"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông…
Chương 8: Thứ mà hắn cực kỳ căm ghét, chỉ có thể do chính tay hắn huỷ đi
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Alpha là một giống loài cực kỳ kỳ quái. Bọn họ không chỉ hung hãn tàn bạo, mà còn mang trong người một sự chiếm hữu tuyệt đối với những gì mình coi là của riêng, không cho phép bất kỳ kẻ nào dòm ngó hay mơ mộng. Cho dù là thứ mà hắn cực kỳ căm ghét, thì cũng chỉ có thể do chính tay hắn hủy đi. Bao gồm cả Lục Thừa An. Ý nghĩ này vốn chẳng phải bất ngờ, mà từ lâu đã lẩn khuất trong đầu Giang Đoan, chỉ là trước đây cậu ta chưa từng nghĩ kỹ. Hôm nay bị một ánh mắt bình thản và lạnh nhạt của Cảnh Thượng đập tan, mới khiến bản thân giật mình tỉnh táo. Cảnh Thượng đã coi Lục Thừa An như vật sở hữu của mình rồi, một món đồ cực kỳ chướng mắt. Sống hay chết đều do hắn quyết. Nhưng đó không phải là thích, mà chỉ là sự cố chấp điên cuồng đặc thù của Alpha cấp 3S. Là do cái gen tàn bạo đã khắc sâu vào xương tủy đang tác oai tác quái. "Mày đừng run nữa..." Cao Mộc Tê ngồi sát bên Giang Đoan, cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, ngũ quan nhíu cả lại rồi cũng run theo, lắp bắp nói "Mày run làm tao cũng sợ chết khiếp đi được." Sắc mặt Giang Đoan dần dần tái đi, vốn định bảo chỉ đùa chút thôi, nhưng cổ họng lại nghẹn dính, ngay cả một tiếng thở cũng không phát ra nổi. "Cảnh Thượng, có người tìm." Nguyên Tầm đậy nắp hộp cơm đã ăn xong, cằm hơi hất lên, nói. Đôi mắt màu tím không hề chớp suốt hồi lâu khẽ lóe lên một cách kỳ dị, Cảnh Thượng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chắc là không nhìn nhầm đâu, Giang Đoan cảm thấy sắc mặt hắn ta đã khá hơn một chút, không còn giống một pho tượng băng nữa. Cậu ta len lén vỗ ngực, thở phào một hơi dài. Nhưng ngay giây tiếp theo Giang Đoan liền phát hiện, sắc mặt Cảnh Thượng còn trở nên tệ hơn. Hơi thở vừa thả lỏng liền bị kéo căng trở lại, nghẹn chặt đến rát cả cổ họng. Hôm nay hắn không định bắt mình làm bia đỡ đạn chết thử một lần đó chứ? Một gương mặt xa lạ, thanh tú, run run cầm phong thư, hai tay nửa đưa nửa rụt, mắt không dám liếc loạn. Thích một người, giống như một quả non xanh, âm thầm chờ mong được người ta hái xuống. Biết rõ có thể bị vứt bỏ, bị giẫm nát, nhưng vẫn liều mình lớn lên, muốn chín đỏ mọng, tỏa ra hương ngọt nồng nàn. Nhưng Lục Thừa An thì khác. Lục Thừa An không e ấp, cũng chẳng kín đáo. Tình yêu của cậu ta là một kiểu liều mạng lập lời thề, giống hệt một bản chiến thư tuyên chiến. Vị trí của Cảnh Thượng ngay sát cửa sổ. Lá thư màu hồng ấy được người kia mang theo nỗi sợ mơ hồ, luồn qua cửa sổ đang hé để thông gió mà đưa vào. Một bàn tay từ tốn vươn tới. Chàng trai kia lập tức sáng mắt, run rẩy kêu lên: "Cảnh... Cảnh thiếu... Đây là..." Rầm ! Choang ! "A a a a !!!" Ngón tay vừa chạm mép phong thư, Cảnh Thượng một tay mạnh bạo đóng sập cửa sổ, mặt không hề biến sắc. Chàng trai còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cơn gió mạnh đã ập đến, hoảng hồn rút tay lại. Nhưng tốc độ không đủ nhanh, vài ngón tay đã kẹt giữa khung cửa. Đầu ngón lập tức nghẽn máu, trắng bệch, rồi trào ra máu tươi đỏ lòm. Bức thư cũng bị kẹp gãy lìa trong khe cửa, dính đầy máu, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ. .... "Sao lại chảy máu nữa rồi, chậc... không mang giấy, phiền chết đi được." Lục Thừa An lục túi áo khoác, ngoài một chiếc thẻ ăn màu vàng kim đen ra, bên trong còn sạch hơn cả mặt cậu. Trốn ở bên ngoài phơi nắng dưỡng thương cẩn thận mấy ngày, chỗ đóng vảy đã mọc da non, ngứa kinh khủng. Ai mà nhịn được cái tật táy máy tay chân này chứ? Dù sao thì Lục Thừa An cũng không nhịn được. Kết quả là lại chảy máu, bây giờ còn không có giấy để lau. Bất lực, Lục Thừa An bực bội kéo vạt áo thun ngắn tay dài hết mức có thể, vừa lau vừa chà lên cánh tay. Quần áo màu đen dính máu cũng không nhìn ra được. Lau xong thì dùng thuốc sát trùng, rồi lại bôi thuốc trị sẹo như thể không cần tiền, Lục Thừa An bôi rất cẩn thận. Phải nói là thuốc mỡ rất tốt, nhiều vết thương trên người đã chỉ còn lại một vệt đỏ mờ. Đã là đàn ông thì vốn chẳng nên bận tâm đẹp xấu. Nhưng Lục Thừa An ngoài cái mặt và cái thân này ra thì có gì đâu. Muốn theo đuổi người ta cũng cần vốn liếng. Cậu tuyệt đối không muốn đến ngày phải dùng mỹ nhân kế quyến rũ Cảnh Thượng mà vừa cởi áo đã hết muốn nhìn. Đừng nói là tên chó Cảnh đó, chính cậu cũng sẽ tự ghét bỏ mình mất. Rè Điện thoại áp vào đùi Lục Thừa An rung lên một tiếng ngắn. Là tin nhắn từ một số lạ. 【Lục Thừa An, đi học.】 Rè Lần này là từ app nhắn tin. Đàn anh: 【Vết thương đã đỡ chưa? Nhà em ở đâu? Anh đến thăm em.】 Màn hình nứt như mạng nhện, chẳng có tiền thay, Lục Thừa An vẫn nhận ra đó là tin nhắn của Cố Văn. Xác nhận xong liền lập tức gửi giọng nói: "Đừng mà đàn anh, em sắp khỏe lại rồi đi học ngay đây. Đừng đến nhà em mách phụ huynh, tuy ba và cha đều thương em sẽ không nói gì đâu, nhưng em sẽ thấy áy náy lắm." "Học phí một năm của Liên Minh Tinh Tế đắt lắm, thế mà em lại hư như vậy. Đánh nhau gây gổ, trèo tường trốn học, phí tiền phí của, bụng dạ toàn ý đồ xấu. Việc xấu làm đủ, táng tận lương tâm." Cố Văn đang ở trong lớp chuyển tin nhắn thoại thành văn bản: "..." Cố Văn: 【Biết thế sao còn chưa đến?】 Lục Thừa An: "Bây giờ em xấu lắm, sợ anh chê em. Đợi em biến lại thành đóa hoa của Liên Minh Tinh Tế rồi em quay lại nha, nhanh thôi ạ." Cố Văn: "..." Danh hiệu "Đoá hoa của Liên Minh Tinh Tế" không phải do Lục Thừa An tự phong, càng không phải cậu tự khoe. Diễn đàn của mỗi trường học đều có "cuộc thi sắc đẹp" do học sinh nghịch ngợm tổ chức, Liên Minh Tinh Tế cũng không ngoại lệ. Ban đầu, Lục Thừa An chẳng có tên tuổi gì, lúc đó cậu vẫn chưa điên cuồng vì Cảnh Thượng đến thế, người khác không biết học sinh mới này là ai. Vẻ ngoài của cậu vừa nhìn đã biết là Alpha, nhưng lại không có tính công kích như các Alpha khác. Trong vẻ dịu dàng lại ẩn chứa sự kiên cường, đôi mắt màu lam khói như một dòng suối. Trên người cậu lại có nét đặc trưng mê hoặc của Omega, dường như rất thơm. Những ai từng gặp Kỷ Mạc đều biết, Lục Thừa An giống hệt ba mình. Cuộc thi sắc đẹp kết thúc được một tháng, Lục Thừa An cũng đã quen với trường cấp ba Liên Minh, bắt đầu quấy rối Cảnh Thượng trên mọi phương diện, còn đáng sợ hơn cả kẻ theo dõi. Vô số bạn học bắt đầu hối hận, đau đớn đấm ngực: Trong bao nhiêu người cơ chứ, sao lại chọn trúng cái của nợ này vậy?! Mất mặt xấu hổ. Nhưng bọn họ cũng không phế bỏ danh hiệu "Đoá hoa của Liên Minh Tinh Tế" của Lục Thừa An, ngược lại còn ngày càng tâng bốc lên để bêu riếu. Chỉ cần Lục Thừa An còn lơ lửng trên trang chủ diễn đàn, bọn họ sẽ mỗi ngày đều được xem tin tức mới nhất về việc người này bị Cảnh Thượng sỉ nhục, thật là thoải mái. Sắp vào lớp, Cố Văn gửi một tin nhắn cuối cùng: 【Dưỡng thương cho tốt rồi đến trường. Sau này đừng đánh nhau với người khác nữa.】 Rè Số lạ: 【Đi học đi học. Đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học, Lục Thừa An mau đi học!】 Lục Thừa An: "..." Số điện thoại là ảo, không gọi được, Lục Thừa An đã thử rồi, nhắn tin lại đối phương cũng không trả lời. Sau khi chặn số thì sẽ lại đổi số khác làm lại từ đầu. Lục Thừa An không biết đó là ai, nhưng đối phương lại biết cậu là ai. Đây không phải là lần đầu tiên số này nhắn tin cho cậu. Trước đây Lục Thừa An không muốn đi học, chạy ra tiệm net chơi, số ảo này cũng sẽ thích ra vẻ cha thiên hạ mà giục giã y như bây giờ. Đồ thần kinh. "Cất điện thoại đi, trong giờ học đừng để tôi nhìn thấy." Cố Văn hai tay chống lên bục giảng, mắt lướt một vòng kiểm tra tình hình bên dưới. Anh liếc nhìn Cảnh Thượng, rồi lại nhìn sang phía bên trái, điểm mấy cái tên "Nguyên Tầm. Cả Cao Mộc Tê nữa. Ừm, Giang Đoan cũng vậy. Sao, mấy đứa đang lập team combat đấy à?" Nguyên Tầm không chơi game, nghe thấy tên mình liền ném thẳng điện thoại vào hộc bàn, rất nể mặt. Còn Giang Đoan và Cao Mộc Tê thì đúng là đang lập team đánh quái thật, sau khi bị gọi trúng thì chỉ có thể thở dài, dù đau lòng tiếc nuối cũng lập tức thoát game. .... Lâu như vậy không lượn lờ trước mặt Cảnh Thượng để gây sự chú ý, Lục Thừa An đúng là cũng muốn gửi cho hắn vài tin nhắn quấy rối trước. Nhưng quen biết bao nhiêu năm, kiên trì đeo bám bấy nhiêu năm, cậu vẫn không moi được bất kỳ cách liên lạc nào của Cảnh Thượng. Chó Cảnh đúng là cái đồ chó trái tim sắt đá. Hòn đá chết người ta ôm còn phải ấm lên, vậy mà hắn chẳng động lòng tí nào. "Ơ... lại tới rồi hả." Lục Thừa An cúi đầu nhìn thấy con mèo nhỏ bên chân, chào hỏi một cách quen thuộc. Hồi trước con mèo tam thể này còn ăn hết của cậu một cây xúc xích to đùng. Đuôi nó vểnh cao, cứ lượn tới lượn lui cọ vào ống quần Lục Thừa An, đầy cả lông mèo. "Meo~" Mèo con ngẩng mặt, đôi mắt xanh biếc như mặt hồ trong vắt. "Hê, may mà thẻ ăn của chó Cảnh đang trong tay tao, có cơm cho mày rồi." Lục Thừa An móc từ trong túi quần ra mấy cây xúc xích vị khác nhau, bóc một cây đưa qua trước "Xem mày kìa, lại gừ gừ nữa rồi, vừa ăn của tao vừa ghét tao, rốt cuộc mày nghĩ cái gì vậy hả." Mấy ngày gần đây vẫn y như cũ. Lục Thừa An phơi nắng, còn mèo nhỏ thì đi tới ăn vạ. Nó vừa ăn thức ăn của Lục Thừa An, vừa phát ra tiếng gừ gừ trong mũi. Tiếng gừ vang trời động đất. Mấy ngày trôi qua vậy mà lại có tình cảm. Lục Thừa An muốn mang con mèo này về nhà. Giữa những tiếng gừ ngày một lớn của chú mèo, cậu nói: "Mày ghét tao cũng vô dụng thôi, ông đây muốn cưỡng ép yêu mày." "Meo ~" ..... "Cái gì đang kêu vậy? A- a a a Lục Thừa An con mang cái gì về nhà thế hả?! Là mèo! Mau vứt nó ra ngoài đi!" Kỷ Mạc vừa ngủ dậy xuống lầu tìm đồ ăn, nhìn thấy Lục Thừa An cả người không sạch sẽ đang ôm một con mèo nhỏ bẩn thỉu về nhà, liền gào đến lạc cả giọng. Chú mèo nhỏ đã gặp rất nhiều người lạ, lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà nên không sợ người lạ. Nó bị Lục Thừa An kẹp dưới nách như kẹp cái cặp tài liệu, đôi mắt to tròn quan sát xung quanh, trong khoang mũi vẫn gừ gừ gừ không ngớt. "Mèo phát ra âm thanh này với con có nghĩa là nó rất không hài lòng đấy, nó không thích con sao con còn mang nó về? Hơn nữa còn dọa ba con sợ rồi kìa." Lục Lâm Kỳ hôm nay ở nhà, ngoài ra còn có một người nữa, là bạn của Lục Lâm Kỳ. Lục Thừa An chưa từng gặp. Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt lạ lẫm một lúc. Lục Lâm Kỳ: "Vứt nó ra ngoài đi." "...Dạ." Lục Thừa An và chú mèo nhỏ bước vào cửa chưa đầy nửa phút đã bị đuổi ra ngoài. "Biết ngay mà." Lục Thừa An ngồi bệt xuống trước cửa, trời dần nhá nhem tối, cơn gió chiều nhẹ nhàng lướt qua mặt, cậu vừa gãi cằm chú mèo nhỏ vừa nói, "Ba của tao hình như sợ mèo, không phải lỗi của mày đâu. Đừng buồn nhé." Cậu đặt chú mèo xuống đất, đẩy nhẹ vào mông nó: "Mày đi đi. Có duyên sẽ gặp lại." Một chiếc xe từ góc đường lái ra, đi thẳng qua nhà họ Lục rồi hướng về phía nhà bên cạnh. Nếu là hôm qua, hay thậm chí là hôm kia, hoặc nói thẳng ra là rất nhiều ngày gần đây, chỉ cần nhìn thấy xe sang lái về phía nhà bên cạnh, Lục Thừa An sẽ lập tức quay đầu bỏ đi. Nhưng hôm nay cậu không động đậy, chỉ xác nhận một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu tạm biệt nó. Những chiếc xe mà Cảnh Thượng hay ngồi Lục Thừa An đều nhận ra hết, chiếc này không phải là chiếc chú Điền hay lái. Chiếc xe vừa chạy qua lại lùi về với tốc độ cực chậm, dừng ngay trước mặt Lục Thừa An. Lục Thừa An: "...?" Cửa sổ ghế lái hạ xuống, một giọng nữ đầy nội lực nói: "Là cậu à." Nữ Alpha buộc tóc đuôi ngựa cao có gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, nhướng mày cười chào hỏi. Lục Thừa An vào khoảnh khắc này vô cùng đồng tình với một câu nói, đẹp trai đẹp gái là một loại cảm giác. Cậu mừng rỡ: "A, là chị à." Nữ Alpha cười nói: "Là tôi đây." Lưng cô dựa vào ghế, không gian trong xe rộng rãi, để lộ ra bóng người đang ngồi ở ghế phó lái. Trong ánh chiều tà u ám, Cảnh Thượng chỉ hơi nghiêng đầu. Xuyên qua khung cửa sổ chật hẹp, ánh mắt của hắn tựa như một thanh sắt nung đỏ, vô cảm ghì chặt lấy Lục Thừa An. Không rời một khắc.
Alpha là một giống loài cực kỳ kỳ quái.
Bọn họ không chỉ hung hãn tàn bạo, mà còn mang trong người một sự chiếm hữu tuyệt đối với những gì mình coi là của riêng, không cho phép bất kỳ kẻ nào dòm ngó hay mơ mộng.
Cho dù là thứ mà hắn cực kỳ căm ghét, thì cũng chỉ có thể do chính tay hắn hủy đi.
Bao gồm cả Lục Thừa An.
Ý nghĩ này vốn chẳng phải bất ngờ, mà từ lâu đã lẩn khuất trong đầu Giang Đoan, chỉ là trước đây cậu ta chưa từng nghĩ kỹ. Hôm nay bị một ánh mắt bình thản và lạnh nhạt của Cảnh Thượng đập tan, mới khiến bản thân giật mình tỉnh táo.
Cảnh Thượng đã coi Lục Thừa An như vật sở hữu của mình rồi, một món đồ cực kỳ chướng mắt. Sống hay chết đều do hắn quyết.
Nhưng đó không phải là thích, mà chỉ là sự cố chấp điên cuồng đặc thù của Alpha cấp 3S.
Là do cái gen tàn bạo đã khắc sâu vào xương tủy đang tác oai tác quái.
"Mày đừng run nữa..." Cao Mộc Tê ngồi sát bên Giang Đoan, cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, ngũ quan nhíu cả lại rồi cũng run theo, lắp bắp nói
"Mày run làm tao cũng sợ chết khiếp đi được."
Sắc mặt Giang Đoan dần dần tái đi, vốn định bảo chỉ đùa chút thôi, nhưng cổ họng lại nghẹn dính, ngay cả một tiếng thở cũng không phát ra nổi.
"Cảnh Thượng, có người tìm." Nguyên Tầm đậy nắp hộp cơm đã ăn xong, cằm hơi hất lên, nói.
Đôi mắt màu tím không hề chớp suốt hồi lâu khẽ lóe lên một cách kỳ dị, Cảnh Thượng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chắc là không nhìn nhầm đâu, Giang Đoan cảm thấy sắc mặt hắn ta đã khá hơn một chút, không còn giống một pho tượng băng nữa.
Cậu ta len lén vỗ ngực, thở phào một hơi dài. Nhưng ngay giây tiếp theo Giang Đoan liền phát hiện, sắc mặt Cảnh Thượng còn trở nên tệ hơn. Hơi thở vừa thả lỏng liền bị kéo căng trở lại, nghẹn chặt đến rát cả cổ họng.
Hôm nay hắn không định bắt mình làm bia đỡ đạn chết thử một lần đó chứ?
Một gương mặt xa lạ, thanh tú, run run cầm phong thư, hai tay nửa đưa nửa rụt, mắt không dám liếc loạn.
Thích một người, giống như một quả non xanh, âm thầm chờ mong được người ta hái xuống. Biết rõ có thể bị vứt bỏ, bị giẫm nát, nhưng vẫn liều mình lớn lên, muốn chín đỏ mọng, tỏa ra hương ngọt nồng nàn.
Nhưng Lục Thừa An thì khác.
Lục Thừa An không e ấp, cũng chẳng kín đáo.
Tình yêu của cậu ta là một kiểu liều mạng lập lời thề, giống hệt một bản chiến thư tuyên chiến.
Vị trí của Cảnh Thượng ngay sát cửa sổ. Lá thư màu hồng ấy được người kia mang theo nỗi sợ mơ hồ, luồn qua cửa sổ đang hé để thông gió mà đưa vào.
Một bàn tay từ tốn vươn tới.
Chàng trai kia lập tức sáng mắt, run rẩy kêu lên: "Cảnh... Cảnh thiếu... Đây là..."
Rầm ! Choang !
"A a a a !!!"
Ngón tay vừa chạm mép phong thư, Cảnh Thượng một tay mạnh bạo đóng sập cửa sổ, mặt không hề biến sắc. Chàng trai còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cơn gió mạnh đã ập đến, hoảng hồn rút tay lại.
Nhưng tốc độ không đủ nhanh, vài ngón tay đã kẹt giữa khung cửa. Đầu ngón lập tức nghẽn máu, trắng bệch, rồi trào ra máu tươi đỏ lòm.
Bức thư cũng bị kẹp gãy lìa trong khe cửa, dính đầy máu, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
....
"Sao lại chảy máu nữa rồi, chậc... không mang giấy, phiền chết đi được."
Lục Thừa An lục túi áo khoác, ngoài một chiếc thẻ ăn màu vàng kim đen ra, bên trong còn sạch hơn cả mặt cậu.
Trốn ở bên ngoài phơi nắng dưỡng thương cẩn thận mấy ngày, chỗ đóng vảy đã mọc da non, ngứa kinh khủng.
Ai mà nhịn được cái tật táy máy tay chân này chứ? Dù sao thì Lục Thừa An cũng không nhịn được.
Kết quả là lại chảy máu, bây giờ còn không có giấy để lau. Bất lực, Lục Thừa An bực bội kéo vạt áo thun ngắn tay dài hết mức có thể, vừa lau vừa chà lên cánh tay.
Quần áo màu đen dính máu cũng không nhìn ra được.
Lau xong thì dùng thuốc sát trùng, rồi lại bôi thuốc trị sẹo như thể không cần tiền, Lục Thừa An bôi rất cẩn thận. Phải nói là thuốc mỡ rất tốt, nhiều vết thương trên người đã chỉ còn lại một vệt đỏ mờ.
Đã là đàn ông thì vốn chẳng nên bận tâm đẹp xấu. Nhưng Lục Thừa An ngoài cái mặt và cái thân này ra thì có gì đâu. Muốn theo đuổi người ta cũng cần vốn liếng.
Cậu tuyệt đối không muốn đến ngày phải dùng mỹ nhân kế quyến rũ Cảnh Thượng mà vừa cởi áo đã hết muốn nhìn.
Đừng nói là tên chó Cảnh đó, chính cậu cũng sẽ tự ghét bỏ mình mất.
Rè
Điện thoại áp vào đùi Lục Thừa An rung lên một tiếng ngắn.
Là tin nhắn từ một số lạ.
【Lục Thừa An, đi học.】
Rè
Lần này là từ app nhắn tin.
Đàn anh: 【Vết thương đã đỡ chưa? Nhà em ở đâu? Anh đến thăm em.】
Màn hình nứt như mạng nhện, chẳng có tiền thay, Lục Thừa An vẫn nhận ra đó là tin nhắn của Cố Văn. Xác nhận xong liền lập tức gửi giọng nói:
"Đừng mà đàn anh, em sắp khỏe lại rồi đi học ngay đây. Đừng đến nhà em mách phụ huynh, tuy ba và cha đều thương em sẽ không nói gì đâu, nhưng em sẽ thấy áy náy lắm."
"Học phí một năm của Liên Minh Tinh Tế đắt lắm, thế mà em lại hư như vậy. Đánh nhau gây gổ, trèo tường trốn học, phí tiền phí của, bụng dạ toàn ý đồ xấu. Việc xấu làm đủ, táng tận lương tâm."
Cố Văn đang ở trong lớp chuyển tin nhắn thoại thành văn bản: "..."
Cố Văn: 【Biết thế sao còn chưa đến?】
Lục Thừa An: "Bây giờ em xấu lắm, sợ anh chê em. Đợi em biến lại thành đóa hoa của Liên Minh Tinh Tế rồi em quay lại nha, nhanh thôi ạ."
Cố Văn: "..."
Danh hiệu "Đoá hoa của Liên Minh Tinh Tế" không phải do Lục Thừa An tự phong, càng không phải cậu tự khoe.
Diễn đàn của mỗi trường học đều có "cuộc thi sắc đẹp" do học sinh nghịch ngợm tổ chức, Liên Minh Tinh Tế cũng không ngoại lệ.
Ban đầu, Lục Thừa An chẳng có tên tuổi gì, lúc đó cậu vẫn chưa điên cuồng vì Cảnh Thượng đến thế, người khác không biết học sinh mới này là ai.
Vẻ ngoài của cậu vừa nhìn đã biết là Alpha, nhưng lại không có tính công kích như các Alpha khác.
Trong vẻ dịu dàng lại ẩn chứa sự kiên cường, đôi mắt màu lam khói như một dòng suối. Trên người cậu lại có nét đặc trưng mê hoặc của Omega, dường như rất thơm.
Những ai từng gặp Kỷ Mạc đều biết, Lục Thừa An giống hệt ba mình.
Cuộc thi sắc đẹp kết thúc được một tháng, Lục Thừa An cũng đã quen với trường cấp ba Liên Minh, bắt đầu quấy rối Cảnh Thượng trên mọi phương diện, còn đáng sợ hơn cả kẻ theo dõi.
Vô số bạn học bắt đầu hối hận, đau đớn đấm ngực: Trong bao nhiêu người cơ chứ, sao lại chọn trúng cái của nợ này vậy?!
Mất mặt xấu hổ.
Nhưng bọn họ cũng không phế bỏ danh hiệu "Đoá hoa của Liên Minh Tinh Tế" của Lục Thừa An, ngược lại còn ngày càng tâng bốc lên để bêu riếu. Chỉ cần Lục Thừa An còn lơ lửng trên trang chủ diễn đàn, bọn họ sẽ mỗi ngày đều được xem tin tức mới nhất về việc người này bị Cảnh Thượng sỉ nhục, thật là thoải mái.
Sắp vào lớp, Cố Văn gửi một tin nhắn cuối cùng: 【Dưỡng thương cho tốt rồi đến trường. Sau này đừng đánh nhau với người khác nữa.】
Rè
Số lạ: 【Đi học đi học. Đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học, Lục Thừa An mau đi học!】
Lục Thừa An: "..."
Số điện thoại là ảo, không gọi được, Lục Thừa An đã thử rồi, nhắn tin lại đối phương cũng không trả lời. Sau khi chặn số thì sẽ lại đổi số khác làm lại từ đầu.
Lục Thừa An không biết đó là ai, nhưng đối phương lại biết cậu là ai.
Đây không phải là lần đầu tiên số này nhắn tin cho cậu. Trước đây Lục Thừa An không muốn đi học, chạy ra tiệm net chơi, số ảo này cũng sẽ thích ra vẻ cha thiên hạ mà giục giã y như bây giờ.
Đồ thần kinh.
"Cất điện thoại đi, trong giờ học đừng để tôi nhìn thấy."
Cố Văn hai tay chống lên bục giảng, mắt lướt một vòng kiểm tra tình hình bên dưới. Anh liếc nhìn Cảnh Thượng, rồi lại nhìn sang phía bên trái, điểm mấy cái tên
"Nguyên Tầm. Cả Cao Mộc Tê nữa. Ừm, Giang Đoan cũng vậy. Sao, mấy đứa đang lập team combat đấy à?"
Nguyên Tầm không chơi game, nghe thấy tên mình liền ném thẳng điện thoại vào hộc bàn, rất nể mặt.
Còn Giang Đoan và Cao Mộc Tê thì đúng là đang lập team đánh quái thật, sau khi bị gọi trúng thì chỉ có thể thở dài, dù đau lòng tiếc nuối cũng lập tức thoát game.
....
Lâu như vậy không lượn lờ trước mặt Cảnh Thượng để gây sự chú ý, Lục Thừa An đúng là cũng muốn gửi cho hắn vài tin nhắn quấy rối trước.
Nhưng quen biết bao nhiêu năm, kiên trì đeo bám bấy nhiêu năm, cậu vẫn không moi được bất kỳ cách liên lạc nào của Cảnh Thượng.
Chó Cảnh đúng là cái đồ chó trái tim sắt đá.
Hòn đá chết người ta ôm còn phải ấm lên, vậy mà hắn chẳng động lòng tí nào.
"Ơ... lại tới rồi hả." Lục Thừa An cúi đầu nhìn thấy con mèo nhỏ bên chân, chào hỏi một cách quen thuộc.
Hồi trước con mèo tam thể này còn ăn hết của cậu một cây xúc xích to đùng.
Đuôi nó vểnh cao, cứ lượn tới lượn lui cọ vào ống quần Lục Thừa An, đầy cả lông mèo.
"Meo~" Mèo con ngẩng mặt, đôi mắt xanh biếc như mặt hồ trong vắt.
"Hê, may mà thẻ ăn của chó Cảnh đang trong tay tao, có cơm cho mày rồi." Lục Thừa An móc từ trong túi quần ra mấy cây xúc xích vị khác nhau, bóc một cây đưa qua trước
"Xem mày kìa, lại gừ gừ nữa rồi, vừa ăn của tao vừa ghét tao, rốt cuộc mày nghĩ cái gì vậy hả."
Mấy ngày gần đây vẫn y như cũ.
Lục Thừa An phơi nắng, còn mèo nhỏ thì đi tới ăn vạ.
Nó vừa ăn thức ăn của Lục Thừa An, vừa phát ra tiếng gừ gừ trong mũi. Tiếng gừ vang trời động đất.
Mấy ngày trôi qua vậy mà lại có tình cảm. Lục Thừa An muốn mang con mèo này về nhà.
Giữa những tiếng gừ ngày một lớn của chú mèo, cậu nói: "Mày ghét tao cũng vô dụng thôi, ông đây muốn cưỡng ép yêu mày."
"Meo ~"
.....
"Cái gì đang kêu vậy? A- a a a Lục Thừa An con mang cái gì về nhà thế hả?! Là mèo! Mau vứt nó ra ngoài đi!"
Kỷ Mạc vừa ngủ dậy xuống lầu tìm đồ ăn, nhìn thấy Lục Thừa An cả người không sạch sẽ đang ôm một con mèo nhỏ bẩn thỉu về nhà, liền gào đến lạc cả giọng.
Chú mèo nhỏ đã gặp rất nhiều người lạ, lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà nên không sợ người lạ. Nó bị Lục Thừa An kẹp dưới nách như kẹp cái cặp tài liệu, đôi mắt to tròn quan sát xung quanh, trong khoang mũi vẫn gừ gừ gừ không ngớt.
"Mèo phát ra âm thanh này với con có nghĩa là nó rất không hài lòng đấy, nó không thích con sao con còn mang nó về? Hơn nữa còn dọa ba con sợ rồi kìa."
Lục Lâm Kỳ hôm nay ở nhà, ngoài ra còn có một người nữa, là bạn của Lục Lâm Kỳ. Lục Thừa An chưa từng gặp.
Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt lạ lẫm một lúc.
Lục Lâm Kỳ: "Vứt nó ra ngoài đi."
"...Dạ."
Lục Thừa An và chú mèo nhỏ bước vào cửa chưa đầy nửa phút đã bị đuổi ra ngoài.
"Biết ngay mà."
Lục Thừa An ngồi bệt xuống trước cửa, trời dần nhá nhem tối, cơn gió chiều nhẹ nhàng lướt qua mặt, cậu vừa gãi cằm chú mèo nhỏ vừa nói,
"Ba của tao hình như sợ mèo, không phải lỗi của mày đâu. Đừng buồn nhé."
Cậu đặt chú mèo xuống đất, đẩy nhẹ vào mông nó: "Mày đi đi. Có duyên sẽ gặp lại."
Một chiếc xe từ góc đường lái ra, đi thẳng qua nhà họ Lục rồi hướng về phía nhà bên cạnh.
Nếu là hôm qua, hay thậm chí là hôm kia, hoặc nói thẳng ra là rất nhiều ngày gần đây, chỉ cần nhìn thấy xe sang lái về phía nhà bên cạnh, Lục Thừa An sẽ lập tức quay đầu bỏ đi.
Nhưng hôm nay cậu không động đậy, chỉ xác nhận một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu tạm biệt nó.
Những chiếc xe mà Cảnh Thượng hay ngồi Lục Thừa An đều nhận ra hết, chiếc này không phải là chiếc chú Điền hay lái.
Chiếc xe vừa chạy qua lại lùi về với tốc độ cực chậm, dừng ngay trước mặt Lục Thừa An.
Lục Thừa An: "...?"
Cửa sổ ghế lái hạ xuống, một giọng nữ đầy nội lực nói: "Là cậu à."
Nữ Alpha buộc tóc đuôi ngựa cao có gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, nhướng mày cười chào hỏi.
Lục Thừa An vào khoảnh khắc này vô cùng đồng tình với một câu nói, đẹp trai đẹp gái là một loại cảm giác.
Cậu mừng rỡ: "A, là chị à."
Nữ Alpha cười nói: "Là tôi đây."
Lưng cô dựa vào ghế, không gian trong xe rộng rãi, để lộ ra bóng người đang ngồi ở ghế phó lái.
Trong ánh chiều tà u ám, Cảnh Thượng chỉ hơi nghiêng đầu. Xuyên qua khung cửa sổ chật hẹp, ánh mắt của hắn tựa như một thanh sắt nung đỏ, vô cảm ghì chặt lấy Lục Thừa An.
Không rời một khắc.
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Alpha là một giống loài cực kỳ kỳ quái. Bọn họ không chỉ hung hãn tàn bạo, mà còn mang trong người một sự chiếm hữu tuyệt đối với những gì mình coi là của riêng, không cho phép bất kỳ kẻ nào dòm ngó hay mơ mộng. Cho dù là thứ mà hắn cực kỳ căm ghét, thì cũng chỉ có thể do chính tay hắn hủy đi. Bao gồm cả Lục Thừa An. Ý nghĩ này vốn chẳng phải bất ngờ, mà từ lâu đã lẩn khuất trong đầu Giang Đoan, chỉ là trước đây cậu ta chưa từng nghĩ kỹ. Hôm nay bị một ánh mắt bình thản và lạnh nhạt của Cảnh Thượng đập tan, mới khiến bản thân giật mình tỉnh táo. Cảnh Thượng đã coi Lục Thừa An như vật sở hữu của mình rồi, một món đồ cực kỳ chướng mắt. Sống hay chết đều do hắn quyết. Nhưng đó không phải là thích, mà chỉ là sự cố chấp điên cuồng đặc thù của Alpha cấp 3S. Là do cái gen tàn bạo đã khắc sâu vào xương tủy đang tác oai tác quái. "Mày đừng run nữa..." Cao Mộc Tê ngồi sát bên Giang Đoan, cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, ngũ quan nhíu cả lại rồi cũng run theo, lắp bắp nói "Mày run làm tao cũng sợ chết khiếp đi được." Sắc mặt Giang Đoan dần dần tái đi, vốn định bảo chỉ đùa chút thôi, nhưng cổ họng lại nghẹn dính, ngay cả một tiếng thở cũng không phát ra nổi. "Cảnh Thượng, có người tìm." Nguyên Tầm đậy nắp hộp cơm đã ăn xong, cằm hơi hất lên, nói. Đôi mắt màu tím không hề chớp suốt hồi lâu khẽ lóe lên một cách kỳ dị, Cảnh Thượng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chắc là không nhìn nhầm đâu, Giang Đoan cảm thấy sắc mặt hắn ta đã khá hơn một chút, không còn giống một pho tượng băng nữa. Cậu ta len lén vỗ ngực, thở phào một hơi dài. Nhưng ngay giây tiếp theo Giang Đoan liền phát hiện, sắc mặt Cảnh Thượng còn trở nên tệ hơn. Hơi thở vừa thả lỏng liền bị kéo căng trở lại, nghẹn chặt đến rát cả cổ họng. Hôm nay hắn không định bắt mình làm bia đỡ đạn chết thử một lần đó chứ? Một gương mặt xa lạ, thanh tú, run run cầm phong thư, hai tay nửa đưa nửa rụt, mắt không dám liếc loạn. Thích một người, giống như một quả non xanh, âm thầm chờ mong được người ta hái xuống. Biết rõ có thể bị vứt bỏ, bị giẫm nát, nhưng vẫn liều mình lớn lên, muốn chín đỏ mọng, tỏa ra hương ngọt nồng nàn. Nhưng Lục Thừa An thì khác. Lục Thừa An không e ấp, cũng chẳng kín đáo. Tình yêu của cậu ta là một kiểu liều mạng lập lời thề, giống hệt một bản chiến thư tuyên chiến. Vị trí của Cảnh Thượng ngay sát cửa sổ. Lá thư màu hồng ấy được người kia mang theo nỗi sợ mơ hồ, luồn qua cửa sổ đang hé để thông gió mà đưa vào. Một bàn tay từ tốn vươn tới. Chàng trai kia lập tức sáng mắt, run rẩy kêu lên: "Cảnh... Cảnh thiếu... Đây là..." Rầm ! Choang ! "A a a a !!!" Ngón tay vừa chạm mép phong thư, Cảnh Thượng một tay mạnh bạo đóng sập cửa sổ, mặt không hề biến sắc. Chàng trai còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cơn gió mạnh đã ập đến, hoảng hồn rút tay lại. Nhưng tốc độ không đủ nhanh, vài ngón tay đã kẹt giữa khung cửa. Đầu ngón lập tức nghẽn máu, trắng bệch, rồi trào ra máu tươi đỏ lòm. Bức thư cũng bị kẹp gãy lìa trong khe cửa, dính đầy máu, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ. .... "Sao lại chảy máu nữa rồi, chậc... không mang giấy, phiền chết đi được." Lục Thừa An lục túi áo khoác, ngoài một chiếc thẻ ăn màu vàng kim đen ra, bên trong còn sạch hơn cả mặt cậu. Trốn ở bên ngoài phơi nắng dưỡng thương cẩn thận mấy ngày, chỗ đóng vảy đã mọc da non, ngứa kinh khủng. Ai mà nhịn được cái tật táy máy tay chân này chứ? Dù sao thì Lục Thừa An cũng không nhịn được. Kết quả là lại chảy máu, bây giờ còn không có giấy để lau. Bất lực, Lục Thừa An bực bội kéo vạt áo thun ngắn tay dài hết mức có thể, vừa lau vừa chà lên cánh tay. Quần áo màu đen dính máu cũng không nhìn ra được. Lau xong thì dùng thuốc sát trùng, rồi lại bôi thuốc trị sẹo như thể không cần tiền, Lục Thừa An bôi rất cẩn thận. Phải nói là thuốc mỡ rất tốt, nhiều vết thương trên người đã chỉ còn lại một vệt đỏ mờ. Đã là đàn ông thì vốn chẳng nên bận tâm đẹp xấu. Nhưng Lục Thừa An ngoài cái mặt và cái thân này ra thì có gì đâu. Muốn theo đuổi người ta cũng cần vốn liếng. Cậu tuyệt đối không muốn đến ngày phải dùng mỹ nhân kế quyến rũ Cảnh Thượng mà vừa cởi áo đã hết muốn nhìn. Đừng nói là tên chó Cảnh đó, chính cậu cũng sẽ tự ghét bỏ mình mất. Rè Điện thoại áp vào đùi Lục Thừa An rung lên một tiếng ngắn. Là tin nhắn từ một số lạ. 【Lục Thừa An, đi học.】 Rè Lần này là từ app nhắn tin. Đàn anh: 【Vết thương đã đỡ chưa? Nhà em ở đâu? Anh đến thăm em.】 Màn hình nứt như mạng nhện, chẳng có tiền thay, Lục Thừa An vẫn nhận ra đó là tin nhắn của Cố Văn. Xác nhận xong liền lập tức gửi giọng nói: "Đừng mà đàn anh, em sắp khỏe lại rồi đi học ngay đây. Đừng đến nhà em mách phụ huynh, tuy ba và cha đều thương em sẽ không nói gì đâu, nhưng em sẽ thấy áy náy lắm." "Học phí một năm của Liên Minh Tinh Tế đắt lắm, thế mà em lại hư như vậy. Đánh nhau gây gổ, trèo tường trốn học, phí tiền phí của, bụng dạ toàn ý đồ xấu. Việc xấu làm đủ, táng tận lương tâm." Cố Văn đang ở trong lớp chuyển tin nhắn thoại thành văn bản: "..." Cố Văn: 【Biết thế sao còn chưa đến?】 Lục Thừa An: "Bây giờ em xấu lắm, sợ anh chê em. Đợi em biến lại thành đóa hoa của Liên Minh Tinh Tế rồi em quay lại nha, nhanh thôi ạ." Cố Văn: "..." Danh hiệu "Đoá hoa của Liên Minh Tinh Tế" không phải do Lục Thừa An tự phong, càng không phải cậu tự khoe. Diễn đàn của mỗi trường học đều có "cuộc thi sắc đẹp" do học sinh nghịch ngợm tổ chức, Liên Minh Tinh Tế cũng không ngoại lệ. Ban đầu, Lục Thừa An chẳng có tên tuổi gì, lúc đó cậu vẫn chưa điên cuồng vì Cảnh Thượng đến thế, người khác không biết học sinh mới này là ai. Vẻ ngoài của cậu vừa nhìn đã biết là Alpha, nhưng lại không có tính công kích như các Alpha khác. Trong vẻ dịu dàng lại ẩn chứa sự kiên cường, đôi mắt màu lam khói như một dòng suối. Trên người cậu lại có nét đặc trưng mê hoặc của Omega, dường như rất thơm. Những ai từng gặp Kỷ Mạc đều biết, Lục Thừa An giống hệt ba mình. Cuộc thi sắc đẹp kết thúc được một tháng, Lục Thừa An cũng đã quen với trường cấp ba Liên Minh, bắt đầu quấy rối Cảnh Thượng trên mọi phương diện, còn đáng sợ hơn cả kẻ theo dõi. Vô số bạn học bắt đầu hối hận, đau đớn đấm ngực: Trong bao nhiêu người cơ chứ, sao lại chọn trúng cái của nợ này vậy?! Mất mặt xấu hổ. Nhưng bọn họ cũng không phế bỏ danh hiệu "Đoá hoa của Liên Minh Tinh Tế" của Lục Thừa An, ngược lại còn ngày càng tâng bốc lên để bêu riếu. Chỉ cần Lục Thừa An còn lơ lửng trên trang chủ diễn đàn, bọn họ sẽ mỗi ngày đều được xem tin tức mới nhất về việc người này bị Cảnh Thượng sỉ nhục, thật là thoải mái. Sắp vào lớp, Cố Văn gửi một tin nhắn cuối cùng: 【Dưỡng thương cho tốt rồi đến trường. Sau này đừng đánh nhau với người khác nữa.】 Rè Số lạ: 【Đi học đi học. Đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học đi học, Lục Thừa An mau đi học!】 Lục Thừa An: "..." Số điện thoại là ảo, không gọi được, Lục Thừa An đã thử rồi, nhắn tin lại đối phương cũng không trả lời. Sau khi chặn số thì sẽ lại đổi số khác làm lại từ đầu. Lục Thừa An không biết đó là ai, nhưng đối phương lại biết cậu là ai. Đây không phải là lần đầu tiên số này nhắn tin cho cậu. Trước đây Lục Thừa An không muốn đi học, chạy ra tiệm net chơi, số ảo này cũng sẽ thích ra vẻ cha thiên hạ mà giục giã y như bây giờ. Đồ thần kinh. "Cất điện thoại đi, trong giờ học đừng để tôi nhìn thấy." Cố Văn hai tay chống lên bục giảng, mắt lướt một vòng kiểm tra tình hình bên dưới. Anh liếc nhìn Cảnh Thượng, rồi lại nhìn sang phía bên trái, điểm mấy cái tên "Nguyên Tầm. Cả Cao Mộc Tê nữa. Ừm, Giang Đoan cũng vậy. Sao, mấy đứa đang lập team combat đấy à?" Nguyên Tầm không chơi game, nghe thấy tên mình liền ném thẳng điện thoại vào hộc bàn, rất nể mặt. Còn Giang Đoan và Cao Mộc Tê thì đúng là đang lập team đánh quái thật, sau khi bị gọi trúng thì chỉ có thể thở dài, dù đau lòng tiếc nuối cũng lập tức thoát game. .... Lâu như vậy không lượn lờ trước mặt Cảnh Thượng để gây sự chú ý, Lục Thừa An đúng là cũng muốn gửi cho hắn vài tin nhắn quấy rối trước. Nhưng quen biết bao nhiêu năm, kiên trì đeo bám bấy nhiêu năm, cậu vẫn không moi được bất kỳ cách liên lạc nào của Cảnh Thượng. Chó Cảnh đúng là cái đồ chó trái tim sắt đá. Hòn đá chết người ta ôm còn phải ấm lên, vậy mà hắn chẳng động lòng tí nào. "Ơ... lại tới rồi hả." Lục Thừa An cúi đầu nhìn thấy con mèo nhỏ bên chân, chào hỏi một cách quen thuộc. Hồi trước con mèo tam thể này còn ăn hết của cậu một cây xúc xích to đùng. Đuôi nó vểnh cao, cứ lượn tới lượn lui cọ vào ống quần Lục Thừa An, đầy cả lông mèo. "Meo~" Mèo con ngẩng mặt, đôi mắt xanh biếc như mặt hồ trong vắt. "Hê, may mà thẻ ăn của chó Cảnh đang trong tay tao, có cơm cho mày rồi." Lục Thừa An móc từ trong túi quần ra mấy cây xúc xích vị khác nhau, bóc một cây đưa qua trước "Xem mày kìa, lại gừ gừ nữa rồi, vừa ăn của tao vừa ghét tao, rốt cuộc mày nghĩ cái gì vậy hả." Mấy ngày gần đây vẫn y như cũ. Lục Thừa An phơi nắng, còn mèo nhỏ thì đi tới ăn vạ. Nó vừa ăn thức ăn của Lục Thừa An, vừa phát ra tiếng gừ gừ trong mũi. Tiếng gừ vang trời động đất. Mấy ngày trôi qua vậy mà lại có tình cảm. Lục Thừa An muốn mang con mèo này về nhà. Giữa những tiếng gừ ngày một lớn của chú mèo, cậu nói: "Mày ghét tao cũng vô dụng thôi, ông đây muốn cưỡng ép yêu mày." "Meo ~" ..... "Cái gì đang kêu vậy? A- a a a Lục Thừa An con mang cái gì về nhà thế hả?! Là mèo! Mau vứt nó ra ngoài đi!" Kỷ Mạc vừa ngủ dậy xuống lầu tìm đồ ăn, nhìn thấy Lục Thừa An cả người không sạch sẽ đang ôm một con mèo nhỏ bẩn thỉu về nhà, liền gào đến lạc cả giọng. Chú mèo nhỏ đã gặp rất nhiều người lạ, lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà nên không sợ người lạ. Nó bị Lục Thừa An kẹp dưới nách như kẹp cái cặp tài liệu, đôi mắt to tròn quan sát xung quanh, trong khoang mũi vẫn gừ gừ gừ không ngớt. "Mèo phát ra âm thanh này với con có nghĩa là nó rất không hài lòng đấy, nó không thích con sao con còn mang nó về? Hơn nữa còn dọa ba con sợ rồi kìa." Lục Lâm Kỳ hôm nay ở nhà, ngoài ra còn có một người nữa, là bạn của Lục Lâm Kỳ. Lục Thừa An chưa từng gặp. Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt lạ lẫm một lúc. Lục Lâm Kỳ: "Vứt nó ra ngoài đi." "...Dạ." Lục Thừa An và chú mèo nhỏ bước vào cửa chưa đầy nửa phút đã bị đuổi ra ngoài. "Biết ngay mà." Lục Thừa An ngồi bệt xuống trước cửa, trời dần nhá nhem tối, cơn gió chiều nhẹ nhàng lướt qua mặt, cậu vừa gãi cằm chú mèo nhỏ vừa nói, "Ba của tao hình như sợ mèo, không phải lỗi của mày đâu. Đừng buồn nhé." Cậu đặt chú mèo xuống đất, đẩy nhẹ vào mông nó: "Mày đi đi. Có duyên sẽ gặp lại." Một chiếc xe từ góc đường lái ra, đi thẳng qua nhà họ Lục rồi hướng về phía nhà bên cạnh. Nếu là hôm qua, hay thậm chí là hôm kia, hoặc nói thẳng ra là rất nhiều ngày gần đây, chỉ cần nhìn thấy xe sang lái về phía nhà bên cạnh, Lục Thừa An sẽ lập tức quay đầu bỏ đi. Nhưng hôm nay cậu không động đậy, chỉ xác nhận một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu tạm biệt nó. Những chiếc xe mà Cảnh Thượng hay ngồi Lục Thừa An đều nhận ra hết, chiếc này không phải là chiếc chú Điền hay lái. Chiếc xe vừa chạy qua lại lùi về với tốc độ cực chậm, dừng ngay trước mặt Lục Thừa An. Lục Thừa An: "...?" Cửa sổ ghế lái hạ xuống, một giọng nữ đầy nội lực nói: "Là cậu à." Nữ Alpha buộc tóc đuôi ngựa cao có gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, nhướng mày cười chào hỏi. Lục Thừa An vào khoảnh khắc này vô cùng đồng tình với một câu nói, đẹp trai đẹp gái là một loại cảm giác. Cậu mừng rỡ: "A, là chị à." Nữ Alpha cười nói: "Là tôi đây." Lưng cô dựa vào ghế, không gian trong xe rộng rãi, để lộ ra bóng người đang ngồi ở ghế phó lái. Trong ánh chiều tà u ám, Cảnh Thượng chỉ hơi nghiêng đầu. Xuyên qua khung cửa sổ chật hẹp, ánh mắt của hắn tựa như một thanh sắt nung đỏ, vô cảm ghì chặt lấy Lục Thừa An. Không rời một khắc.