻ chán ghét em, có phải là rất đáng đánh không ạ?"
Cậu lật xem giáo án của Cố Văn, chữ viết bên trong cũng thanh tao dịu dàng y như đàn anh.
Đều rất dễ mến.
Lục Thừa An không thể viết ra kiểu chữ này. Chữ của cậu phóng khoáng, nguệch ngoạc, như chó bò.
"Em chịu đấy, em có chọc gì cậu ta đâu? Đàn anh, anh phụ trách ba lớp. Mau nói cho em biết cậu ta lớp nào, tên gì. Tan học em nhất định phải hẹn đánh nhau với cậu ta."
"Em bớt gây rối lại đi." Cố Văn cầm một tờ báo cuộn thành ống rồi gõ vào đầu Lục Thừa An "Ngoan ngoãn chút đi."
Tờ báo chạm vào đầu, chẳng thấy đau. Lục Thừa An tỏ vẻ đáng thương xoa xoa, thấy Cố Văn có vẻ nghiêm túc, nói: "Em ngoan mà, không có ai ngoan hơn em đâu."
Cố Văn hừ một tiếng: "Nói dối tôi thì được, chứ em không lừa được chính mình đâu."
Nói quá đúng, Lục Thừa An không có lời nào để phản bác, một cánh tay gác lên mép bàn, nằm sấp xuống cười thầm.
Vai run run, cả người rung rung.
"Đàn anh, anh đứng đắn thật đấy." Lục Thừa An ôm sườn, cười đến mức bụng đau, vết thương rát lên, cậu hít một hơi: "Em mà nói linh tinh, nhỡ mạo phạm đến anh thì biết làm sao."
"Em thì có lúc nào mà đứng đắn chứ? Học hành tử tế mới là chính đạo." Cố Văn nhíu mày, đứng dậy đi đến, đặt tay lên vai cậu, giọng chắc nịch:
"Em bị thương ở đâu? Đã bôi thuốc chưa? Cho tôi xem."
"..."
"Đàn anh."
"Ừ."
"Anh có thể ở bên em không?" Lục Thừa An cẩn thận hỏi.
Cố Văn liếc nhìn cậu ta, bảo vén áo lên xem vết thương: "Tôi là giáo viên của em."
Tình yêu thầy trò, dù là ở thời đại xưa với tuổi thọ trung bình chỉ hơn 70 tuổi, hay là thời đại Liên Minh Tinh Tế với tuổi thọ trung bình lên đến 180 tuổi cùng với sự phân tầng giai cấp ngày càng nghiêm trọng, đều là mối quan hệ bị cấm nghiêm ngặt.
Đó là một mối quan hệ tuyệt đối méo mó, không lành mạnh.
Cố Văn là một người tốt, một giáo viên tốt, một đàn anh tốt, Lục Thừa An đương nhiên không thể vì h*m m**n cá nhân mà làm ô danh thầy giáo.
Nếu không thì cậu đã chẳng ngại ngần mà công khai theo đuổi Cố Văn rồi.
"Em thích thiếu gia nhà họ Cảnh, hành xử lại khoa trương. Chuyện này ồn ào đến mức ai cũng biết." Cố Văn thoáng nhăn mày vì khó chịu, nói với giọng chân thành
"Thừa An, đừng xem tôi cũng là đối tượng để em tiêu khiển."
Mỗi ngày cứ bám đuôi Cảnh Thượng, quay đầu lại có thể hỏi giáo viên của mình có thể ở bên cậu ta không.
Thật sự là quá hoang đường.
Lục Thừa An vội vã: "Em không có..."
"Giữ quan hệ tốt với Cảnh Thượng còn tốt hơn là khiến cậu ta ghét em. Hai đứa chẳng phải lớn lên cùng nhau sao? Hãy làm bạn tốt, bạn thân của nhau. Hai đứa không nhất thiết phải kết hôn thì mới gọi là kết thúc tốt đẹp."
"Vả lại cả hai đều là Alpha, trời sinh đã bài xích, vốn dĩ không hợp. Cậu ta không thích em, em cần gì phải làm mình trở nên rẻ mạt như vậy, để người khác cười chê."
Lục Thừa An mấp máy môi: "Ngay cả anh cũng cảm thấy... em rẻ mạt sao."
Giọng cậu thấp hẳn xuống, u buồn lạc lõng.
"Tôi..." Vẻ mặt anh ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Nếu không có bài nào cần hỏi, thì về lớp học đi. Chiều tiết cuối vẫn là tiết của tôi, tôi phải thấy em, không được trốn học."
.....
"Chắc lại trốn học trèo tường đi đâu rồi chứ gì. Cái thằng rác rưởi này, ngựa quen đường cũ biết đâu nó cầm thẻ của cậu đi làm trò gì, tôi biết ngay là nó sẽ như thế mà." Giang Đoan giận dữ nói.
"Tiểu Cảnh, cậu đừng để nó cầm thẻ của cậu đi làm trò gì nữa. Có thẻ vàng của cậu ở bên người, nó nhất định sẽ cậy thế bắt nạt người khác."
Cao Mộc Tê tiếp lời: "Đúng vậy, đến lúc đó nói không chừng còn có tin đồn cậu là người tiếp tay cho nó nữa."
"Rõ ràng mặt mũi thì giống con người, mà mồm mép cứ như chó sủa. Một câu cậu, một câu tớ, nghe ồn ào thấy mà ghét." Lục Thừa An cầm một tuýp thuốc mỡ bỏng, đẩy cửa sau vào, mặt đầy khó chịu.
Chỉ đến khi nhìn thấy Cảnh Thượng, vẻ mặt cậu mới trở nên đẹp hơn, nụ cười tươi như gió xuân: "Anh Cảnh, thuốc mỡ mua về rồi này, anh mau bôi đi! Hôm nay phòng y tế đông người lắm, em đã nhờ chị y tá lấy thuốc cho em trước, nhưng các bạn khác ghét em, toàn chen lên trước cố tình ngáng chân em thôi."
"Anh biết đấy anh Cảnh, không ai chọc em thì em lịch sự lắm. Bọn họ đông quá, em đánh không lại, dù có nóng lòng như lửa đốt cũng chỉ đành chờ, chẳng còn cách nào cả. Em thật sự suýt thì chết vì lo cho anh đấy."
"Em xin lỗi anh Cảnh, đã để anh đợi lâu như vậy." Lục Thừa An thành tâm xin lỗi, lấy lòng nắm lấy cổ tay hắn
"Để em bôi thuốc cho, cho em một cơ hội chuộc tội."
"Đừng có động vào tôi." Cảnh Thượng đột ngột rút tay về, giật lấy tuýp thuốc mỡ, không thèm nhìn thẳng cậu, nói một cách đầy ác ý
"Cút."
"Được thôi, em cút xa một chút. Anh Cảnh đừng giận, sức khỏe là quan trọng." Lục Thừa An hiểu chuyện lùi về chỗ ngồi của mình, không yên tâm dặn dò, "Em đã vặn nắp thuốc rồi, anh bị thương thì phải bôi vào nhé."
Chỉ bị nước canh nóng bắn vào thôi, để lâu như vậy đã sớm khỏi rồi. Vết bỏng của Cao Mộc Tê là nặng nhất, giờ tay cậu ta cũng không còn đỏ nữa.
Giang Đoan đang định buông lời châm chọc, đột nhiên nhìn thấy mu bàn tay của Cảnh Thượng đầy những vết đỏ, thoạt nhìn khá đáng sợ. Lời nói nghẹn lại, cậu ta nhìn kỹ hơn, vẫn thấy chi chít những vết thương.
Hóa ra người bị thương nặng nhất lại là Cảnh Thượng?
Khi Cảnh Thượng tự bôi thuốc cho mình, thái độ cũng giống như cách hắn đối xử với Lục Thừa An.
Không kiên nhẫn và đầy thô bạo.
Kem bôi màu trắng gần như bị bóp ra một cách bạo lực, bôi bừa bãi, bóp ra quá nhiều nên xoa mãi không đều, một mảng trắng lộn xộn, không nhìn rõ màu da ban đầu. Mùi thuốc nồng nặc lan tỏa khắp nơi, Cảnh Thượng không thích mùi này, sắc mặt càng tệ hơn.
Lục Thừa An ngoài miệng nói để em làm cho, nhưng tay lại không nhúc nhích. Có vẻ sợ Cảnh Thượng sẽ từ chối lần nữa, nên không dám tiến tới.
Cậu nhìn Cảnh Thượng, người từ khi sinh ra đã được mọi người chăm sóc tỉ mỉ, chẳng có chút kiến thức thông thường nào về cuộc sống, đang lúng túng.
Bề ngoài giả vờ lo lắng tột độ, nhưng trong lòng thì cười điên cuồng.
Bạn bè gì, bạn thân gì, Lục Thừa An không thèm. Cậu muốn nhìn thấy Cảnh Thượng bị mình làm cho ghê tởm, lột bỏ cái mặt nạ cao quý của hắn.
Hắn lịch thiệp cái quái gì, rõ ràng là một kẻ độc ác xem thường tất cả. Không có thân phận con trai của Thượng tướng, hắn là cái thá gì.
"Anh Cảnh, anh bôi như thế này không được đâu, vẫn nên để em giúp anh đi." Lục Thừa An kéo tay áo Cảnh Thượng, rón rén.
Tưởng sẽ nhận được một lực đối kháng ngược lại, nhưng tay hắn lại thực sự bị kéo lại một chút.
Lục Thừa An chớp lấy thời cơ, dùng giấy lau bớt một chút thuốc mỡ, tranh thủ v**t v*, sờ nắn bàn tay của Cảnh Thượng một cách triệt để. Ngay cả kẽ ngón tay cũng không tha.
Bàn tay không phải làm việc nặng đúng là dễ sờ thật. To lớn, mạnh mẽ, gân guốc rõ ràng.
Đẹp.
Một bàn tay đẹp.
"Sờ đủ chưa?" Thuốc mỡ đã thấm hết vào da, Cảnh Thượng lạnh lùng nói.
"Em đâu có sờ, em bôi thuốc mà. Em không có sờ anh đâu, anh đừng giận mà." Lục Thừa An lập tức buông tay, rút ra một tờ giấy mới, lau sạch vết thuốc mỡ còn sót lại trên tay.
Vô cùng nghiêm túc.
Trông cứ như cậu ta ghét Cảnh Thượng, nên phải nhanh chóng lau sạch tay.
Thật kỳ quái.
Giang Đoan cảm thấy ngày càng không thể hiểu nổi tình hình trước mắt, đầu óc mơ hồ.
Đối với những người theo đuổi khác, Cảnh Thượng không hề có thái độ này.
Ai mà dám sờ vào hắn, hắn sẽ trực tiếp cho người đó đi chết. Không phải nói đùa.
Nhưng với tư cách là "bạn thân", lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Lục Thừa An lại có thể kiên trì lảng vảng trước mắt họ, có một chút đặc biệt cũng là điều có thể hiểu được.
Dù sao, cái chân sai vặt này thật sự rất hữu dụng.
Nguyên Tầm giống như một bóng ma, ném rác xong, khi đi qua Lục Thừa An, lại nói: "Đồ, ngu."
Lục Thừa An liến nhìn Nguyên Tầm lướt qua vai Giang Đoan, còn đáng đánh hơn cả Cảnh Thượng. Cậu bĩu môi, trong lòng hung hăng chửi cậu ta.
Không nói thì thôi, cứ hễ nói là cái miệng thúi quắc. Sớm muộn gì tao cũng mua thuốc độc bỏ vào nước của mày, để mày thành thằng câm thật sự, cho mày khỏi chửi bới nữa.
....
Ba ngày sau là thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật không có tiết học.
Lục Thừa An và Cảnh Thượng đi cùng đường, cho dù Cảnh Thượng có tức giận hay ghê tởm đến đâu, cũng không thể ngăn cản Lục Thừa An đi theo.
Hướng về nhà giống nhau, Lục Thừa An cũng phải về nhà mà.
Tâm trạng của Cảnh Thượng thì không biết được, còn Lục Thừa An thì cực kỳ vui vẻ.
"Anh Cảnh, cho em một cơ hội hẹn hò đi, em thật sự rất thích anh. Hai chúng ta chưa nói quen biết 20 năm, nhưng cũng được 18 năm rồi nhỉ, quen thuộc như vậy, em hiểu anh rõ như lòng bàn tay, tình cảm của em dành cho anh trời trăng có thể chứng giám, tất cả mọi người đều biết. Em thực sự, thực sự muốn làm bạn trai của anh."
Lục Thừa An ôm cặp sách của Cảnh Thượng, bước nhanh đi song song với hắn, chỉ cần chậm một chút là không theo kịp.
Vị đại thiếu gia này cũng có một vài phẩm chất tốt.
Mục Hàn Vân tuy là cha của hắn, nhưng Cảnh Thượng bản thân không hề dùng thân thế cao quý của mình để đè bẹp ai. Hơn nữa, hắn tan học không dùng tài xế mà lại tự đi bộ về.
Nếu không nhờ vậy Lục Thừa An cũng chẳng thể đi theo. Hai cái chân không chạy lại bốn cái bánh xe đâu.
"Anh Cảnh, anh Cảnh ơi, coi như nể tình bao năm em chung thủy với anh mà thích em một chút đi mà. Cho dù không thích, cũng có thể cho em chút sắc mặt tốt đi anh, đừng ghét em nữa mà anh Cảnh." Lục Thừa An nhiệt tình quảng bá bản thân
"Ban đầu không muốn em làm bạn trai thì em có thể làm chó của anh trước cũng được mà, anh bảo em cắn ai thì em cắn người đó..."
"Câm miệng." Mặt Cảnh Thượng đen sì, ngày nào cũng nghe Lục Thừa An cầu yêu đủ kiểu không những không quen mà thái dương còn giật liên tục
"Lục Thừa An đừng ép tôi đấm cậu."
Lục Thừa An "oa" một tiếng, sờ mặt mình rồi uốn éo: "Thế thì chỉ làm em sướng hơn thôi. Hay là anh đánh em một cái thử xem?"
Mặt Cảnh Thượng tái xanh.
"Phụt... ha ha ha..." Giang Đoan nghe kịch nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Ê, đó không phải Lục Thừa An sao? Lại còn mặt dày theo đuổi Cảnh thiếu nữa. Cậu ta thật sự không biết nhục là gì à?" Trên đường, vài học sinh mặc đồng phục của trường Liên minh cố ý nói to, chẳng thèm né tránh Lục Thừa An.
Một khi ai đó rẻ rúng đến mức ai cũng có thể giẫm, thì cảnh tượng liền như thế. Bọn họ biết Cảnh Thượng ghét Lục Thừa An nhất, mắng cậu ta trước mặt hắn cũng chẳng sao.
Biết đâu Cảnh Thượng còn cảm thấy thoải mái nữa kìa.
"Đúng là Lục Thừa An rồi, cậu ta lại đang xách cặp cho Cảnh thiếu kìa. Thứ tình cảm đơn phương tự mình đa tình như này đúng là phiền phức nhất, tao còn thấy ghê tởm thay cho Cảnh thiếu nữa kìa."
"Mới 18 tuổi thôi đúng không. Lục Thừa An hình như đi học sớm hơn người khác, tuổi còn nhỏ mà đã mặt dày thế rồi à?"
"Nếu tao mà là Lục Thừa An, ngày nào cũng bị chửi như vậy, tao sẽ trực tiếp nhảy sông tự tử, hoặc nhảy lầu mà chết mất thôi."
"Nghe nói ba cậu ta là đ* đực, ngủ với ai cũng được, ph*ng đ*ng lắm. Các cậu nói xem, rốt cuộc Lục Thừa An có phải con ruột của cha cậu ta không? Ổng có biết không nhỉ?"
"Cha cậu ta là một Beta, chẳng có giá trị gì cả, chỉ có thể làm một người thật thà vô dụng. Cho dù có biết thì đã sao?"
"Đúng thế, lấy được vợ là Omega đã là may mắn lắm rồi đấy."
"..."
Lục Thừa An liếc nhìn mấy người đang không ngừng khiêu khích, ánh mắt bình tĩnh. Sau đó lại khẽ nhìn sang Cảnh Thượng.
Tuy là hàng xóm, tuy cậu không thật lòng thích Cảnh Thượng, nhưng trong lòng vẫn cho rằng những lời này quá bẩn thỉu, không muốn để Cảnh Thượng nghe thấy.
"Nếu tôi đấm cậu một cái, cậu sẽ cảm thấy sướng đúng không?" Cảnh Thượng đột nhiên nói.
"Hả?" Lục Thừa An khó hiểu. Rõ ràng chủ đề đã qua rồi, không biết tại sao lại đột ngột quay trở lại.
"Quả nhiên, bản tính đê tiện như nhau." Cảnh Thượng gật đầu, một từ nào đó được hắn nhấn giọng rất nặng.
"Cha mẹ thế nào, con cái thế nấy."
"Lục Thừa An, cậu đúng là giống ba cậu."
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Cố Văn được trường cấp 3 Liên Minh Tinh Tế mời về với mức lương cao ngất ngưởng. Anh có văn phòng riêng, rộng rãi, nguyên cả một phòng một sảnh. Khi nào lười về nhà thì cứ ở lại trường, trong phòng có đủ đồ dùng, tiện lợi khỏi bàn. Phòng khách là nơi làm việc, trang trí tối giản, phong cách "lạnh lùng". Bức tường hướng nam có một cánh cửa, dẫn vào phòng ngủ. Khi Lục Thừa An gõ cửa, Cố Văn đang giảng bài cho một học sinh khác. Tiết học không hiểu, ngoài giờ học đành phải tiếp tục làm phiền thầy giáo. "Thầy Cố." Trước mặt các học sinh khác, Lục Thừa An không dám quậy. "Vào đi." Cố Văn giơ tay, ra hiệu. Các khớp ngón tay rời khỏi cuốn sách đang đè, nói với học sinh bên cạnh "Chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi thầy. Bạn học Lục, lần sau gõ cửa xong, đợi thầy nói 'vào' rồi mới được đẩy cửa, đừng có xông thẳng vào thế." "Vâng vâng, tạm biệt thầy ạ." Nam sinh véo véo các ngón tay phải, sau đó nhìn người vừa đến. Lúc rời đi, cậu ta cố ý đi cách xa Lục Thừa An một chút, như thể sợ bị lây virus vậy. Lục Thừa An bĩu môi, thản nhiên ngồi xuống ghế, không chút khách sáo, kể lể như đang tố cáo: "Đàn anh, anh xem đi, vừa nãy cậu ta ra vẻ chán ghét em, có phải là rất đáng đánh không ạ?" Cậu lật xem giáo án của Cố Văn, chữ viết bên trong cũng thanh tao dịu dàng y như đàn anh. Đều rất dễ mến. Lục Thừa An không thể viết ra kiểu chữ này. Chữ của cậu phóng khoáng, nguệch ngoạc, như chó bò. "Em chịu đấy, em có chọc gì cậu ta đâu? Đàn anh, anh phụ trách ba lớp. Mau nói cho em biết cậu ta lớp nào, tên gì. Tan học em nhất định phải hẹn đánh nhau với cậu ta." "Em bớt gây rối lại đi." Cố Văn cầm một tờ báo cuộn thành ống rồi gõ vào đầu Lục Thừa An "Ngoan ngoãn chút đi." Tờ báo chạm vào đầu, chẳng thấy đau. Lục Thừa An tỏ vẻ đáng thương xoa xoa, thấy Cố Văn có vẻ nghiêm túc, nói: "Em ngoan mà, không có ai ngoan hơn em đâu." Cố Văn hừ một tiếng: "Nói dối tôi thì được, chứ em không lừa được chính mình đâu." Nói quá đúng, Lục Thừa An không có lời nào để phản bác, một cánh tay gác lên mép bàn, nằm sấp xuống cười thầm. Vai run run, cả người rung rung. "Đàn anh, anh đứng đắn thật đấy." Lục Thừa An ôm sườn, cười đến mức bụng đau, vết thương rát lên, cậu hít một hơi: "Em mà nói linh tinh, nhỡ mạo phạm đến anh thì biết làm sao." "Em thì có lúc nào mà đứng đắn chứ? Học hành tử tế mới là chính đạo." Cố Văn nhíu mày, đứng dậy đi đến, đặt tay lên vai cậu, giọng chắc nịch: "Em bị thương ở đâu? Đã bôi thuốc chưa? Cho tôi xem." "..." "Đàn anh." "Ừ." "Anh có thể ở bên em không?" Lục Thừa An cẩn thận hỏi. Cố Văn liếc nhìn cậu ta, bảo vén áo lên xem vết thương: "Tôi là giáo viên của em." Tình yêu thầy trò, dù là ở thời đại xưa với tuổi thọ trung bình chỉ hơn 70 tuổi, hay là thời đại Liên Minh Tinh Tế với tuổi thọ trung bình lên đến 180 tuổi cùng với sự phân tầng giai cấp ngày càng nghiêm trọng, đều là mối quan hệ bị cấm nghiêm ngặt. Đó là một mối quan hệ tuyệt đối méo mó, không lành mạnh. Cố Văn là một người tốt, một giáo viên tốt, một đàn anh tốt, Lục Thừa An đương nhiên không thể vì h*m m**n cá nhân mà làm ô danh thầy giáo. Nếu không thì cậu đã chẳng ngại ngần mà công khai theo đuổi Cố Văn rồi. "Em thích thiếu gia nhà họ Cảnh, hành xử lại khoa trương. Chuyện này ồn ào đến mức ai cũng biết." Cố Văn thoáng nhăn mày vì khó chịu, nói với giọng chân thành "Thừa An, đừng xem tôi cũng là đối tượng để em tiêu khiển." Mỗi ngày cứ bám đuôi Cảnh Thượng, quay đầu lại có thể hỏi giáo viên của mình có thể ở bên cậu ta không. Thật sự là quá hoang đường. Lục Thừa An vội vã: "Em không có..." "Giữ quan hệ tốt với Cảnh Thượng còn tốt hơn là khiến cậu ta ghét em. Hai đứa chẳng phải lớn lên cùng nhau sao? Hãy làm bạn tốt, bạn thân của nhau. Hai đứa không nhất thiết phải kết hôn thì mới gọi là kết thúc tốt đẹp." "Vả lại cả hai đều là Alpha, trời sinh đã bài xích, vốn dĩ không hợp. Cậu ta không thích em, em cần gì phải làm mình trở nên rẻ mạt như vậy, để người khác cười chê." Lục Thừa An mấp máy môi: "Ngay cả anh cũng cảm thấy... em rẻ mạt sao." Giọng cậu thấp hẳn xuống, u buồn lạc lõng. "Tôi..." Vẻ mặt anh ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói gì. "Nếu không có bài nào cần hỏi, thì về lớp học đi. Chiều tiết cuối vẫn là tiết của tôi, tôi phải thấy em, không được trốn học." ..... "Chắc lại trốn học trèo tường đi đâu rồi chứ gì. Cái thằng rác rưởi này, ngựa quen đường cũ biết đâu nó cầm thẻ của cậu đi làm trò gì, tôi biết ngay là nó sẽ như thế mà." Giang Đoan giận dữ nói. "Tiểu Cảnh, cậu đừng để nó cầm thẻ của cậu đi làm trò gì nữa. Có thẻ vàng của cậu ở bên người, nó nhất định sẽ cậy thế bắt nạt người khác." Cao Mộc Tê tiếp lời: "Đúng vậy, đến lúc đó nói không chừng còn có tin đồn cậu là người tiếp tay cho nó nữa." "Rõ ràng mặt mũi thì giống con người, mà mồm mép cứ như chó sủa. Một câu cậu, một câu tớ, nghe ồn ào thấy mà ghét." Lục Thừa An cầm một tuýp thuốc mỡ bỏng, đẩy cửa sau vào, mặt đầy khó chịu. Chỉ đến khi nhìn thấy Cảnh Thượng, vẻ mặt cậu mới trở nên đẹp hơn, nụ cười tươi như gió xuân: "Anh Cảnh, thuốc mỡ mua về rồi này, anh mau bôi đi! Hôm nay phòng y tế đông người lắm, em đã nhờ chị y tá lấy thuốc cho em trước, nhưng các bạn khác ghét em, toàn chen lên trước cố tình ngáng chân em thôi." "Anh biết đấy anh Cảnh, không ai chọc em thì em lịch sự lắm. Bọn họ đông quá, em đánh không lại, dù có nóng lòng như lửa đốt cũng chỉ đành chờ, chẳng còn cách nào cả. Em thật sự suýt thì chết vì lo cho anh đấy." "Em xin lỗi anh Cảnh, đã để anh đợi lâu như vậy." Lục Thừa An thành tâm xin lỗi, lấy lòng nắm lấy cổ tay hắn "Để em bôi thuốc cho, cho em một cơ hội chuộc tội." "Đừng có động vào tôi." Cảnh Thượng đột ngột rút tay về, giật lấy tuýp thuốc mỡ, không thèm nhìn thẳng cậu, nói một cách đầy ác ý "Cút." "Được thôi, em cút xa một chút. Anh Cảnh đừng giận, sức khỏe là quan trọng." Lục Thừa An hiểu chuyện lùi về chỗ ngồi của mình, không yên tâm dặn dò, "Em đã vặn nắp thuốc rồi, anh bị thương thì phải bôi vào nhé." Chỉ bị nước canh nóng bắn vào thôi, để lâu như vậy đã sớm khỏi rồi. Vết bỏng của Cao Mộc Tê là nặng nhất, giờ tay cậu ta cũng không còn đỏ nữa. Giang Đoan đang định buông lời châm chọc, đột nhiên nhìn thấy mu bàn tay của Cảnh Thượng đầy những vết đỏ, thoạt nhìn khá đáng sợ. Lời nói nghẹn lại, cậu ta nhìn kỹ hơn, vẫn thấy chi chít những vết thương. Hóa ra người bị thương nặng nhất lại là Cảnh Thượng? Khi Cảnh Thượng tự bôi thuốc cho mình, thái độ cũng giống như cách hắn đối xử với Lục Thừa An. Không kiên nhẫn và đầy thô bạo. Kem bôi màu trắng gần như bị bóp ra một cách bạo lực, bôi bừa bãi, bóp ra quá nhiều nên xoa mãi không đều, một mảng trắng lộn xộn, không nhìn rõ màu da ban đầu. Mùi thuốc nồng nặc lan tỏa khắp nơi, Cảnh Thượng không thích mùi này, sắc mặt càng tệ hơn. Lục Thừa An ngoài miệng nói để em làm cho, nhưng tay lại không nhúc nhích. Có vẻ sợ Cảnh Thượng sẽ từ chối lần nữa, nên không dám tiến tới. Cậu nhìn Cảnh Thượng, người từ khi sinh ra đã được mọi người chăm sóc tỉ mỉ, chẳng có chút kiến thức thông thường nào về cuộc sống, đang lúng túng. Bề ngoài giả vờ lo lắng tột độ, nhưng trong lòng thì cười điên cuồng. Bạn bè gì, bạn thân gì, Lục Thừa An không thèm. Cậu muốn nhìn thấy Cảnh Thượng bị mình làm cho ghê tởm, lột bỏ cái mặt nạ cao quý của hắn. Hắn lịch thiệp cái quái gì, rõ ràng là một kẻ độc ác xem thường tất cả. Không có thân phận con trai của Thượng tướng, hắn là cái thá gì. "Anh Cảnh, anh bôi như thế này không được đâu, vẫn nên để em giúp anh đi." Lục Thừa An kéo tay áo Cảnh Thượng, rón rén. Tưởng sẽ nhận được một lực đối kháng ngược lại, nhưng tay hắn lại thực sự bị kéo lại một chút. Lục Thừa An chớp lấy thời cơ, dùng giấy lau bớt một chút thuốc mỡ, tranh thủ v**t v*, sờ nắn bàn tay của Cảnh Thượng một cách triệt để. Ngay cả kẽ ngón tay cũng không tha. Bàn tay không phải làm việc nặng đúng là dễ sờ thật. To lớn, mạnh mẽ, gân guốc rõ ràng. Đẹp. Một bàn tay đẹp. "Sờ đủ chưa?" Thuốc mỡ đã thấm hết vào da, Cảnh Thượng lạnh lùng nói. "Em đâu có sờ, em bôi thuốc mà. Em không có sờ anh đâu, anh đừng giận mà." Lục Thừa An lập tức buông tay, rút ra một tờ giấy mới, lau sạch vết thuốc mỡ còn sót lại trên tay. Vô cùng nghiêm túc. Trông cứ như cậu ta ghét Cảnh Thượng, nên phải nhanh chóng lau sạch tay. Thật kỳ quái. Giang Đoan cảm thấy ngày càng không thể hiểu nổi tình hình trước mắt, đầu óc mơ hồ. Đối với những người theo đuổi khác, Cảnh Thượng không hề có thái độ này. Ai mà dám sờ vào hắn, hắn sẽ trực tiếp cho người đó đi chết. Không phải nói đùa. Nhưng với tư cách là "bạn thân", lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Lục Thừa An lại có thể kiên trì lảng vảng trước mắt họ, có một chút đặc biệt cũng là điều có thể hiểu được. Dù sao, cái chân sai vặt này thật sự rất hữu dụng. Nguyên Tầm giống như một bóng ma, ném rác xong, khi đi qua Lục Thừa An, lại nói: "Đồ, ngu." Lục Thừa An liến nhìn Nguyên Tầm lướt qua vai Giang Đoan, còn đáng đánh hơn cả Cảnh Thượng. Cậu bĩu môi, trong lòng hung hăng chửi cậu ta. Không nói thì thôi, cứ hễ nói là cái miệng thúi quắc. Sớm muộn gì tao cũng mua thuốc độc bỏ vào nước của mày, để mày thành thằng câm thật sự, cho mày khỏi chửi bới nữa. .... Ba ngày sau là thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật không có tiết học. Lục Thừa An và Cảnh Thượng đi cùng đường, cho dù Cảnh Thượng có tức giận hay ghê tởm đến đâu, cũng không thể ngăn cản Lục Thừa An đi theo. Hướng về nhà giống nhau, Lục Thừa An cũng phải về nhà mà. Tâm trạng của Cảnh Thượng thì không biết được, còn Lục Thừa An thì cực kỳ vui vẻ. "Anh Cảnh, cho em một cơ hội hẹn hò đi, em thật sự rất thích anh. Hai chúng ta chưa nói quen biết 20 năm, nhưng cũng được 18 năm rồi nhỉ, quen thuộc như vậy, em hiểu anh rõ như lòng bàn tay, tình cảm của em dành cho anh trời trăng có thể chứng giám, tất cả mọi người đều biết. Em thực sự, thực sự muốn làm bạn trai của anh." Lục Thừa An ôm cặp sách của Cảnh Thượng, bước nhanh đi song song với hắn, chỉ cần chậm một chút là không theo kịp. Vị đại thiếu gia này cũng có một vài phẩm chất tốt. Mục Hàn Vân tuy là cha của hắn, nhưng Cảnh Thượng bản thân không hề dùng thân thế cao quý của mình để đè bẹp ai. Hơn nữa, hắn tan học không dùng tài xế mà lại tự đi bộ về. Nếu không nhờ vậy Lục Thừa An cũng chẳng thể đi theo. Hai cái chân không chạy lại bốn cái bánh xe đâu. "Anh Cảnh, anh Cảnh ơi, coi như nể tình bao năm em chung thủy với anh mà thích em một chút đi mà. Cho dù không thích, cũng có thể cho em chút sắc mặt tốt đi anh, đừng ghét em nữa mà anh Cảnh." Lục Thừa An nhiệt tình quảng bá bản thân "Ban đầu không muốn em làm bạn trai thì em có thể làm chó của anh trước cũng được mà, anh bảo em cắn ai thì em cắn người đó..." "Câm miệng." Mặt Cảnh Thượng đen sì, ngày nào cũng nghe Lục Thừa An cầu yêu đủ kiểu không những không quen mà thái dương còn giật liên tục "Lục Thừa An đừng ép tôi đấm cậu." Lục Thừa An "oa" một tiếng, sờ mặt mình rồi uốn éo: "Thế thì chỉ làm em sướng hơn thôi. Hay là anh đánh em một cái thử xem?" Mặt Cảnh Thượng tái xanh. "Phụt... ha ha ha..." Giang Đoan nghe kịch nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. "Ê, đó không phải Lục Thừa An sao? Lại còn mặt dày theo đuổi Cảnh thiếu nữa. Cậu ta thật sự không biết nhục là gì à?" Trên đường, vài học sinh mặc đồng phục của trường Liên minh cố ý nói to, chẳng thèm né tránh Lục Thừa An. Một khi ai đó rẻ rúng đến mức ai cũng có thể giẫm, thì cảnh tượng liền như thế. Bọn họ biết Cảnh Thượng ghét Lục Thừa An nhất, mắng cậu ta trước mặt hắn cũng chẳng sao. Biết đâu Cảnh Thượng còn cảm thấy thoải mái nữa kìa. "Đúng là Lục Thừa An rồi, cậu ta lại đang xách cặp cho Cảnh thiếu kìa. Thứ tình cảm đơn phương tự mình đa tình như này đúng là phiền phức nhất, tao còn thấy ghê tởm thay cho Cảnh thiếu nữa kìa." "Mới 18 tuổi thôi đúng không. Lục Thừa An hình như đi học sớm hơn người khác, tuổi còn nhỏ mà đã mặt dày thế rồi à?" "Nếu tao mà là Lục Thừa An, ngày nào cũng bị chửi như vậy, tao sẽ trực tiếp nhảy sông tự tử, hoặc nhảy lầu mà chết mất thôi." "Nghe nói ba cậu ta là đ* đực, ngủ với ai cũng được, ph*ng đ*ng lắm. Các cậu nói xem, rốt cuộc Lục Thừa An có phải con ruột của cha cậu ta không? Ổng có biết không nhỉ?" "Cha cậu ta là một Beta, chẳng có giá trị gì cả, chỉ có thể làm một người thật thà vô dụng. Cho dù có biết thì đã sao?" "Đúng thế, lấy được vợ là Omega đã là may mắn lắm rồi đấy." "..." Lục Thừa An liếc nhìn mấy người đang không ngừng khiêu khích, ánh mắt bình tĩnh. Sau đó lại khẽ nhìn sang Cảnh Thượng. Tuy là hàng xóm, tuy cậu không thật lòng thích Cảnh Thượng, nhưng trong lòng vẫn cho rằng những lời này quá bẩn thỉu, không muốn để Cảnh Thượng nghe thấy. "Nếu tôi đấm cậu một cái, cậu sẽ cảm thấy sướng đúng không?" Cảnh Thượng đột nhiên nói. "Hả?" Lục Thừa An khó hiểu. Rõ ràng chủ đề đã qua rồi, không biết tại sao lại đột ngột quay trở lại. "Quả nhiên, bản tính đê tiện như nhau." Cảnh Thượng gật đầu, một từ nào đó được hắn nhấn giọng rất nặng. "Cha mẹ thế nào, con cái thế nấy." "Lục Thừa An, cậu đúng là giống ba cậu."