"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!"   "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..."   "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!"   Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..."   "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!"   Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt.   Đám người xung quanh xôn xao xì xào.   "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy"   Xung quanh đông…

Chương 102: Phiên ngoại 1: Cuộc sống hàng ngày ngọt ngào (1)

Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!"   "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..."   "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!"   Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..."   "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!"   Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt.   Đám người xung quanh xôn xao xì xào.   "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy"   Xung quanh đông… Vừa đặt chân xuống đất, Lục Thừa An bỗng thấy chân mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống, cả người lảo đảo chực ngã. Đúng lúc đó, một bàn tay to nổi gân xanh từ phía sau vươn ra, vững vàng đỡ lấy eo rồi dìu cậu ngồi xuống mép giường. Cảnh Thượng nhíu mày: "Đã bảo là tôi xin nghỉ giúp em rồi, sao em cứ khăng khăng phải đến bệnh viện?" "...Mẹ nó, anh câm miệng đi." Lục Thừa An ngồi thất thần, hoài nghi cả cuộc đời. Cậu mở miệng, nhưng giọng nói thều thào yếu ớt, chẳng ai nghe rõ nổi. Cả người đau nhức, eo với chân dường như chẳng còn là của mình. Lục Thừa An hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra nặng nề, nhưng cơn bực bội trong lòng vẫn chẳng tiêu tan là bao. Cậu đưa tay chụp lấy chiếc gối bên cạnh, trông như muốn 'mưu sát chồng' mà ném thẳng về phía Cảnh Thượng: "Anh đúng là càng ngày càng quá đáng!" Mùa hè năm nay dường như vẫn còn lưu luyến mùa xuân đã lặng lẽ trôi qua. Hoặc có lẽ, nó vừa thất tình với nàng xuân nên chẳng buồn nổi giận, khiến tiết trời cũng trở nên hiền hòa đến lạ. Ngày nào nhiệt độ cũng dễ chịu, thời tiết đẹp đến mức chỉ muốn đi du lịch. Thế là Lục Thừa An và Cảnh Thượng đã tắt điện thoại, mặc kệ mọi tin nhắn và cuộc gọi đến để đi du hí bên ngoài suốt một tháng trời, quyết "vô trách nhiệm" đến cùng để không ai có thể tìm được họ. Bọn họ bây giờ đâu còn là những học sinh cấp ba bình thường, nhất cử nhất động đều bị vô số cặp mắt hoặc công khai hoặc ngấm ngầm dõi theo. Việc họ tắt điện thoại là chuyện riêng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại bị lộ ra ngoài. Có lẽ là do những người không thể liên lạc được với Lục Thừa An hay Cảnh Thượng đã than vãn quá to, rồi bị ai đó thính tai nghe được. Cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng có gì là lạ. Trước tình hình này, giới truyền thông đã đưa ra một lời giải thích vô cùng hợp lý cho sự "mất tích" của họ, đại ý là: "Tiến sĩ Lục đã cẩn trọng miệt mài nghiên cứu thuốc chữa trị gen suốt mười mấy năm, hiện giờ hơn 500.000 bệnh nhân đã có thuốc tiêm, anh ấy nghỉ ngơi vài tháng thì đã sao? "Nguyên soái Cảnh Thượng đã chinh chiến nơi tiền tuyến hơn 10 năm để mang lại hòa bình cho mọi người, nếu không có sự dũng cảm và mưu lược của ngài ấy thì làm gì có Liên Minh Tinh Tế như hiện tại? Giờ ngài ấy cùng người thương đi du lịch vài tháng thì có làm sao?" "Chúng ta hãy cùng chúc phúc cho cặp đôi hoàn hảo này đi!" Lời tổng kết cuối cùng sến đến rụng cả răng. Mấy tin đồn vỉa hè này không hề có ý trách cứ, mà hoàn toàn là nói đỡ cho Lục Thừa An và Cảnh Thượng. Nhưng Lục Thừa An đọc xong vẫn thấy nổi hết cả da gà, vội vàng thu dọn hành lý lôi Cảnh Thượng về nhà, miệng vẫn còn ra vẻ chính nghĩa rằng "phải về gấp để phục vụ nhân dân". Họ trở về vào tháng trước, đúng lúc vừa vào thu. Lục Thừa An lập tức lao đầu vào công việc, máy liên lạc của Cảnh Thượng cũng réo vang mỗi ngày. Cả hai người đều bận rộn vì cùng một chuyện. Sáu quân đoàn Alpha của Liên Minh Tinh Tế, với hàng chục vạn binh sĩ, dưới sự chỉ đạo của Cảnh Thượng và Trình Phỉ Bạch, đã lần lượt sắp xếp cho từng tốp quân nhân trở về trung tâm thành phố một cách có trật tự. Bệnh viện sẽ trích xuất chuỗi gen pheromone của họ. Sau đó, với sự hỗ trợ của các bác sĩ, thuốc chữa trị gen sẽ được dung hợp với chuỗi gen pheromone của mỗi cá nhân để phát huy tác dụng. Vì chuỗi gen của mỗi người là độc nhất vô nhị, nên dữ liệu pheromone của mỗi quân nhân - những người gần như phải tiêm thuốc liên tục trong một năm - cần phải được mã hóa và sắp xếp một cách rõ ràng. Đây là một công trình vô cùng đồ sộ. Nhân lực được tăng cường hết đợt này đến đợt khác. Hệ thống của bệnh viện phải tiếp nhận thêm dữ liệu của hàng chục vạn bệnh án trong một thời gian ngắn, dẫn đến tình trạng quá tải: nóng máy, giật lag, xoay vòng chờ tải. Công việc vô cùng vất vả. Điều này dẫn đến việc cứ nửa tháng thì có đến bảy ngày Lục Thừa An ngủ lại bệnh viện, chẳng thèm về nhà. Đúng là tra nam. Cảnh Thượng muốn đến tìm cậu, nhưng Lục Thừa An chỉ cười khẩy: "Anh mà tới thì chẳng có chuyện gì tốt lành đâu, cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ đi. Vả lại, em cũng không muốn sáng hôm sau đồng nghiệp đi làm lại thấy ngài Nguyên soái lừng danh của chúng ta bước ra từ phòng làm việc của em đâu. Anh không thấy xấu hổ à?" Cái giọng điệu mỉa mai khi nhắc đến "ngài Nguyên soái lừng danh" rõ ràng là đang ngầm nhắc nhở Cảnh Thượng nên làm tròn chức trách của mình, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện giường chiếu. Hệt như một tên Alpha cặn bã điển hình, xong việc là phủi mông bỏ đi. Cứ thế nửa tháng thứ 4 lại trôi qua. Tính ra, Lục Thừa An đã gần một tháng không về nhà. Cảnh Thượng không thể nhịn được nữa, bề ngoài thì tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực chất, vào một đêm trăng thanh gió mát, sau khi biết Lục Thừa An đã rảnh rỗi, anh đã lén lút lẻn vào bệnh viện, đột nhập văn phòng của tiến sĩ Lục. Vừa vào phòng, anh liền đè Lục Thừa An lên bàn làm việc mà hôn ngấu nghiến, rồi ngang ngược bịt miệng cậu lại và hung hăng tiến vào từ phía sau. Một tay Lục Thừa An bị Cảnh Thượng bẻ quặt ra sau, tay còn lại phải dùng hết sức bám chặt lấy mép bàn để không bị hất văng đi. Mặc dù tiến sĩ Lục từ đầu đến cuối chỉ chống cự yếu ớt, quần áo cũng là tự mình cởi ra, nhưng cảnh tượng một bàn tay to từ phía sau bịt chặt miệng cậu để ngăn những tiếng r*n r* thoát ra vẫn trông vô cùng bạo lực và đầy k*ch th*ch. Lục Thừa An không nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được. Có lẽ là do bị chính cơ thể quyến rũ của mình và một Cảnh Thượng cường tráng, mạnh mẽ mê hoặc, cơ thể mấy tháng trời bị bỏ đói vậy mà lại phản ứng nhanh đến bất ngờ, khiến cậu xấu hổ muốn độn thổ. Sau đó, cậu bị Nguyên soái Cảnh Thượng dùng chiếc áo khoác quân phục rộng thùng thình trùm kín từ đầu đến chân, canh lúc hành lang vắng người liền "bắt cóc" về nhà. Vừa về đến gara, cậu lại bị anh đè ra làm thêm một hiệp nữa ngay trên xe. Lục Thừa An vừa r*n r* không ngừng, vừa tự mãn nói: "Mẹ kiếp, ông đây đúng là đẹp như hoa, thèm chết cái đồ chó nhà anh đi." Mãi đến khi về tới nhà, trời đã rạng sáng, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, nhưng Lục Thừa An vẫn chưa thấy khá hơn chút nào. Cái tên chó Cảnh lòng dạ hẹp hòi, vô đạo đức kia đã đòi lại tất cả những gì hắn "thiệt thòi", hành hạ cậu đến chết đi sống lại. Nếu không phải biết Cảnh Thượng yêu cậu đến chết chứ không phải hận cậu đến tận xương tủy, Lục Thừa An đã thật sự nghĩ mình sẽ chết trên giường rồi. Cậu đã thử hết mọi cách, từ xin tha, chửi rủa, nói ngon nói ngọt cho đến lăng mạ thậm tệ, nhưng chẳng có lời nào lay chuyển được. Cậu đã nghỉ làm gần một tuần. Dù hiện tại bệnh viện đã có rất nhiều nhân lực, không thiếu một mình Lục Thừa An, và những việc lặt vặt như tiêm thuốc chữa trị gen cho bệnh nhân thì ai cũng làm được, không cần đến tay tiến sĩ Lục phải ra mặt. Nhưng Lục Thừa An đột ngột biến mất không một lời báo trước như vậy, khó tránh khỏi việc khiến người khác suy diễn lung tung. Đặc biệt là với kẻ có đầu óc "đen tối" như Lâm Mộc Mộc, chắc chắn cậu ta sẽ đoán ra ngay đầu đuôi câu chuyện. Lần tới gặp lại, cậu ta thể nào cũng "chậc" một tiếng đầy ẩn ý trêu chọc, sau đó sẽ gặng hỏi cho ra nhẽ. "Cảnh Thượng! Tôi muốn giết anh!" Sáng sớm tinh mơ, Lục Thừa An lại vớ lấy gối đầu ném thẳng vào mặt Cảnh Thượng, giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ kiếp, tôi cứu anh để anh được sống lâu, còn anh lại lấy oán báo ân, muốn hành tôi chết sớm phải không!" Cảnh Thượng mặc cho cậu đánh, chỉ nói: "Không nghiêm trọng đến thế đâu. Có điều thể chất của em dạo này kém quá, đợi vài hôm nữa chúng ta bắt đầu rèn luyện lại." Anh nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc gối chẳng mang chút sức lực nào, rồi khuyên nhủ: "Mai hẵng đến bệnh viện." Thấy Lục Thừa An định phản bác, Cảnh Thượng nói trước để chặn họng: "Tôi sẽ không chạm vào em nữa." "..." Lục Thừa An ngẫm lại cũng phải, việc gì phải tự làm khó mình. Eo lưng vẫn còn đau ê ẩm, cậu liền nằm vật xuống, nhắm mắt ngủ tiếp. Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là giọng của Điền Tân: "Hai vị thiếu gia có dùng bữa sáng không ạ?" Kể từ khi Liên Minh Tinh Tế công bố có thể tiêm thuốc chữa trị gen, Điền Tân đã từ căn cứ quân sự trở về, thay mặt Cảnh Thượng xử lý một phần công vụ và truyền đạt mệnh lệnh. Sau đó, ông lại quay về với vai trò quản gia. Trước 8 giờ, ông đã xách hai phần bữa sáng thơm nức mũi đến tận nhà của họ, vô cùng tận tâm. Lục Thừa An nhắm nghiền mắt, mệt đến rã rời, chẳng nghe rõ Điền Tân nói gì nhưng cũng đoán được. Có điều, đầu óc cậu giờ đây trống rỗng, chẳng buồn suy nghĩ. Cảnh Thượng vẫn chưa dậy, chỉ ôm Lục Thừa An vào lòng, lười biếng không muốn rời giường. Anh thản nhiên đáp vọng ra: "Để bữa trưa ăn luôn." Điền Tân đã lường trước được việc này: "Vâng ạ." Việc nghiên cứu thuốc chữa trị đứt gãy chuỗi gen tốn rất nhiều thời gian, trong khi nghiên cứu thuốc cho chứng lặp lại chuỗi gen xoắn ốc lại nhanh hơn nhiều. Điều thú vị là, liệu trình điều trị lại hoàn toàn trái ngược: Người mắc chứng lặp lại chuỗi gen xoắn ốc phải tiêm thuốc liên tục trong một năm, nhưng người bị đứt gãy chuỗi gen chỉ cần tiêm trong ba tháng. Hai tháng trước, Lục Thừa An và Cảnh Thượng đều đã hoàn thành liệu trình tiêm chủng. Chuỗi gen bị đứt gãy của họ giờ đây đã hoàn toàn lành lặn như chưa từng có khiếm khuyết. Trong hai tháng này, tuần nào Lục Thừa An cũng lấy mẫu chuỗi gen pheromone của mình và Cảnh Thượng để kiểm tra, theo một quy trình nghiêm ngặt và quan sát tỉ mỉ. Giờ đây, cậu có thể chắc chắn rằng cả cậu và Cảnh Thượng đều đã hoàn toàn khỏe mạnh. ... Cốc! Cốc! Cốc! "Hai vị thiếu gia có dùng bữa trưa không ạ?" Lục Thừa An vẫn ngủ say không động đậy. Cảnh Thượng đang xử lý vài việc gấp trên máy liên lạc, nghe thấy tiếng gọi liền tiện tay nhắn tin cho Điền Tân: "Để bữa tối ăn luôn." Điền Tân có thể dễ dàng thích ứng với tác phong của mọi cấp trên và thuần thục nghe lệnh. Ông cũng dùng di động trả lời: "Vâng ạ." Miệng thì nói ngày mai đi làm, nhưng thực tế phải đến ngày thứ ba Lục Thừa An mới hồi phục hoàn toàn. Trong lòng cậu thầm đồng tình với Cảnh Thượng rằng dạo này mình lười rèn luyện nên thể chất kém đi thật, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản như không, sợ tên chó Cảnh kia cười nhạo mình. Tám ngày rồi mới quay lại bệnh viện, Lục Thừa An có cảm giác như vừa đi công tác xa về. Cậu chẳng buồn để tâm đến việc các đồng nghiệp đang xì xào bàn tán sau lưng, chỉ gật đầu chào họ với vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì. Cho đến khi gặp Lâm Mộc Mộc- Bốp! Một cú vỗ vai mạnh đến không ngờ, hoàn toàn không giống sức của một Omega mỏng manh, giáng thẳng xuống vai Lục Thừa An. Cú vỗ này chắc chắn sẽ khiến người đang không khỏe như cậu phải ngã dúi dụi. Nhưng Lục Thừa An đã từng "nếm mùi" một lần nên sớm có phòng bị, cậu đã phải gồng cứng đầu gối từ lúc bước vào cửa, thế nên không bị khuỵu xuống. "Chậc" Lâm Mộc Mộc cúi đầu nhìn đôi chân dài trong chiếc quần tây của cậu, trầm trồ: "Lần này cậu cũng có 'bản lĩnh' đấy nhỉ?" "...Ờ" Lục Thừa An bình tĩnh gạt bàn tay nặng ngàn cân của cậu ta ra "Chuyện nhỏ thôi. Đừng có mà ghen tị." Nói rồi, cậu ra vẻ người từng trải, nói với giọng thấm thía: "Sau này nếu cậu có bạn trai, cứ để tôi kiểm tra giúp. Hắn có 'ổn' hay không, 'lâu' được đến mức nào, tôi chỉ cần liếc mắt là biết. Kinh nghiệm đầy mình nhé, không phải bạn thân thì tôi chẳng thèm nói cho đâu." "Vậy bây giờ cậu truyền cho tôi chút kinh nghiệm đi." Lâm Mộc Mộc huých vai cậu, thì thầm: "Kể chi tiết đi." Cậu ta ôm mặt, hai mắt sáng lấp lánh như sao: "Kể đi mà, kể đi mà." Lục Thừa An lập tức quên sạch những gì mình vừa ba hoa, vội tránh xa như tránh tà, buông một câu: "Đồ thần kinh." Quay lại với công việc, Lục Thừa An cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Cậu hiểu Cảnh Thượng. Anh Cảnh của cậu là một người không biết tiết chế, nhưng đồng thời lại rất biết tiết chế. Sự không tiết chế của Cảnh Thượng thể hiện ở việc có thể "làm" liên tục nhiều ngày, mà đó còn chẳng phải do kỳ ph*t t*nh đáng sợ chi phối, chỉ đơn thuần là nhu cầu bình thường. Còn sự tiết chế là sau chuỗi ngày liên tục đó, Cảnh Thượng sẽ để Lục Thừa An nghỉ ngơi hoàn toàn, có khi đến cả chục ngày. Vì vậy, Lục Thừa An biết trong thời gian tới mình tuyệt đối an toàn. Cuộc sống tươi đẹp thật đáng ăn mừng. ... Nhưng mà giá như hôm nay, trong lúc tiêm thuốc chữa trị gen cho bệnh nhân, một Alpha trẻ tuổi, đẹp trai, và rạng rỡ như ánh mặt trời đã không nháy mắt rồi tỏ tình với cậu thì tốt biết mấy.

Vừa đặt chân xuống đất, Lục Thừa An bỗng thấy chân mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống, cả người lảo đảo chực ngã.

 

Đúng lúc đó, một bàn tay to nổi gân xanh từ phía sau vươn ra, vững vàng đỡ lấy eo rồi dìu cậu ngồi xuống mép giường.

 

Cảnh Thượng nhíu mày: "Đã bảo là tôi xin nghỉ giúp em rồi, sao em cứ khăng khăng phải đến bệnh viện?"

 

"...Mẹ nó, anh câm miệng đi."

 

Lục Thừa An ngồi thất thần, hoài nghi cả cuộc đời. Cậu mở miệng, nhưng giọng nói thều thào yếu ớt, chẳng ai nghe rõ nổi.

 

Cả người đau nhức, eo với chân dường như chẳng còn là của mình. Lục Thừa An hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra nặng nề, nhưng cơn bực bội trong lòng vẫn chẳng tiêu tan là bao.

 

Cậu đưa tay chụp lấy chiếc gối bên cạnh, trông như muốn 'mưu sát chồng' mà ném thẳng về phía Cảnh Thượng:

 

"Anh đúng là càng ngày càng quá đáng!"

 

Mùa hè năm nay dường như vẫn còn lưu luyến mùa xuân đã lặng lẽ trôi qua. Hoặc có lẽ, nó vừa thất tình với nàng xuân nên chẳng buồn nổi giận, khiến tiết trời cũng trở nên hiền hòa đến lạ.

 

Ngày nào nhiệt độ cũng dễ chịu, thời tiết đẹp đến mức chỉ muốn đi du lịch.

 

Thế là Lục Thừa An và Cảnh Thượng đã tắt điện thoại, mặc kệ mọi tin nhắn và cuộc gọi đến để đi du hí bên ngoài suốt một tháng trời, quyết "vô trách nhiệm" đến cùng để không ai có thể tìm được họ.

 

Bọn họ bây giờ đâu còn là những học sinh cấp ba bình thường, nhất cử nhất động đều bị vô số cặp mắt hoặc công khai hoặc ngấm ngầm dõi theo.

 

Việc họ tắt điện thoại là chuyện riêng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại bị lộ ra ngoài. Có lẽ là do những người không thể liên lạc được với Lục Thừa An hay Cảnh Thượng đã than vãn quá to, rồi bị ai đó thính tai nghe được.

 

Cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng có gì là lạ.

 

Trước tình hình này, giới truyền thông đã đưa ra một lời giải thích vô cùng hợp lý cho sự "mất tích" của họ, đại ý là:

 

"Tiến sĩ Lục đã cẩn trọng miệt mài nghiên cứu thuốc chữa trị gen suốt mười mấy năm, hiện giờ hơn 500.000 bệnh nhân đã có thuốc tiêm, anh ấy nghỉ ngơi vài tháng thì đã sao?

 

"Nguyên soái Cảnh Thượng đã chinh chiến nơi tiền tuyến hơn 10 năm để mang lại hòa bình cho mọi người, nếu không có sự dũng cảm và mưu lược của ngài ấy thì làm gì có Liên Minh Tinh Tế như hiện tại? Giờ ngài ấy cùng người thương đi du lịch vài tháng thì có làm sao?"

 

"Chúng ta hãy cùng chúc phúc cho cặp đôi hoàn hảo này đi!"

 

Lời tổng kết cuối cùng sến đến rụng cả răng.

 

Mấy tin đồn vỉa hè này không hề có ý trách cứ, mà hoàn toàn là nói đỡ cho Lục Thừa An và Cảnh Thượng.

 

Nhưng Lục Thừa An đọc xong vẫn thấy nổi hết cả da gà, vội vàng thu dọn hành lý lôi Cảnh Thượng về nhà, miệng vẫn còn ra vẻ chính nghĩa rằng "phải về gấp để phục vụ nhân dân".

 

Họ trở về vào tháng trước, đúng lúc vừa vào thu.

 

Lục Thừa An lập tức lao đầu vào công việc, máy liên lạc của Cảnh Thượng cũng réo vang mỗi ngày.

 

Cả hai người đều bận rộn vì cùng một chuyện.

 

Sáu quân đoàn Alpha của Liên Minh Tinh Tế, với hàng chục vạn binh sĩ, dưới sự chỉ đạo của Cảnh Thượng và Trình Phỉ Bạch, đã lần lượt sắp xếp cho từng tốp quân nhân trở về trung tâm thành phố một cách có trật tự.

 

Bệnh viện sẽ trích xuất chuỗi gen pheromone của họ. Sau đó, với sự hỗ trợ của các bác sĩ, thuốc chữa trị gen sẽ được dung hợp với chuỗi gen pheromone của mỗi cá nhân để phát huy tác dụng.

 

Vì chuỗi gen của mỗi người là độc nhất vô nhị, nên dữ liệu pheromone của mỗi quân nhân - những người gần như phải tiêm thuốc liên tục trong một năm - cần phải được mã hóa và sắp xếp một cách rõ ràng.

 

Đây là một công trình vô cùng đồ sộ.

 

Nhân lực được tăng cường hết đợt này đến đợt khác.

 

Hệ thống của bệnh viện phải tiếp nhận thêm dữ liệu của hàng chục vạn bệnh án trong một thời gian ngắn, dẫn đến tình trạng quá tải: nóng máy, giật lag, xoay vòng chờ tải.

 

Công việc vô cùng vất vả.

 

Điều này dẫn đến việc cứ nửa tháng thì có đến bảy ngày Lục Thừa An ngủ lại bệnh viện, chẳng thèm về nhà.

 

Đúng là tra nam.

 

Cảnh Thượng muốn đến tìm cậu, nhưng Lục Thừa An chỉ cười khẩy: "Anh mà tới thì chẳng có chuyện gì tốt lành đâu, cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ đi. Vả lại, em cũng không muốn sáng hôm sau đồng nghiệp đi làm lại thấy ngài Nguyên soái lừng danh của chúng ta bước ra từ phòng làm việc của em đâu. Anh không thấy xấu hổ à?"

 

Cái giọng điệu mỉa mai khi nhắc đến "ngài Nguyên soái lừng danh" rõ ràng là đang ngầm nhắc nhở Cảnh Thượng nên làm tròn chức trách của mình, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện giường chiếu.

 

Hệt như một tên Alpha cặn bã điển hình, xong việc là phủi mông bỏ đi.

 

Cứ thế nửa tháng thứ 4 lại trôi qua.

 

Tính ra, Lục Thừa An đã gần một tháng không về nhà.

 

Cảnh Thượng không thể nhịn được nữa, bề ngoài thì tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực chất, vào một đêm trăng thanh gió mát, sau khi biết Lục Thừa An đã rảnh rỗi, anh đã lén lút lẻn vào bệnh viện, đột nhập văn phòng của tiến sĩ Lục.

 

Vừa vào phòng, anh liền đè Lục Thừa An lên bàn làm việc mà hôn ngấu nghiến, rồi ngang ngược bịt miệng cậu lại và hung hăng tiến vào từ phía sau.

 

Một tay Lục Thừa An bị Cảnh Thượng bẻ quặt ra sau, tay còn lại phải dùng hết sức bám chặt lấy mép bàn để không bị hất văng đi.

 

Mặc dù tiến sĩ Lục từ đầu đến cuối chỉ chống cự yếu ớt, quần áo cũng là tự mình cởi ra, nhưng cảnh tượng một bàn tay to từ phía sau bịt chặt miệng cậu để ngăn những tiếng r*n r* thoát ra vẫn trông vô cùng bạo lực và đầy k*ch th*ch.

 

Lục Thừa An không nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được.

 

Có lẽ là do bị chính cơ thể quyến rũ của mình và một Cảnh Thượng cường tráng, mạnh mẽ mê hoặc, cơ thể mấy tháng trời bị bỏ đói vậy mà lại phản ứng nhanh đến bất ngờ, khiến cậu xấu hổ muốn độn thổ.

 

Sau đó, cậu bị Nguyên soái Cảnh Thượng dùng chiếc áo khoác quân phục rộng thùng thình trùm kín từ đầu đến chân, canh lúc hành lang vắng người liền "bắt cóc" về nhà.

 

Vừa về đến gara, cậu lại bị anh đè ra làm thêm một hiệp nữa ngay trên xe.

 

Lục Thừa An vừa r*n r* không ngừng, vừa tự mãn nói: "Mẹ kiếp, ông đây đúng là đẹp như hoa, thèm chết cái đồ chó nhà anh đi."

 

Mãi đến khi về tới nhà, trời đã rạng sáng, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, nhưng Lục Thừa An vẫn chưa thấy khá hơn chút nào.

 

Cái tên chó Cảnh lòng dạ hẹp hòi, vô đạo đức kia đã đòi lại tất cả những gì hắn "thiệt thòi", hành hạ cậu đến chết đi sống lại.

 

Nếu không phải biết Cảnh Thượng yêu cậu đến chết chứ không phải hận cậu đến tận xương tủy, Lục Thừa An đã thật sự nghĩ mình sẽ chết trên giường rồi.

 

Cậu đã thử hết mọi cách, từ xin tha, chửi rủa, nói ngon nói ngọt cho đến lăng mạ thậm tệ, nhưng chẳng có lời nào lay chuyển được.

 

Cậu đã nghỉ làm gần một tuần.

 

Dù hiện tại bệnh viện đã có rất nhiều nhân lực, không thiếu một mình Lục Thừa An, và những việc lặt vặt như tiêm thuốc chữa trị gen cho bệnh nhân thì ai cũng làm được, không cần đến tay tiến sĩ Lục phải ra mặt.

 

Nhưng Lục Thừa An đột ngột biến mất không một lời báo trước như vậy, khó tránh khỏi việc khiến người khác suy diễn lung tung.

 

Đặc biệt là với kẻ có đầu óc "đen tối" như Lâm Mộc Mộc, chắc chắn cậu ta sẽ đoán ra ngay đầu đuôi câu chuyện. Lần tới gặp lại, cậu ta thể nào cũng "chậc" một tiếng đầy ẩn ý trêu chọc, sau đó sẽ gặng hỏi cho ra nhẽ.

 

"Cảnh Thượng! Tôi muốn giết anh!"

 

Sáng sớm tinh mơ, Lục Thừa An lại vớ lấy gối đầu ném thẳng vào mặt Cảnh Thượng, giận đến nghiến răng nghiến lợi:

 

"Mẹ kiếp, tôi cứu anh để anh được sống lâu, còn anh lại lấy oán báo ân, muốn hành tôi chết sớm phải không!"

 

Cảnh Thượng mặc cho cậu đánh, chỉ nói: "Không nghiêm trọng đến thế đâu. Có điều thể chất của em dạo này kém quá, đợi vài hôm nữa chúng ta bắt đầu rèn luyện lại."

 

Anh nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc gối chẳng mang chút sức lực nào, rồi khuyên nhủ: "Mai hẵng đến bệnh viện."

 

Thấy Lục Thừa An định phản bác, Cảnh Thượng nói trước để chặn họng: "Tôi sẽ không chạm vào em nữa."

 

"..."

 

Lục Thừa An ngẫm lại cũng phải, việc gì phải tự làm khó mình. Eo lưng vẫn còn đau ê ẩm, cậu liền nằm vật xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Cốc! Cốc! Cốc!

 

Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là giọng của Điền Tân: "Hai vị thiếu gia có dùng bữa sáng không ạ?"

 

Kể từ khi Liên Minh Tinh Tế công bố có thể tiêm thuốc chữa trị gen, Điền Tân đã từ căn cứ quân sự trở về, thay mặt Cảnh Thượng xử lý một phần công vụ và truyền đạt mệnh lệnh.

 

Sau đó, ông lại quay về với vai trò quản gia. Trước 8 giờ, ông đã xách hai phần bữa sáng thơm nức mũi đến tận nhà của họ, vô cùng tận tâm.

 

Lục Thừa An nhắm nghiền mắt, mệt đến rã rời, chẳng nghe rõ Điền Tân nói gì nhưng cũng đoán được. Có điều, đầu óc cậu giờ đây trống rỗng, chẳng buồn suy nghĩ.

 

Cảnh Thượng vẫn chưa dậy, chỉ ôm Lục Thừa An vào lòng, lười biếng không muốn rời giường.

 

Anh thản nhiên đáp vọng ra: "Để bữa trưa ăn luôn."

 

Điền Tân đã lường trước được việc này: "Vâng ạ."

 

Việc nghiên cứu thuốc chữa trị đứt gãy chuỗi gen tốn rất nhiều thời gian, trong khi nghiên cứu thuốc cho chứng lặp lại chuỗi gen xoắn ốc lại nhanh hơn nhiều. Điều thú vị là, liệu trình điều trị lại hoàn toàn trái ngược:

 

Người mắc chứng lặp lại chuỗi gen xoắn ốc phải tiêm thuốc liên tục trong một năm, nhưng người bị đứt gãy chuỗi gen chỉ cần tiêm trong ba tháng.

 

Hai tháng trước, Lục Thừa An và Cảnh Thượng đều đã hoàn thành liệu trình tiêm chủng.

 

Chuỗi gen bị đứt gãy của họ giờ đây đã hoàn toàn lành lặn như chưa từng có khiếm khuyết.

 

Trong hai tháng này, tuần nào Lục Thừa An cũng lấy mẫu chuỗi gen pheromone của mình và Cảnh Thượng để kiểm tra, theo một quy trình nghiêm ngặt và quan sát tỉ mỉ.

 

Giờ đây, cậu có thể chắc chắn rằng cả cậu và Cảnh Thượng đều đã hoàn toàn khỏe mạnh.

 

...

 

Cốc! Cốc! Cốc!

 

"Hai vị thiếu gia có dùng bữa trưa không ạ?"

 

Lục Thừa An vẫn ngủ say không động đậy. Cảnh Thượng đang xử lý vài việc gấp trên máy liên lạc, nghe thấy tiếng gọi liền tiện tay nhắn tin cho Điền Tân: "Để bữa tối ăn luôn."

 

Điền Tân có thể dễ dàng thích ứng với tác phong của mọi cấp trên và thuần thục nghe lệnh. Ông cũng dùng di động trả lời: "Vâng ạ."

 

Miệng thì nói ngày mai đi làm, nhưng thực tế phải đến ngày thứ ba Lục Thừa An mới hồi phục hoàn toàn.

 

Trong lòng cậu thầm đồng tình với Cảnh Thượng rằng dạo này mình lười rèn luyện nên thể chất kém đi thật, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản như không, sợ tên chó Cảnh kia cười nhạo mình.

 

Tám ngày rồi mới quay lại bệnh viện, Lục Thừa An có cảm giác như vừa đi công tác xa về. Cậu chẳng buồn để tâm đến việc các đồng nghiệp đang xì xào bàn tán sau lưng, chỉ gật đầu chào họ với vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì.

 

Cho đến khi gặp Lâm Mộc Mộc-

 

Bốp!

 

Một cú vỗ vai mạnh đến không ngờ, hoàn toàn không giống sức của một Omega mỏng manh, giáng thẳng xuống vai Lục Thừa An.

 

Cú vỗ này chắc chắn sẽ khiến người đang không khỏe như cậu phải ngã dúi dụi. Nhưng Lục Thừa An đã từng "nếm mùi" một lần nên sớm có phòng bị, cậu đã phải gồng cứng đầu gối từ lúc bước vào cửa, thế nên không bị khuỵu xuống.

 

"Chậc" Lâm Mộc Mộc cúi đầu nhìn đôi chân dài trong chiếc quần tây của cậu, trầm trồ: "Lần này cậu cũng có 'bản lĩnh' đấy nhỉ?"

 

"...Ờ" Lục Thừa An bình tĩnh gạt bàn tay nặng ngàn cân của cậu ta ra

 

"Chuyện nhỏ thôi. Đừng có mà ghen tị."

 

Nói rồi, cậu ra vẻ người từng trải, nói với giọng thấm thía: "Sau này nếu cậu có bạn trai, cứ để tôi kiểm tra giúp. Hắn có 'ổn' hay không, 'lâu' được đến mức nào, tôi chỉ cần liếc mắt là biết. Kinh nghiệm đầy mình nhé, không phải bạn thân thì tôi chẳng thèm nói cho đâu."

 

"Vậy bây giờ cậu truyền cho tôi chút kinh nghiệm đi." Lâm Mộc Mộc huých vai cậu, thì thầm: "Kể chi tiết đi."

 

Cậu ta ôm mặt, hai mắt sáng lấp lánh như sao: "Kể đi mà, kể đi mà."

 

Lục Thừa An lập tức quên sạch những gì mình vừa ba hoa, vội tránh xa như tránh tà, buông một câu: "Đồ thần kinh."

 

Quay lại với công việc, Lục Thừa An cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

 

Cậu hiểu Cảnh Thượng. Anh Cảnh của cậu là một người không biết tiết chế, nhưng đồng thời lại rất biết tiết chế.

 

Sự không tiết chế của Cảnh Thượng thể hiện ở việc có thể "làm" liên tục nhiều ngày, mà đó còn chẳng phải do kỳ ph*t t*nh đáng sợ chi phối, chỉ đơn thuần là nhu cầu bình thường.

 

Còn sự tiết chế là sau chuỗi ngày liên tục đó, Cảnh Thượng sẽ để Lục Thừa An nghỉ ngơi hoàn toàn, có khi đến cả chục ngày.

 

Vì vậy, Lục Thừa An biết trong thời gian tới mình tuyệt đối an toàn.

 

Cuộc sống tươi đẹp thật đáng ăn mừng.

 

...

 

Nhưng mà giá như hôm nay, trong lúc tiêm thuốc chữa trị gen cho bệnh nhân, một Alpha trẻ tuổi, đẹp trai, và rạng rỡ như ánh mặt trời đã không nháy mắt rồi tỏ tình với cậu thì tốt biết mấy.

Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!"   "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..."   "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!"   Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..."   "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!"   Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt.   Đám người xung quanh xôn xao xì xào.   "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy"   Xung quanh đông… Vừa đặt chân xuống đất, Lục Thừa An bỗng thấy chân mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống, cả người lảo đảo chực ngã. Đúng lúc đó, một bàn tay to nổi gân xanh từ phía sau vươn ra, vững vàng đỡ lấy eo rồi dìu cậu ngồi xuống mép giường. Cảnh Thượng nhíu mày: "Đã bảo là tôi xin nghỉ giúp em rồi, sao em cứ khăng khăng phải đến bệnh viện?" "...Mẹ nó, anh câm miệng đi." Lục Thừa An ngồi thất thần, hoài nghi cả cuộc đời. Cậu mở miệng, nhưng giọng nói thều thào yếu ớt, chẳng ai nghe rõ nổi. Cả người đau nhức, eo với chân dường như chẳng còn là của mình. Lục Thừa An hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra nặng nề, nhưng cơn bực bội trong lòng vẫn chẳng tiêu tan là bao. Cậu đưa tay chụp lấy chiếc gối bên cạnh, trông như muốn 'mưu sát chồng' mà ném thẳng về phía Cảnh Thượng: "Anh đúng là càng ngày càng quá đáng!" Mùa hè năm nay dường như vẫn còn lưu luyến mùa xuân đã lặng lẽ trôi qua. Hoặc có lẽ, nó vừa thất tình với nàng xuân nên chẳng buồn nổi giận, khiến tiết trời cũng trở nên hiền hòa đến lạ. Ngày nào nhiệt độ cũng dễ chịu, thời tiết đẹp đến mức chỉ muốn đi du lịch. Thế là Lục Thừa An và Cảnh Thượng đã tắt điện thoại, mặc kệ mọi tin nhắn và cuộc gọi đến để đi du hí bên ngoài suốt một tháng trời, quyết "vô trách nhiệm" đến cùng để không ai có thể tìm được họ. Bọn họ bây giờ đâu còn là những học sinh cấp ba bình thường, nhất cử nhất động đều bị vô số cặp mắt hoặc công khai hoặc ngấm ngầm dõi theo. Việc họ tắt điện thoại là chuyện riêng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại bị lộ ra ngoài. Có lẽ là do những người không thể liên lạc được với Lục Thừa An hay Cảnh Thượng đã than vãn quá to, rồi bị ai đó thính tai nghe được. Cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng có gì là lạ. Trước tình hình này, giới truyền thông đã đưa ra một lời giải thích vô cùng hợp lý cho sự "mất tích" của họ, đại ý là: "Tiến sĩ Lục đã cẩn trọng miệt mài nghiên cứu thuốc chữa trị gen suốt mười mấy năm, hiện giờ hơn 500.000 bệnh nhân đã có thuốc tiêm, anh ấy nghỉ ngơi vài tháng thì đã sao? "Nguyên soái Cảnh Thượng đã chinh chiến nơi tiền tuyến hơn 10 năm để mang lại hòa bình cho mọi người, nếu không có sự dũng cảm và mưu lược của ngài ấy thì làm gì có Liên Minh Tinh Tế như hiện tại? Giờ ngài ấy cùng người thương đi du lịch vài tháng thì có làm sao?" "Chúng ta hãy cùng chúc phúc cho cặp đôi hoàn hảo này đi!" Lời tổng kết cuối cùng sến đến rụng cả răng. Mấy tin đồn vỉa hè này không hề có ý trách cứ, mà hoàn toàn là nói đỡ cho Lục Thừa An và Cảnh Thượng. Nhưng Lục Thừa An đọc xong vẫn thấy nổi hết cả da gà, vội vàng thu dọn hành lý lôi Cảnh Thượng về nhà, miệng vẫn còn ra vẻ chính nghĩa rằng "phải về gấp để phục vụ nhân dân". Họ trở về vào tháng trước, đúng lúc vừa vào thu. Lục Thừa An lập tức lao đầu vào công việc, máy liên lạc của Cảnh Thượng cũng réo vang mỗi ngày. Cả hai người đều bận rộn vì cùng một chuyện. Sáu quân đoàn Alpha của Liên Minh Tinh Tế, với hàng chục vạn binh sĩ, dưới sự chỉ đạo của Cảnh Thượng và Trình Phỉ Bạch, đã lần lượt sắp xếp cho từng tốp quân nhân trở về trung tâm thành phố một cách có trật tự. Bệnh viện sẽ trích xuất chuỗi gen pheromone của họ. Sau đó, với sự hỗ trợ của các bác sĩ, thuốc chữa trị gen sẽ được dung hợp với chuỗi gen pheromone của mỗi cá nhân để phát huy tác dụng. Vì chuỗi gen của mỗi người là độc nhất vô nhị, nên dữ liệu pheromone của mỗi quân nhân - những người gần như phải tiêm thuốc liên tục trong một năm - cần phải được mã hóa và sắp xếp một cách rõ ràng. Đây là một công trình vô cùng đồ sộ. Nhân lực được tăng cường hết đợt này đến đợt khác. Hệ thống của bệnh viện phải tiếp nhận thêm dữ liệu của hàng chục vạn bệnh án trong một thời gian ngắn, dẫn đến tình trạng quá tải: nóng máy, giật lag, xoay vòng chờ tải. Công việc vô cùng vất vả. Điều này dẫn đến việc cứ nửa tháng thì có đến bảy ngày Lục Thừa An ngủ lại bệnh viện, chẳng thèm về nhà. Đúng là tra nam. Cảnh Thượng muốn đến tìm cậu, nhưng Lục Thừa An chỉ cười khẩy: "Anh mà tới thì chẳng có chuyện gì tốt lành đâu, cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ đi. Vả lại, em cũng không muốn sáng hôm sau đồng nghiệp đi làm lại thấy ngài Nguyên soái lừng danh của chúng ta bước ra từ phòng làm việc của em đâu. Anh không thấy xấu hổ à?" Cái giọng điệu mỉa mai khi nhắc đến "ngài Nguyên soái lừng danh" rõ ràng là đang ngầm nhắc nhở Cảnh Thượng nên làm tròn chức trách của mình, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện giường chiếu. Hệt như một tên Alpha cặn bã điển hình, xong việc là phủi mông bỏ đi. Cứ thế nửa tháng thứ 4 lại trôi qua. Tính ra, Lục Thừa An đã gần một tháng không về nhà. Cảnh Thượng không thể nhịn được nữa, bề ngoài thì tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực chất, vào một đêm trăng thanh gió mát, sau khi biết Lục Thừa An đã rảnh rỗi, anh đã lén lút lẻn vào bệnh viện, đột nhập văn phòng của tiến sĩ Lục. Vừa vào phòng, anh liền đè Lục Thừa An lên bàn làm việc mà hôn ngấu nghiến, rồi ngang ngược bịt miệng cậu lại và hung hăng tiến vào từ phía sau. Một tay Lục Thừa An bị Cảnh Thượng bẻ quặt ra sau, tay còn lại phải dùng hết sức bám chặt lấy mép bàn để không bị hất văng đi. Mặc dù tiến sĩ Lục từ đầu đến cuối chỉ chống cự yếu ớt, quần áo cũng là tự mình cởi ra, nhưng cảnh tượng một bàn tay to từ phía sau bịt chặt miệng cậu để ngăn những tiếng r*n r* thoát ra vẫn trông vô cùng bạo lực và đầy k*ch th*ch. Lục Thừa An không nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được. Có lẽ là do bị chính cơ thể quyến rũ của mình và một Cảnh Thượng cường tráng, mạnh mẽ mê hoặc, cơ thể mấy tháng trời bị bỏ đói vậy mà lại phản ứng nhanh đến bất ngờ, khiến cậu xấu hổ muốn độn thổ. Sau đó, cậu bị Nguyên soái Cảnh Thượng dùng chiếc áo khoác quân phục rộng thùng thình trùm kín từ đầu đến chân, canh lúc hành lang vắng người liền "bắt cóc" về nhà. Vừa về đến gara, cậu lại bị anh đè ra làm thêm một hiệp nữa ngay trên xe. Lục Thừa An vừa r*n r* không ngừng, vừa tự mãn nói: "Mẹ kiếp, ông đây đúng là đẹp như hoa, thèm chết cái đồ chó nhà anh đi." Mãi đến khi về tới nhà, trời đã rạng sáng, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, nhưng Lục Thừa An vẫn chưa thấy khá hơn chút nào. Cái tên chó Cảnh lòng dạ hẹp hòi, vô đạo đức kia đã đòi lại tất cả những gì hắn "thiệt thòi", hành hạ cậu đến chết đi sống lại. Nếu không phải biết Cảnh Thượng yêu cậu đến chết chứ không phải hận cậu đến tận xương tủy, Lục Thừa An đã thật sự nghĩ mình sẽ chết trên giường rồi. Cậu đã thử hết mọi cách, từ xin tha, chửi rủa, nói ngon nói ngọt cho đến lăng mạ thậm tệ, nhưng chẳng có lời nào lay chuyển được. Cậu đã nghỉ làm gần một tuần. Dù hiện tại bệnh viện đã có rất nhiều nhân lực, không thiếu một mình Lục Thừa An, và những việc lặt vặt như tiêm thuốc chữa trị gen cho bệnh nhân thì ai cũng làm được, không cần đến tay tiến sĩ Lục phải ra mặt. Nhưng Lục Thừa An đột ngột biến mất không một lời báo trước như vậy, khó tránh khỏi việc khiến người khác suy diễn lung tung. Đặc biệt là với kẻ có đầu óc "đen tối" như Lâm Mộc Mộc, chắc chắn cậu ta sẽ đoán ra ngay đầu đuôi câu chuyện. Lần tới gặp lại, cậu ta thể nào cũng "chậc" một tiếng đầy ẩn ý trêu chọc, sau đó sẽ gặng hỏi cho ra nhẽ. "Cảnh Thượng! Tôi muốn giết anh!" Sáng sớm tinh mơ, Lục Thừa An lại vớ lấy gối đầu ném thẳng vào mặt Cảnh Thượng, giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ kiếp, tôi cứu anh để anh được sống lâu, còn anh lại lấy oán báo ân, muốn hành tôi chết sớm phải không!" Cảnh Thượng mặc cho cậu đánh, chỉ nói: "Không nghiêm trọng đến thế đâu. Có điều thể chất của em dạo này kém quá, đợi vài hôm nữa chúng ta bắt đầu rèn luyện lại." Anh nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc gối chẳng mang chút sức lực nào, rồi khuyên nhủ: "Mai hẵng đến bệnh viện." Thấy Lục Thừa An định phản bác, Cảnh Thượng nói trước để chặn họng: "Tôi sẽ không chạm vào em nữa." "..." Lục Thừa An ngẫm lại cũng phải, việc gì phải tự làm khó mình. Eo lưng vẫn còn đau ê ẩm, cậu liền nằm vật xuống, nhắm mắt ngủ tiếp. Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là giọng của Điền Tân: "Hai vị thiếu gia có dùng bữa sáng không ạ?" Kể từ khi Liên Minh Tinh Tế công bố có thể tiêm thuốc chữa trị gen, Điền Tân đã từ căn cứ quân sự trở về, thay mặt Cảnh Thượng xử lý một phần công vụ và truyền đạt mệnh lệnh. Sau đó, ông lại quay về với vai trò quản gia. Trước 8 giờ, ông đã xách hai phần bữa sáng thơm nức mũi đến tận nhà của họ, vô cùng tận tâm. Lục Thừa An nhắm nghiền mắt, mệt đến rã rời, chẳng nghe rõ Điền Tân nói gì nhưng cũng đoán được. Có điều, đầu óc cậu giờ đây trống rỗng, chẳng buồn suy nghĩ. Cảnh Thượng vẫn chưa dậy, chỉ ôm Lục Thừa An vào lòng, lười biếng không muốn rời giường. Anh thản nhiên đáp vọng ra: "Để bữa trưa ăn luôn." Điền Tân đã lường trước được việc này: "Vâng ạ." Việc nghiên cứu thuốc chữa trị đứt gãy chuỗi gen tốn rất nhiều thời gian, trong khi nghiên cứu thuốc cho chứng lặp lại chuỗi gen xoắn ốc lại nhanh hơn nhiều. Điều thú vị là, liệu trình điều trị lại hoàn toàn trái ngược: Người mắc chứng lặp lại chuỗi gen xoắn ốc phải tiêm thuốc liên tục trong một năm, nhưng người bị đứt gãy chuỗi gen chỉ cần tiêm trong ba tháng. Hai tháng trước, Lục Thừa An và Cảnh Thượng đều đã hoàn thành liệu trình tiêm chủng. Chuỗi gen bị đứt gãy của họ giờ đây đã hoàn toàn lành lặn như chưa từng có khiếm khuyết. Trong hai tháng này, tuần nào Lục Thừa An cũng lấy mẫu chuỗi gen pheromone của mình và Cảnh Thượng để kiểm tra, theo một quy trình nghiêm ngặt và quan sát tỉ mỉ. Giờ đây, cậu có thể chắc chắn rằng cả cậu và Cảnh Thượng đều đã hoàn toàn khỏe mạnh. ... Cốc! Cốc! Cốc! "Hai vị thiếu gia có dùng bữa trưa không ạ?" Lục Thừa An vẫn ngủ say không động đậy. Cảnh Thượng đang xử lý vài việc gấp trên máy liên lạc, nghe thấy tiếng gọi liền tiện tay nhắn tin cho Điền Tân: "Để bữa tối ăn luôn." Điền Tân có thể dễ dàng thích ứng với tác phong của mọi cấp trên và thuần thục nghe lệnh. Ông cũng dùng di động trả lời: "Vâng ạ." Miệng thì nói ngày mai đi làm, nhưng thực tế phải đến ngày thứ ba Lục Thừa An mới hồi phục hoàn toàn. Trong lòng cậu thầm đồng tình với Cảnh Thượng rằng dạo này mình lười rèn luyện nên thể chất kém đi thật, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản như không, sợ tên chó Cảnh kia cười nhạo mình. Tám ngày rồi mới quay lại bệnh viện, Lục Thừa An có cảm giác như vừa đi công tác xa về. Cậu chẳng buồn để tâm đến việc các đồng nghiệp đang xì xào bàn tán sau lưng, chỉ gật đầu chào họ với vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì. Cho đến khi gặp Lâm Mộc Mộc- Bốp! Một cú vỗ vai mạnh đến không ngờ, hoàn toàn không giống sức của một Omega mỏng manh, giáng thẳng xuống vai Lục Thừa An. Cú vỗ này chắc chắn sẽ khiến người đang không khỏe như cậu phải ngã dúi dụi. Nhưng Lục Thừa An đã từng "nếm mùi" một lần nên sớm có phòng bị, cậu đã phải gồng cứng đầu gối từ lúc bước vào cửa, thế nên không bị khuỵu xuống. "Chậc" Lâm Mộc Mộc cúi đầu nhìn đôi chân dài trong chiếc quần tây của cậu, trầm trồ: "Lần này cậu cũng có 'bản lĩnh' đấy nhỉ?" "...Ờ" Lục Thừa An bình tĩnh gạt bàn tay nặng ngàn cân của cậu ta ra "Chuyện nhỏ thôi. Đừng có mà ghen tị." Nói rồi, cậu ra vẻ người từng trải, nói với giọng thấm thía: "Sau này nếu cậu có bạn trai, cứ để tôi kiểm tra giúp. Hắn có 'ổn' hay không, 'lâu' được đến mức nào, tôi chỉ cần liếc mắt là biết. Kinh nghiệm đầy mình nhé, không phải bạn thân thì tôi chẳng thèm nói cho đâu." "Vậy bây giờ cậu truyền cho tôi chút kinh nghiệm đi." Lâm Mộc Mộc huých vai cậu, thì thầm: "Kể chi tiết đi." Cậu ta ôm mặt, hai mắt sáng lấp lánh như sao: "Kể đi mà, kể đi mà." Lục Thừa An lập tức quên sạch những gì mình vừa ba hoa, vội tránh xa như tránh tà, buông một câu: "Đồ thần kinh." Quay lại với công việc, Lục Thừa An cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Cậu hiểu Cảnh Thượng. Anh Cảnh của cậu là một người không biết tiết chế, nhưng đồng thời lại rất biết tiết chế. Sự không tiết chế của Cảnh Thượng thể hiện ở việc có thể "làm" liên tục nhiều ngày, mà đó còn chẳng phải do kỳ ph*t t*nh đáng sợ chi phối, chỉ đơn thuần là nhu cầu bình thường. Còn sự tiết chế là sau chuỗi ngày liên tục đó, Cảnh Thượng sẽ để Lục Thừa An nghỉ ngơi hoàn toàn, có khi đến cả chục ngày. Vì vậy, Lục Thừa An biết trong thời gian tới mình tuyệt đối an toàn. Cuộc sống tươi đẹp thật đáng ăn mừng. ... Nhưng mà giá như hôm nay, trong lúc tiêm thuốc chữa trị gen cho bệnh nhân, một Alpha trẻ tuổi, đẹp trai, và rạng rỡ như ánh mặt trời đã không nháy mắt rồi tỏ tình với cậu thì tốt biết mấy.

Chương 102: Phiên ngoại 1: Cuộc sống hàng ngày ngọt ngào (1)