"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!"   "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..."   "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!"   Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..."   "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!"   Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt.   Đám người xung quanh xôn xao xì xào.   "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy"   Xung quanh đông…

Chương 69: Lương thiện quá mức chính là ngu ngốc

Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!"   "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..."   "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!"   Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..."   "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!"   Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt.   Đám người xung quanh xôn xao xì xào.   "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy"   Xung quanh đông… Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, trên đường đến trường thi. Lục Thừa An ngáp ngắn ngáp dài, Cảnh Thượng ngồi bên cạnh chau mày nhìn cậu. Vì là ngày thi đại học nên tất cả các tuyến đường đều có cảnh sát giao thông chỉ huy, xe cộ từ từ tiến về phía trước một cách có trật tự, thông suốt không bị cản trở. Con đường rộng lớn có thể nhìn thẳng đến tận cùng, hội tụ thành một điểm ở phía đông xa nhất, được ánh nắng ban mai chiếu rọi. "Tiểu Lục thiếu gia, cậu cứ ngáp liên tục thế này có ảnh hưởng đến bài thi không vậy?" Lúc chờ đèn đỏ, Điền Tân đặt hai tay lên vô lăng, ngón tay nhấc lên hạ xuống gõ nhẹ, trông có vẻ như có điều muốn nói "Biết là tuổi trẻ sức lực dồi dào, nhưng hai cậu... rõ ràng biết hôm nay thi rồi còn không chịu kiềm chế lại một chút à?" Lục Thừa An lại há miệng ngáp, lo lắng nói: "Chú Điền, chú vẫn không hiểu giới trẻ rồi. Bộ dạng thận hư, buồn ngủ chết đi được của cháu bây giờ là chuyện tốt mà anh Cảnh làm từ hôm kia đấy ạ, hôm qua anh ấy ngoan lắm, không có động vào cháu." "..." Đèn xanh bật sáng, Điền Tân run run, qua gương chiếu hậu liếc thấy gương mặt âm trầm của Cảnh Thượng, trong lòng thầm rùng mình, nhìn kiểu gì cũng không ăn nhập nổi với từ "ngoan" kia. Nhưng vẫn đành phụ họa: "À... cậu nói thiếu gia ngoan thì có lẽ cậu ấy thật sự ngoan thật." Lục Thừa An liền cười khanh khách. Còn chẳng phải rất ngoan sao. Hôm qua từ nhà họ Lục trở về cũng gần 10 giờ, Lục Thừa An chân trước vừa bước vào cửa lớn nhà họ Mục, chân sau cửa lớn nhà họ Mục đã khóa lại bằng điều khiển tự động. Cậu đi từ một ngôi nhà muốn khóa chặt cậu, đến một ngôi nhà khác cũng muốn khóa chặt cậu. "Em đi hai tiếng đồng hồ" Cảnh Thượng lướt tới như một bóng ma, không một tiếng động: "Tại sao lúc nào cũng tắt nhẫn." "Tắt đâu mà tắt, chẳng phải đang mở đây sao" Lục Thừa An giơ tay trái lên, mặt không đổi sắc huơ huơ trước mặt Cảnh Thượng "Ai biết có phải lúc đeo bình thường vô tình chạm phải không, thế này mà cũng đổ lỗi cho tôi được à? Hừ... có giỏi thì lần sau anh giật điện tôi đi. Nhưng nói trước cho anh biết, anh mà giật điện tôi một lần, tôi đánh anh một lần đấy." Thái độ nhận lỗi không tốt thì thôi, cậu còn cố tình nói những lời chọc tức người khác. Ví dụ như hỏi Cảnh Thượng: "Khi nào thì anh chơi chán tôi?" "Khi nào thì chúng ta đường ai nấy đi, mỗi người tự tìm niềm vui mới, cả đời không qua lại với nhau nữa nhỉ?" Hoặc là nói: "Tiền trong thẻ vàng của tôi có 400 vạn rồi, tôi kiếm đủ rồi đấy." "Chó Cảnh anh vẫn phiền như vậy, tôi nhìn thấy anh là thấy phiền." "Tôi ghét anh." Cả câu hỏi và câu trả lời đều đâm vào tim người khác, sắc mặt Cảnh Thượng lạnh lẽo, giọng điệu càng lạnh lẽo hơn khi chất vấn cậu lại đang nổi tính khí gì. Lục Thừa An liền cười một cách tùy tiện, dường như cảm thấy việc nhìn thấy cảm xúc không thể tự kiểm soát của Cảnh Thượng lại có thể do mình nắm giữ là một chuyện vô cùng thú vị, cậu gây sự đến không biết chán. Lúc đi ngủ, Lục Thừa An dang tay dang chân xé nát hết quần áo vứt đi, như một kẻ buông thả bất cần đời mà "bịch" một tiếng nằm ườn ra giường, mời gọi: "Đến" "Chơi tôi đi." Cảnh Thượng không "chơi", anh giẫm lên đống quần áo rách nát đi đến bên giường, tức giận kéo chăn trùm kín cậu từ đầu đến chân, chỉ nói một cách rành rọt từng chữ: "Em cứ đợi đấy cho tôi." "Lục Thừa An... em cứ đợi đấy." Mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, gân xanh ở thái dương cũng giần giật, có thể tưởng tượng được anh đã tức giận đến mức nào. Dù vậy, Lục Thừa An vẫn như một kẻ điên nhỏ mà trêu chọc anh, tay thò ra từ dưới chăn huơ qua huơ lại, sờ tới sờ lui, sau đó nói: "Chậc, tôi đã nói mà, cơ thể tôi đẹp như vậy sao có thể không câu được tên phàm phu tục tử nhà anh chứ, còn giả vờ với tôi. Sao thế, anh muốn nhịn đến chết cũng không muốn làm lỡ kỳ thi của tôi à? Chó Cảnh, anh đỉnh thật." "Alpha đỉnh cấp đúng là lợi hại, sức tự chủ không phải dạng vừa." Thế mà sáng nay, bước lên con đường thi cử, Lục Thừa An lại hớn hở, còn khen ngợi không ngớt: "Anh Cảnh, anh lợi hại quá đi." Ngón trỏ và ngón áp út bên phải của cậu giả làm hai cái chân nhỏ, bò lên bàn tay Cảnh Thượng: "Anh nhìn xem hoa hồng lửa trong tiệm hoa đối diện nở rộ và đẹp đẽ biết bao. Thi xong về mua cho anh nhé." Năm ngón tay cậu duỗi ra, lặng lẽ luồn vào kẽ tay Cảnh Thượng, siết chặt lấy, cằm tựa lên bờ vai rộng của Cảnh Thượng, thổi khí vào tai anh nói: "Ngày mai cũng mua... ngày kia cũng mua nữa." Cảnh Thượng im lặng - suốt quãng đường này anh không nói nửa lời, nhưng Lục Thừa An lại chắc chắn rằng anh đã bình tĩnh lại, cậu khẽ nhếch môi cười. Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, Lục Thừa An vẫn y như cũ, thận hư, cả người uể oải. Nhưng đến khoảnh khắc chắc chắn kỳ thi kết thúc, cậu lại tỉnh như sáo, mắt sáng rực. Điền Tân không khỏi nghi ngờ, đợi đến ngày có kết quả, liệu Lục Thừa An có phải là người đứng hạng chót trong số tất cả thí sinh của Liên Minh Tinh tế không. Cậu ta sẽ không nộp giấy trắng chứ? Dù sao thì hồi ở trường Trung học Liên Minh Tinh tế, thành tích của Lục Thừa An cũng khá là tệ hại. Tóm lại, Lục Thừa An và Cảnh Thượng tuyệt đối không thể vào cùng một trường đại học. - Lúc đến tiệm hoa mua hoa hồng lửa, Lục Thừa An nghe thấy có người gọi Lục Chấp. Alpha chủ tiệm hoa nghe tiếng liền nhìn về phía phát ra âm thanh, còn Lục Thừa An thì nhìn về phía Lục Chấp. Lục Chấp... Thượng tướng của Liên Minh Tinh tế 40 năm trước tên là Lục Tự Thanh, ông ta có một người con trai tên là Lục Chấp. Người vợ Omega của Lục Tự Thanh là Ngôn Duyệt, con trai độc nhất của tướng quân Ngôn Truyền Tuần bên Liên Minh Đế quốc. Nghe nói, lúc Ngôn Duyệt từ Liên Minh Đế quốc xa xôi vạn dặm đến Liên Minh Tinh tế để gả cho Lục Tự Thanh, đã phải giấu đi họ tên của mình. Mối quan hệ của họ có thể được công khai, là nhờ Ngôn Truyền Tuần ra lệnh cho hàng vạn quân đoàn cơ giáp đóng quân ở biên giới Liên Minh Tinh tế. Và cũng ngay tại phiên tòa tối cao của Liên Minh Tinh tế, mang theo vong linh đã không còn nhìn thấy được của Ngôn Duyệt, lặng lẽ chờ đợi phán quyết dành cho Lục Tự Thanh. Phiên tòa đầy áp lực do sự xuất hiện của Ngôn Truyền Tuần tạo ra khi đó, đến nay vẫn có thể xem lại trên mạng. Lúc đó, Ngôn Truyền Tuần với đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lục Tự Thanh đang tỏ vẻ khinh thường, dường như còn có thể nhờ được bao che mà thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Trước mặt tướng quân Sầm Mạnh của Liên Minh Tinh Tế ông nói rằng: "Liên Minh Đế Quốc và Liên Minh Tinh Tế có thể tiếp tục chung sống hòa bình hay không, còn phải xem thái độ của Liên Minh Tinh Tế của các người như thế nào." Trước đó, không một ai biết mối quan hệ cha con giữa Ngôn Duyệt và Ngôn Truyền Tuần. Ngôn Duyệt sinh ra trong lồng kính, chưa từng thấy lòng người dễ thay đổi và hiểm ác đến nhường nào. Cậu bị thứ gọi là tình yêu "cao thượng" gặp được ở tuổi 20 làm cho mê muội đầu óc. Đến khi nghe thấy Ngôn Truyền Tuần muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình, cậu đã quỳ xuống khóc nức nở không cách nào ngừng được, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Omega dịu dàng cả một đời, người mà từ khi hiểu chuyện đã đi khắp các khu ổ chuột bẩn thỉu để làm từ thiện này, sau khi biết Lục Tự Thanh ngoại tình và có con riêng, đã dứt khoát yêu cầu ly hôn, định bụng sẽ mang Lục Chấp đi. Nhưng cậu đã bị cầm tù, bị nhốt lại. Với thân phận của mình, cậu chỉ cần một lá thư cầu cứu gửi cho Ngôn Truyền Tuần là có thể bình an rời đi, nhưng cậu lại nói: "Tính cách của cha tôi rất cứng rắn, nếu ông ấy biết chuyện này, chiến tranh giữa hai nước sẽ nổi lên. Tôi không thể trở thành kẻ tội nhân ấy." Sau khi nỗ lực nuôi dạy con trai mình đi theo con đường lương thiện, cuối cùng cậu vẫn không chịu nổi mà đã tự sát. Lúc mất, nhiều nhất chỉ mới 35 tuổi. Rất nhiều người ở Liên Minh Tinh Tế mắng cậu là "thánh mẫu" "thánh phụ", họ không quen biết với Ngôn Duyệt, họ không cần một người ngoài thay họ quyết định hai nước có đánh nhau hay không, nghe thật nực cười. Hoàn toàn trái ngược là ở Liên Minh Đế Quốc không hề có một tiếng mắng chửi nào, bởi vì vô số người nghèo khổ không nhà cửa ở đó đều đã từng nhận ân huệ của Ngôn Duyệt. Thế nhưng ngay cả cha của Ngôn Duyệt, lúc đào hài cốt đã hóa thành xương trắng của con mình từ trong mộ ra để mang rời khỏi Liên Minh Tinh tế, cũng đã run giọng nói: "Từ nhỏ đã ta dạy con, lương thiện quá mức chính là ngu ngốc. Sao ta và mẹ con lại sinh ra một đứa ngốc như con chứ..." Vì vậy, lúc cậu còn sống, cho đến 20 năm sau khi mất, Liên Minh Tinh Tế và Liên Minh Đế Quốc chưa từng có một cuộc chiến tranh nào. Dù chỉ một lần. Nhưng khoảng hơn 30 năm trước, một vị "ngọc diện tướng quân" của Liên Minh Đế quốc không nói lý lẽ, luôn không ngừng khiêu khích biên giới của Liên Minh Tinh tế. Mà ông ta cũng không thật sự muốn gây ra một cuộc chiến không thể kiểm soát, dường như chỉ là cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt, tìm chút niềm vui cho cuộc đời vô vị. Theo cách nói của Lục Thừa An, kiểu phương pháp "anh không đánh thì tôi kiếm chuyện, anh vừa đánh thì tôi thu quân" này, khá giống với kiểu trẻ con làm trò đáng ghét. Mà vị "ngọc diện tướng quân" thường xuyên "làm trò đáng ghét" này chính là Trung tướng Cảnh Từ, người 30 năm trước vẫn còn đang tung hoành ngang dọc ở Liên Minh Đế Quốc. Năm 27 tuổi, ông đã là chuẩn Thượng tướng. Ông còn là con nuôi của tướng quân Ngôn Truyền Tuần. Cảnh Từ của hiện tại... Lục Thừa An không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ tùy hứng ngang tàng của ông mấy mươi năm trước rốt cuộc là như thế nào. Chỉ là trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác tiếc nuối và hối hận. "Hoa hồng lửa của ngài đây ạ." Chủ tiệm hoa Trì Căng Hiến đưa một bó hoa hồng tươi tắn đến mức như sắp nhỏ giọt cho Lục Thừa An, Lục Thừa An "ồ" một tiếng rồi lập tức nhận lấy, "Cảm ơn." Trì Căng Hiến cười: "Không có gì!" ... "Mua một bó hoa mà lâu thế? Vừa nãy em nhìn chằm chằm ai đấy?" Lục Thừa An vừa cúi người ngồi vào xe, Cảnh Thượng đã chau mày hỏi. "Oa, thị lực của anh tốt thật đấy, cách xa như vậy mà còn thấy được em nhìn ai, trên chiến trường nhất định phải có anh rồi." Lục Thừa An nịnh nọt nói "Nếu không thì phí đôi mắt này lắm, còn lãng phí cả thể lực này nữa. Quan trọng là cái loại pheromone b**n th** như vũ khí di động của anh, càng nên phục vụ cho quân đội Liên Minh Tinh Tế." Cảnh Thượng: "Nói nhảm gì thế." Lục Thừa An đắc ý nói: "Hừ." Tấm chắn trong xe được nâng lên, ngăn cách tầm nhìn từ ghế lái. Lục Thừa An nhét bó hoa hồng vào lòng Cảnh Thượng, sáp lại gần hôn anh: "Anh Cảnh~" Cảnh Thượng nói: "Làm gì." Lục Thừa An thăm dò l**m l*n đ*nh môi anh, tiếp theo là kẽ môi. Bầu không khí dính nhớp này bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ tưởng cậu sắp nói lời gì sến súa, nhưng cậu lại ghé tai anh, thấp giọng hỏi: "Khi nào ba anh về vậy." "..." Ánh mắt của Cảnh Thượng trở nên vô cùng u ám. Lục Thừa An biết điều liền "ồ ồ" hai tiếng, gần như là đang dỗ một đứa trẻ, cậu áp sát hơn nữa hôn lên mắt anh, cảm nhận hàng mi thẳng tắp kia run rẩy cọ qua làn da trên môi mình: "Aaa được rồi được rồi, đừng giận mà. Không hỏi không hỏi, em không hỏi nữa được chưa." Hai ngày trước, câu "Em cứ đợi đấy cho tôi" của Cảnh Thượng không phải là lời đe dọa, mà là một lời báo trước nén đầy lửa giận. Xe vừa dừng trong gara, Điền Tân vừa đi khỏi, họ còn chưa xuống xe, Lục Thừa An đã "oaoa" lên mấy tiếng, nửa bên mặt áp vào cửa kính xe, mày mắt đau đến mức nhăn nhó biến dạng. Miếng băng keo cá nhân dán sau gáy bị một bàn tay xé toạc ra, sau đó là hàm răng áp tới. Pheromone mùi rượu Romanée-Conti như một quả bóng bay nổ tung trong khoang xe, Lục Thừa An nhăn mặt hít một hơi khí lạnh. Nhưng hành động của cậu hoàn toàn mặc cho Cảnh Thượng làm càn. Cậu không hề đấu trí với Cảnh Thượng, càng không so kè một mất một còn, mà ngoan ngoãn nắm lấy ngón tay anh, kéo đến trước miệng mình mà hôn một cách rất tỉ mỉ, rất nhẹ nhàng. Ngay sau đó, đôi môi khẽ mở, ngậm hờ ngón tay anh vào miệng, đầu lưỡi l**m láp trên dưới trái phải. "Em ngoan không?" Một lúc sau, Lục Thừa An xoay người ôm lấy cổ Cảnh Thượng, thở hổn hển nói bên tai anh: "Em có ngoan không hả, cục cưng... Vậy thì anh nhẹ một chút." "Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, trên đường đến trường thi.

 

Lục Thừa An ngáp ngắn ngáp dài, Cảnh Thượng ngồi bên cạnh chau mày nhìn cậu.

 

Vì là ngày thi đại học nên tất cả các tuyến đường đều có cảnh sát giao thông chỉ huy, xe cộ từ từ tiến về phía trước một cách có trật tự, thông suốt không bị cản trở.

 

Con đường rộng lớn có thể nhìn thẳng đến tận cùng, hội tụ thành một điểm ở phía đông xa nhất, được ánh nắng ban mai chiếu rọi.

 

"Tiểu Lục thiếu gia, cậu cứ ngáp liên tục thế này có ảnh hưởng đến bài thi không vậy?"

 

Lúc chờ đèn đỏ, Điền Tân đặt hai tay lên vô lăng, ngón tay nhấc lên hạ xuống gõ nhẹ, trông có vẻ như có điều muốn nói

 

"Biết là tuổi trẻ sức lực dồi dào, nhưng hai cậu... rõ ràng biết hôm nay thi rồi còn không chịu kiềm chế lại một chút à?"

 

Lục Thừa An lại há miệng ngáp, lo lắng nói: "Chú Điền, chú vẫn không hiểu giới trẻ rồi. Bộ dạng thận hư, buồn ngủ chết đi được của cháu bây giờ là chuyện tốt mà anh Cảnh làm từ hôm kia đấy ạ, hôm qua anh ấy ngoan lắm, không có động vào cháu."

 

"..."

 

Đèn xanh bật sáng, Điền Tân run run, qua gương chiếu hậu liếc thấy gương mặt âm trầm của Cảnh Thượng, trong lòng thầm rùng mình, nhìn kiểu gì cũng không ăn nhập nổi với từ "ngoan" kia. Nhưng vẫn đành phụ họa:

 

"À... cậu nói thiếu gia ngoan thì có lẽ cậu ấy thật sự ngoan thật."

 

Lục Thừa An liền cười khanh khách.

 

Còn chẳng phải rất ngoan sao.

 

Hôm qua từ nhà họ Lục trở về cũng gần 10 giờ, Lục Thừa An chân trước vừa bước vào cửa lớn nhà họ Mục, chân sau cửa lớn nhà họ Mục đã khóa lại bằng điều khiển tự động.

 

Cậu đi từ một ngôi nhà muốn khóa chặt cậu, đến một ngôi nhà khác cũng muốn khóa chặt cậu.

 

"Em đi hai tiếng đồng hồ"

 

Cảnh Thượng lướt tới như một bóng ma, không một tiếng động: "Tại sao lúc nào cũng tắt nhẫn."

 

"Tắt đâu mà tắt, chẳng phải đang mở đây sao" Lục Thừa An giơ tay trái lên, mặt không đổi sắc huơ huơ trước mặt Cảnh Thượng

 

"Ai biết có phải lúc đeo bình thường vô tình chạm phải không, thế này mà cũng đổ lỗi cho tôi được à? Hừ... có giỏi thì lần sau anh giật điện tôi đi. Nhưng nói trước cho anh biết, anh mà giật điện tôi một lần, tôi đánh anh một lần đấy."

 

Thái độ nhận lỗi không tốt thì thôi, cậu còn cố tình nói những lời chọc tức người khác.

 

Ví dụ như hỏi Cảnh Thượng: "Khi nào thì anh chơi chán tôi?"

 

"Khi nào thì chúng ta đường ai nấy đi, mỗi người tự tìm niềm vui mới, cả đời không qua lại với nhau nữa nhỉ?"

 

Hoặc là nói: "Tiền trong thẻ vàng của tôi có 400 vạn rồi, tôi kiếm đủ rồi đấy."

 

"Chó Cảnh anh vẫn phiền như vậy, tôi nhìn thấy anh là thấy phiền."

 

"Tôi ghét anh."

 

Cả câu hỏi và câu trả lời đều đâm vào tim người khác, sắc mặt Cảnh Thượng lạnh lẽo, giọng điệu càng lạnh lẽo hơn khi chất vấn cậu lại đang nổi tính khí gì.

 

Lục Thừa An liền cười một cách tùy tiện, dường như cảm thấy việc nhìn thấy cảm xúc không thể tự kiểm soát của Cảnh Thượng lại có thể do mình nắm giữ là một chuyện vô cùng thú vị, cậu gây sự đến không biết chán.

 

Lúc đi ngủ, Lục Thừa An dang tay dang chân xé nát hết quần áo vứt đi, như một kẻ buông thả bất cần đời mà "bịch" một tiếng nằm ườn ra giường, mời gọi:

 

"Đến"

 

"Chơi tôi đi."

 

Cảnh Thượng không "chơi", anh giẫm lên đống quần áo rách nát đi đến bên giường, tức giận kéo chăn trùm kín cậu từ đầu đến chân, chỉ nói một cách rành rọt từng chữ:

 

"Em cứ đợi đấy cho tôi."

 

"Lục Thừa An... em cứ đợi đấy."

 

Mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, gân xanh ở thái dương cũng giần giật, có thể tưởng tượng được anh đã tức giận đến mức nào.

 

Dù vậy, Lục Thừa An vẫn như một kẻ điên nhỏ mà trêu chọc anh, tay thò ra từ dưới chăn huơ qua huơ lại, sờ tới sờ lui, sau đó nói:

 

"Chậc, tôi đã nói mà, cơ thể tôi đẹp như vậy sao có thể không câu được tên phàm phu tục tử nhà anh chứ, còn giả vờ với tôi. Sao thế, anh muốn nhịn đến chết cũng không muốn làm lỡ kỳ thi của tôi à? Chó Cảnh, anh đỉnh thật."

 

"Alpha đỉnh cấp đúng là lợi hại, sức tự chủ không phải dạng vừa."

 

Thế mà sáng nay, bước lên con đường thi cử, Lục Thừa An lại hớn hở, còn khen ngợi không ngớt:

 

"Anh Cảnh, anh lợi hại quá đi."

 

Ngón trỏ và ngón áp út bên phải của cậu giả làm hai cái chân nhỏ, bò lên bàn tay Cảnh Thượng: "Anh nhìn xem hoa hồng lửa trong tiệm hoa đối diện nở rộ và đẹp đẽ biết bao. Thi xong về mua cho anh nhé."

 

Năm ngón tay cậu duỗi ra, lặng lẽ luồn vào kẽ tay Cảnh Thượng, siết chặt lấy, cằm tựa lên bờ vai rộng của Cảnh Thượng, thổi khí vào tai anh nói:

 

"Ngày mai cũng mua... ngày kia cũng mua nữa."

 

Cảnh Thượng im lặng - suốt quãng đường này anh không nói nửa lời, nhưng Lục Thừa An lại chắc chắn rằng anh đã bình tĩnh lại, cậu khẽ nhếch môi cười.

 

Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, Lục Thừa An vẫn y như cũ, thận hư, cả người uể oải.

 

Nhưng đến khoảnh khắc chắc chắn kỳ thi kết thúc, cậu lại tỉnh như sáo, mắt sáng rực.

 

Điền Tân không khỏi nghi ngờ, đợi đến ngày có kết quả, liệu Lục Thừa An có phải là người đứng hạng chót trong số tất cả thí sinh của Liên Minh Tinh tế không.

 

Cậu ta sẽ không nộp giấy trắng chứ? Dù sao thì hồi ở trường Trung học Liên Minh Tinh tế, thành tích của Lục Thừa An cũng khá là tệ hại.

 

Tóm lại, Lục Thừa An và Cảnh Thượng tuyệt đối không thể vào cùng một trường đại học.

 

-

 

Lúc đến tiệm hoa mua hoa hồng lửa, Lục Thừa An nghe thấy có người gọi Lục Chấp.

 

Alpha chủ tiệm hoa nghe tiếng liền nhìn về phía phát ra âm thanh, còn Lục Thừa An thì nhìn về phía Lục Chấp.

 

Lục Chấp...

 

Thượng tướng của Liên Minh Tinh tế 40 năm trước tên là Lục Tự Thanh, ông ta có một người con trai tên là Lục Chấp.

 

Người vợ Omega của Lục Tự Thanh là Ngôn Duyệt, con trai độc nhất của tướng quân Ngôn Truyền Tuần bên Liên Minh Đế quốc.

 

Nghe nói, lúc Ngôn Duyệt từ Liên Minh Đế quốc xa xôi vạn dặm đến Liên Minh Tinh tế để gả cho Lục Tự Thanh, đã phải giấu đi họ tên của mình.

 

Mối quan hệ của họ có thể được công khai, là nhờ Ngôn Truyền Tuần ra lệnh cho hàng vạn quân đoàn cơ giáp đóng quân ở biên giới Liên Minh Tinh tế.

 

Và cũng ngay tại phiên tòa tối cao của Liên Minh Tinh tế, mang theo vong linh đã không còn nhìn thấy được của Ngôn Duyệt, lặng lẽ chờ đợi phán quyết dành cho Lục Tự Thanh.

 

Phiên tòa đầy áp lực do sự xuất hiện của Ngôn Truyền Tuần tạo ra khi đó, đến nay vẫn có thể xem lại trên mạng.

 

Lúc đó, Ngôn Truyền Tuần với đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lục Tự Thanh đang tỏ vẻ khinh thường, dường như còn có thể nhờ được bao che mà thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

 

Trước mặt tướng quân Sầm Mạnh của Liên Minh Tinh Tế ông nói rằng:

 

"Liên Minh Đế Quốc và Liên Minh Tinh Tế có thể tiếp tục chung sống hòa bình hay không, còn phải xem thái độ của Liên Minh Tinh Tế của các người như thế nào."

 

Trước đó, không một ai biết mối quan hệ cha con giữa Ngôn Duyệt và Ngôn Truyền Tuần.

 

Ngôn Duyệt sinh ra trong lồng kính, chưa từng thấy lòng người dễ thay đổi và hiểm ác đến nhường nào.

 

Cậu bị thứ gọi là tình yêu "cao thượng" gặp được ở tuổi 20 làm cho mê muội đầu óc. Đến khi nghe thấy Ngôn Truyền Tuần muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình, cậu đã quỳ xuống khóc nức nở không cách nào ngừng được, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

 

Omega dịu dàng cả một đời, người mà từ khi hiểu chuyện đã đi khắp các khu ổ chuột bẩn thỉu để làm từ thiện này, sau khi biết Lục Tự Thanh ngoại tình và có con riêng, đã dứt khoát yêu cầu ly hôn, định bụng sẽ mang Lục Chấp đi.

 

Nhưng cậu đã bị cầm tù, bị nhốt lại.

 

Với thân phận của mình, cậu chỉ cần một lá thư cầu cứu gửi cho Ngôn Truyền Tuần là có thể bình an rời đi, nhưng cậu lại nói: "Tính cách của cha tôi rất cứng rắn, nếu ông ấy biết chuyện này, chiến tranh giữa hai nước sẽ nổi lên. Tôi không thể trở thành kẻ tội nhân ấy."

 

Sau khi nỗ lực nuôi dạy con trai mình đi theo con đường lương thiện, cuối cùng cậu vẫn không chịu nổi mà đã tự sát.

 

Lúc mất, nhiều nhất chỉ mới 35 tuổi.

 

Rất nhiều người ở Liên Minh Tinh Tế mắng cậu là "thánh mẫu" "thánh phụ", họ không quen biết với Ngôn Duyệt, họ không cần một người ngoài thay họ quyết định hai nước có đánh nhau hay không, nghe thật nực cười.

 

Hoàn toàn trái ngược là ở Liên Minh Đế Quốc không hề có một tiếng mắng chửi nào, bởi vì vô số người nghèo khổ không nhà cửa ở đó đều đã từng nhận ân huệ của Ngôn Duyệt.

 

Thế nhưng ngay cả cha của Ngôn Duyệt, lúc đào hài cốt đã hóa thành xương trắng của con mình từ trong mộ ra để mang rời khỏi Liên Minh Tinh tế, cũng đã run giọng nói:

 

"Từ nhỏ đã ta dạy con, lương thiện quá mức chính là ngu ngốc. Sao ta và mẹ con lại sinh ra một đứa ngốc như con chứ..."

 

Vì vậy, lúc cậu còn sống, cho đến 20 năm sau khi mất, Liên Minh Tinh Tế và Liên Minh Đế Quốc chưa từng có một cuộc chiến tranh nào.

 

Dù chỉ một lần.

 

Nhưng khoảng hơn 30 năm trước, một vị "ngọc diện tướng quân" của Liên Minh Đế quốc không nói lý lẽ, luôn không ngừng khiêu khích biên giới của Liên Minh Tinh tế.

 

Mà ông ta cũng không thật sự muốn gây ra một cuộc chiến không thể kiểm soát, dường như chỉ là cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt, tìm chút niềm vui cho cuộc đời vô vị.

 

Theo cách nói của Lục Thừa An, kiểu phương pháp "anh không đánh thì tôi kiếm chuyện, anh vừa đánh thì tôi thu quân" này, khá giống với kiểu trẻ con làm trò đáng ghét.

 

Mà vị "ngọc diện tướng quân" thường xuyên "làm trò đáng ghét" này chính là Trung tướng Cảnh Từ, người 30 năm trước vẫn còn đang tung hoành ngang dọc ở Liên Minh Đế Quốc.

 

Năm 27 tuổi, ông đã là chuẩn Thượng tướng.

 

Ông còn là con nuôi của tướng quân Ngôn Truyền Tuần.

 

Cảnh Từ của hiện tại... Lục Thừa An không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ tùy hứng ngang tàng của ông mấy mươi năm trước rốt cuộc là như thế nào. Chỉ là trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác tiếc nuối và hối hận.

 

"Hoa hồng lửa của ngài đây ạ."

 

Chủ tiệm hoa Trì Căng Hiến đưa một bó hoa hồng tươi tắn đến mức như sắp nhỏ giọt cho Lục Thừa An, Lục Thừa An "ồ" một tiếng rồi lập tức nhận lấy, "Cảm ơn."

 

Trì Căng Hiến cười: "Không có gì!"

 

...

 

"Mua một bó hoa mà lâu thế? Vừa nãy em nhìn chằm chằm ai đấy?"

 

Lục Thừa An vừa cúi người ngồi vào xe, Cảnh Thượng đã chau mày hỏi.

 

"Oa, thị lực của anh tốt thật đấy, cách xa như vậy mà còn thấy được em nhìn ai, trên chiến trường nhất định phải có anh rồi." Lục Thừa An nịnh nọt nói

 

"Nếu không thì phí đôi mắt này lắm, còn lãng phí cả thể lực này nữa. Quan trọng là cái loại pheromone b**n th** như vũ khí di động của anh, càng nên phục vụ cho quân đội Liên Minh Tinh Tế."

 

Cảnh Thượng: "Nói nhảm gì thế."

 

Lục Thừa An đắc ý nói: "Hừ."

 

Tấm chắn trong xe được nâng lên, ngăn cách tầm nhìn từ ghế lái.

 

Lục Thừa An nhét bó hoa hồng vào lòng Cảnh Thượng, sáp lại gần hôn anh:

 

"Anh Cảnh~"

 

Cảnh Thượng nói: "Làm gì."

 

Lục Thừa An thăm dò l**m l*n đ*nh môi anh, tiếp theo là kẽ môi. Bầu không khí dính nhớp này bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ tưởng cậu sắp nói lời gì sến súa, nhưng cậu lại ghé tai anh, thấp giọng hỏi:

 

"Khi nào ba anh về vậy."

 

"..."

 

Ánh mắt của Cảnh Thượng trở nên vô cùng u ám.

 

Lục Thừa An biết điều liền "ồ ồ" hai tiếng, gần như là đang dỗ một đứa trẻ, cậu áp sát hơn nữa hôn lên mắt anh, cảm nhận hàng mi thẳng tắp kia run rẩy cọ qua làn da trên môi mình:

 

"Aaa được rồi được rồi, đừng giận mà. Không hỏi không hỏi, em không hỏi nữa được chưa."

 

Hai ngày trước, câu "Em cứ đợi đấy cho tôi" của Cảnh Thượng không phải là lời đe dọa, mà là một lời báo trước nén đầy lửa giận.

 

Xe vừa dừng trong gara, Điền Tân vừa đi khỏi, họ còn chưa xuống xe, Lục Thừa An đã "oaoa" lên mấy tiếng, nửa bên mặt áp vào cửa kính xe, mày mắt đau đến mức nhăn nhó biến dạng.

 

Miếng băng keo cá nhân dán sau gáy bị một bàn tay xé toạc ra, sau đó là hàm răng áp tới. Pheromone mùi rượu Romanée-Conti như một quả bóng bay nổ tung trong khoang xe, Lục Thừa An nhăn mặt hít một hơi khí lạnh.

 

Nhưng hành động của cậu hoàn toàn mặc cho Cảnh Thượng làm càn.

 

Cậu không hề đấu trí với Cảnh Thượng, càng không so kè một mất một còn, mà ngoan ngoãn nắm lấy ngón tay anh, kéo đến trước miệng mình mà hôn một cách rất tỉ mỉ, rất nhẹ nhàng. Ngay sau đó, đôi môi khẽ mở, ngậm hờ ngón tay anh vào miệng, đầu lưỡi l**m láp trên dưới trái phải.

 

"Em ngoan không?"

 

Một lúc sau, Lục Thừa An xoay người ôm lấy cổ Cảnh Thượng, thở hổn hển nói bên tai anh: "Em có ngoan không hả, cục cưng... Vậy thì anh nhẹ một chút."

 

"Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!"   "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..."   "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!"   Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..."   "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!"   Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt.   Đám người xung quanh xôn xao xì xào.   "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy"   Xung quanh đông… Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, trên đường đến trường thi. Lục Thừa An ngáp ngắn ngáp dài, Cảnh Thượng ngồi bên cạnh chau mày nhìn cậu. Vì là ngày thi đại học nên tất cả các tuyến đường đều có cảnh sát giao thông chỉ huy, xe cộ từ từ tiến về phía trước một cách có trật tự, thông suốt không bị cản trở. Con đường rộng lớn có thể nhìn thẳng đến tận cùng, hội tụ thành một điểm ở phía đông xa nhất, được ánh nắng ban mai chiếu rọi. "Tiểu Lục thiếu gia, cậu cứ ngáp liên tục thế này có ảnh hưởng đến bài thi không vậy?" Lúc chờ đèn đỏ, Điền Tân đặt hai tay lên vô lăng, ngón tay nhấc lên hạ xuống gõ nhẹ, trông có vẻ như có điều muốn nói "Biết là tuổi trẻ sức lực dồi dào, nhưng hai cậu... rõ ràng biết hôm nay thi rồi còn không chịu kiềm chế lại một chút à?" Lục Thừa An lại há miệng ngáp, lo lắng nói: "Chú Điền, chú vẫn không hiểu giới trẻ rồi. Bộ dạng thận hư, buồn ngủ chết đi được của cháu bây giờ là chuyện tốt mà anh Cảnh làm từ hôm kia đấy ạ, hôm qua anh ấy ngoan lắm, không có động vào cháu." "..." Đèn xanh bật sáng, Điền Tân run run, qua gương chiếu hậu liếc thấy gương mặt âm trầm của Cảnh Thượng, trong lòng thầm rùng mình, nhìn kiểu gì cũng không ăn nhập nổi với từ "ngoan" kia. Nhưng vẫn đành phụ họa: "À... cậu nói thiếu gia ngoan thì có lẽ cậu ấy thật sự ngoan thật." Lục Thừa An liền cười khanh khách. Còn chẳng phải rất ngoan sao. Hôm qua từ nhà họ Lục trở về cũng gần 10 giờ, Lục Thừa An chân trước vừa bước vào cửa lớn nhà họ Mục, chân sau cửa lớn nhà họ Mục đã khóa lại bằng điều khiển tự động. Cậu đi từ một ngôi nhà muốn khóa chặt cậu, đến một ngôi nhà khác cũng muốn khóa chặt cậu. "Em đi hai tiếng đồng hồ" Cảnh Thượng lướt tới như một bóng ma, không một tiếng động: "Tại sao lúc nào cũng tắt nhẫn." "Tắt đâu mà tắt, chẳng phải đang mở đây sao" Lục Thừa An giơ tay trái lên, mặt không đổi sắc huơ huơ trước mặt Cảnh Thượng "Ai biết có phải lúc đeo bình thường vô tình chạm phải không, thế này mà cũng đổ lỗi cho tôi được à? Hừ... có giỏi thì lần sau anh giật điện tôi đi. Nhưng nói trước cho anh biết, anh mà giật điện tôi một lần, tôi đánh anh một lần đấy." Thái độ nhận lỗi không tốt thì thôi, cậu còn cố tình nói những lời chọc tức người khác. Ví dụ như hỏi Cảnh Thượng: "Khi nào thì anh chơi chán tôi?" "Khi nào thì chúng ta đường ai nấy đi, mỗi người tự tìm niềm vui mới, cả đời không qua lại với nhau nữa nhỉ?" Hoặc là nói: "Tiền trong thẻ vàng của tôi có 400 vạn rồi, tôi kiếm đủ rồi đấy." "Chó Cảnh anh vẫn phiền như vậy, tôi nhìn thấy anh là thấy phiền." "Tôi ghét anh." Cả câu hỏi và câu trả lời đều đâm vào tim người khác, sắc mặt Cảnh Thượng lạnh lẽo, giọng điệu càng lạnh lẽo hơn khi chất vấn cậu lại đang nổi tính khí gì. Lục Thừa An liền cười một cách tùy tiện, dường như cảm thấy việc nhìn thấy cảm xúc không thể tự kiểm soát của Cảnh Thượng lại có thể do mình nắm giữ là một chuyện vô cùng thú vị, cậu gây sự đến không biết chán. Lúc đi ngủ, Lục Thừa An dang tay dang chân xé nát hết quần áo vứt đi, như một kẻ buông thả bất cần đời mà "bịch" một tiếng nằm ườn ra giường, mời gọi: "Đến" "Chơi tôi đi." Cảnh Thượng không "chơi", anh giẫm lên đống quần áo rách nát đi đến bên giường, tức giận kéo chăn trùm kín cậu từ đầu đến chân, chỉ nói một cách rành rọt từng chữ: "Em cứ đợi đấy cho tôi." "Lục Thừa An... em cứ đợi đấy." Mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, gân xanh ở thái dương cũng giần giật, có thể tưởng tượng được anh đã tức giận đến mức nào. Dù vậy, Lục Thừa An vẫn như một kẻ điên nhỏ mà trêu chọc anh, tay thò ra từ dưới chăn huơ qua huơ lại, sờ tới sờ lui, sau đó nói: "Chậc, tôi đã nói mà, cơ thể tôi đẹp như vậy sao có thể không câu được tên phàm phu tục tử nhà anh chứ, còn giả vờ với tôi. Sao thế, anh muốn nhịn đến chết cũng không muốn làm lỡ kỳ thi của tôi à? Chó Cảnh, anh đỉnh thật." "Alpha đỉnh cấp đúng là lợi hại, sức tự chủ không phải dạng vừa." Thế mà sáng nay, bước lên con đường thi cử, Lục Thừa An lại hớn hở, còn khen ngợi không ngớt: "Anh Cảnh, anh lợi hại quá đi." Ngón trỏ và ngón áp út bên phải của cậu giả làm hai cái chân nhỏ, bò lên bàn tay Cảnh Thượng: "Anh nhìn xem hoa hồng lửa trong tiệm hoa đối diện nở rộ và đẹp đẽ biết bao. Thi xong về mua cho anh nhé." Năm ngón tay cậu duỗi ra, lặng lẽ luồn vào kẽ tay Cảnh Thượng, siết chặt lấy, cằm tựa lên bờ vai rộng của Cảnh Thượng, thổi khí vào tai anh nói: "Ngày mai cũng mua... ngày kia cũng mua nữa." Cảnh Thượng im lặng - suốt quãng đường này anh không nói nửa lời, nhưng Lục Thừa An lại chắc chắn rằng anh đã bình tĩnh lại, cậu khẽ nhếch môi cười. Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, Lục Thừa An vẫn y như cũ, thận hư, cả người uể oải. Nhưng đến khoảnh khắc chắc chắn kỳ thi kết thúc, cậu lại tỉnh như sáo, mắt sáng rực. Điền Tân không khỏi nghi ngờ, đợi đến ngày có kết quả, liệu Lục Thừa An có phải là người đứng hạng chót trong số tất cả thí sinh của Liên Minh Tinh tế không. Cậu ta sẽ không nộp giấy trắng chứ? Dù sao thì hồi ở trường Trung học Liên Minh Tinh tế, thành tích của Lục Thừa An cũng khá là tệ hại. Tóm lại, Lục Thừa An và Cảnh Thượng tuyệt đối không thể vào cùng một trường đại học. - Lúc đến tiệm hoa mua hoa hồng lửa, Lục Thừa An nghe thấy có người gọi Lục Chấp. Alpha chủ tiệm hoa nghe tiếng liền nhìn về phía phát ra âm thanh, còn Lục Thừa An thì nhìn về phía Lục Chấp. Lục Chấp... Thượng tướng của Liên Minh Tinh tế 40 năm trước tên là Lục Tự Thanh, ông ta có một người con trai tên là Lục Chấp. Người vợ Omega của Lục Tự Thanh là Ngôn Duyệt, con trai độc nhất của tướng quân Ngôn Truyền Tuần bên Liên Minh Đế quốc. Nghe nói, lúc Ngôn Duyệt từ Liên Minh Đế quốc xa xôi vạn dặm đến Liên Minh Tinh tế để gả cho Lục Tự Thanh, đã phải giấu đi họ tên của mình. Mối quan hệ của họ có thể được công khai, là nhờ Ngôn Truyền Tuần ra lệnh cho hàng vạn quân đoàn cơ giáp đóng quân ở biên giới Liên Minh Tinh tế. Và cũng ngay tại phiên tòa tối cao của Liên Minh Tinh tế, mang theo vong linh đã không còn nhìn thấy được của Ngôn Duyệt, lặng lẽ chờ đợi phán quyết dành cho Lục Tự Thanh. Phiên tòa đầy áp lực do sự xuất hiện của Ngôn Truyền Tuần tạo ra khi đó, đến nay vẫn có thể xem lại trên mạng. Lúc đó, Ngôn Truyền Tuần với đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lục Tự Thanh đang tỏ vẻ khinh thường, dường như còn có thể nhờ được bao che mà thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Trước mặt tướng quân Sầm Mạnh của Liên Minh Tinh Tế ông nói rằng: "Liên Minh Đế Quốc và Liên Minh Tinh Tế có thể tiếp tục chung sống hòa bình hay không, còn phải xem thái độ của Liên Minh Tinh Tế của các người như thế nào." Trước đó, không một ai biết mối quan hệ cha con giữa Ngôn Duyệt và Ngôn Truyền Tuần. Ngôn Duyệt sinh ra trong lồng kính, chưa từng thấy lòng người dễ thay đổi và hiểm ác đến nhường nào. Cậu bị thứ gọi là tình yêu "cao thượng" gặp được ở tuổi 20 làm cho mê muội đầu óc. Đến khi nghe thấy Ngôn Truyền Tuần muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình, cậu đã quỳ xuống khóc nức nở không cách nào ngừng được, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Omega dịu dàng cả một đời, người mà từ khi hiểu chuyện đã đi khắp các khu ổ chuột bẩn thỉu để làm từ thiện này, sau khi biết Lục Tự Thanh ngoại tình và có con riêng, đã dứt khoát yêu cầu ly hôn, định bụng sẽ mang Lục Chấp đi. Nhưng cậu đã bị cầm tù, bị nhốt lại. Với thân phận của mình, cậu chỉ cần một lá thư cầu cứu gửi cho Ngôn Truyền Tuần là có thể bình an rời đi, nhưng cậu lại nói: "Tính cách của cha tôi rất cứng rắn, nếu ông ấy biết chuyện này, chiến tranh giữa hai nước sẽ nổi lên. Tôi không thể trở thành kẻ tội nhân ấy." Sau khi nỗ lực nuôi dạy con trai mình đi theo con đường lương thiện, cuối cùng cậu vẫn không chịu nổi mà đã tự sát. Lúc mất, nhiều nhất chỉ mới 35 tuổi. Rất nhiều người ở Liên Minh Tinh Tế mắng cậu là "thánh mẫu" "thánh phụ", họ không quen biết với Ngôn Duyệt, họ không cần một người ngoài thay họ quyết định hai nước có đánh nhau hay không, nghe thật nực cười. Hoàn toàn trái ngược là ở Liên Minh Đế Quốc không hề có một tiếng mắng chửi nào, bởi vì vô số người nghèo khổ không nhà cửa ở đó đều đã từng nhận ân huệ của Ngôn Duyệt. Thế nhưng ngay cả cha của Ngôn Duyệt, lúc đào hài cốt đã hóa thành xương trắng của con mình từ trong mộ ra để mang rời khỏi Liên Minh Tinh tế, cũng đã run giọng nói: "Từ nhỏ đã ta dạy con, lương thiện quá mức chính là ngu ngốc. Sao ta và mẹ con lại sinh ra một đứa ngốc như con chứ..." Vì vậy, lúc cậu còn sống, cho đến 20 năm sau khi mất, Liên Minh Tinh Tế và Liên Minh Đế Quốc chưa từng có một cuộc chiến tranh nào. Dù chỉ một lần. Nhưng khoảng hơn 30 năm trước, một vị "ngọc diện tướng quân" của Liên Minh Đế quốc không nói lý lẽ, luôn không ngừng khiêu khích biên giới của Liên Minh Tinh tế. Mà ông ta cũng không thật sự muốn gây ra một cuộc chiến không thể kiểm soát, dường như chỉ là cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt, tìm chút niềm vui cho cuộc đời vô vị. Theo cách nói của Lục Thừa An, kiểu phương pháp "anh không đánh thì tôi kiếm chuyện, anh vừa đánh thì tôi thu quân" này, khá giống với kiểu trẻ con làm trò đáng ghét. Mà vị "ngọc diện tướng quân" thường xuyên "làm trò đáng ghét" này chính là Trung tướng Cảnh Từ, người 30 năm trước vẫn còn đang tung hoành ngang dọc ở Liên Minh Đế Quốc. Năm 27 tuổi, ông đã là chuẩn Thượng tướng. Ông còn là con nuôi của tướng quân Ngôn Truyền Tuần. Cảnh Từ của hiện tại... Lục Thừa An không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ tùy hứng ngang tàng của ông mấy mươi năm trước rốt cuộc là như thế nào. Chỉ là trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác tiếc nuối và hối hận. "Hoa hồng lửa của ngài đây ạ." Chủ tiệm hoa Trì Căng Hiến đưa một bó hoa hồng tươi tắn đến mức như sắp nhỏ giọt cho Lục Thừa An, Lục Thừa An "ồ" một tiếng rồi lập tức nhận lấy, "Cảm ơn." Trì Căng Hiến cười: "Không có gì!" ... "Mua một bó hoa mà lâu thế? Vừa nãy em nhìn chằm chằm ai đấy?" Lục Thừa An vừa cúi người ngồi vào xe, Cảnh Thượng đã chau mày hỏi. "Oa, thị lực của anh tốt thật đấy, cách xa như vậy mà còn thấy được em nhìn ai, trên chiến trường nhất định phải có anh rồi." Lục Thừa An nịnh nọt nói "Nếu không thì phí đôi mắt này lắm, còn lãng phí cả thể lực này nữa. Quan trọng là cái loại pheromone b**n th** như vũ khí di động của anh, càng nên phục vụ cho quân đội Liên Minh Tinh Tế." Cảnh Thượng: "Nói nhảm gì thế." Lục Thừa An đắc ý nói: "Hừ." Tấm chắn trong xe được nâng lên, ngăn cách tầm nhìn từ ghế lái. Lục Thừa An nhét bó hoa hồng vào lòng Cảnh Thượng, sáp lại gần hôn anh: "Anh Cảnh~" Cảnh Thượng nói: "Làm gì." Lục Thừa An thăm dò l**m l*n đ*nh môi anh, tiếp theo là kẽ môi. Bầu không khí dính nhớp này bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ tưởng cậu sắp nói lời gì sến súa, nhưng cậu lại ghé tai anh, thấp giọng hỏi: "Khi nào ba anh về vậy." "..." Ánh mắt của Cảnh Thượng trở nên vô cùng u ám. Lục Thừa An biết điều liền "ồ ồ" hai tiếng, gần như là đang dỗ một đứa trẻ, cậu áp sát hơn nữa hôn lên mắt anh, cảm nhận hàng mi thẳng tắp kia run rẩy cọ qua làn da trên môi mình: "Aaa được rồi được rồi, đừng giận mà. Không hỏi không hỏi, em không hỏi nữa được chưa." Hai ngày trước, câu "Em cứ đợi đấy cho tôi" của Cảnh Thượng không phải là lời đe dọa, mà là một lời báo trước nén đầy lửa giận. Xe vừa dừng trong gara, Điền Tân vừa đi khỏi, họ còn chưa xuống xe, Lục Thừa An đã "oaoa" lên mấy tiếng, nửa bên mặt áp vào cửa kính xe, mày mắt đau đến mức nhăn nhó biến dạng. Miếng băng keo cá nhân dán sau gáy bị một bàn tay xé toạc ra, sau đó là hàm răng áp tới. Pheromone mùi rượu Romanée-Conti như một quả bóng bay nổ tung trong khoang xe, Lục Thừa An nhăn mặt hít một hơi khí lạnh. Nhưng hành động của cậu hoàn toàn mặc cho Cảnh Thượng làm càn. Cậu không hề đấu trí với Cảnh Thượng, càng không so kè một mất một còn, mà ngoan ngoãn nắm lấy ngón tay anh, kéo đến trước miệng mình mà hôn một cách rất tỉ mỉ, rất nhẹ nhàng. Ngay sau đó, đôi môi khẽ mở, ngậm hờ ngón tay anh vào miệng, đầu lưỡi l**m láp trên dưới trái phải. "Em ngoan không?" Một lúc sau, Lục Thừa An xoay người ôm lấy cổ Cảnh Thượng, thở hổn hển nói bên tai anh: "Em có ngoan không hả, cục cưng... Vậy thì anh nhẹ một chút." "Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

Chương 69: Lương thiện quá mức chính là ngu ngốc