"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!"   "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..."   "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!"   Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..."   "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!"   Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt.   Đám người xung quanh xôn xao xì xào.   "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy"   Xung quanh đông…

Chương 117: Phiên ngoại 3: Thanh mai trúc mã (kết thúc)

Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!"   "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..."   "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!"   Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..."   "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!"   Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt.   Đám người xung quanh xôn xao xì xào.   "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy"   Xung quanh đông… Cửa phòng bị phá tung, Lục Thừa An bị ép sát vào tường. Cảnh Thượng từ phía sau khống chế cậu, bẻ mặt cậu lại rồi trầm giọng hỏi: "Muốn hẹn hò với người khác?" "Không phải mà..." Lục Thừa An liếc nhìn sắc mặt Cảnh Thượng, giọng yếu ớt. "Không phải thì em sợ cái gì?" "Không có sợ." "Vậy sao lúc nãy định khóa trái cửa phòng tắm?" "...Đâu có." Ngón cái Cảnh Thượng trượt xuống, đè lên yết hầu của Lục Thừa An: "Lúc nãy ở bên ngoài nói những lời đó là có ý gì, giải thích đi." Yết hầu là điểm yếu của đàn ông, Cảnh Thượng lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, có lẽ là đang tức giận nên tay dùng sức rất mạnh. Lục Thừa An nhíu mày ngoảnh mặt đi, nuốt nước bọt, không thể động đậy mảy may. Hai tay cậu bị vặn ra sau lưng, bàn tay Cảnh Thượng siết chặt như một sợi dây thép. Lục Thừa An cười gượng: "Anh Cảnh, em chỉ nói bừa thôi mà." "Tuyến thể của em, ngoài tôi ra, em muốn cho ai cắn?" Cảnh Thượng cúi đầu, chóp mũi cao thẳng vừa mang vẻ áp bức vừa đầy ám muội mà cọ qua gáy Lục Thừa An, hơi thở ấm nóng có phần nặng nề. Lục Thừa An co ngón tay lại: "Không có ai cả." "Tôi không được cắn à?" "Được mà." "Ừm." "Anh Cảnh, anh đừng...!" Gáy cậu bỗng nhói lên một cơn đau, Lục Thừa An theo bản năng vặn người né tránh, đôi mắt màu xanh khói nhanh chóng chớp động. Pheromone mùi Romanée-Conti nồng nặc như sắp tràn ra ngoài, tuyến thể như muốn nổ tung, một lớp hơi nước mỏng manh ngưng tụ trong mắt Lục Thừa An. Tên chó chết, lại giở trò. Lục Thừa An phân hóa cấp B+, đến nay vẫn chưa trải qua kỳ ph*t t*nh. Cảnh Thượng thì từ năm 16 tuổi đã bị kỳ ph*t t*nh hành hạ, một năm hai lần. Anh là Alpha cấp cao, pheromone lại có tính công kích mạnh, cần phải tiêm ba mũi ức chế mới được. Kỳ ph*t t*nh đầu tiên của anh đã đuổi Lục Thừa An ra khỏi phòng ngủ, tự khóa mình trong đó 8 ngày. Lục Thừa An lúc đó còn nhỏ, không hiểu biết nhiều về kỳ ph*t t*nh nên chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết Cảnh Thượng đã đuổi mình đi, cậu rất tức giận. Đợi đến khi Cảnh Thượng vượt qua kỳ ph*t t*nh với vẻ mặt ủ rũ bước ra, cậu liền hùng hồn tuyên bố sau này đừng hòng ngủ chung phòng với cậu nữa. Cảnh Thượng im lặng nhìn cậu, đến tối lại lôi con nhím xù lông Lục Thừa An từ phòng bên cạnh về lại phòng ngủ chính. Nếu dám bước chân ra ngoài, hậu quả tự gánh. Nửa năm sau, trong kỳ ph*t t*nh thứ hai, Cảnh Thượng không đuổi Lục Thừa An đi nữa, cậu còn rất vui. Ai ngờ mới qua một ngày, cậu đã phải đập cửa từ bên trong, gào lên: "Chú Cảnh ơi chú ở đâu? Cứu mạng, chú Cảnh, chú Mục ơi, con không muốn ở chung với anh ấy nữa! Cho con ra ngoài đi, anh ấy muốn cắn con..." Sự mất kiểm soát và tự chủ của một Alpha đỉnh cấp giống như hai đóa sen cùng một gốc, đồng thời tồn tại. Cảnh Thượng bị kỳ ph*t t*nh giày vò đến mức tính tình táo bạo, gần như không nhận ra người thân. Chỉ cần Lục Thừa An dám chạy, anh liền dám lôi cậu về lại giường, bắt cậu phải ngoan ngoãn ở trong chiếc ổ của mình. Nhưng anh đã không cắn Lục Thừa An. Năm ngoái, Lục Thừa An 16 tuổi, đó là lần đầu tiên cậu bị cắn. Nước mắt sinh lý chảy tèm lem khắp mặt. Ở cùng Cảnh Thượng trong kỳ ph*t t*nh vài lần, Lục Thừa An thấy anh cứ như một ninja, cảm thấy khá thú vị nên hay ngứa miệng trêu chọc. Cậu nói phân hóa cấp thấp cũng có cái lợi của nó, xem cậu đây này, chẳng có kỳ nhạy cảm, không cần phải mất lý trí như một con dã thú. Hai năm đầu khiêu khích đã thành thói quen, Cảnh Thượng không thèm phản ứng, chỉ một mực ôm cậu xây tổ. Năm ngoái, Lục Thừa An đổi lời thoại: "Trong trường nhiều cặp yêu sớm ghê, làm em cũng muốn yêu đương. Yêu cầu của em không cao đâu, một Omega là được..." Cậu chỉ nói được đến đó đã bị Cảnh Thượng đè ra cắn điên cuồng vào tuyến thể. Đó là lần đầu tiên Lục Thừa An nếm trải cảm giác pheromone lạ mạnh mẽ xâm nhập, dung hợp với pheromone mùi Hồng Song Hỷ của mình, sợ đến vừa khóc vừa la. Cậu nói gáy mình vừa đau vừa trướng, cầu xin anh Cảnh cắn nhẹ một chút. Nhưng Cảnh Thượng lúc đó như một con chó điên, răng nanh càng cắn càng sâu. Lục Thừa An được nuông chiều từ nhỏ, sợ đau sợ lạnh, lại hay làm mình làm mẩy. Bị Cảnh Thượng cắn cho tơi bời, cậu dĩ nhiên phải khóc, vừa khóc vừa chửi chó Cảnh. "Anh phiền quá! Bây giờ anh có trong kỳ ph*t t*nh đâu mà cũng cắn em! Đau chết đi được!" Lục Thừa An áp thái dương vào bức tường lạnh lẽo của phòng tắm, đuôi mắt đỏ hoe. "Nhẹ thôi, đồ ngốc!" Cảnh Thượng liền thật sự nhẹ đi rất nhiều, còn l**m lên tuyến thể của cậu. "Được chưa?!" Lần này Lục Thừa An đã thành công giằng được tay ra, vai gáy run rẩy. Cậu xoay người lại, dựa lưng vào tường đối mặt với Cảnh Thượng: "Anh còn ở đây làm gì? Em muốn đi tắm, đồ chó Cảnh. Ra ngoài đi." Cảnh Thượng cúi mắt xuống, không biết đang nhìn đi đâu. Nhưng Lục Thừa An lại biết anh đang nhìn miệng và yết hầu của mình. Cậu khẽ ngẩng cằm, nhếch mép cười, giọng ngây thơ vô tội mà gằn từng chữ: "Nhanh. Ra. Ngoài." Sau khi đẩy người ta ra ngoài, cánh cửa phòng tắm bị khóa lại không chút lưu tình. Nước ấm từ vòi sen tuôn xối xả, Lục Thừa An đứng dưới làn nước, khóe môi nở một nụ cười đắc thắng: "Không câu chết anh~" Người ta rất dễ biết mình thích ai ở độ tuổi mới lớn. Trong nhà lại có một cao thủ "huấn luyện chó" như Kỷ Mạc, Lục Thừa An đâu có ngây thơ đến vậy. Đến cả chú Lộ có thể ở bên cạnh Kỷ Mạc mười mấy năm cũng sắp bị huấn luyện thành chó thật rồi. Năm ngoái, bị Cảnh Thượng trong kỳ ph*t t*nh nhốt trong phòng, Lục Thừa An đã rất buồn. Dù ở chung một phòng nhưng Cảnh Thượng lại vô cùng lịch thiệp. Họ lớn lên cùng nhau, nếu muốn rung động thì đã rung động từ lâu rồi. Cảnh Thượng không chỉ đang trong kỳ ph*t t*nh mà còn là một Alpha đỉnh cấp, vậy mà vẫn có thể giữ được lý trí, Lục Thừa An dĩ nhiên là đau lòng. Cậu không muốn ở cùng Cảnh Thượng, nhưng mỗi lần định mở cửa ra ngoài đều bị lôi lại, nhốt trong chiếc ổ mà Cảnh Thượng đã xây. Rón rén trốn đi cũng đều bị phát hiện. Sau lần chạy trốn thứ ba, Cảnh Thượng tỏ ra vô cùng tức giận, khàn giọng cảnh cáo cậu phải thành thật một chút, rồi như một con bạch tuộc, dùng cả tay lẫn chân bám chặt lấy người cậu không cho động đậy. Lục Thừa An oan ức muốn khóc, chỉ biết nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi nói trong trường có nhiều cặp yêu sớm, cậu cũng muốn thử, còn nói thêm yêu cầu của mình không cao. Dĩ nhiên là cậu cố tình nói vậy. Nếu biết Cảnh Thượng sẽ lạnh mặt lật người cậu lại, đè vai, vạch cổ áo rồi cắn vào tuyến thể một cách tàn nhẫn như vậy, Lục Thừa An có chết cũng không dám trêu chọc anh trong kỳ ph*t t*nh. Lần đầu tiên bị cắn, cậu đã chảy máu. Lúc đó cậu đã khóc rất nhiều, chạy không thoát, đánh không lại, chỉ biết luôn miệng gọi "anh Cảnh", cầu xin anh, nhưng tên chó Cảnh lại càng cắn mạnh hơn. Nước ấm gột rửa đi hơi lạnh mang về từ sân trượt tuyết. Lục Thừa An cảm thấy cả người ấm áp, dễ chịu, tâm trạng vô cùng tốt. Cậu mặc áo ngủ, vẩy mái tóc ướt, đi vào phòng ngủ rồi thoải mái nằm sấp xuống giường, tự nhiên ra lệnh cho Cảnh Thượng: "Sấy tóc đi, anh Cảnh." "- A a a a lũ khốn! Hai người các người dám đâm sau lưng tôi?! Hai người các người có còn là người không?!" Tiếng gào thét điên cuồng chất vấn có phần lạc đi, vô cùng chói tai, như thể người nói giây tiếp theo có thể bay đến đây, tay trái b*p ch*t Lục Thừa An, tay phải b*p ch*t Cảnh Thượng. Lục Thừa An lập tức ngẩng đầu dậy, thấy chiếc điện thoại đang nằm giữa giường, bên trong là cơn thịnh nộ bất lực của Nguyên Tầm. Cảnh Thượng mặt không đổi sắc, cắm điện máy sấy tóc rồi vẫy tay với Lục Thừa An: "Lại đây." "Không phải, Nguyên Tầm cậu ấy..." "Chậc." Cảnh Thượng nhíu mày. Lục Thừa An kinh ngạc: "Nguyên Tầm, sao còn chưa cúp máy?!" "Mẹ nó chứ tôi không cúp máy à? Đây là tôi gọi lại đấy! Lục Thừa An, cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu chỉ thiên vị tên chó Cảnh rồi, mẹ nó hai người đang yêu đương lén lút đúng không?!" "Tôi không có..." "Bảo sao cậu chỉ ăn chung ngủ chung với nó, mẹ kiếp tôi không phải người à? Cậu lại đi yêu đương lén lút với nó! Lục Thừa An, cậu với Cảnh Thượng yêu nhau mà không nói cho tôi biết!!" "Thật sự không có..." "Cái đôi cẩu nam nam các người! Tôi có phải bạn nối khố của các người không?! Tôi là gián điệp của Liên Minh Đế Quốc chắc, để hai người các người đối xử như vậy!" "Lục Thừa An, cậu lại chọn tên chó Cảnh! Sao cậu không chọn tôi! Mẹ kiếp nó có cái gì tốt chứ, cả ngày cái mặt như đưa đám, không cho cậu cái này, không cho cậu cái kia, ba cậu có quản cậu nghiêm như vậy không?!" "Cậu tìm bạn trai hay tìm cha thế? A a a a a tôi toàn tâm toàn ý coi các người là bạn!!! Vậy mà các người lại đâm sau lưng tôi..." Tút. Tay Lục Thừa An nhanh hơn não, lập tức ấn nút tắt màu đỏ. Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, thật đáng khao khát. Thở phào một hơi, Lục Thừa An vỗ ngực, chất vấn: "Lúc anh cắn em không cúp máy à?" "Cúp rồi." "Vậy sao cậu ta lại chửi tôi với anh yêu đương lén lút? Em với anh yêu nhau lúc nào?" "Em muốn yêu ai?" "Đó là trọng điểm à?!" "Không phải sao?" Ánh mắt Cảnh Thượng sâu thẳm, anh lại vẫy tay với Lục Thừa An. "Lại đây sấy tóc." "Không cần anh, em tự sấy." Lục Thừa An định giật lấy máy sấy, Cảnh Thượng lạnh mặt né tay, một phen đè vai Lục Thừa An xuống, bắt cậu ngồi ngoan ngoãn bên mép giường. Gió nóng thổi vào đỉnh đầu, sau gáy. Tuyến thể xung quanh có dấu răng, là vết tích của việc đánh dấu tạm thời. Ngón tay Cảnh Thượng nhẹ nhàng lướt qua, Lục Thừa An khẽ rụt cổ. "Đã cúp máy rồi thì cậu ta gọi lại anh còn nghe làm gì." Lục Thừa An véo eo Cảnh Thượng. "Xem làm Nguyên Tầm tức chưa kìa." Cảnh Thượng không nói gì, chỉ ném điện thoại cho Lục Thừa An tự xem. Ngoài việc lưu tên Lục Thừa An - còn để một biểu tượng trái tim, vô cùng ẩn dụ - những người còn lại đều không được Cảnh Thượng đối xử đặc biệt, tất cả đều không có ghi chú. Mục Hàn Vân và Cảnh Từ quanh năm không đổi ảnh đại diện và biệt danh nên dễ nhận ra. Kỷ Mạc thì gần như ngày nào cũng đổi, cũng dễ nhận ra. Còn những người thỉnh thoảng mới đổi, không dễ nhớ, Cảnh Thượng cũng lười nhớ, dù sao anh cũng không cần nhờ vả ai, đều là người khác tìm đến anh. Lần trước biệt danh của Nguyên Tầm là gì Lục Thừa An không nhớ rõ lắm, biệt danh hiện tại của cậu ta chắc chắn là vừa mới đổi: 【Gián điệp của Liên Minh Đế Quốc bị cặp đôi cẩu nam nam của Liên Minh Tinh Tế đối xử như chó.】 Lục Thừa An mách: "Cậu ta mắng em." "Đợi gặp rồi tính." Bên dưới là hàng loạt tin nhắn quấy rối từ Nguyên Tầm, khiến Cảnh Thượng không thể không bắt máy: 【Cậu với Lục Thừa An đang làm gì?】 【Cậu ta nói 18 tuổi tìm đối tượng thì liên quan gì đến cậu?】 【Sao cậu đột nhiên im lặng, sao cậu lại cúp máy?!】 【Tên chó Cảnh, cậu làm vậy coi được sao?】 【Đừng nói với tôi là cậu đang có ý đồ với Lục Thừa An nhé? Mẹ kiếp!】 【Cậu ấy còn chưa thành niên đâu! Mà cậu thì đã là một ông chú 20 tuổi rồi!】 【Trâu già gặm cỏ non à?!】 【Nghe máy đi! Tôi phải báo cho Lục Thừa An biết không thể bị lời ngon tiếng ngọt của cậu lừa gạt! Nghe máy nghe máy nghe máy!】 【Tôi biết, cậu giận quá hóa thẹn sẽ chặn tôi cho xem. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không nghe máy tôi sẽ gọi cho Lục Thừa An!】 【Cậu ấy thiên vị cậu thì đúng rồi, nhưng cậu ấy cũng rất tốt với tôi, cậu ấy không cúp máy của tôi, không chặn tôi! Không giống cậu đâu, tên chó Cảnh!】 【...】 【?】 【A a a a a Lục Thừa An cúp máy của tôi! Lục Thừa An lại dám cúp máy của tôi?! Lục Thừa An cúp máy của tôi!!】 【Tôi không muốn sống nữa!!!!!!】 Lục Thừa An sợ đến mức vội dùng điện thoại của mình gọi lại cho Nguyên Tầm, nhưng bị từ chối. Còn sống, không cần lo lắng. Cậu phát hiện điện thoại mình nhận được nhiều tin nhắn hơn, liền thích thú ngồi đọc. Ting. 【Lục Thừa An, cậu cúp máy tôi một lần, tôi cúp lại một lần, rất công bằng đúng không. Dựa vào đâu mà không cho tôi gọi lại lần thứ hai?!】 【Nghe máy cho tôi!!!!】 Lục Thừa An cười đau cả bụng: "Nguyên Tầm thú vị thật." Cảnh Thượng nói: "Ờ." Nguyên Tầm, người bị "cặp đôi cẩu nam nam" đối xử như chó, tức đến đỏ cả mắt, suốt đêm bay đến khu trượt tuyết. Đến nơi mới phát hiện Cảnh Thượng lại chơi mình, địa điểm anh báo cách nơi họ ở cả vạn dặm. Nguyên Tầm kiên cường bất khuất, dường như đã lường trước được nên không hề tức giận, tiếp tục lên đường truy đuổi. Chờ đến khi cậu ta đến đúng nơi, Cảnh Thượng đã đưa Lục Thừa An đi mất, lúc nào cũng chậm một bước. Sau năm lần bảy lượt như vậy, Nguyên Tầm cuối cùng cũng bị tức cho phát khóc. Về đến nhà, Lục Thừa An lại phải mời Nguyên Tầm ăn cơm, mời uống trà, dỗ dành mãi mới được tha thứ. Nguyên Tầm không giận Lục Thừa An, nhưng bắt Cảnh Thượng phải xin lỗi. Cảnh Thượng gật đầu nói được, sau đó giơ ngón giữa với cậu ta. Nguyên Tầm tức tối hỏi Lục Thừa An rốt cuộc thích cái gì ở tên chó này, nó chẳng có ưu điểm nào cả. Lục Thừa An ngẫm lại, Cảnh Thượng có h*m m**n chiếm hữu rất mạnh, ngày nào cũng phải sờ mó cậu, nhưng lại không cho cậu tiếp xúc thân mật với người khác, chỉ cần nói chuyện vui vẻ với Nguyên Tầm vài câu là đã sa sầm mặt mày. h*m m**n kiểm soát cũng rất mạnh, lúc nào cũng phải biết rõ lịch trình của Lục Thừa An, đi ra ngoài một mình phải báo cáo, nếu Cảnh Thượng cảm thấy không được thì Lục Thừa An không được đi. Hai người họ vì những chuyện này mà cãi nhau không ít lần, mỗi lần đều kết thúc bằng việc Cảnh Thượng lạnh mặt không nhượng bộ. Nhưng anh lại sợ Lục Thừa An không để ý đến mình, cãi nhau xong là lại dỗ dành, thái độ nhận sai rất tốt. Lục Thừa An cũng không có tiền đồ, thấy Cảnh Thượng dùng bộ mặt đó để khép nép với mình là lại thấy sướng, thậm chí còn muốn bắt nạt anh thêm. Từ sau lần bị cắn đầu tiên, Lục Thừa An chỉ cần nhìn vào mắt Cảnh Thượng là biết anh đang nghĩ gì. Cuốn nhật ký màu hồng kia căn bản không cần mở ra xem, Lục Thừa An cũng có thể đoán được Cảnh Thượng sẽ viết những gì. Chắc chắn là thích và yêu. Lục Thừa An chậm chạp chưa tiến thêm một bước là vì muốn mài giũa cái nết xấu của Cảnh Thượng, để anh đừng quản mình nghiêm như vậy. Không ngờ lại chẳng có tác dụng gì. Càng gần đến ngày cậu thành niên, sự quản giáo không tự do này lại càng trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng mà... Lục Thừa An siêu cấp thích. Nhiều ngày trôi qua, Nguyên Tầm mới chấp nhận được mối quan hệ đã "biến chất" này, nhưng càng nhìn Cảnh Thượng càng thấy chướng mắt. Mà Cảnh Thượng cũng chẳng cần cậu ta thuận mắt. Tình bạn ba người bây giờ hoàn toàn dựa vào Lục Thừa An để duy trì. Kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, đại học khai giảng. Họ không ở ký túc xá mà có nhà ở bên ngoài. Những người bạn học chơi thân với Lục Thừa An phát hiện cậu và Cảnh Thượng ngày càng như hình với bóng. Một tháng sau, Lục Thừa An nói: "Anh Cảnh, anh có biết nhiều người nghĩ chúng ta là anh em ruột không?" Cảnh Thượng liếc cậu một cái: "Ai muốn làm anh em với em." "Không phải, là..." Lục Thừa An đột nhiên cười ranh mãnh, ghé vào tai Cảnh Thượng. "Là họ nghĩ chúng ta là anh em ruột mà lại có quan hệ loạn luân trên giường đấy chứ." Ánh mắt Cảnh Thượng tối sầm lại: "Chúng ta đã lên giường bao giờ chưa?" "Đó là trọng điểm à?" "Không phải sao?" Cảnh Thượng nhìn chằm chằm vào môi cậu, thấp giọng: "Ngày kia em thành niên rồi." Ngày 1 tháng 4. Sinh nhật 18 tuổi của Lục Thừa An. Tuyến thể của Lục Thừa An vì tiếp nhận quá nhiều sự công kích từ pheromone mùi Romanée-Conti, pheromone mùi Hồng Song Hỷ như muốn nổ tung, kỳ ph*t t*nh đầu tiên ập đến một cách dữ dội. Cảnh Thượng cũng bị k*ch th*ch, kỳ nhạy cảm đến sớm hơn. Tám ngày, Lục Thừa An đã khóc rất lâu, rất lâu trên giường của Cảnh Thượng. Họ yêu nhau. Đời này đến chết không phai. ______________ Lời tác giả: Các thiên thần ơi, truyện đến đây là kết thúc toàn bộ rồi ạ. (Editor: Vẫn chưa kết thúc, còn phiên ngoại phúc lợi của 2 ba của Cảnh Thượng nữa) Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt 2 tháng rưỡi qua, cũng vô cùng cảm ơn mọi người đã chứng kiến sự trưởng thành và tình yêu của tiểu Lục và chó Cảnh. Họ sẽ sống rất hạnh phúc ở một thế giới song song. Những thiên thần đã theo dõi từ đầu đến cuối chắc cũng biết, tiểu Lục và chó Cảnh bị chửi không ít, dĩ nhiên tôi cũng bị chửi không ít haha, ấn tượng sâu sắc nhất là có người hỏi "đây mà là văn của người viết à?" Ha ha. Chửi tôi thì cũng không sao, tôi trốn đi khóc một mình là được, nhưng lúc họ chửi hai đứa nó tôi lại rất buồn 😭 Các thiên thần mau khen chúng nó giúp tôi đi 😭, để nhiều người hơn thấy được sự tốt đẹp của chúng nó 😭 Điều may mắn nhất là, tiểu Lục và anh Cảnh có các bạn cùng chứng kiến hành trình hai người họ hướng về nhau, giúp tôi kiên định viết trọn vẹn câu chuyện mà tôi muốn viết. Vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng cảm ơn các bạn! 🙇🏻‍♀️ Chúc tất cả các thiên thần đã đọc đến đây luôn khỏe mạnh, bình an, thuận lợi và vui vẻ ❤️

Cửa phòng bị phá tung, Lục Thừa An bị ép sát vào tường. Cảnh Thượng từ phía sau khống chế cậu, bẻ mặt cậu lại rồi trầm giọng hỏi: "Muốn hẹn hò với người khác?"

 

"Không phải mà..." Lục Thừa An liếc nhìn sắc mặt Cảnh Thượng, giọng yếu ớt.

 

"Không phải thì em sợ cái gì?"

 

"Không có sợ."

 

"Vậy sao lúc nãy định khóa trái cửa phòng tắm?"

 

"...Đâu có."

 

Ngón cái Cảnh Thượng trượt xuống, đè lên yết hầu của Lục Thừa An: "Lúc nãy ở bên ngoài nói những lời đó là có ý gì, giải thích đi."

 

Yết hầu là điểm yếu của đàn ông, Cảnh Thượng lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, có lẽ là đang tức giận nên tay dùng sức rất mạnh.

 

Lục Thừa An nhíu mày ngoảnh mặt đi, nuốt nước bọt, không thể động đậy mảy may. Hai tay cậu bị vặn ra sau lưng, bàn tay Cảnh Thượng siết chặt như một sợi dây thép.

 

Lục Thừa An cười gượng: "Anh Cảnh, em chỉ nói bừa thôi mà."

 

"Tuyến thể của em, ngoài tôi ra, em muốn cho ai cắn?" Cảnh Thượng cúi đầu, chóp mũi cao thẳng vừa mang vẻ áp bức vừa đầy ám muội mà cọ qua gáy Lục Thừa An, hơi thở ấm nóng có phần nặng nề.

 

Lục Thừa An co ngón tay lại: "Không có ai cả."

 

"Tôi không được cắn à?"

 

"Được mà."

 

"Ừm."

 

"Anh Cảnh, anh đừng...!"

 

Gáy cậu bỗng nhói lên một cơn đau, Lục Thừa An theo bản năng vặn người né tránh, đôi mắt màu xanh khói nhanh chóng chớp động.

 

Pheromone mùi Romanée-Conti nồng nặc như sắp tràn ra ngoài, tuyến thể như muốn nổ tung, một lớp hơi nước mỏng manh ngưng tụ trong mắt Lục Thừa An.

 

Tên chó chết, lại giở trò.

 

Lục Thừa An phân hóa cấp B+, đến nay vẫn chưa trải qua kỳ ph*t t*nh.

 

Cảnh Thượng thì từ năm 16 tuổi đã bị kỳ ph*t t*nh hành hạ, một năm hai lần. Anh là Alpha cấp cao, pheromone lại có tính công kích mạnh, cần phải tiêm ba mũi ức chế mới được.

 

Kỳ ph*t t*nh đầu tiên của anh đã đuổi Lục Thừa An ra khỏi phòng ngủ, tự khóa mình trong đó 8 ngày.

 

Lục Thừa An lúc đó còn nhỏ, không hiểu biết nhiều về kỳ ph*t t*nh nên chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết Cảnh Thượng đã đuổi mình đi, cậu rất tức giận.

 

Đợi đến khi Cảnh Thượng vượt qua kỳ ph*t t*nh với vẻ mặt ủ rũ bước ra, cậu liền hùng hồn tuyên bố sau này đừng hòng ngủ chung phòng với cậu nữa.

 

Cảnh Thượng im lặng nhìn cậu, đến tối lại lôi con nhím xù lông Lục Thừa An từ phòng bên cạnh về lại phòng ngủ chính. Nếu dám bước chân ra ngoài, hậu quả tự gánh.

 

Nửa năm sau, trong kỳ ph*t t*nh thứ hai, Cảnh Thượng không đuổi Lục Thừa An đi nữa, cậu còn rất vui.

 

Ai ngờ mới qua một ngày, cậu đã phải đập cửa từ bên trong, gào lên: "Chú Cảnh ơi chú ở đâu? Cứu mạng, chú Cảnh, chú Mục ơi, con không muốn ở chung với anh ấy nữa! Cho con ra ngoài đi, anh ấy muốn cắn con..."

 

Sự mất kiểm soát và tự chủ của một Alpha đỉnh cấp giống như hai đóa sen cùng một gốc, đồng thời tồn tại. Cảnh Thượng bị kỳ ph*t t*nh giày vò đến mức tính tình táo bạo, gần như không nhận ra người thân.

 

Chỉ cần Lục Thừa An dám chạy, anh liền dám lôi cậu về lại giường, bắt cậu phải ngoan ngoãn ở trong chiếc ổ của mình.

 

Nhưng anh đã không cắn Lục Thừa An.

 

Năm ngoái, Lục Thừa An 16 tuổi, đó là lần đầu tiên cậu bị cắn. Nước mắt sinh lý chảy tèm lem khắp mặt. Ở cùng Cảnh Thượng trong kỳ ph*t t*nh vài lần, Lục Thừa An thấy anh cứ như một ninja, cảm thấy khá thú vị nên hay ngứa miệng trêu chọc.

 

Cậu nói phân hóa cấp thấp cũng có cái lợi của nó, xem cậu đây này, chẳng có kỳ nhạy cảm, không cần phải mất lý trí như một con dã thú. Hai năm đầu khiêu khích đã thành thói quen, Cảnh Thượng không thèm phản ứng, chỉ một mực ôm cậu xây tổ.

 

Năm ngoái, Lục Thừa An đổi lời thoại: "Trong trường nhiều cặp yêu sớm ghê, làm em cũng muốn yêu đương. Yêu cầu của em không cao đâu, một Omega là được..."

 

Cậu chỉ nói được đến đó đã bị Cảnh Thượng đè ra cắn điên cuồng vào tuyến thể.

 

Đó là lần đầu tiên Lục Thừa An nếm trải cảm giác pheromone lạ mạnh mẽ xâm nhập, dung hợp với pheromone mùi Hồng Song Hỷ của mình, sợ đến vừa khóc vừa la.

 

Cậu nói gáy mình vừa đau vừa trướng, cầu xin anh Cảnh cắn nhẹ một chút. Nhưng Cảnh Thượng lúc đó như một con chó điên, răng nanh càng cắn càng sâu.

 

Lục Thừa An được nuông chiều từ nhỏ, sợ đau sợ lạnh, lại hay làm mình làm mẩy. Bị Cảnh Thượng cắn cho tơi bời, cậu dĩ nhiên phải khóc, vừa khóc vừa chửi chó Cảnh.

 

"Anh phiền quá! Bây giờ anh có trong kỳ ph*t t*nh đâu mà cũng cắn em! Đau chết đi được!"

 

Lục Thừa An áp thái dương vào bức tường lạnh lẽo của phòng tắm, đuôi mắt đỏ hoe.

 

"Nhẹ thôi, đồ ngốc!"

 

Cảnh Thượng liền thật sự nhẹ đi rất nhiều, còn l**m lên tuyến thể của cậu.

 

"Được chưa?!" Lần này Lục Thừa An đã thành công giằng được tay ra, vai gáy run rẩy.

 

Cậu xoay người lại, dựa lưng vào tường đối mặt với Cảnh Thượng: "Anh còn ở đây làm gì? Em muốn đi tắm, đồ chó Cảnh. Ra ngoài đi."

 

Cảnh Thượng cúi mắt xuống, không biết đang nhìn đi đâu. Nhưng Lục Thừa An lại biết anh đang nhìn miệng và yết hầu của mình.

 

Cậu khẽ ngẩng cằm, nhếch mép cười, giọng ngây thơ vô tội mà gằn từng chữ: "Nhanh. Ra. Ngoài."

 

Sau khi đẩy người ta ra ngoài, cánh cửa phòng tắm bị khóa lại không chút lưu tình. Nước ấm từ vòi sen tuôn xối xả, Lục Thừa An đứng dưới làn nước, khóe môi nở một nụ cười đắc thắng: "Không câu chết anh~"

 

Người ta rất dễ biết mình thích ai ở độ tuổi mới lớn.

 

Trong nhà lại có một cao thủ "huấn luyện chó" như Kỷ Mạc, Lục Thừa An đâu có ngây thơ đến vậy.

 

Đến cả chú Lộ có thể ở bên cạnh Kỷ Mạc mười mấy năm cũng sắp bị huấn luyện thành chó thật rồi.

 

Năm ngoái, bị Cảnh Thượng trong kỳ ph*t t*nh nhốt trong phòng, Lục Thừa An đã rất buồn. Dù ở chung một phòng nhưng Cảnh Thượng lại vô cùng lịch thiệp.

 

Họ lớn lên cùng nhau, nếu muốn rung động thì đã rung động từ lâu rồi.

 

Cảnh Thượng không chỉ đang trong kỳ ph*t t*nh mà còn là một Alpha đỉnh cấp, vậy mà vẫn có thể giữ được lý trí, Lục Thừa An dĩ nhiên là đau lòng.

 

Cậu không muốn ở cùng Cảnh Thượng, nhưng mỗi lần định mở cửa ra ngoài đều bị lôi lại, nhốt trong chiếc ổ mà Cảnh Thượng đã xây. Rón rén trốn đi cũng đều bị phát hiện.

 

Sau lần chạy trốn thứ ba, Cảnh Thượng tỏ ra vô cùng tức giận, khàn giọng cảnh cáo cậu phải thành thật một chút, rồi như một con bạch tuộc, dùng cả tay lẫn chân bám chặt lấy người cậu không cho động đậy.

 

Lục Thừa An oan ức muốn khóc, chỉ biết nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi nói trong trường có nhiều cặp yêu sớm, cậu cũng muốn thử, còn nói thêm yêu cầu của mình không cao.

 

Dĩ nhiên là cậu cố tình nói vậy.

 

Nếu biết Cảnh Thượng sẽ lạnh mặt lật người cậu lại, đè vai, vạch cổ áo rồi cắn vào tuyến thể một cách tàn nhẫn như vậy, Lục Thừa An có chết cũng không dám trêu chọc anh trong kỳ ph*t t*nh.

 

Lần đầu tiên bị cắn, cậu đã chảy máu. Lúc đó cậu đã khóc rất nhiều, chạy không thoát, đánh không lại, chỉ biết luôn miệng gọi "anh Cảnh", cầu xin anh, nhưng tên chó Cảnh lại càng cắn mạnh hơn.

 

Nước ấm gột rửa đi hơi lạnh mang về từ sân trượt tuyết. Lục Thừa An cảm thấy cả người ấm áp, dễ chịu, tâm trạng vô cùng tốt.

 

Cậu mặc áo ngủ, vẩy mái tóc ướt, đi vào phòng ngủ rồi thoải mái nằm sấp xuống giường, tự nhiên ra lệnh cho Cảnh Thượng: "Sấy tóc đi, anh Cảnh."

 

"- A a a a lũ khốn! Hai người các người dám đâm sau lưng tôi?! Hai người các người có còn là người không?!"

 

Tiếng gào thét điên cuồng chất vấn có phần lạc đi, vô cùng chói tai, như thể người nói giây tiếp theo có thể bay đến đây, tay trái b*p ch*t Lục Thừa An, tay phải b*p ch*t Cảnh Thượng.

 

Lục Thừa An lập tức ngẩng đầu dậy, thấy chiếc điện thoại đang nằm giữa giường, bên trong là cơn thịnh nộ bất lực của Nguyên Tầm.

 

Cảnh Thượng mặt không đổi sắc, cắm điện máy sấy tóc rồi vẫy tay với Lục Thừa An: "Lại đây."

 

"Không phải, Nguyên Tầm cậu ấy..."

 

"Chậc." Cảnh Thượng nhíu mày.

 

Lục Thừa An kinh ngạc: "Nguyên Tầm, sao còn chưa cúp máy?!"

 

"Mẹ nó chứ tôi không cúp máy à? Đây là tôi gọi lại đấy! Lục Thừa An, cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu chỉ thiên vị tên chó Cảnh rồi, mẹ nó hai người đang yêu đương lén lút đúng không?!"

 

"Tôi không có..."

 

"Bảo sao cậu chỉ ăn chung ngủ chung với nó, mẹ kiếp tôi không phải người à? Cậu lại đi yêu đương lén lút với nó! Lục Thừa An, cậu với Cảnh Thượng yêu nhau mà không nói cho tôi biết!!"

 

"Thật sự không có..."

 

"Cái đôi cẩu nam nam các người! Tôi có phải bạn nối khố của các người không?! Tôi là gián điệp của Liên Minh Đế Quốc chắc, để hai người các người đối xử như vậy!"

 

"Lục Thừa An, cậu lại chọn tên chó Cảnh! Sao cậu không chọn tôi! Mẹ kiếp nó có cái gì tốt chứ, cả ngày cái mặt như đưa đám, không cho cậu cái này, không cho cậu cái kia, ba cậu có quản cậu nghiêm như vậy không?!"

 

"Cậu tìm bạn trai hay tìm cha thế? A a a a a tôi toàn tâm toàn ý coi các người là bạn!!! Vậy mà các người lại đâm sau lưng tôi..."

 

Tút.

 

Tay Lục Thừa An nhanh hơn não, lập tức ấn nút tắt màu đỏ. Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, thật đáng khao khát.

 

Thở phào một hơi, Lục Thừa An vỗ ngực, chất vấn: "Lúc anh cắn em không cúp máy à?"

 

"Cúp rồi."

 

"Vậy sao cậu ta lại chửi tôi với anh yêu đương lén lút? Em với anh yêu nhau lúc nào?"

 

"Em muốn yêu ai?"

 

"Đó là trọng điểm à?!"

 

"Không phải sao?" Ánh mắt Cảnh Thượng sâu thẳm, anh lại vẫy tay với Lục Thừa An. "Lại đây sấy tóc."

 

"Không cần anh, em tự sấy."

 

Lục Thừa An định giật lấy máy sấy, Cảnh Thượng lạnh mặt né tay, một phen đè vai Lục Thừa An xuống, bắt cậu ngồi ngoan ngoãn bên mép giường.

 

Gió nóng thổi vào đỉnh đầu, sau gáy. Tuyến thể xung quanh có dấu răng, là vết tích của việc đánh dấu tạm thời. Ngón tay Cảnh Thượng nhẹ nhàng lướt qua, Lục Thừa An khẽ rụt cổ.

 

"Đã cúp máy rồi thì cậu ta gọi lại anh còn nghe làm gì." Lục Thừa An véo eo Cảnh Thượng.

 

"Xem làm Nguyên Tầm tức chưa kìa."

 

Cảnh Thượng không nói gì, chỉ ném điện thoại cho Lục Thừa An tự xem.

 

Ngoài việc lưu tên Lục Thừa An - còn để một biểu tượng trái tim, vô cùng ẩn dụ - những người còn lại đều không được Cảnh Thượng đối xử đặc biệt, tất cả đều không có ghi chú.

 

Mục Hàn Vân và Cảnh Từ quanh năm không đổi ảnh đại diện và biệt danh nên dễ nhận ra.

 

Kỷ Mạc thì gần như ngày nào cũng đổi, cũng dễ nhận ra.

 

Còn những người thỉnh thoảng mới đổi, không dễ nhớ, Cảnh Thượng cũng lười nhớ, dù sao anh cũng không cần nhờ vả ai, đều là người khác tìm đến anh.

 

Lần trước biệt danh của Nguyên Tầm là gì Lục Thừa An không nhớ rõ lắm, biệt danh hiện tại của cậu ta chắc chắn là vừa mới đổi:

 

【Gián điệp của Liên Minh Đế Quốc bị cặp đôi cẩu nam nam của Liên Minh Tinh Tế đối xử như chó.】

 

Lục Thừa An mách: "Cậu ta mắng em."

 

"Đợi gặp rồi tính."

 

Bên dưới là hàng loạt tin nhắn quấy rối từ Nguyên Tầm, khiến Cảnh Thượng không thể không bắt máy:

 

【Cậu với Lục Thừa An đang làm gì?】

 

【Cậu ta nói 18 tuổi tìm đối tượng thì liên quan gì đến cậu?】

 

【Sao cậu đột nhiên im lặng, sao cậu lại cúp máy?!】

 

【Tên chó Cảnh, cậu làm vậy coi được sao?】

 

【Đừng nói với tôi là cậu đang có ý đồ với Lục Thừa An nhé? Mẹ kiếp!】

 

【Cậu ấy còn chưa thành niên đâu! Mà cậu thì đã là một ông chú 20 tuổi rồi!】

 

【Trâu già gặm cỏ non à?!】

 

【Nghe máy đi! Tôi phải báo cho Lục Thừa An biết không thể bị lời ngon tiếng ngọt của cậu lừa gạt! Nghe máy nghe máy nghe máy!】

 

【Tôi biết, cậu giận quá hóa thẹn sẽ chặn tôi cho xem. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không nghe máy tôi sẽ gọi cho Lục Thừa An!】

 

【Cậu ấy thiên vị cậu thì đúng rồi, nhưng cậu ấy cũng rất tốt với tôi, cậu ấy không cúp máy của tôi, không chặn tôi! Không giống cậu đâu, tên chó Cảnh!】

 

【...】

 

【?】

 

【A a a a a Lục Thừa An cúp máy của tôi! Lục Thừa An lại dám cúp máy của tôi?! Lục Thừa An cúp máy của tôi!!】

 

【Tôi không muốn sống nữa!!!!!!】

 

Lục Thừa An sợ đến mức vội dùng điện thoại của mình gọi lại cho Nguyên Tầm, nhưng bị từ chối. Còn sống, không cần lo lắng. Cậu phát hiện điện thoại mình nhận được nhiều tin nhắn hơn, liền thích thú ngồi đọc.

 

Ting.

 

【Lục Thừa An, cậu cúp máy tôi một lần, tôi cúp lại một lần, rất công bằng đúng không. Dựa vào đâu mà không cho tôi gọi lại lần thứ hai?!】

 

【Nghe máy cho tôi!!!!】

 

Lục Thừa An cười đau cả bụng: "Nguyên Tầm thú vị thật."

 

Cảnh Thượng nói: "Ờ."

 

Nguyên Tầm, người bị "cặp đôi cẩu nam nam" đối xử như chó, tức đến đỏ cả mắt, suốt đêm bay đến khu trượt tuyết.

 

Đến nơi mới phát hiện Cảnh Thượng lại chơi mình, địa điểm anh báo cách nơi họ ở cả vạn dặm.

 

Nguyên Tầm kiên cường bất khuất, dường như đã lường trước được nên không hề tức giận, tiếp tục lên đường truy đuổi. Chờ đến khi cậu ta đến đúng nơi, Cảnh Thượng đã đưa Lục Thừa An đi mất, lúc nào cũng chậm một bước.

 

Sau năm lần bảy lượt như vậy, Nguyên Tầm cuối cùng cũng bị tức cho phát khóc.

 

Về đến nhà, Lục Thừa An lại phải mời Nguyên Tầm ăn cơm, mời uống trà, dỗ dành mãi mới được tha thứ.

 

Nguyên Tầm không giận Lục Thừa An, nhưng bắt Cảnh Thượng phải xin lỗi.

 

Cảnh Thượng gật đầu nói được, sau đó giơ ngón giữa với cậu ta.

 

Nguyên Tầm tức tối hỏi Lục Thừa An rốt cuộc thích cái gì ở tên chó này, nó chẳng có ưu điểm nào cả.

 

Lục Thừa An ngẫm lại, Cảnh Thượng có h*m m**n chiếm hữu rất mạnh, ngày nào cũng phải sờ mó cậu, nhưng lại không cho cậu tiếp xúc thân mật với người khác, chỉ cần nói chuyện vui vẻ với Nguyên Tầm vài câu là đã sa sầm mặt mày.

 

h*m m**n kiểm soát cũng rất mạnh, lúc nào cũng phải biết rõ lịch trình của Lục Thừa An, đi ra ngoài một mình phải báo cáo, nếu Cảnh Thượng cảm thấy không được thì Lục Thừa An không được đi.

 

Hai người họ vì những chuyện này mà cãi nhau không ít lần, mỗi lần đều kết thúc bằng việc Cảnh Thượng lạnh mặt không nhượng bộ. Nhưng anh lại sợ Lục Thừa An không để ý đến mình, cãi nhau xong là lại dỗ dành, thái độ nhận sai rất tốt.

 

Lục Thừa An cũng không có tiền đồ, thấy Cảnh Thượng dùng bộ mặt đó để khép nép với mình là lại thấy sướng, thậm chí còn muốn bắt nạt anh thêm.

 

Từ sau lần bị cắn đầu tiên, Lục Thừa An chỉ cần nhìn vào mắt Cảnh Thượng là biết anh đang nghĩ gì.

 

Cuốn nhật ký màu hồng kia căn bản không cần mở ra xem, Lục Thừa An cũng có thể đoán được Cảnh Thượng sẽ viết những gì.

 

Chắc chắn là thích và yêu.

 

Lục Thừa An chậm chạp chưa tiến thêm một bước là vì muốn mài giũa cái nết xấu của Cảnh Thượng, để anh đừng quản mình nghiêm như vậy.

 

Không ngờ lại chẳng có tác dụng gì.

 

Càng gần đến ngày cậu thành niên, sự quản giáo không tự do này lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.

 

Nhưng mà... Lục Thừa An siêu cấp thích.

 

Nhiều ngày trôi qua, Nguyên Tầm mới chấp nhận được mối quan hệ đã "biến chất" này, nhưng càng nhìn Cảnh Thượng càng thấy chướng mắt.

 

Mà Cảnh Thượng cũng chẳng cần cậu ta thuận mắt. Tình bạn ba người bây giờ hoàn toàn dựa vào Lục Thừa An để duy trì.

 

Kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, đại học khai giảng. Họ không ở ký túc xá mà có nhà ở bên ngoài. Những người bạn học chơi thân với Lục Thừa An phát hiện cậu và Cảnh Thượng ngày càng như hình với bóng.

 

Một tháng sau, Lục Thừa An nói: "Anh Cảnh, anh có biết nhiều người nghĩ chúng ta là anh em ruột không?"

 

Cảnh Thượng liếc cậu một cái: "Ai muốn làm anh em với em."

 

"Không phải, là..." Lục Thừa An đột nhiên cười ranh mãnh, ghé vào tai Cảnh Thượng. "Là họ nghĩ chúng ta là anh em ruột mà lại có quan hệ loạn luân trên giường đấy chứ."

 

Ánh mắt Cảnh Thượng tối sầm lại: "Chúng ta đã lên giường bao giờ chưa?"

 

"Đó là trọng điểm à?"

 

"Không phải sao?" Cảnh Thượng nhìn chằm chằm vào môi cậu, thấp giọng: "Ngày kia em thành niên rồi."

 

Ngày 1 tháng 4.

 

Sinh nhật 18 tuổi của Lục Thừa An.

 

Tuyến thể của Lục Thừa An vì tiếp nhận quá nhiều sự công kích từ pheromone mùi Romanée-Conti, pheromone mùi Hồng Song Hỷ như muốn nổ tung, kỳ ph*t t*nh đầu tiên ập đến một cách dữ dội.

 

Cảnh Thượng cũng bị k*ch th*ch, kỳ nhạy cảm đến sớm hơn.

 

Tám ngày, Lục Thừa An đã khóc rất lâu, rất lâu trên giường của Cảnh Thượng.

 

Họ yêu nhau.

 

Đời này đến chết không phai.

 

______________

 

Lời tác giả:

 

Các thiên thần ơi, truyện đến đây là kết thúc toàn bộ rồi ạ. (Editor: Vẫn chưa kết thúc, còn phiên ngoại phúc lợi của 2 ba của Cảnh Thượng nữa)

 

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt 2 tháng rưỡi qua, cũng vô cùng cảm ơn mọi người đã chứng kiến sự trưởng thành và tình yêu của tiểu Lục và chó Cảnh.

 

Họ sẽ sống rất hạnh phúc ở một thế giới song song.

 

Những thiên thần đã theo dõi từ đầu đến cuối chắc cũng biết, tiểu Lục và chó Cảnh bị chửi không ít, dĩ nhiên tôi cũng bị chửi không ít haha, ấn tượng sâu sắc nhất là có người hỏi "đây mà là văn của người viết à?" Ha ha.

 

Chửi tôi thì cũng không sao, tôi trốn đi khóc một mình là được, nhưng lúc họ chửi hai đứa nó tôi lại rất buồn 😭

 

Các thiên thần mau khen chúng nó giúp tôi đi 😭, để nhiều người hơn thấy được sự tốt đẹp của chúng nó 😭

 

Điều may mắn nhất là, tiểu Lục và anh Cảnh có các bạn cùng chứng kiến hành trình hai người họ hướng về nhau, giúp tôi kiên định viết trọn vẹn câu chuyện mà tôi muốn viết.

 

Vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng cảm ơn các bạn! 🙇🏻‍♀️ Chúc tất cả các thiên thần đã đọc đến đây luôn khỏe mạnh, bình an, thuận lợi và vui vẻ ❤️

Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!"   "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..."   "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!"   Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..."   "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!"   Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt.   Đám người xung quanh xôn xao xì xào.   "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy"   Xung quanh đông… Cửa phòng bị phá tung, Lục Thừa An bị ép sát vào tường. Cảnh Thượng từ phía sau khống chế cậu, bẻ mặt cậu lại rồi trầm giọng hỏi: "Muốn hẹn hò với người khác?" "Không phải mà..." Lục Thừa An liếc nhìn sắc mặt Cảnh Thượng, giọng yếu ớt. "Không phải thì em sợ cái gì?" "Không có sợ." "Vậy sao lúc nãy định khóa trái cửa phòng tắm?" "...Đâu có." Ngón cái Cảnh Thượng trượt xuống, đè lên yết hầu của Lục Thừa An: "Lúc nãy ở bên ngoài nói những lời đó là có ý gì, giải thích đi." Yết hầu là điểm yếu của đàn ông, Cảnh Thượng lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, có lẽ là đang tức giận nên tay dùng sức rất mạnh. Lục Thừa An nhíu mày ngoảnh mặt đi, nuốt nước bọt, không thể động đậy mảy may. Hai tay cậu bị vặn ra sau lưng, bàn tay Cảnh Thượng siết chặt như một sợi dây thép. Lục Thừa An cười gượng: "Anh Cảnh, em chỉ nói bừa thôi mà." "Tuyến thể của em, ngoài tôi ra, em muốn cho ai cắn?" Cảnh Thượng cúi đầu, chóp mũi cao thẳng vừa mang vẻ áp bức vừa đầy ám muội mà cọ qua gáy Lục Thừa An, hơi thở ấm nóng có phần nặng nề. Lục Thừa An co ngón tay lại: "Không có ai cả." "Tôi không được cắn à?" "Được mà." "Ừm." "Anh Cảnh, anh đừng...!" Gáy cậu bỗng nhói lên một cơn đau, Lục Thừa An theo bản năng vặn người né tránh, đôi mắt màu xanh khói nhanh chóng chớp động. Pheromone mùi Romanée-Conti nồng nặc như sắp tràn ra ngoài, tuyến thể như muốn nổ tung, một lớp hơi nước mỏng manh ngưng tụ trong mắt Lục Thừa An. Tên chó chết, lại giở trò. Lục Thừa An phân hóa cấp B+, đến nay vẫn chưa trải qua kỳ ph*t t*nh. Cảnh Thượng thì từ năm 16 tuổi đã bị kỳ ph*t t*nh hành hạ, một năm hai lần. Anh là Alpha cấp cao, pheromone lại có tính công kích mạnh, cần phải tiêm ba mũi ức chế mới được. Kỳ ph*t t*nh đầu tiên của anh đã đuổi Lục Thừa An ra khỏi phòng ngủ, tự khóa mình trong đó 8 ngày. Lục Thừa An lúc đó còn nhỏ, không hiểu biết nhiều về kỳ ph*t t*nh nên chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết Cảnh Thượng đã đuổi mình đi, cậu rất tức giận. Đợi đến khi Cảnh Thượng vượt qua kỳ ph*t t*nh với vẻ mặt ủ rũ bước ra, cậu liền hùng hồn tuyên bố sau này đừng hòng ngủ chung phòng với cậu nữa. Cảnh Thượng im lặng nhìn cậu, đến tối lại lôi con nhím xù lông Lục Thừa An từ phòng bên cạnh về lại phòng ngủ chính. Nếu dám bước chân ra ngoài, hậu quả tự gánh. Nửa năm sau, trong kỳ ph*t t*nh thứ hai, Cảnh Thượng không đuổi Lục Thừa An đi nữa, cậu còn rất vui. Ai ngờ mới qua một ngày, cậu đã phải đập cửa từ bên trong, gào lên: "Chú Cảnh ơi chú ở đâu? Cứu mạng, chú Cảnh, chú Mục ơi, con không muốn ở chung với anh ấy nữa! Cho con ra ngoài đi, anh ấy muốn cắn con..." Sự mất kiểm soát và tự chủ của một Alpha đỉnh cấp giống như hai đóa sen cùng một gốc, đồng thời tồn tại. Cảnh Thượng bị kỳ ph*t t*nh giày vò đến mức tính tình táo bạo, gần như không nhận ra người thân. Chỉ cần Lục Thừa An dám chạy, anh liền dám lôi cậu về lại giường, bắt cậu phải ngoan ngoãn ở trong chiếc ổ của mình. Nhưng anh đã không cắn Lục Thừa An. Năm ngoái, Lục Thừa An 16 tuổi, đó là lần đầu tiên cậu bị cắn. Nước mắt sinh lý chảy tèm lem khắp mặt. Ở cùng Cảnh Thượng trong kỳ ph*t t*nh vài lần, Lục Thừa An thấy anh cứ như một ninja, cảm thấy khá thú vị nên hay ngứa miệng trêu chọc. Cậu nói phân hóa cấp thấp cũng có cái lợi của nó, xem cậu đây này, chẳng có kỳ nhạy cảm, không cần phải mất lý trí như một con dã thú. Hai năm đầu khiêu khích đã thành thói quen, Cảnh Thượng không thèm phản ứng, chỉ một mực ôm cậu xây tổ. Năm ngoái, Lục Thừa An đổi lời thoại: "Trong trường nhiều cặp yêu sớm ghê, làm em cũng muốn yêu đương. Yêu cầu của em không cao đâu, một Omega là được..." Cậu chỉ nói được đến đó đã bị Cảnh Thượng đè ra cắn điên cuồng vào tuyến thể. Đó là lần đầu tiên Lục Thừa An nếm trải cảm giác pheromone lạ mạnh mẽ xâm nhập, dung hợp với pheromone mùi Hồng Song Hỷ của mình, sợ đến vừa khóc vừa la. Cậu nói gáy mình vừa đau vừa trướng, cầu xin anh Cảnh cắn nhẹ một chút. Nhưng Cảnh Thượng lúc đó như một con chó điên, răng nanh càng cắn càng sâu. Lục Thừa An được nuông chiều từ nhỏ, sợ đau sợ lạnh, lại hay làm mình làm mẩy. Bị Cảnh Thượng cắn cho tơi bời, cậu dĩ nhiên phải khóc, vừa khóc vừa chửi chó Cảnh. "Anh phiền quá! Bây giờ anh có trong kỳ ph*t t*nh đâu mà cũng cắn em! Đau chết đi được!" Lục Thừa An áp thái dương vào bức tường lạnh lẽo của phòng tắm, đuôi mắt đỏ hoe. "Nhẹ thôi, đồ ngốc!" Cảnh Thượng liền thật sự nhẹ đi rất nhiều, còn l**m lên tuyến thể của cậu. "Được chưa?!" Lần này Lục Thừa An đã thành công giằng được tay ra, vai gáy run rẩy. Cậu xoay người lại, dựa lưng vào tường đối mặt với Cảnh Thượng: "Anh còn ở đây làm gì? Em muốn đi tắm, đồ chó Cảnh. Ra ngoài đi." Cảnh Thượng cúi mắt xuống, không biết đang nhìn đi đâu. Nhưng Lục Thừa An lại biết anh đang nhìn miệng và yết hầu của mình. Cậu khẽ ngẩng cằm, nhếch mép cười, giọng ngây thơ vô tội mà gằn từng chữ: "Nhanh. Ra. Ngoài." Sau khi đẩy người ta ra ngoài, cánh cửa phòng tắm bị khóa lại không chút lưu tình. Nước ấm từ vòi sen tuôn xối xả, Lục Thừa An đứng dưới làn nước, khóe môi nở một nụ cười đắc thắng: "Không câu chết anh~" Người ta rất dễ biết mình thích ai ở độ tuổi mới lớn. Trong nhà lại có một cao thủ "huấn luyện chó" như Kỷ Mạc, Lục Thừa An đâu có ngây thơ đến vậy. Đến cả chú Lộ có thể ở bên cạnh Kỷ Mạc mười mấy năm cũng sắp bị huấn luyện thành chó thật rồi. Năm ngoái, bị Cảnh Thượng trong kỳ ph*t t*nh nhốt trong phòng, Lục Thừa An đã rất buồn. Dù ở chung một phòng nhưng Cảnh Thượng lại vô cùng lịch thiệp. Họ lớn lên cùng nhau, nếu muốn rung động thì đã rung động từ lâu rồi. Cảnh Thượng không chỉ đang trong kỳ ph*t t*nh mà còn là một Alpha đỉnh cấp, vậy mà vẫn có thể giữ được lý trí, Lục Thừa An dĩ nhiên là đau lòng. Cậu không muốn ở cùng Cảnh Thượng, nhưng mỗi lần định mở cửa ra ngoài đều bị lôi lại, nhốt trong chiếc ổ mà Cảnh Thượng đã xây. Rón rén trốn đi cũng đều bị phát hiện. Sau lần chạy trốn thứ ba, Cảnh Thượng tỏ ra vô cùng tức giận, khàn giọng cảnh cáo cậu phải thành thật một chút, rồi như một con bạch tuộc, dùng cả tay lẫn chân bám chặt lấy người cậu không cho động đậy. Lục Thừa An oan ức muốn khóc, chỉ biết nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi nói trong trường có nhiều cặp yêu sớm, cậu cũng muốn thử, còn nói thêm yêu cầu của mình không cao. Dĩ nhiên là cậu cố tình nói vậy. Nếu biết Cảnh Thượng sẽ lạnh mặt lật người cậu lại, đè vai, vạch cổ áo rồi cắn vào tuyến thể một cách tàn nhẫn như vậy, Lục Thừa An có chết cũng không dám trêu chọc anh trong kỳ ph*t t*nh. Lần đầu tiên bị cắn, cậu đã chảy máu. Lúc đó cậu đã khóc rất nhiều, chạy không thoát, đánh không lại, chỉ biết luôn miệng gọi "anh Cảnh", cầu xin anh, nhưng tên chó Cảnh lại càng cắn mạnh hơn. Nước ấm gột rửa đi hơi lạnh mang về từ sân trượt tuyết. Lục Thừa An cảm thấy cả người ấm áp, dễ chịu, tâm trạng vô cùng tốt. Cậu mặc áo ngủ, vẩy mái tóc ướt, đi vào phòng ngủ rồi thoải mái nằm sấp xuống giường, tự nhiên ra lệnh cho Cảnh Thượng: "Sấy tóc đi, anh Cảnh." "- A a a a lũ khốn! Hai người các người dám đâm sau lưng tôi?! Hai người các người có còn là người không?!" Tiếng gào thét điên cuồng chất vấn có phần lạc đi, vô cùng chói tai, như thể người nói giây tiếp theo có thể bay đến đây, tay trái b*p ch*t Lục Thừa An, tay phải b*p ch*t Cảnh Thượng. Lục Thừa An lập tức ngẩng đầu dậy, thấy chiếc điện thoại đang nằm giữa giường, bên trong là cơn thịnh nộ bất lực của Nguyên Tầm. Cảnh Thượng mặt không đổi sắc, cắm điện máy sấy tóc rồi vẫy tay với Lục Thừa An: "Lại đây." "Không phải, Nguyên Tầm cậu ấy..." "Chậc." Cảnh Thượng nhíu mày. Lục Thừa An kinh ngạc: "Nguyên Tầm, sao còn chưa cúp máy?!" "Mẹ nó chứ tôi không cúp máy à? Đây là tôi gọi lại đấy! Lục Thừa An, cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu chỉ thiên vị tên chó Cảnh rồi, mẹ nó hai người đang yêu đương lén lút đúng không?!" "Tôi không có..." "Bảo sao cậu chỉ ăn chung ngủ chung với nó, mẹ kiếp tôi không phải người à? Cậu lại đi yêu đương lén lút với nó! Lục Thừa An, cậu với Cảnh Thượng yêu nhau mà không nói cho tôi biết!!" "Thật sự không có..." "Cái đôi cẩu nam nam các người! Tôi có phải bạn nối khố của các người không?! Tôi là gián điệp của Liên Minh Đế Quốc chắc, để hai người các người đối xử như vậy!" "Lục Thừa An, cậu lại chọn tên chó Cảnh! Sao cậu không chọn tôi! Mẹ kiếp nó có cái gì tốt chứ, cả ngày cái mặt như đưa đám, không cho cậu cái này, không cho cậu cái kia, ba cậu có quản cậu nghiêm như vậy không?!" "Cậu tìm bạn trai hay tìm cha thế? A a a a a tôi toàn tâm toàn ý coi các người là bạn!!! Vậy mà các người lại đâm sau lưng tôi..." Tút. Tay Lục Thừa An nhanh hơn não, lập tức ấn nút tắt màu đỏ. Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, thật đáng khao khát. Thở phào một hơi, Lục Thừa An vỗ ngực, chất vấn: "Lúc anh cắn em không cúp máy à?" "Cúp rồi." "Vậy sao cậu ta lại chửi tôi với anh yêu đương lén lút? Em với anh yêu nhau lúc nào?" "Em muốn yêu ai?" "Đó là trọng điểm à?!" "Không phải sao?" Ánh mắt Cảnh Thượng sâu thẳm, anh lại vẫy tay với Lục Thừa An. "Lại đây sấy tóc." "Không cần anh, em tự sấy." Lục Thừa An định giật lấy máy sấy, Cảnh Thượng lạnh mặt né tay, một phen đè vai Lục Thừa An xuống, bắt cậu ngồi ngoan ngoãn bên mép giường. Gió nóng thổi vào đỉnh đầu, sau gáy. Tuyến thể xung quanh có dấu răng, là vết tích của việc đánh dấu tạm thời. Ngón tay Cảnh Thượng nhẹ nhàng lướt qua, Lục Thừa An khẽ rụt cổ. "Đã cúp máy rồi thì cậu ta gọi lại anh còn nghe làm gì." Lục Thừa An véo eo Cảnh Thượng. "Xem làm Nguyên Tầm tức chưa kìa." Cảnh Thượng không nói gì, chỉ ném điện thoại cho Lục Thừa An tự xem. Ngoài việc lưu tên Lục Thừa An - còn để một biểu tượng trái tim, vô cùng ẩn dụ - những người còn lại đều không được Cảnh Thượng đối xử đặc biệt, tất cả đều không có ghi chú. Mục Hàn Vân và Cảnh Từ quanh năm không đổi ảnh đại diện và biệt danh nên dễ nhận ra. Kỷ Mạc thì gần như ngày nào cũng đổi, cũng dễ nhận ra. Còn những người thỉnh thoảng mới đổi, không dễ nhớ, Cảnh Thượng cũng lười nhớ, dù sao anh cũng không cần nhờ vả ai, đều là người khác tìm đến anh. Lần trước biệt danh của Nguyên Tầm là gì Lục Thừa An không nhớ rõ lắm, biệt danh hiện tại của cậu ta chắc chắn là vừa mới đổi: 【Gián điệp của Liên Minh Đế Quốc bị cặp đôi cẩu nam nam của Liên Minh Tinh Tế đối xử như chó.】 Lục Thừa An mách: "Cậu ta mắng em." "Đợi gặp rồi tính." Bên dưới là hàng loạt tin nhắn quấy rối từ Nguyên Tầm, khiến Cảnh Thượng không thể không bắt máy: 【Cậu với Lục Thừa An đang làm gì?】 【Cậu ta nói 18 tuổi tìm đối tượng thì liên quan gì đến cậu?】 【Sao cậu đột nhiên im lặng, sao cậu lại cúp máy?!】 【Tên chó Cảnh, cậu làm vậy coi được sao?】 【Đừng nói với tôi là cậu đang có ý đồ với Lục Thừa An nhé? Mẹ kiếp!】 【Cậu ấy còn chưa thành niên đâu! Mà cậu thì đã là một ông chú 20 tuổi rồi!】 【Trâu già gặm cỏ non à?!】 【Nghe máy đi! Tôi phải báo cho Lục Thừa An biết không thể bị lời ngon tiếng ngọt của cậu lừa gạt! Nghe máy nghe máy nghe máy!】 【Tôi biết, cậu giận quá hóa thẹn sẽ chặn tôi cho xem. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không nghe máy tôi sẽ gọi cho Lục Thừa An!】 【Cậu ấy thiên vị cậu thì đúng rồi, nhưng cậu ấy cũng rất tốt với tôi, cậu ấy không cúp máy của tôi, không chặn tôi! Không giống cậu đâu, tên chó Cảnh!】 【...】 【?】 【A a a a a Lục Thừa An cúp máy của tôi! Lục Thừa An lại dám cúp máy của tôi?! Lục Thừa An cúp máy của tôi!!】 【Tôi không muốn sống nữa!!!!!!】 Lục Thừa An sợ đến mức vội dùng điện thoại của mình gọi lại cho Nguyên Tầm, nhưng bị từ chối. Còn sống, không cần lo lắng. Cậu phát hiện điện thoại mình nhận được nhiều tin nhắn hơn, liền thích thú ngồi đọc. Ting. 【Lục Thừa An, cậu cúp máy tôi một lần, tôi cúp lại một lần, rất công bằng đúng không. Dựa vào đâu mà không cho tôi gọi lại lần thứ hai?!】 【Nghe máy cho tôi!!!!】 Lục Thừa An cười đau cả bụng: "Nguyên Tầm thú vị thật." Cảnh Thượng nói: "Ờ." Nguyên Tầm, người bị "cặp đôi cẩu nam nam" đối xử như chó, tức đến đỏ cả mắt, suốt đêm bay đến khu trượt tuyết. Đến nơi mới phát hiện Cảnh Thượng lại chơi mình, địa điểm anh báo cách nơi họ ở cả vạn dặm. Nguyên Tầm kiên cường bất khuất, dường như đã lường trước được nên không hề tức giận, tiếp tục lên đường truy đuổi. Chờ đến khi cậu ta đến đúng nơi, Cảnh Thượng đã đưa Lục Thừa An đi mất, lúc nào cũng chậm một bước. Sau năm lần bảy lượt như vậy, Nguyên Tầm cuối cùng cũng bị tức cho phát khóc. Về đến nhà, Lục Thừa An lại phải mời Nguyên Tầm ăn cơm, mời uống trà, dỗ dành mãi mới được tha thứ. Nguyên Tầm không giận Lục Thừa An, nhưng bắt Cảnh Thượng phải xin lỗi. Cảnh Thượng gật đầu nói được, sau đó giơ ngón giữa với cậu ta. Nguyên Tầm tức tối hỏi Lục Thừa An rốt cuộc thích cái gì ở tên chó này, nó chẳng có ưu điểm nào cả. Lục Thừa An ngẫm lại, Cảnh Thượng có h*m m**n chiếm hữu rất mạnh, ngày nào cũng phải sờ mó cậu, nhưng lại không cho cậu tiếp xúc thân mật với người khác, chỉ cần nói chuyện vui vẻ với Nguyên Tầm vài câu là đã sa sầm mặt mày. h*m m**n kiểm soát cũng rất mạnh, lúc nào cũng phải biết rõ lịch trình của Lục Thừa An, đi ra ngoài một mình phải báo cáo, nếu Cảnh Thượng cảm thấy không được thì Lục Thừa An không được đi. Hai người họ vì những chuyện này mà cãi nhau không ít lần, mỗi lần đều kết thúc bằng việc Cảnh Thượng lạnh mặt không nhượng bộ. Nhưng anh lại sợ Lục Thừa An không để ý đến mình, cãi nhau xong là lại dỗ dành, thái độ nhận sai rất tốt. Lục Thừa An cũng không có tiền đồ, thấy Cảnh Thượng dùng bộ mặt đó để khép nép với mình là lại thấy sướng, thậm chí còn muốn bắt nạt anh thêm. Từ sau lần bị cắn đầu tiên, Lục Thừa An chỉ cần nhìn vào mắt Cảnh Thượng là biết anh đang nghĩ gì. Cuốn nhật ký màu hồng kia căn bản không cần mở ra xem, Lục Thừa An cũng có thể đoán được Cảnh Thượng sẽ viết những gì. Chắc chắn là thích và yêu. Lục Thừa An chậm chạp chưa tiến thêm một bước là vì muốn mài giũa cái nết xấu của Cảnh Thượng, để anh đừng quản mình nghiêm như vậy. Không ngờ lại chẳng có tác dụng gì. Càng gần đến ngày cậu thành niên, sự quản giáo không tự do này lại càng trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng mà... Lục Thừa An siêu cấp thích. Nhiều ngày trôi qua, Nguyên Tầm mới chấp nhận được mối quan hệ đã "biến chất" này, nhưng càng nhìn Cảnh Thượng càng thấy chướng mắt. Mà Cảnh Thượng cũng chẳng cần cậu ta thuận mắt. Tình bạn ba người bây giờ hoàn toàn dựa vào Lục Thừa An để duy trì. Kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, đại học khai giảng. Họ không ở ký túc xá mà có nhà ở bên ngoài. Những người bạn học chơi thân với Lục Thừa An phát hiện cậu và Cảnh Thượng ngày càng như hình với bóng. Một tháng sau, Lục Thừa An nói: "Anh Cảnh, anh có biết nhiều người nghĩ chúng ta là anh em ruột không?" Cảnh Thượng liếc cậu một cái: "Ai muốn làm anh em với em." "Không phải, là..." Lục Thừa An đột nhiên cười ranh mãnh, ghé vào tai Cảnh Thượng. "Là họ nghĩ chúng ta là anh em ruột mà lại có quan hệ loạn luân trên giường đấy chứ." Ánh mắt Cảnh Thượng tối sầm lại: "Chúng ta đã lên giường bao giờ chưa?" "Đó là trọng điểm à?" "Không phải sao?" Cảnh Thượng nhìn chằm chằm vào môi cậu, thấp giọng: "Ngày kia em thành niên rồi." Ngày 1 tháng 4. Sinh nhật 18 tuổi của Lục Thừa An. Tuyến thể của Lục Thừa An vì tiếp nhận quá nhiều sự công kích từ pheromone mùi Romanée-Conti, pheromone mùi Hồng Song Hỷ như muốn nổ tung, kỳ ph*t t*nh đầu tiên ập đến một cách dữ dội. Cảnh Thượng cũng bị k*ch th*ch, kỳ nhạy cảm đến sớm hơn. Tám ngày, Lục Thừa An đã khóc rất lâu, rất lâu trên giường của Cảnh Thượng. Họ yêu nhau. Đời này đến chết không phai. ______________ Lời tác giả: Các thiên thần ơi, truyện đến đây là kết thúc toàn bộ rồi ạ. (Editor: Vẫn chưa kết thúc, còn phiên ngoại phúc lợi của 2 ba của Cảnh Thượng nữa) Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt 2 tháng rưỡi qua, cũng vô cùng cảm ơn mọi người đã chứng kiến sự trưởng thành và tình yêu của tiểu Lục và chó Cảnh. Họ sẽ sống rất hạnh phúc ở một thế giới song song. Những thiên thần đã theo dõi từ đầu đến cuối chắc cũng biết, tiểu Lục và chó Cảnh bị chửi không ít, dĩ nhiên tôi cũng bị chửi không ít haha, ấn tượng sâu sắc nhất là có người hỏi "đây mà là văn của người viết à?" Ha ha. Chửi tôi thì cũng không sao, tôi trốn đi khóc một mình là được, nhưng lúc họ chửi hai đứa nó tôi lại rất buồn 😭 Các thiên thần mau khen chúng nó giúp tôi đi 😭, để nhiều người hơn thấy được sự tốt đẹp của chúng nó 😭 Điều may mắn nhất là, tiểu Lục và anh Cảnh có các bạn cùng chứng kiến hành trình hai người họ hướng về nhau, giúp tôi kiên định viết trọn vẹn câu chuyện mà tôi muốn viết. Vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng cảm ơn các bạn! 🙇🏻‍♀️ Chúc tất cả các thiên thần đã đọc đến đây luôn khỏe mạnh, bình an, thuận lợi và vui vẻ ❤️

Chương 117: Phiên ngoại 3: Thanh mai trúc mã (kết thúc)