"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông…
Chương 114: Phiên ngoại 3: Thanh mai trúc mã (4)
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Cuối cùng Cảnh Từ vẫn phải quay lại. Lục Thừa An khóc đến đáng thương, vừa khóc vừa cầu xin Cảnh Thượng: "Thiếu gia, tớ không cố ý... Tớ không cố ý đâm vào chú ấy đâu. Cậu bảo ngài ấy đừng ăn thịt tớ... nấc, như vậy ba ba của tớ, nấc! Ba ba của tớ sẽ buồn lắm... oa oa hu hu hu... Tớ nhớ ba ba, tớ muốn về nhà... Tớ muốn về nhà..." Cậu cứ nói một câu lại nấc một tiếng, rúc trong lòng Cảnh Thượng, đôi vai nhỏ run lên từng chặp, dường như sắp khóc đến ngất đi. Ai thấy cũng phải đau lòng. Cảnh Thượng chưa từng dỗ trẻ con bao giờ, bản thân cũng ít khi khóc nên không cần ai dỗ, trong đầu hoàn toàn không có kiến thức về phương diện này. Cậu luống cuống tay chân, vụng về vỗ bồm bộp lên lưng Lục Thừa An: "Đừng khóc, đừng khóc nữa Lục Thừa An, đừng khóc mà." Không biết có phải do dùng sức quá mạnh không, bàn tay 6 tuổi tuy nhỏ nhưng vỗ lên lưng Lục Thừa An lại kêu bôm bốp. Tiếng khóc của Lục Thừa An chẳng những không giảm mà còn to hơn, trông càng thêm đáng thương. Đúng lúc này, Cảnh Từ vội vàng quay lại đón lấy Lục Thừa An, ôm cả hai đứa trẻ vào lòng, vỗ vỗ lưng Cảnh Thượng rồi lại xoa đầu Lục Thừa An. Ông ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dỗ dành, không quên liếc xéo Mục Hàn Vân cũng đang đi tới. Mục Hàn Vân hậm hực nhìn đi chỗ khác. Đây là lần đầu tiên Lục Thừa An đến nhà họ Mục. Hai hôm trước Cảnh Thượng có mời cậu đến chơi, nhưng Lục Thừa An nhớ lời ba dặn rằng người nhà Thượng tướng Mục không dễ chọc, nên chỉ đồng ý làm kẻ tùy tùng của Cảnh Thượng ở bên ngoài. Hôm nay bị xách đến đây, Lục Thừa An chỉ biết khóc lóc đòi về. Cảnh Từ phải dỗ dành, liên tục đảm bảo rằng chú Mục tuy trông hung dữ nhưng là người tốt, sẽ không "ăn thịt" con đâu. Sau khi cảm xúc đã ổn định hơn, Lục Thừa An nép trên vai Cảnh Từ, lén liếc nhìn Mục Hàn Vân đang đứng bên cạnh, chưa kịp nhìn rõ đã vội rụt mặt lại, không dám nhắc đến chuyện về nhà nữa. Nhà họ Mục vừa to vừa đẹp. Đôi mắt Lục Thừa An hơi sưng đỏ, hai tay đặt trước người, rụt rè ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chân lơ lửng không chạm đất. Cậu bé ngồi thẳng tắp, nép sát vào Cảnh Thượng để có cảm giác an toàn. Vì đối diện là Mục Hàn Vân nên cậu không dám nói chuyện, mắt cũng không dám nhìn láo liên, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Mũi giày trái chạm vào mũi giày phải, mũi giày phải lại chạm vào mũi giày trái, giống như hai người bạn thân đang trêu đùa nhau. Cảnh Thượng thấy cậu tự chơi một mình không biết chán, liền học theo, dùng chân mình chạm vào chân cậu. Có người chơi cùng, mắt Lục Thừa An sáng lên, lập tức "chiến" lại. Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh. Hai phút sau, Lục Thừa An đã quên mất vì sao mình khóc, một lòng muốn đánh bại Cảnh Thượng. Cậu chơi ăn gian, không dùng mũi giày nữa mà nhấc cả chân lên, giẫm lên chân Cảnh Thượng. Cảnh Thượng không có khả năng phản kích. Sau khi chắc chắn đã đánh bại Cảnh Thượng, Lục Thừa An vui vẻ cười phá lên. Nhưng tiếng cười vừa thoát ra, cậu đã giật mình rụt cổ lại, nhớ ra đây là nhà của Thượng tướng Mục. Mà chính ngài Thượng tướng đang vừa hứng thú vừa cạn lời nhìn con trai mình "thất thủ", không tiếng động mà cười lạnh. Mấy trò vặt vãnh mà chơi cũng thạo phết. Ông còn nhận xét với Cảnh Từ: "Con trai của em đúng là không có tiền đồ." "Ồ, lúc không có tiền đồ thì là con trai của tôi, lúc có tiền đồ thì là con trai của anh." Nghe những lời này quá nhiều lần, Cảnh Từ vừa bưng đĩa bánh ngọt đến vừa đáp lại. Ông đặt đĩa bánh xuống, bảo Lục Thừa An đừng sợ, muốn gì cứ nói, sau đó tiện tay vớ lấy một chiếc gối ôm ném thẳng vào mặt Mục Hàn Vân. Mục Hàn Vân không né, nhanh tay bắt lấy chiếc gối, gương mặt vốn lạnh lùng thường ngày lúc này ở nhà trông lại có chút... ngố. Sau khi bày bánh ngọt và đồ ăn vặt ra bàn, Mục Hàn Vân và Cảnh Từ liền rời đi. Họ có việc phải làm, Cảnh Từ nói lát nữa chú Điền sẽ qua chăm sóc hai đứa, dặn chúng tốt nhất đừng chạy lung tung. Lục Thừa An tò mò nhìn theo Cảnh Từ. Bóng dáng chú Cảnh biến mất sau huyền quan, cậu bé vẫn nhớ lúc nãy sau khi dỗ mình xong, lúc ôm cậu vào phòng khách, chú ấy đã thì thầm bên tai cậu. "Tiểu Lục, tiểu Cảnh có bắt nạt con không?" Âm lượng này không biết Mục Hàn Vân có nghe thấy không, nhưng Cảnh Thượng chắc chắn không nghe thấy. Cậu ta còn quá lùn. Lục Thừa An lúc đó vẫn còn buồn, không trả lời, chỉ lắc đầu. Mái tóc mềm mại cọ vào cằm Cảnh Từ, ông khẽ cười, nói nhỏ hơn nữa: "Tiểu Cảnh rất muốn kết bạn với con. Việc con vô tình đánh trúng nó, chú nghĩ có lẽ là nó cố ý. Con không cần phải áy náy, cũng đừng bị nó dọa. Nó chỉ là không biết kết bạn như thế nào, cách làm không được đúng đắn cho lắm." "Nhưng nếu nó đối xử không tốt với con, con cũng có thể bắt nạt lại nó. Chú và chú Mục sẽ không nói gì đâu. Tiểu Cảnh cũng không khác gì những đứa trẻ khác, hy vọng con có thể chơi vui vẻ với nó." Lục Thừa An lúc đó hiểu lơ mơ. Bây giờ, khi Cảnh Từ và Mục Hàn Vân đã đi rồi, những chuyện không rõ ràng dường như đã có lời giải đáp. "Cảnh Thượng!" Cậu hét to. Cảnh Thượng vốn đã quen nghe Lục Thừa An gọi mình là "thiếu gia", đột nhiên bị gọi thẳng tên liền ngớ người ra. Bàn tay đang vươn ra lấy bánh ngọt cũng run lên một cái, làm rơi miếng bánh. Cảnh Thượng quay lại nhìn sắc mặt Lục Thừa An, không có dấu hiệu sắp khóc. Cậu ta cũng không thể nào làm Lục Thừa An tức giận được. "Cậu dám lừa tôi! Hôm đó là cậu cố ý đi đến trước mặt đám trẻ kia, để tôi hiểu lầm các người là cùng một hội! Bằng không bổn thiếu gia đây không thể nào đánh nhầm người được!" Cảnh Từ rõ ràng chỉ nói "có lẽ là cố ý", không chắc chắn, nhưng Lục Thừa An lại khẳng định chắc nịch, đã "tuyên án" cho thiếu gia nhà họ Cảnh. Thiếu gia Cảnh quả nhiên giật mình, luống cuống cả lên: "Ai nói cho cậu?" "Ồ quao, cậu lừa tôi thật! Cậu xấu tính thật! Quá đáng!" Lục Thừa An nhảy khỏi ghế sô pha, chống nạnh, chỉ tay vào mặt Cảnh Thượng mà quở trách. "Tôi không phải..." Cảnh Thượng bị đánh đúng là do cố ý thật. Cậu đã quan sát Lục Thừa An rất lâu. Lục Thừa An không giống những người khác. Những đứa trẻ khác từ khi sinh ra đã được cha mẹ dặn dò rằng Cảnh Thượng là con trai độc nhất của Mục Hàn Vân và Cảnh Từ, thân phận tôn quý, được hết mực cưng chiều, nhất định phải giữ quan hệ tốt. Cảnh Thượng từ nhỏ đã quen với cảnh người khác nịnh trên khinh dưới, không có đứa trẻ nào thật sự dám chơi với cậu, dù có chơi cũng chỉ là lấy lòng mà thôi. Chỉ có Lục Thừa An là không chơi với cậu, cũng không muốn lấy lòng. Cậu ấy thường xuyên đánh nhau, nhưng lại không buồn vì những lời chế giễu, ngày nào cũng rất vui vẻ, luôn chạy nhảy và cười đùa trong sân. Cảnh Thượng đứng từ xa cũng có thể nghe thấy. Cảnh Thượng không biết Kỷ Mạc đã dặn dò Lục Thừa An điều gì, nhưng chắc chắn là khác với những phụ huynh khác. Lục Thừa An thấy cậu là chạy, sợ rằng chỉ cần nói một lời là sẽ dính vào mối quan hệ không thể cắt đứt. Càng không có được, lại càng muốn có. Trước đây Cảnh Thượng chỉ muốn đến nói chuyện với Lục Thừa An khi nhìn thấy cậu ấy, sau này ngay cả khi nghe thấy giọng nói của cậu ấy cũng bắt đầu mong nhớ. Mọi người đều ngưỡng mộ con trai Thượng tướng, nói cậu muốn gì được nấy, nhưng sự thật là Cảnh Thượng ngay cả một người bạn thật sự cũng không có được. Tệ hơn là, cậu ngay cả việc nói chuyện với Lục Thừa An cũng không làm được. Đứa trẻ được sinh ra bởi hai Alpha đỉnh cấp, ngoài việc di truyền gen đỉnh cấp, dường như còn di truyền cả 800 cái mưu kế của Mục Hàn Vân và Cảnh Từ trên chiến trường. Cụ thể là di truyền từ ai thì còn phải bàn lại, vì cả Cảnh Từ và Mục Hàn Vân đều không thừa nhận Cảnh Thượng di truyền từ mình, bởi vì "lắm mưu nhiều kế" không phải là lời hay. Giống như lúc Cảnh Thượng không có tiền đồ, cả hai đều thích đổ gen xấu cho đối phương. Còn nếu có tiền đồ, cả hai lại tranh nhau khen là gen tốt của mình. Vì vậy, Cảnh Thượng, người nóng lòng muốn tiếp cận Lục Thừa An, đã cố tình giả vờ ngây thơ đi về phía đám trẻ, cố tình đứng ở con đường mà Lục Thừa An chắc chắn sẽ đi qua và đứng gần cậu ấy nhất, cố tình bị đánh, cố tình khóc, và cố tình nói dối rằng nếu Lục Thừa An dám rời đi, Mục Hàn Vân sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. "Cậu lừa người! Cảnh Thượng, cậu đúng là đồ lừa đảo! Tôi không thèm chơi với cậu nữa!" Lục Thừa An hừ một tiếng. "Tôi không thèm làm kẻ tùy tùng của cậu! Tôi phải về nhà!" Miệng thì nói về nhà, nhưng chân cậu vẫn đứng yên không nhúc nhích, cứ thế chống nạnh, hất cằm lên, vênh váo nhìn Cảnh Thượng. Câu nói "không chơi nữa" đối với trẻ con mà nói chẳng khác nào tuyệt giao, Cảnh Thượng lập tức hoảng hốt: "Tôi không cố ý... Tôi không coi cậu là kẻ tùy tùng, tôi muốn làm bạn tốt với cậu mà..." Cảnh Thượng mếu máo, vành mắt ửng đỏ: "Lục Thừa An... cậu đừng đi mà." "Hừ." Lục Thừa An ngoảnh mặt đi. Sau khi biết được chân tướng, cậu lập tức trở nên "vô pháp vô thiên". Cậu bò lên ghế sô pha ngồi xuống, rồi cho một viên kẹo ngọt: "Tôi có đi hay không, đương nhiên là phải xem biểu hiện của cậu rồi~" Điền Tân vừa bước vào cửa đã chứng kiến một màn khiến ông hoài nghi nhân sinh. Chỉ thấy vị thiếu gia họ Cảnh từ nhỏ đã quen sai bảo người khác, nay lại bị một đứa trẻ khác sai khiến đến xoay như chong chóng, mà bản thân lại không một lời oán thán. Lục Thừa An nói: "Tôi khát rồi." "Ui~ tôi đói rồi." "A~ tôi chán quá." "A~ tôi buồn ngủ rồi." "A~ tôi lại khát rồi." "..." Cứ mỗi một câu, Cảnh Thượng lại cần mẫn chạy ngược chạy xuôi. Rót nước, lấy đồ ăn vặt, chơi cùng, lấy chăn... Điền Tân lặng lẽ đứng ở huyền quan quan sát nửa giờ. Cậu nhóc nhà họ Lục này đúng là lắm chuyện thật, nhưng Cảnh Thượng cũng thật sự không hề mất kiên nhẫn. Ông không hề thấy vui mừng, chỉ cảm thấy kinh hãi, nổi cả da gà. Thằng nhóc này còn nhỏ vậy mà đã biết huấn luyện chó rồi à? Điền Tân lấy máy liên lạc ra, gõ từng chữ, giọng điệu vô cùng "phạm thượng": 【Phu nhân, ngài có biết thiếu gia nhà mình đang ở ngoài làm chó con cho người ta không?】 Cảnh Từ:【Đoán được.】 Điền Tân:【...】 【Không quản sao ạ?】 Cảnh Từ:【Vậy cậu đi đuổi tiểu Lục về thử xem.】 Điền Tân:【... Thần không dám.】 Cảnh Từ:【Không dám là được rồi.】 【Tôi không hiểu Cảnh Thượng, chẳng lẽ còn không hiểu Mục Hàn Vân sao? Hai cha con nó cùng một tính nết. Ha.】 Điền Tân nghiêm mặt gõ chữ:【Phu nhân vất vả rồi.】 Ting. Không phải Cảnh Từ. Mục Hàn Vân:【Cậu với Cảnh Từ nói nhiều chuyện thế à? Rảnh quá đúng không.】 Điền Tân lập tức nhận sai:【Xin lỗi Thượng tướng. Tôi đang ở nhà trông trẻ, bây giờ không rảnh chút nào ạ.】 Chiều tối, Thượng tướng Mục và Cảnh Từ về nhà. Cảnh Thượng, người đã làm "nô lệ" cả ngày, lập tức lộ nguyên hình, lớn tiếng chất vấn: "Là ai đã nói cho Lục Thừa An biết con cố tình sắp đặt cậu ấy?!" Cảnh Từ nói: "Không có ai nói cả." Ông thậm chí còn giả vờ như mới biết chuyện: "Tiểu Cảnh, con kết bạn với tiểu Lục mà lại bắt đầu bằng việc lừa nó sao? Như vậy là không đúng đâu nhé." "Không phải, con..." Cảnh Thượng đỏ mặt, càng nói to hơn để che giấu. "Đó không phải là trọng điểm! Chắc chắn có người đã nói cho cậu ấy, ba ba, có phải là ba không?" "Sao có thể, đừng có vu oan cho người tốt. Ba trước nay luôn quang minh chính đại." Cảnh Từ thản nhiên nói. "Chắc chắn là cha của con rồi." Nghe thấy câu "quang minh chính đại", Mục Hàn Vân cười khẩy một tiếng. Sau đó nghe thấy mình bị đổ oan, ông cũng không hề ngạc nhiên: "Ồ, ta biết ngay mà." Cảnh Từ liếc xéo, mỉm cười, gằn từng chữ: "Không phải sao?" "Đúng vậy. Là ta." Mục Hàn Vân gật đầu thẳng thắn, chẳng thèm nổi giận vì bị uy h**p, chỉ chỉ vào trán Cảnh Thượng. "Là ta thì đã sao? Vốn dĩ là con lừa người ta trước. Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, cả người con đều giống ba của con, con có bao nhiêu tâm tư mà ta không biết à? Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã sâu như vậy, y hệt ba của con." Cảnh Từ: "Tiểu Cảnh, ba nghe nói hôm nay con ở nhà làm chó con cho người ta à. Ừm, giống cha của con thật đấy." Ông vỗ vỗ đầu Cảnh Thượng, khen ngợi: "Ông ấy làm chó là giỏi nhất, con rảnh rỗi thì cứ học hỏi thêm nhé." Mục Hàn Vân: "..." ...... Lục Thừa An vui vẻ về nhà, lao vào lòng Kỷ Mạc, nói: "Ba ba, con nhớ ba quá~ Ba ba, con yêu ba nhất~" Kỷ Mạc biết Lục Thừa An không nghe lời, hôm nay chắc chắn lại đi chơi với Cảnh Thượng, nhưng không biết cậu đã đến nhà họ Mục. Thấy quần áo con trai sạch sẽ, ông rất hài lòng, ôm Lục Thừa An lắc lư: "Ba ba cũng yêu con lắm, bảo bối ngoan." "Ba ba." "Ơi?" "Con muốn nuôi một con chó con ạ." "Nuôi chó làm gì chứ. Nuôi một mình con đã đủ ồn ào rồi, ba không có nhiều tình thương để chia cho sinh vật khác đâu, như vậy không công bằng với nó. Ba yêu con là đủ rồi." Kỷ Mạc với tay lấy cốc nước. "Đem nó về nhà phải lo cho nó ăn, cho nó mặc, còn phải lo cho nó đi vệ sinh, phiền phức lắm. Lại còn phải đặt tên cho nó nữa..." Lục Thừa An chỉ cười hì hì: "Không cần đặt tên đâu ạ, nó có tên rồi." "Hửm?" Kỷ Mạc uống nước. "Tên gì?" "Cảnh Thượng." "Phụt-!!!!!!" Kỷ Mạc đồng tử chấn động, ho sặc sụa.
Cuối cùng Cảnh Từ vẫn phải quay lại.
Lục Thừa An khóc đến đáng thương, vừa khóc vừa cầu xin Cảnh Thượng:
"Thiếu gia, tớ không cố ý... Tớ không cố ý đâm vào chú ấy đâu. Cậu bảo ngài ấy đừng ăn thịt tớ... nấc, như vậy ba ba của tớ, nấc! Ba ba của tớ sẽ buồn lắm... oa oa hu hu hu... Tớ nhớ ba ba, tớ muốn về nhà... Tớ muốn về nhà..."
Cậu cứ nói một câu lại nấc một tiếng, rúc trong lòng Cảnh Thượng, đôi vai nhỏ run lên từng chặp, dường như sắp khóc đến ngất đi. Ai thấy cũng phải đau lòng.
Cảnh Thượng chưa từng dỗ trẻ con bao giờ, bản thân cũng ít khi khóc nên không cần ai dỗ, trong đầu hoàn toàn không có kiến thức về phương diện này.
Cậu luống cuống tay chân, vụng về vỗ bồm bộp lên lưng Lục Thừa An: "Đừng khóc, đừng khóc nữa Lục Thừa An, đừng khóc mà."
Không biết có phải do dùng sức quá mạnh không, bàn tay 6 tuổi tuy nhỏ nhưng vỗ lên lưng Lục Thừa An lại kêu bôm bốp.
Tiếng khóc của Lục Thừa An chẳng những không giảm mà còn to hơn, trông càng thêm đáng thương.
Đúng lúc này, Cảnh Từ vội vàng quay lại đón lấy Lục Thừa An, ôm cả hai đứa trẻ vào lòng, vỗ vỗ lưng Cảnh Thượng rồi lại xoa đầu Lục Thừa An.
Ông ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dỗ dành, không quên liếc xéo Mục Hàn Vân cũng đang đi tới.
Mục Hàn Vân hậm hực nhìn đi chỗ khác.
Đây là lần đầu tiên Lục Thừa An đến nhà họ Mục.
Hai hôm trước Cảnh Thượng có mời cậu đến chơi, nhưng Lục Thừa An nhớ lời ba dặn rằng người nhà Thượng tướng Mục không dễ chọc, nên chỉ đồng ý làm kẻ tùy tùng của Cảnh Thượng ở bên ngoài.
Hôm nay bị xách đến đây, Lục Thừa An chỉ biết khóc lóc đòi về.
Cảnh Từ phải dỗ dành, liên tục đảm bảo rằng chú Mục tuy trông hung dữ nhưng là người tốt, sẽ không "ăn thịt" con đâu.
Sau khi cảm xúc đã ổn định hơn, Lục Thừa An nép trên vai Cảnh Từ, lén liếc nhìn Mục Hàn Vân đang đứng bên cạnh, chưa kịp nhìn rõ đã vội rụt mặt lại, không dám nhắc đến chuyện về nhà nữa.
Nhà họ Mục vừa to vừa đẹp.
Đôi mắt Lục Thừa An hơi sưng đỏ, hai tay đặt trước người, rụt rè ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chân lơ lửng không chạm đất.
Cậu bé ngồi thẳng tắp, nép sát vào Cảnh Thượng để có cảm giác an toàn. Vì đối diện là Mục Hàn Vân nên cậu không dám nói chuyện, mắt cũng không dám nhìn láo liên, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.
Mũi giày trái chạm vào mũi giày phải, mũi giày phải lại chạm vào mũi giày trái, giống như hai người bạn thân đang trêu đùa nhau.
Cảnh Thượng thấy cậu tự chơi một mình không biết chán, liền học theo, dùng chân mình chạm vào chân cậu.
Có người chơi cùng, mắt Lục Thừa An sáng lên, lập tức "chiến" lại.
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Hai phút sau, Lục Thừa An đã quên mất vì sao mình khóc, một lòng muốn đánh bại Cảnh Thượng.
Cậu chơi ăn gian, không dùng mũi giày nữa mà nhấc cả chân lên, giẫm lên chân Cảnh Thượng. Cảnh Thượng không có khả năng phản kích.
Sau khi chắc chắn đã đánh bại Cảnh Thượng, Lục Thừa An vui vẻ cười phá lên. Nhưng tiếng cười vừa thoát ra, cậu đã giật mình rụt cổ lại, nhớ ra đây là nhà của Thượng tướng Mục.
Mà chính ngài Thượng tướng đang vừa hứng thú vừa cạn lời nhìn con trai mình "thất thủ", không tiếng động mà cười lạnh.
Mấy trò vặt vãnh mà chơi cũng thạo phết.
Ông còn nhận xét với Cảnh Từ: "Con trai của em đúng là không có tiền đồ."
"Ồ, lúc không có tiền đồ thì là con trai của tôi, lúc có tiền đồ thì là con trai của anh." Nghe những lời này quá nhiều lần, Cảnh Từ vừa bưng đĩa bánh ngọt đến vừa đáp lại.
Ông đặt đĩa bánh xuống, bảo Lục Thừa An đừng sợ, muốn gì cứ nói, sau đó tiện tay vớ lấy một chiếc gối ôm ném thẳng vào mặt Mục Hàn Vân.
Mục Hàn Vân không né, nhanh tay bắt lấy chiếc gối, gương mặt vốn lạnh lùng thường ngày lúc này ở nhà trông lại có chút... ngố.
Sau khi bày bánh ngọt và đồ ăn vặt ra bàn, Mục Hàn Vân và Cảnh Từ liền rời đi. Họ có việc phải làm, Cảnh Từ nói lát nữa chú Điền sẽ qua chăm sóc hai đứa, dặn chúng tốt nhất đừng chạy lung tung.
Lục Thừa An tò mò nhìn theo Cảnh Từ. Bóng dáng chú Cảnh biến mất sau huyền quan, cậu bé vẫn nhớ lúc nãy sau khi dỗ mình xong, lúc ôm cậu vào phòng khách, chú ấy đã thì thầm bên tai cậu.
"Tiểu Lục, tiểu Cảnh có bắt nạt con không?"
Âm lượng này không biết Mục Hàn Vân có nghe thấy không, nhưng Cảnh Thượng chắc chắn không nghe thấy. Cậu ta còn quá lùn.
Lục Thừa An lúc đó vẫn còn buồn, không trả lời, chỉ lắc đầu.
Mái tóc mềm mại cọ vào cằm Cảnh Từ, ông khẽ cười, nói nhỏ hơn nữa: "Tiểu Cảnh rất muốn kết bạn với con. Việc con vô tình đánh trúng nó, chú nghĩ có lẽ là nó cố ý. Con không cần phải áy náy, cũng đừng bị nó dọa. Nó chỉ là không biết kết bạn như thế nào, cách làm không được đúng đắn cho lắm."
"Nhưng nếu nó đối xử không tốt với con, con cũng có thể bắt nạt lại nó. Chú và chú Mục sẽ không nói gì đâu. Tiểu Cảnh cũng không khác gì những đứa trẻ khác, hy vọng con có thể chơi vui vẻ với nó."
Lục Thừa An lúc đó hiểu lơ mơ. Bây giờ, khi Cảnh Từ và Mục Hàn Vân đã đi rồi, những chuyện không rõ ràng dường như đã có lời giải đáp.
"Cảnh Thượng!" Cậu hét to.
Cảnh Thượng vốn đã quen nghe Lục Thừa An gọi mình là "thiếu gia", đột nhiên bị gọi thẳng tên liền ngớ người ra. Bàn tay đang vươn ra lấy bánh ngọt cũng run lên một cái, làm rơi miếng bánh.
Cảnh Thượng quay lại nhìn sắc mặt Lục Thừa An, không có dấu hiệu sắp khóc. Cậu ta cũng không thể nào làm Lục Thừa An tức giận được.
"Cậu dám lừa tôi! Hôm đó là cậu cố ý đi đến trước mặt đám trẻ kia, để tôi hiểu lầm các người là cùng một hội! Bằng không bổn thiếu gia đây không thể nào đánh nhầm người được!"
Cảnh Từ rõ ràng chỉ nói "có lẽ là cố ý", không chắc chắn, nhưng Lục Thừa An lại khẳng định chắc nịch, đã "tuyên án" cho thiếu gia nhà họ Cảnh.
Thiếu gia Cảnh quả nhiên giật mình, luống cuống cả lên: "Ai nói cho cậu?"
"Ồ quao, cậu lừa tôi thật! Cậu xấu tính thật! Quá đáng!" Lục Thừa An nhảy khỏi ghế sô pha, chống nạnh, chỉ tay vào mặt Cảnh Thượng mà quở trách.
"Tôi không phải..."
Cảnh Thượng bị đánh đúng là do cố ý thật.
Cậu đã quan sát Lục Thừa An rất lâu. Lục Thừa An không giống những người khác.
Những đứa trẻ khác từ khi sinh ra đã được cha mẹ dặn dò rằng Cảnh Thượng là con trai độc nhất của Mục Hàn Vân và Cảnh Từ, thân phận tôn quý, được hết mực cưng chiều, nhất định phải giữ quan hệ tốt.
Cảnh Thượng từ nhỏ đã quen với cảnh người khác nịnh trên khinh dưới, không có đứa trẻ nào thật sự dám chơi với cậu, dù có chơi cũng chỉ là lấy lòng mà thôi.
Chỉ có Lục Thừa An là không chơi với cậu, cũng không muốn lấy lòng. Cậu ấy thường xuyên đánh nhau, nhưng lại không buồn vì những lời chế giễu, ngày nào cũng rất vui vẻ, luôn chạy nhảy và cười đùa trong sân.
Cảnh Thượng đứng từ xa cũng có thể nghe thấy.
Cảnh Thượng không biết Kỷ Mạc đã dặn dò Lục Thừa An điều gì, nhưng chắc chắn là khác với những phụ huynh khác.
Lục Thừa An thấy cậu là chạy, sợ rằng chỉ cần nói một lời là sẽ dính vào mối quan hệ không thể cắt đứt.
Càng không có được, lại càng muốn có.
Trước đây Cảnh Thượng chỉ muốn đến nói chuyện với Lục Thừa An khi nhìn thấy cậu ấy, sau này ngay cả khi nghe thấy giọng nói của cậu ấy cũng bắt đầu mong nhớ.
Mọi người đều ngưỡng mộ con trai Thượng tướng, nói cậu muốn gì được nấy, nhưng sự thật là Cảnh Thượng ngay cả một người bạn thật sự cũng không có được.
Tệ hơn là, cậu ngay cả việc nói chuyện với Lục Thừa An cũng không làm được.
Đứa trẻ được sinh ra bởi hai Alpha đỉnh cấp, ngoài việc di truyền gen đỉnh cấp, dường như còn di truyền cả 800 cái mưu kế của Mục Hàn Vân và Cảnh Từ trên chiến trường.
Cụ thể là di truyền từ ai thì còn phải bàn lại, vì cả Cảnh Từ và Mục Hàn Vân đều không thừa nhận Cảnh Thượng di truyền từ mình, bởi vì "lắm mưu nhiều kế" không phải là lời hay.
Giống như lúc Cảnh Thượng không có tiền đồ, cả hai đều thích đổ gen xấu cho đối phương. Còn nếu có tiền đồ, cả hai lại tranh nhau khen là gen tốt của mình.
Vì vậy, Cảnh Thượng, người nóng lòng muốn tiếp cận Lục Thừa An, đã cố tình giả vờ ngây thơ đi về phía đám trẻ, cố tình đứng ở con đường mà Lục Thừa An chắc chắn sẽ đi qua và đứng gần cậu ấy nhất, cố tình bị đánh, cố tình khóc, và cố tình nói dối rằng nếu Lục Thừa An dám rời đi, Mục Hàn Vân sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Cậu lừa người! Cảnh Thượng, cậu đúng là đồ lừa đảo! Tôi không thèm chơi với cậu nữa!" Lục Thừa An hừ một tiếng.
"Tôi không thèm làm kẻ tùy tùng của cậu! Tôi phải về nhà!"
Miệng thì nói về nhà, nhưng chân cậu vẫn đứng yên không nhúc nhích, cứ thế chống nạnh, hất cằm lên, vênh váo nhìn Cảnh Thượng.
Câu nói "không chơi nữa" đối với trẻ con mà nói chẳng khác nào tuyệt giao, Cảnh Thượng lập tức hoảng hốt: "Tôi không cố ý... Tôi không coi cậu là kẻ tùy tùng, tôi muốn làm bạn tốt với cậu mà..."
Cảnh Thượng mếu máo, vành mắt ửng đỏ: "Lục Thừa An... cậu đừng đi mà."
"Hừ."
Lục Thừa An ngoảnh mặt đi. Sau khi biết được chân tướng, cậu lập tức trở nên "vô pháp vô thiên". Cậu bò lên ghế sô pha ngồi xuống, rồi cho một viên kẹo ngọt:
"Tôi có đi hay không, đương nhiên là phải xem biểu hiện của cậu rồi~"
Điền Tân vừa bước vào cửa đã chứng kiến một màn khiến ông hoài nghi nhân sinh.
Chỉ thấy vị thiếu gia họ Cảnh từ nhỏ đã quen sai bảo người khác, nay lại bị một đứa trẻ khác sai khiến đến xoay như chong chóng, mà bản thân lại không một lời oán thán.
Lục Thừa An nói: "Tôi khát rồi."
"Ui~ tôi đói rồi."
"A~ tôi chán quá."
"A~ tôi buồn ngủ rồi."
"A~ tôi lại khát rồi."
"..."
Cứ mỗi một câu, Cảnh Thượng lại cần mẫn chạy ngược chạy xuôi. Rót nước, lấy đồ ăn vặt, chơi cùng, lấy chăn...
Điền Tân lặng lẽ đứng ở huyền quan quan sát nửa giờ. Cậu nhóc nhà họ Lục này đúng là lắm chuyện thật, nhưng Cảnh Thượng cũng thật sự không hề mất kiên nhẫn.
Ông không hề thấy vui mừng, chỉ cảm thấy kinh hãi, nổi cả da gà.
Thằng nhóc này còn nhỏ vậy mà đã biết huấn luyện chó rồi à?
Điền Tân lấy máy liên lạc ra, gõ từng chữ, giọng điệu vô cùng "phạm thượng":
【Phu nhân, ngài có biết thiếu gia nhà mình đang ở ngoài làm chó con cho người ta không?】
Cảnh Từ:【Đoán được.】
Điền Tân:【...】
【Không quản sao ạ?】
Cảnh Từ:【Vậy cậu đi đuổi tiểu Lục về thử xem.】
Điền Tân:【... Thần không dám.】
Cảnh Từ:【Không dám là được rồi.】
【Tôi không hiểu Cảnh Thượng, chẳng lẽ còn không hiểu Mục Hàn Vân sao? Hai cha con nó cùng một tính nết. Ha.】
Điền Tân nghiêm mặt gõ chữ:【Phu nhân vất vả rồi.】
Ting.
Không phải Cảnh Từ.
Mục Hàn Vân:【Cậu với Cảnh Từ nói nhiều chuyện thế à? Rảnh quá đúng không.】
Điền Tân lập tức nhận sai:【Xin lỗi Thượng tướng. Tôi đang ở nhà trông trẻ, bây giờ không rảnh chút nào ạ.】
Chiều tối, Thượng tướng Mục và Cảnh Từ về nhà.
Cảnh Thượng, người đã làm "nô lệ" cả ngày, lập tức lộ nguyên hình, lớn tiếng chất vấn:
"Là ai đã nói cho Lục Thừa An biết con cố tình sắp đặt cậu ấy?!"
Cảnh Từ nói: "Không có ai nói cả."
Ông thậm chí còn giả vờ như mới biết chuyện: "Tiểu Cảnh, con kết bạn với tiểu Lục mà lại bắt đầu bằng việc lừa nó sao? Như vậy là không đúng đâu nhé."
"Không phải, con..." Cảnh Thượng đỏ mặt, càng nói to hơn để che giấu.
"Đó không phải là trọng điểm! Chắc chắn có người đã nói cho cậu ấy, ba ba, có phải là ba không?"
"Sao có thể, đừng có vu oan cho người tốt. Ba trước nay luôn quang minh chính đại." Cảnh Từ thản nhiên nói.
"Chắc chắn là cha của con rồi."
Nghe thấy câu "quang minh chính đại", Mục Hàn Vân cười khẩy một tiếng.
Sau đó nghe thấy mình bị đổ oan, ông cũng không hề ngạc nhiên: "Ồ, ta biết ngay mà."
Cảnh Từ liếc xéo, mỉm cười, gằn từng chữ: "Không phải sao?"
"Đúng vậy. Là ta."
Mục Hàn Vân gật đầu thẳng thắn, chẳng thèm nổi giận vì bị uy h**p, chỉ chỉ vào trán Cảnh Thượng.
"Là ta thì đã sao? Vốn dĩ là con lừa người ta trước. Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, cả người con đều giống ba của con, con có bao nhiêu tâm tư mà ta không biết à? Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã sâu như vậy, y hệt ba của con."
Cảnh Từ: "Tiểu Cảnh, ba nghe nói hôm nay con ở nhà làm chó con cho người ta à. Ừm, giống cha của con thật đấy."
Ông vỗ vỗ đầu Cảnh Thượng, khen ngợi: "Ông ấy làm chó là giỏi nhất, con rảnh rỗi thì cứ học hỏi thêm nhé."
Mục Hàn Vân: "..."
......
Lục Thừa An vui vẻ về nhà, lao vào lòng Kỷ Mạc, nói: "Ba ba, con nhớ ba quá~ Ba ba, con yêu ba nhất~"
Kỷ Mạc biết Lục Thừa An không nghe lời, hôm nay chắc chắn lại đi chơi với Cảnh Thượng, nhưng không biết cậu đã đến nhà họ Mục.
Thấy quần áo con trai sạch sẽ, ông rất hài lòng, ôm Lục Thừa An lắc lư: "Ba ba cũng yêu con lắm, bảo bối ngoan."
"Ba ba."
"Ơi?"
"Con muốn nuôi một con chó con ạ."
"Nuôi chó làm gì chứ. Nuôi một mình con đã đủ ồn ào rồi, ba không có nhiều tình thương để chia cho sinh vật khác đâu, như vậy không công bằng với nó. Ba yêu con là đủ rồi." Kỷ Mạc với tay lấy cốc nước.
"Đem nó về nhà phải lo cho nó ăn, cho nó mặc, còn phải lo cho nó đi vệ sinh, phiền phức lắm. Lại còn phải đặt tên cho nó nữa..."
Lục Thừa An chỉ cười hì hì: "Không cần đặt tên đâu ạ, nó có tên rồi."
"Hửm?" Kỷ Mạc uống nước. "Tên gì?"
"Cảnh Thượng."
"Phụt-!!!!!!" Kỷ Mạc đồng tử chấn động, ho sặc sụa.
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Cuối cùng Cảnh Từ vẫn phải quay lại. Lục Thừa An khóc đến đáng thương, vừa khóc vừa cầu xin Cảnh Thượng: "Thiếu gia, tớ không cố ý... Tớ không cố ý đâm vào chú ấy đâu. Cậu bảo ngài ấy đừng ăn thịt tớ... nấc, như vậy ba ba của tớ, nấc! Ba ba của tớ sẽ buồn lắm... oa oa hu hu hu... Tớ nhớ ba ba, tớ muốn về nhà... Tớ muốn về nhà..." Cậu cứ nói một câu lại nấc một tiếng, rúc trong lòng Cảnh Thượng, đôi vai nhỏ run lên từng chặp, dường như sắp khóc đến ngất đi. Ai thấy cũng phải đau lòng. Cảnh Thượng chưa từng dỗ trẻ con bao giờ, bản thân cũng ít khi khóc nên không cần ai dỗ, trong đầu hoàn toàn không có kiến thức về phương diện này. Cậu luống cuống tay chân, vụng về vỗ bồm bộp lên lưng Lục Thừa An: "Đừng khóc, đừng khóc nữa Lục Thừa An, đừng khóc mà." Không biết có phải do dùng sức quá mạnh không, bàn tay 6 tuổi tuy nhỏ nhưng vỗ lên lưng Lục Thừa An lại kêu bôm bốp. Tiếng khóc của Lục Thừa An chẳng những không giảm mà còn to hơn, trông càng thêm đáng thương. Đúng lúc này, Cảnh Từ vội vàng quay lại đón lấy Lục Thừa An, ôm cả hai đứa trẻ vào lòng, vỗ vỗ lưng Cảnh Thượng rồi lại xoa đầu Lục Thừa An. Ông ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dỗ dành, không quên liếc xéo Mục Hàn Vân cũng đang đi tới. Mục Hàn Vân hậm hực nhìn đi chỗ khác. Đây là lần đầu tiên Lục Thừa An đến nhà họ Mục. Hai hôm trước Cảnh Thượng có mời cậu đến chơi, nhưng Lục Thừa An nhớ lời ba dặn rằng người nhà Thượng tướng Mục không dễ chọc, nên chỉ đồng ý làm kẻ tùy tùng của Cảnh Thượng ở bên ngoài. Hôm nay bị xách đến đây, Lục Thừa An chỉ biết khóc lóc đòi về. Cảnh Từ phải dỗ dành, liên tục đảm bảo rằng chú Mục tuy trông hung dữ nhưng là người tốt, sẽ không "ăn thịt" con đâu. Sau khi cảm xúc đã ổn định hơn, Lục Thừa An nép trên vai Cảnh Từ, lén liếc nhìn Mục Hàn Vân đang đứng bên cạnh, chưa kịp nhìn rõ đã vội rụt mặt lại, không dám nhắc đến chuyện về nhà nữa. Nhà họ Mục vừa to vừa đẹp. Đôi mắt Lục Thừa An hơi sưng đỏ, hai tay đặt trước người, rụt rè ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chân lơ lửng không chạm đất. Cậu bé ngồi thẳng tắp, nép sát vào Cảnh Thượng để có cảm giác an toàn. Vì đối diện là Mục Hàn Vân nên cậu không dám nói chuyện, mắt cũng không dám nhìn láo liên, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Mũi giày trái chạm vào mũi giày phải, mũi giày phải lại chạm vào mũi giày trái, giống như hai người bạn thân đang trêu đùa nhau. Cảnh Thượng thấy cậu tự chơi một mình không biết chán, liền học theo, dùng chân mình chạm vào chân cậu. Có người chơi cùng, mắt Lục Thừa An sáng lên, lập tức "chiến" lại. Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh. Hai phút sau, Lục Thừa An đã quên mất vì sao mình khóc, một lòng muốn đánh bại Cảnh Thượng. Cậu chơi ăn gian, không dùng mũi giày nữa mà nhấc cả chân lên, giẫm lên chân Cảnh Thượng. Cảnh Thượng không có khả năng phản kích. Sau khi chắc chắn đã đánh bại Cảnh Thượng, Lục Thừa An vui vẻ cười phá lên. Nhưng tiếng cười vừa thoát ra, cậu đã giật mình rụt cổ lại, nhớ ra đây là nhà của Thượng tướng Mục. Mà chính ngài Thượng tướng đang vừa hứng thú vừa cạn lời nhìn con trai mình "thất thủ", không tiếng động mà cười lạnh. Mấy trò vặt vãnh mà chơi cũng thạo phết. Ông còn nhận xét với Cảnh Từ: "Con trai của em đúng là không có tiền đồ." "Ồ, lúc không có tiền đồ thì là con trai của tôi, lúc có tiền đồ thì là con trai của anh." Nghe những lời này quá nhiều lần, Cảnh Từ vừa bưng đĩa bánh ngọt đến vừa đáp lại. Ông đặt đĩa bánh xuống, bảo Lục Thừa An đừng sợ, muốn gì cứ nói, sau đó tiện tay vớ lấy một chiếc gối ôm ném thẳng vào mặt Mục Hàn Vân. Mục Hàn Vân không né, nhanh tay bắt lấy chiếc gối, gương mặt vốn lạnh lùng thường ngày lúc này ở nhà trông lại có chút... ngố. Sau khi bày bánh ngọt và đồ ăn vặt ra bàn, Mục Hàn Vân và Cảnh Từ liền rời đi. Họ có việc phải làm, Cảnh Từ nói lát nữa chú Điền sẽ qua chăm sóc hai đứa, dặn chúng tốt nhất đừng chạy lung tung. Lục Thừa An tò mò nhìn theo Cảnh Từ. Bóng dáng chú Cảnh biến mất sau huyền quan, cậu bé vẫn nhớ lúc nãy sau khi dỗ mình xong, lúc ôm cậu vào phòng khách, chú ấy đã thì thầm bên tai cậu. "Tiểu Lục, tiểu Cảnh có bắt nạt con không?" Âm lượng này không biết Mục Hàn Vân có nghe thấy không, nhưng Cảnh Thượng chắc chắn không nghe thấy. Cậu ta còn quá lùn. Lục Thừa An lúc đó vẫn còn buồn, không trả lời, chỉ lắc đầu. Mái tóc mềm mại cọ vào cằm Cảnh Từ, ông khẽ cười, nói nhỏ hơn nữa: "Tiểu Cảnh rất muốn kết bạn với con. Việc con vô tình đánh trúng nó, chú nghĩ có lẽ là nó cố ý. Con không cần phải áy náy, cũng đừng bị nó dọa. Nó chỉ là không biết kết bạn như thế nào, cách làm không được đúng đắn cho lắm." "Nhưng nếu nó đối xử không tốt với con, con cũng có thể bắt nạt lại nó. Chú và chú Mục sẽ không nói gì đâu. Tiểu Cảnh cũng không khác gì những đứa trẻ khác, hy vọng con có thể chơi vui vẻ với nó." Lục Thừa An lúc đó hiểu lơ mơ. Bây giờ, khi Cảnh Từ và Mục Hàn Vân đã đi rồi, những chuyện không rõ ràng dường như đã có lời giải đáp. "Cảnh Thượng!" Cậu hét to. Cảnh Thượng vốn đã quen nghe Lục Thừa An gọi mình là "thiếu gia", đột nhiên bị gọi thẳng tên liền ngớ người ra. Bàn tay đang vươn ra lấy bánh ngọt cũng run lên một cái, làm rơi miếng bánh. Cảnh Thượng quay lại nhìn sắc mặt Lục Thừa An, không có dấu hiệu sắp khóc. Cậu ta cũng không thể nào làm Lục Thừa An tức giận được. "Cậu dám lừa tôi! Hôm đó là cậu cố ý đi đến trước mặt đám trẻ kia, để tôi hiểu lầm các người là cùng một hội! Bằng không bổn thiếu gia đây không thể nào đánh nhầm người được!" Cảnh Từ rõ ràng chỉ nói "có lẽ là cố ý", không chắc chắn, nhưng Lục Thừa An lại khẳng định chắc nịch, đã "tuyên án" cho thiếu gia nhà họ Cảnh. Thiếu gia Cảnh quả nhiên giật mình, luống cuống cả lên: "Ai nói cho cậu?" "Ồ quao, cậu lừa tôi thật! Cậu xấu tính thật! Quá đáng!" Lục Thừa An nhảy khỏi ghế sô pha, chống nạnh, chỉ tay vào mặt Cảnh Thượng mà quở trách. "Tôi không phải..." Cảnh Thượng bị đánh đúng là do cố ý thật. Cậu đã quan sát Lục Thừa An rất lâu. Lục Thừa An không giống những người khác. Những đứa trẻ khác từ khi sinh ra đã được cha mẹ dặn dò rằng Cảnh Thượng là con trai độc nhất của Mục Hàn Vân và Cảnh Từ, thân phận tôn quý, được hết mực cưng chiều, nhất định phải giữ quan hệ tốt. Cảnh Thượng từ nhỏ đã quen với cảnh người khác nịnh trên khinh dưới, không có đứa trẻ nào thật sự dám chơi với cậu, dù có chơi cũng chỉ là lấy lòng mà thôi. Chỉ có Lục Thừa An là không chơi với cậu, cũng không muốn lấy lòng. Cậu ấy thường xuyên đánh nhau, nhưng lại không buồn vì những lời chế giễu, ngày nào cũng rất vui vẻ, luôn chạy nhảy và cười đùa trong sân. Cảnh Thượng đứng từ xa cũng có thể nghe thấy. Cảnh Thượng không biết Kỷ Mạc đã dặn dò Lục Thừa An điều gì, nhưng chắc chắn là khác với những phụ huynh khác. Lục Thừa An thấy cậu là chạy, sợ rằng chỉ cần nói một lời là sẽ dính vào mối quan hệ không thể cắt đứt. Càng không có được, lại càng muốn có. Trước đây Cảnh Thượng chỉ muốn đến nói chuyện với Lục Thừa An khi nhìn thấy cậu ấy, sau này ngay cả khi nghe thấy giọng nói của cậu ấy cũng bắt đầu mong nhớ. Mọi người đều ngưỡng mộ con trai Thượng tướng, nói cậu muốn gì được nấy, nhưng sự thật là Cảnh Thượng ngay cả một người bạn thật sự cũng không có được. Tệ hơn là, cậu ngay cả việc nói chuyện với Lục Thừa An cũng không làm được. Đứa trẻ được sinh ra bởi hai Alpha đỉnh cấp, ngoài việc di truyền gen đỉnh cấp, dường như còn di truyền cả 800 cái mưu kế của Mục Hàn Vân và Cảnh Từ trên chiến trường. Cụ thể là di truyền từ ai thì còn phải bàn lại, vì cả Cảnh Từ và Mục Hàn Vân đều không thừa nhận Cảnh Thượng di truyền từ mình, bởi vì "lắm mưu nhiều kế" không phải là lời hay. Giống như lúc Cảnh Thượng không có tiền đồ, cả hai đều thích đổ gen xấu cho đối phương. Còn nếu có tiền đồ, cả hai lại tranh nhau khen là gen tốt của mình. Vì vậy, Cảnh Thượng, người nóng lòng muốn tiếp cận Lục Thừa An, đã cố tình giả vờ ngây thơ đi về phía đám trẻ, cố tình đứng ở con đường mà Lục Thừa An chắc chắn sẽ đi qua và đứng gần cậu ấy nhất, cố tình bị đánh, cố tình khóc, và cố tình nói dối rằng nếu Lục Thừa An dám rời đi, Mục Hàn Vân sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. "Cậu lừa người! Cảnh Thượng, cậu đúng là đồ lừa đảo! Tôi không thèm chơi với cậu nữa!" Lục Thừa An hừ một tiếng. "Tôi không thèm làm kẻ tùy tùng của cậu! Tôi phải về nhà!" Miệng thì nói về nhà, nhưng chân cậu vẫn đứng yên không nhúc nhích, cứ thế chống nạnh, hất cằm lên, vênh váo nhìn Cảnh Thượng. Câu nói "không chơi nữa" đối với trẻ con mà nói chẳng khác nào tuyệt giao, Cảnh Thượng lập tức hoảng hốt: "Tôi không cố ý... Tôi không coi cậu là kẻ tùy tùng, tôi muốn làm bạn tốt với cậu mà..." Cảnh Thượng mếu máo, vành mắt ửng đỏ: "Lục Thừa An... cậu đừng đi mà." "Hừ." Lục Thừa An ngoảnh mặt đi. Sau khi biết được chân tướng, cậu lập tức trở nên "vô pháp vô thiên". Cậu bò lên ghế sô pha ngồi xuống, rồi cho một viên kẹo ngọt: "Tôi có đi hay không, đương nhiên là phải xem biểu hiện của cậu rồi~" Điền Tân vừa bước vào cửa đã chứng kiến một màn khiến ông hoài nghi nhân sinh. Chỉ thấy vị thiếu gia họ Cảnh từ nhỏ đã quen sai bảo người khác, nay lại bị một đứa trẻ khác sai khiến đến xoay như chong chóng, mà bản thân lại không một lời oán thán. Lục Thừa An nói: "Tôi khát rồi." "Ui~ tôi đói rồi." "A~ tôi chán quá." "A~ tôi buồn ngủ rồi." "A~ tôi lại khát rồi." "..." Cứ mỗi một câu, Cảnh Thượng lại cần mẫn chạy ngược chạy xuôi. Rót nước, lấy đồ ăn vặt, chơi cùng, lấy chăn... Điền Tân lặng lẽ đứng ở huyền quan quan sát nửa giờ. Cậu nhóc nhà họ Lục này đúng là lắm chuyện thật, nhưng Cảnh Thượng cũng thật sự không hề mất kiên nhẫn. Ông không hề thấy vui mừng, chỉ cảm thấy kinh hãi, nổi cả da gà. Thằng nhóc này còn nhỏ vậy mà đã biết huấn luyện chó rồi à? Điền Tân lấy máy liên lạc ra, gõ từng chữ, giọng điệu vô cùng "phạm thượng": 【Phu nhân, ngài có biết thiếu gia nhà mình đang ở ngoài làm chó con cho người ta không?】 Cảnh Từ:【Đoán được.】 Điền Tân:【...】 【Không quản sao ạ?】 Cảnh Từ:【Vậy cậu đi đuổi tiểu Lục về thử xem.】 Điền Tân:【... Thần không dám.】 Cảnh Từ:【Không dám là được rồi.】 【Tôi không hiểu Cảnh Thượng, chẳng lẽ còn không hiểu Mục Hàn Vân sao? Hai cha con nó cùng một tính nết. Ha.】 Điền Tân nghiêm mặt gõ chữ:【Phu nhân vất vả rồi.】 Ting. Không phải Cảnh Từ. Mục Hàn Vân:【Cậu với Cảnh Từ nói nhiều chuyện thế à? Rảnh quá đúng không.】 Điền Tân lập tức nhận sai:【Xin lỗi Thượng tướng. Tôi đang ở nhà trông trẻ, bây giờ không rảnh chút nào ạ.】 Chiều tối, Thượng tướng Mục và Cảnh Từ về nhà. Cảnh Thượng, người đã làm "nô lệ" cả ngày, lập tức lộ nguyên hình, lớn tiếng chất vấn: "Là ai đã nói cho Lục Thừa An biết con cố tình sắp đặt cậu ấy?!" Cảnh Từ nói: "Không có ai nói cả." Ông thậm chí còn giả vờ như mới biết chuyện: "Tiểu Cảnh, con kết bạn với tiểu Lục mà lại bắt đầu bằng việc lừa nó sao? Như vậy là không đúng đâu nhé." "Không phải, con..." Cảnh Thượng đỏ mặt, càng nói to hơn để che giấu. "Đó không phải là trọng điểm! Chắc chắn có người đã nói cho cậu ấy, ba ba, có phải là ba không?" "Sao có thể, đừng có vu oan cho người tốt. Ba trước nay luôn quang minh chính đại." Cảnh Từ thản nhiên nói. "Chắc chắn là cha của con rồi." Nghe thấy câu "quang minh chính đại", Mục Hàn Vân cười khẩy một tiếng. Sau đó nghe thấy mình bị đổ oan, ông cũng không hề ngạc nhiên: "Ồ, ta biết ngay mà." Cảnh Từ liếc xéo, mỉm cười, gằn từng chữ: "Không phải sao?" "Đúng vậy. Là ta." Mục Hàn Vân gật đầu thẳng thắn, chẳng thèm nổi giận vì bị uy h**p, chỉ chỉ vào trán Cảnh Thượng. "Là ta thì đã sao? Vốn dĩ là con lừa người ta trước. Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, cả người con đều giống ba của con, con có bao nhiêu tâm tư mà ta không biết à? Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã sâu như vậy, y hệt ba của con." Cảnh Từ: "Tiểu Cảnh, ba nghe nói hôm nay con ở nhà làm chó con cho người ta à. Ừm, giống cha của con thật đấy." Ông vỗ vỗ đầu Cảnh Thượng, khen ngợi: "Ông ấy làm chó là giỏi nhất, con rảnh rỗi thì cứ học hỏi thêm nhé." Mục Hàn Vân: "..." ...... Lục Thừa An vui vẻ về nhà, lao vào lòng Kỷ Mạc, nói: "Ba ba, con nhớ ba quá~ Ba ba, con yêu ba nhất~" Kỷ Mạc biết Lục Thừa An không nghe lời, hôm nay chắc chắn lại đi chơi với Cảnh Thượng, nhưng không biết cậu đã đến nhà họ Mục. Thấy quần áo con trai sạch sẽ, ông rất hài lòng, ôm Lục Thừa An lắc lư: "Ba ba cũng yêu con lắm, bảo bối ngoan." "Ba ba." "Ơi?" "Con muốn nuôi một con chó con ạ." "Nuôi chó làm gì chứ. Nuôi một mình con đã đủ ồn ào rồi, ba không có nhiều tình thương để chia cho sinh vật khác đâu, như vậy không công bằng với nó. Ba yêu con là đủ rồi." Kỷ Mạc với tay lấy cốc nước. "Đem nó về nhà phải lo cho nó ăn, cho nó mặc, còn phải lo cho nó đi vệ sinh, phiền phức lắm. Lại còn phải đặt tên cho nó nữa..." Lục Thừa An chỉ cười hì hì: "Không cần đặt tên đâu ạ, nó có tên rồi." "Hửm?" Kỷ Mạc uống nước. "Tên gì?" "Cảnh Thượng." "Phụt-!!!!!!" Kỷ Mạc đồng tử chấn động, ho sặc sụa.