"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông…
Chương 120: Phiên ngoại 4: Mục Hàn Vân x Cảnh Từ (3)
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Cảnh Từ và Mục Hàn Vân thật sự tiếp xúc với nhau là từ 3 năm trước. Khi đó, Cảnh Từ vẫn là thiếu tướng, còn Mục Hàn Vân vừa nhậm chức thượng tướng không lâu. Thời bình, tiền tuyến không có chiến sự. Pheromone của Cảnh Từ thường xuyên không nghe lời, cậu trở thành một phần tử bất hảo, luôn theo đuổi sự k*ch th*ch. Chỉ cần cơ thể được giải tỏa, dù là đánh nhau bạo lực hay đổ máu đều được, sau khi mệt đến rã rời là cậu có thể bình tĩnh lại một thời gian. Khổ nỗi Cảnh Từ còn quá trẻ, đang ở độ tuổi sung mãn nhất, chưa từng trải qua cảm giác kiệt sức như một cái xác chết. Thuốc gen của Ryan tuy hiệu quả, nhưng một mũi có thể lấy đi nửa năm tuổi thọ của cậu. Như lời Ngôn Truyền Tuần đã nói, không thể lạm dụng. Có lần, Cảnh Từ cảm thấy pheromone của mình sắp mất kiểm soát, bức bối đến mức muốn giết người. Lại không may tìm không ra cớ để gây chiến, không thể đổ máu, càng thêm bực bội. Cậu một mình lái cơ giáp đến sát đường biên giới, trong lòng thầm tính toán tỷ lệ Thượng tướng Mục Hàn Vân của quân địch sẽ nghênh chiến với mình. Thượng tướng Mục Hàn Vân nổi danh là người có đầu óc vững vàng, khả năng tự chủ mạnh mẽ và trầm ổn. Năng lực cá nhân và lãnh đạo đều vô cùng xuất chúng, chưa từng có ai thấy anh ta nổi giận. Binh lính dưới trướng đều một lòng trung thành, răm rắp nghe lệnh. Cảnh Từ từng khinh thường điều đó. Thiên tài thì luôn chướng mắt tất cả, ngoài bản thân ra, những người khác đều là kẻ ngốc. Vài lần giao đấu nhỏ trước đây càng khiến cậu tin rằng Mục Hàn Vân cũng chỉ đến thế mà thôi: Không dám xuất binh, không dám tiếp chiêu, một kẻ tầm thường. Ngày hôm đó, trời trong vạn dặm, gió cát nơi biên giới cũng hiếm khi hiền hòa, không thổi bay cát vào mắt. Cơ giáp của Liên Minh Đế Quốc sắp vượt qua ranh giới, Mục Hàn Vân lại không dùng cơ giáp, không mang theo binh lính, một mình xuất hiện. Bên hông chỉ cài một khẩu súng. Mục Hàn Vân cao ráo, chân dài, bộ quân phục trên người không chỉ uy nghiêm mà còn toát ra một sức hút khó tả. Cảnh Từ bất giác mím môi, sự hiếu chiến trong cơ thể bỗng chuyển hóa thành một thứ khác mà cậu không quen thuộc. Khí chất trầm ổn, không vướng bụi trần của Mục Hàn Vân khiến Cảnh Từ khó chịu. Lần đầu tiên cậu nảy sinh ý nghĩ rằng chuỗi gen pheromone đứt gãy của mình thật phiền phức, không còn lấy đó làm tự hào nữa. Dựa vào đâu mà người khác đều bình thường, chỉ mình cậu là kẻ dị dạng? Lúc đó, Mục Hàn Vân còn khiêu khích cậu: "Tiểu thiếu tướng, Liên Minh Đế Quốc hết người rồi sao, sao lại đi bổ nhiệm một thằng nhóc ranh mới lớn làm thiếu tướng vậy." Cảnh Từ tức đến mức nhảy khỏi cơ giáp, xách theo một khẩu súng tự động, định bắn cho Mục Hàn Vân thành cái sàng: "Tôi 22." Mục Hàn Vân: "Ồ, cũng chẳng khác gì." Họ đã giằng co 2 năm, Mục Hàn Vân không thể nào không biết cậu không phải người mới thành niên. Hoặc là cố ý, hoặc là không thèm để ý. Ban ngày, thứ pheromone dị dạng nhưng vô địch của Cảnh Từ đã suýt nữa áp chế Mục Hàn Vân đến hộc máu. Mặt Mục Hàn Vân khẽ biến sắc, rồi cười: "Gian lận rồi, tiểu thiếu tướng." Cảnh Từ cười lại còn đẹp hơn: "Pheromone của tôi, gian lận chỗ nào." Cậu nghiến răng, 10 năm tuổi tác chênh lệch khiến cậu để tâm đến lời nói của Mục Hàn Vân, đến mức thật sự cảm thấy thắng không vẻ vang. Nếu không, sao có thể trúng kế được chứ. Đêm đó, khi không còn ai dòm ngó, Cảnh Từ lặng lẽ lẻn vào căn cứ của địch, không mang theo vũ khí, chỉ dùng tay không siết cổ Mục Hàn Vân từ phía sau, hai chân quắp lấy eo anh ta vật ngửa ra sàn. Cảnh Từ như một con rắn linh hoạt, ghì chặt lấy đối phương: "Không dùng pheromone áp chế anh, đánh một trận công bằng." Mục Hàn Vân không hề ngạc nhiên. Từ lúc Cảnh Từ lao vào quật ngã mình, anh đã không hề đánh trả. Cánh tay siết trước cổ ngày càng chặt, không khí dần loãng đi. Mục Hàn Vân đột nhiên bật cười, gương mặt ửng đỏ vì thiếu oxy: "Được thôi, tiểu thiếu tướng." "Anh cười cái gì?" Cảnh Từ gằn giọng. "Không có gì." Mục Hàn Vân nắm lấy cổ tay Cảnh Từ, dùng ngón cái v**t v*. Cảnh Từ cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng không nắm bắt được, liền mặc kệ. Mục Hàn Vân hỏi: "Tiểu thiếu tướng, nếu cậu thua thì sao?" "Không thể nào." "Lỡ như thì sao?" "Tôi đã nói là không thể nào." "Được thôi." Mục Hàn Vân suy nghĩ rồi nói. "Hay là thế này, nếu tôi thua, tùy cậu xử trí." Cảnh Từ cười lạnh: "Đương nhiên rồi..." "Cậu có thể tống tôi vào tù, cũng có thể tra tấn tôi trên giường." Mục Hàn Vân cắt lời. "Tôi nằm dưới." Cảnh Từ kinh ngạc: "Hả? Cái gì?" "Còn nếu cậu thua..." Mục Hàn Vân nghiêng đầu, trong mắt không còn là vẻ cao ngạo của một thượng tướng, mà tràn ngập tình ý. Chỉ có một thứ không bao giờ thay đổi, đó là ý chí chiếm đoạt. Hắn nhất định phải có được Cảnh Từ. "Thiếu tướng Cảnh Từ, cậu coi chừng đấy." Dứt lời, ánh mắt Mục Hàn Vân lạnh đi, một cú đấm như trời giáng nhắm thẳng vào yếu huyệt của Cảnh Từ. Cảnh Từ vội buông tay lăn sang một bên. Hai người quần nhau hơn nửa đêm, cả văn phòng tan hoang, không còn chỗ đặt chân. Có người lo lắng gõ cửa hỏi, Mục Thượng tướng chỉ đáp không sao rồi cấm lại gần. Cấp dưới bên ngoài khó hiểu vâng dạ, nhưng lại nghe thấy tiếng bàn ghế bị đập vỡ và cả tiếng quần áo bị xé toạc. Trong phòng, Cảnh Từ ôm vai, áo khoác quân phục rách bươm như giẻ lau. Áo sơ mi cũng không thoát nạn, để lộ những đường cơ bắp trắng đến lóa mắt. Cảnh Từ tức hộc máu: "Anh có biết xấu hổ không hả?!" "Cậu nói lý lẽ chút đi, tiểu thiếu tướng, cậu cũng xé của tôi mà." Mục Hàn Vân thong thả xé toạc phần quần bên đùi mình rồi vứt xuống đất. Vẻ đẹp cơ bắp cuồn cuộn đầy gợi cảm đập vào mắt, Cảnh Từ lập tức cụp mắt xuống. So với cậu, Mục Hàn Vân hào phóng hơn nhiều, không sợ bị nhìn. Sự thật là Thiếu tướng Cảnh Từ đã bị xé đến mức gần như kh** th*n, còn Mục Hàn Vân thì đúng là đồ đạo đức giả. "Là anh không biết xấu hổ trước!" Cảnh Từ gầm lên. "Ừ, tôi không biết xấu hổ." Mục Hàn Vân không cho cậu nghỉ, một tay đập lên chiếc bàn sắp sập, lao đến tóm lấy Cảnh Từ. "Tiểu thiếu tướng, đừng phí lời nữa, cậu sắp hết hơi rồi đấy." Cơn bồn chồn do pheromone của Cảnh Từ đã sớm lắng xuống, cả người cậu thư thái, chỉ muốn trở về. Khổ nỗi đang ở trong doanh trại địch, lại còn bị trói thành hình chữ Đại, hối hận vô cùng. "Sao lại nhìn tôi như vậy?" Mục Hàn Vân nắm cằm Cảnh Từ. "Cậu định nuốt lời à? Không sao, thiếu tướng còn nhỏ, lật lọng là chuyện bình thường. Nếu cậu thật sự đổi ý thì nói một tiếng, tôi cởi trói ngay. Sau này tôi coi thường cậu là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu..." "Tôi không đổi ý, anh câm miệng đi. Nhân phẩm của tôi không có vấn đề." Cảnh Từ nằm trên một bãi phế tích không quá lởm chởm, khó chịu cựa quậy tay chân đang bị dang rộng. "Giường cũng sập rồi, anh định trói tôi ở đây à?" Mục Hàn Vân "Ồ" một tiếng: "Công tử bột." Cảnh Từ im bặt. Cậu là quân nhân, không thể là công tử bột. Sau đó, Mục Hàn Vân khiêng cậu đặt lên tấm nệm của chiếc giường đã sập, ung dung hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình. Anh ta chậm rãi thưởng thức, lúc nhanh lúc chậm, vị thiếu tướng trẻ tuổi chỉ biết run rẩy r*n r*. Một lần sa chân, vạn kiếp bất phục. Cảnh Từ suýt nữa đã chết trong tay Mục Hàn Vân. Bất ngờ là, cậu cuối cùng cũng đã tìm ra cách khiến mình kiệt sức và bình tĩnh lại do phoremone, không hề cảm thấy chán ghét, nhưng cậu không nói. Sợ Mục Hàn Vân lại vênh mặt lên tận trời. Đôi khi, Cảnh Từ còn cảm thấy mệt mỏi rã rời, chuyện mà trước đây chưa từng có. Bề ngoài thì Mục Hàn Vân kiểm soát tất cả, nhưng nói cho cùng lại là Cảnh Từ cố tình chiều theo. Hai kẻ tâm kế nhiều như mắt dứa, chẳng ai tốt đẹp hơn ai. Đôi bên cùng có lợi, cùng đùa bỡn nhau. Dù sao bây giờ cũng không có chiến tranh. Nếu sau này hòa bình tan vỡ, chiến hỏa nổi lên, cả hai đều vì quốc gia của mình mà trở mặt thành thù, quên hết tình xưa nghĩa cũ mà đánh đến ngươi chết ta sống. Nghĩ thôi đã thấy phấn khích. Nếu chỉ dựa vào vũ lực, Cảnh Từ có thể sẽ chết trong tay Mục Hàn Vân. Nhưng pheromone là của mình, sao có thể không dùng chứ, Mục Hàn Vân nhất định sẽ chết trong tay cậu. Khi Cảnh Từ "về nhà kết hôn" rồi quay lại, Mục Hàn Vân nham hiểm như một con sư tử bị chọc giận, nổi trận lôi đình. Vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất không dấu vết. Cảnh Từ bị hắn ấn lên cửa mà "hành". Cánh cửa ọp ẹp kêu kẽo kẹt, Cảnh Từ không tài nào nghe nổi, cứ bảo buông tha cho nó, đi chỗ khác mà nói chuyện. Dù ký túc xá của cậu cách xa những người khác, nhưng cũng không phải là không có ai, ồn ào nữa sẽ bị phát hiện. Mục Hàn Vân cười lạnh đáp trả: "Chứ sao, để đối tượng kết hôn của cậu phát hiện, đến lúc đó chắc cậu khó giải thích lắm. Cứ để hắn đến xem tên tiểu tam này đối xử với Trung tướng Cảnh Từ như thế nào. Cậu có dám không, tiểu trung tướng?" Cảnh Từ cứng miệng: "Vậy thì chắc chắn là không dám rồi... Hự..." Nửa bên mặt cậu bị ép vào cửa đến đỏ ửng, hai cổ tay bị siết chặt đến gần như không còn cảm giác. Quân phục vẫn chỉnh tề, chỉ có chiếc quần bị kéo xuống mắt cá chân. Mục Hàn Vân thì cũng chỉ có một chỗ không chỉnh tề, nhưng lại có thể khiến Cảnh Từ không nói nên lời. Nếu không phải lúc nãy Mục Hàn Vân đã tiêm cho cậu một mũi ức chế cực mạnh, có lẽ bây giờ pheromone của câij đã bùng nổ tấn công hắn rồi. Sau đó, Cảnh Từ cuối cùng cũng rút ra được kinh nghiệm, cảm thấy sức lực sắp cạn, không chấp nhặt với hắn nữa. Cậu đứt quãng nói: "Mục Hàn Vân... Hàn Vân. Cha tôi muốn tôi về nhà ở một thời gian, nên tôi mới về. Chuyện kết hôn đúng là có, nhưng đó là do chính phủ tự ý quyết định... Tôi không đồng ý, cha tôi cũng không thể nào đồng ý." Đôi mắt Mục Hàn Vân đen kịt: "Họ muốn đời sau của cậu." Chóp mũi hắn khẽ cọ vào tuyến thể của Cảnh Từ, rồi ngậm lấy, hỏi: "Phải không?" Cảnh Từ nhắm nghiền mắt: "Rõ ràng." "Gen pheromone của tiểu trung tướng, quý giá thật đấy." Mục Hàn Vân thấp giọng. Cảnh Từ bị hắn quay đầu lại, hôn ngấu nghiến, lẩm bẩm không rõ: "Nếu anh cũng nhòm ngó pheromone của tôi, mục đích rõ ràng như vậy, tôi sẽ giết anh... Ưm." Mục Hàn Vân nói: "Nhiều người nhòm ngó cậu lắm đấy, Cảnh Từ." Hắn ôm eo Cảnh Từ, giọng điệu ái muội dính nhớp. "Cậu không tự biết mình à?" Cảnh Từ thuận miệng khiêu khích: "Vậy anh trói tôi lại, bắt tôi về làm vợ của anh đi." Mục Hàn Vân siết chặt lấy cậu, biểu cảm không rõ trong bóng tối, nhưng Cảnh Từ cảm nhận được sự thay đổi của hắn, liền giật mình: "Đừng làm thật, tôi nói đùa thôi." "Cậu sẽ giữ mình chứ." Mục Hàn Vân chỉ hỏi. Cảnh Từ lại nói dối: "Chưa chắc." Mục Hàn Vân: "Ồ." Sự mất kiểm soát như sóng thần ập đến, cuốn phăng đi sự bình tĩnh. Cảnh Từ hối hận không kịp, sớm biết đã không ngứa miệng. Sao người này lại giống chó điên như vậy.
Cảnh Từ và Mục Hàn Vân thật sự tiếp xúc với nhau là từ 3 năm trước.
Khi đó, Cảnh Từ vẫn là thiếu tướng, còn Mục Hàn Vân vừa nhậm chức thượng tướng không lâu.
Thời bình, tiền tuyến không có chiến sự.
Pheromone của Cảnh Từ thường xuyên không nghe lời, cậu trở thành một phần tử bất hảo, luôn theo đuổi sự k*ch th*ch.
Chỉ cần cơ thể được giải tỏa, dù là đánh nhau bạo lực hay đổ máu đều được, sau khi mệt đến rã rời là cậu có thể bình tĩnh lại một thời gian.
Khổ nỗi Cảnh Từ còn quá trẻ, đang ở độ tuổi sung mãn nhất, chưa từng trải qua cảm giác kiệt sức như một cái xác chết.
Thuốc gen của Ryan tuy hiệu quả, nhưng một mũi có thể lấy đi nửa năm tuổi thọ của cậu.
Như lời Ngôn Truyền Tuần đã nói, không thể lạm dụng.
Có lần, Cảnh Từ cảm thấy pheromone của mình sắp mất kiểm soát, bức bối đến mức muốn giết người. Lại không may tìm không ra cớ để gây chiến, không thể đổ máu, càng thêm bực bội.
Cậu một mình lái cơ giáp đến sát đường biên giới, trong lòng thầm tính toán tỷ lệ Thượng tướng Mục Hàn Vân của quân địch sẽ nghênh chiến với mình.
Thượng tướng Mục Hàn Vân nổi danh là người có đầu óc vững vàng, khả năng tự chủ mạnh mẽ và trầm ổn.
Năng lực cá nhân và lãnh đạo đều vô cùng xuất chúng, chưa từng có ai thấy anh ta nổi giận. Binh lính dưới trướng đều một lòng trung thành, răm rắp nghe lệnh.
Cảnh Từ từng khinh thường điều đó. Thiên tài thì luôn chướng mắt tất cả, ngoài bản thân ra, những người khác đều là kẻ ngốc.
Vài lần giao đấu nhỏ trước đây càng khiến cậu tin rằng Mục Hàn Vân cũng chỉ đến thế mà thôi: Không dám xuất binh, không dám tiếp chiêu, một kẻ tầm thường.
Ngày hôm đó, trời trong vạn dặm, gió cát nơi biên giới cũng hiếm khi hiền hòa, không thổi bay cát vào mắt.
Cơ giáp của Liên Minh Đế Quốc sắp vượt qua ranh giới, Mục Hàn Vân lại không dùng cơ giáp, không mang theo binh lính, một mình xuất hiện. Bên hông chỉ cài một khẩu súng.
Mục Hàn Vân cao ráo, chân dài, bộ quân phục trên người không chỉ uy nghiêm mà còn toát ra một sức hút khó tả.
Cảnh Từ bất giác mím môi, sự hiếu chiến trong cơ thể bỗng chuyển hóa thành một thứ khác mà cậu không quen thuộc.
Khí chất trầm ổn, không vướng bụi trần của Mục Hàn Vân khiến Cảnh Từ khó chịu.
Lần đầu tiên cậu nảy sinh ý nghĩ rằng chuỗi gen pheromone đứt gãy của mình thật phiền phức, không còn lấy đó làm tự hào nữa.
Dựa vào đâu mà người khác đều bình thường, chỉ mình cậu là kẻ dị dạng?
Lúc đó, Mục Hàn Vân còn khiêu khích cậu: "Tiểu thiếu tướng, Liên Minh Đế Quốc hết người rồi sao, sao lại đi bổ nhiệm một thằng nhóc ranh mới lớn làm thiếu tướng vậy."
Cảnh Từ tức đến mức nhảy khỏi cơ giáp, xách theo một khẩu súng tự động, định bắn cho Mục Hàn Vân thành cái sàng: "Tôi 22."
Mục Hàn Vân: "Ồ, cũng chẳng khác gì."
Họ đã giằng co 2 năm, Mục Hàn Vân không thể nào không biết cậu không phải người mới thành niên.
Hoặc là cố ý, hoặc là không thèm để ý.
Ban ngày, thứ pheromone dị dạng nhưng vô địch của Cảnh Từ đã suýt nữa áp chế Mục Hàn Vân đến hộc máu.
Mặt Mục Hàn Vân khẽ biến sắc, rồi cười: "Gian lận rồi, tiểu thiếu tướng."
Cảnh Từ cười lại còn đẹp hơn: "Pheromone của tôi, gian lận chỗ nào."
Cậu nghiến răng, 10 năm tuổi tác chênh lệch khiến cậu để tâm đến lời nói của Mục Hàn Vân, đến mức thật sự cảm thấy thắng không vẻ vang.
Nếu không, sao có thể trúng kế được chứ.
Đêm đó, khi không còn ai dòm ngó, Cảnh Từ lặng lẽ lẻn vào căn cứ của địch, không mang theo vũ khí, chỉ dùng tay không siết cổ Mục Hàn Vân từ phía sau, hai chân quắp lấy eo anh ta vật ngửa ra sàn.
Cảnh Từ như một con rắn linh hoạt, ghì chặt lấy đối phương: "Không dùng pheromone áp chế anh, đánh một trận công bằng."
Mục Hàn Vân không hề ngạc nhiên. Từ lúc Cảnh Từ lao vào quật ngã mình, anh đã không hề đánh trả. Cánh tay siết trước cổ ngày càng chặt, không khí dần loãng đi.
Mục Hàn Vân đột nhiên bật cười, gương mặt ửng đỏ vì thiếu oxy: "Được thôi, tiểu thiếu tướng."
"Anh cười cái gì?" Cảnh Từ gằn giọng.
"Không có gì."
Mục Hàn Vân nắm lấy cổ tay Cảnh Từ, dùng ngón cái v**t v*. Cảnh Từ cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng không nắm bắt được, liền mặc kệ. Mục Hàn Vân hỏi: "Tiểu thiếu tướng, nếu cậu thua thì sao?"
"Không thể nào."
"Lỡ như thì sao?"
"Tôi đã nói là không thể nào."
"Được thôi." Mục Hàn Vân suy nghĩ rồi nói. "Hay là thế này, nếu tôi thua, tùy cậu xử trí."
Cảnh Từ cười lạnh: "Đương nhiên rồi..."
"Cậu có thể tống tôi vào tù, cũng có thể tra tấn tôi trên giường." Mục Hàn Vân cắt lời.
"Tôi nằm dưới."
Cảnh Từ kinh ngạc: "Hả? Cái gì?"
"Còn nếu cậu thua..."
Mục Hàn Vân nghiêng đầu, trong mắt không còn là vẻ cao ngạo của một thượng tướng, mà tràn ngập tình ý. Chỉ có một thứ không bao giờ thay đổi, đó là ý chí chiếm đoạt.
Hắn nhất định phải có được Cảnh Từ.
"Thiếu tướng Cảnh Từ, cậu coi chừng đấy."
Dứt lời, ánh mắt Mục Hàn Vân lạnh đi, một cú đấm như trời giáng nhắm thẳng vào yếu huyệt của Cảnh Từ. Cảnh Từ vội buông tay lăn sang một bên.
Hai người quần nhau hơn nửa đêm, cả văn phòng tan hoang, không còn chỗ đặt chân.
Có người lo lắng gõ cửa hỏi, Mục Thượng tướng chỉ đáp không sao rồi cấm lại gần. Cấp dưới bên ngoài khó hiểu vâng dạ, nhưng lại nghe thấy tiếng bàn ghế bị đập vỡ và cả tiếng quần áo bị xé toạc.
Trong phòng, Cảnh Từ ôm vai, áo khoác quân phục rách bươm như giẻ lau. Áo sơ mi cũng không thoát nạn, để lộ những đường cơ bắp trắng đến lóa mắt.
Cảnh Từ tức hộc máu: "Anh có biết xấu hổ không hả?!"
"Cậu nói lý lẽ chút đi, tiểu thiếu tướng, cậu cũng xé của tôi mà."
Mục Hàn Vân thong thả xé toạc phần quần bên đùi mình rồi vứt xuống đất. Vẻ đẹp cơ bắp cuồn cuộn đầy gợi cảm đập vào mắt, Cảnh Từ lập tức cụp mắt xuống.
So với cậu, Mục Hàn Vân hào phóng hơn nhiều, không sợ bị nhìn. Sự thật là Thiếu tướng Cảnh Từ đã bị xé đến mức gần như kh** th*n, còn Mục Hàn Vân thì đúng là đồ đạo đức giả.
"Là anh không biết xấu hổ trước!" Cảnh Từ gầm lên.
"Ừ, tôi không biết xấu hổ." Mục Hàn Vân không cho cậu nghỉ, một tay đập lên chiếc bàn sắp sập, lao đến tóm lấy Cảnh Từ. "Tiểu thiếu tướng, đừng phí lời nữa, cậu sắp hết hơi rồi đấy."
Cơn bồn chồn do pheromone của Cảnh Từ đã sớm lắng xuống, cả người cậu thư thái, chỉ muốn trở về.
Khổ nỗi đang ở trong doanh trại địch, lại còn bị trói thành hình chữ Đại, hối hận vô cùng.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Mục Hàn Vân nắm cằm Cảnh Từ.
"Cậu định nuốt lời à? Không sao, thiếu tướng còn nhỏ, lật lọng là chuyện bình thường. Nếu cậu thật sự đổi ý thì nói một tiếng, tôi cởi trói ngay. Sau này tôi coi thường cậu là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu..."
"Tôi không đổi ý, anh câm miệng đi. Nhân phẩm của tôi không có vấn đề."
Cảnh Từ nằm trên một bãi phế tích không quá lởm chởm, khó chịu cựa quậy tay chân đang bị dang rộng.
"Giường cũng sập rồi, anh định trói tôi ở đây à?"
Mục Hàn Vân "Ồ" một tiếng: "Công tử bột."
Cảnh Từ im bặt. Cậu là quân nhân, không thể là công tử bột.
Sau đó, Mục Hàn Vân khiêng cậu đặt lên tấm nệm của chiếc giường đã sập, ung dung hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình.
Anh ta chậm rãi thưởng thức, lúc nhanh lúc chậm, vị thiếu tướng trẻ tuổi chỉ biết run rẩy r*n r*.
Một lần sa chân, vạn kiếp bất phục. Cảnh Từ suýt nữa đã chết trong tay Mục Hàn Vân.
Bất ngờ là, cậu cuối cùng cũng đã tìm ra cách khiến mình kiệt sức và bình tĩnh lại do phoremone, không hề cảm thấy chán ghét, nhưng cậu không nói.
Sợ Mục Hàn Vân lại vênh mặt lên tận trời.
Đôi khi, Cảnh Từ còn cảm thấy mệt mỏi rã rời, chuyện mà trước đây chưa từng có. Bề ngoài thì Mục Hàn Vân kiểm soát tất cả, nhưng nói cho cùng lại là Cảnh Từ cố tình chiều theo.
Hai kẻ tâm kế nhiều như mắt dứa, chẳng ai tốt đẹp hơn ai.
Đôi bên cùng có lợi, cùng đùa bỡn nhau. Dù sao bây giờ cũng không có chiến tranh. Nếu sau này hòa bình tan vỡ, chiến hỏa nổi lên, cả hai đều vì quốc gia của mình mà trở mặt thành thù, quên hết tình xưa nghĩa cũ mà đánh đến ngươi chết ta sống.
Nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
Nếu chỉ dựa vào vũ lực, Cảnh Từ có thể sẽ chết trong tay Mục Hàn Vân. Nhưng pheromone là của mình, sao có thể không dùng chứ, Mục Hàn Vân nhất định sẽ chết trong tay cậu.
Khi Cảnh Từ "về nhà kết hôn" rồi quay lại, Mục Hàn Vân nham hiểm như một con sư tử bị chọc giận, nổi trận lôi đình.
Vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất không dấu vết. Cảnh Từ bị hắn ấn lên cửa mà "hành".
Cánh cửa ọp ẹp kêu kẽo kẹt, Cảnh Từ không tài nào nghe nổi, cứ bảo buông tha cho nó, đi chỗ khác mà nói chuyện. Dù ký túc xá của cậu cách xa những người khác, nhưng cũng không phải là không có ai, ồn ào nữa sẽ bị phát hiện.
Mục Hàn Vân cười lạnh đáp trả: "Chứ sao, để đối tượng kết hôn của cậu phát hiện, đến lúc đó chắc cậu khó giải thích lắm. Cứ để hắn đến xem tên tiểu tam này đối xử với Trung tướng Cảnh Từ như thế nào. Cậu có dám không, tiểu trung tướng?"
Cảnh Từ cứng miệng: "Vậy thì chắc chắn là không dám rồi... Hự..."
Nửa bên mặt cậu bị ép vào cửa đến đỏ ửng, hai cổ tay bị siết chặt đến gần như không còn cảm giác. Quân phục vẫn chỉnh tề, chỉ có chiếc quần bị kéo xuống mắt cá chân.
Mục Hàn Vân thì cũng chỉ có một chỗ không chỉnh tề, nhưng lại có thể khiến Cảnh Từ không nói nên lời.
Nếu không phải lúc nãy Mục Hàn Vân đã tiêm cho cậu một mũi ức chế cực mạnh, có lẽ bây giờ pheromone của câij đã bùng nổ tấn công hắn rồi.
Sau đó, Cảnh Từ cuối cùng cũng rút ra được kinh nghiệm, cảm thấy sức lực sắp cạn, không chấp nhặt với hắn nữa.
Cậu đứt quãng nói: "Mục Hàn Vân... Hàn Vân. Cha tôi muốn tôi về nhà ở một thời gian, nên tôi mới về. Chuyện kết hôn đúng là có, nhưng đó là do chính phủ tự ý quyết định... Tôi không đồng ý, cha tôi cũng không thể nào đồng ý."
Đôi mắt Mục Hàn Vân đen kịt: "Họ muốn đời sau của cậu." Chóp mũi hắn khẽ cọ vào tuyến thể của Cảnh Từ, rồi ngậm lấy, hỏi: "Phải không?"
Cảnh Từ nhắm nghiền mắt: "Rõ ràng."
"Gen pheromone của tiểu trung tướng, quý giá thật đấy." Mục Hàn Vân thấp giọng.
Cảnh Từ bị hắn quay đầu lại, hôn ngấu nghiến, lẩm bẩm không rõ: "Nếu anh cũng nhòm ngó pheromone của tôi, mục đích rõ ràng như vậy, tôi sẽ giết anh... Ưm."
Mục Hàn Vân nói: "Nhiều người nhòm ngó cậu lắm đấy, Cảnh Từ." Hắn ôm eo Cảnh Từ, giọng điệu ái muội dính nhớp. "Cậu không tự biết mình à?"
Cảnh Từ thuận miệng khiêu khích: "Vậy anh trói tôi lại, bắt tôi về làm vợ của anh đi."
Mục Hàn Vân siết chặt lấy cậu, biểu cảm không rõ trong bóng tối, nhưng Cảnh Từ cảm nhận được sự thay đổi của hắn, liền giật mình: "Đừng làm thật, tôi nói đùa thôi."
"Cậu sẽ giữ mình chứ." Mục Hàn Vân chỉ hỏi.
Cảnh Từ lại nói dối: "Chưa chắc."
Mục Hàn Vân: "Ồ."
Sự mất kiểm soát như sóng thần ập đến, cuốn phăng đi sự bình tĩnh. Cảnh Từ hối hận không kịp, sớm biết đã không ngứa miệng.
Sao người này lại giống chó điên như vậy.
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Cảnh Từ và Mục Hàn Vân thật sự tiếp xúc với nhau là từ 3 năm trước. Khi đó, Cảnh Từ vẫn là thiếu tướng, còn Mục Hàn Vân vừa nhậm chức thượng tướng không lâu. Thời bình, tiền tuyến không có chiến sự. Pheromone của Cảnh Từ thường xuyên không nghe lời, cậu trở thành một phần tử bất hảo, luôn theo đuổi sự k*ch th*ch. Chỉ cần cơ thể được giải tỏa, dù là đánh nhau bạo lực hay đổ máu đều được, sau khi mệt đến rã rời là cậu có thể bình tĩnh lại một thời gian. Khổ nỗi Cảnh Từ còn quá trẻ, đang ở độ tuổi sung mãn nhất, chưa từng trải qua cảm giác kiệt sức như một cái xác chết. Thuốc gen của Ryan tuy hiệu quả, nhưng một mũi có thể lấy đi nửa năm tuổi thọ của cậu. Như lời Ngôn Truyền Tuần đã nói, không thể lạm dụng. Có lần, Cảnh Từ cảm thấy pheromone của mình sắp mất kiểm soát, bức bối đến mức muốn giết người. Lại không may tìm không ra cớ để gây chiến, không thể đổ máu, càng thêm bực bội. Cậu một mình lái cơ giáp đến sát đường biên giới, trong lòng thầm tính toán tỷ lệ Thượng tướng Mục Hàn Vân của quân địch sẽ nghênh chiến với mình. Thượng tướng Mục Hàn Vân nổi danh là người có đầu óc vững vàng, khả năng tự chủ mạnh mẽ và trầm ổn. Năng lực cá nhân và lãnh đạo đều vô cùng xuất chúng, chưa từng có ai thấy anh ta nổi giận. Binh lính dưới trướng đều một lòng trung thành, răm rắp nghe lệnh. Cảnh Từ từng khinh thường điều đó. Thiên tài thì luôn chướng mắt tất cả, ngoài bản thân ra, những người khác đều là kẻ ngốc. Vài lần giao đấu nhỏ trước đây càng khiến cậu tin rằng Mục Hàn Vân cũng chỉ đến thế mà thôi: Không dám xuất binh, không dám tiếp chiêu, một kẻ tầm thường. Ngày hôm đó, trời trong vạn dặm, gió cát nơi biên giới cũng hiếm khi hiền hòa, không thổi bay cát vào mắt. Cơ giáp của Liên Minh Đế Quốc sắp vượt qua ranh giới, Mục Hàn Vân lại không dùng cơ giáp, không mang theo binh lính, một mình xuất hiện. Bên hông chỉ cài một khẩu súng. Mục Hàn Vân cao ráo, chân dài, bộ quân phục trên người không chỉ uy nghiêm mà còn toát ra một sức hút khó tả. Cảnh Từ bất giác mím môi, sự hiếu chiến trong cơ thể bỗng chuyển hóa thành một thứ khác mà cậu không quen thuộc. Khí chất trầm ổn, không vướng bụi trần của Mục Hàn Vân khiến Cảnh Từ khó chịu. Lần đầu tiên cậu nảy sinh ý nghĩ rằng chuỗi gen pheromone đứt gãy của mình thật phiền phức, không còn lấy đó làm tự hào nữa. Dựa vào đâu mà người khác đều bình thường, chỉ mình cậu là kẻ dị dạng? Lúc đó, Mục Hàn Vân còn khiêu khích cậu: "Tiểu thiếu tướng, Liên Minh Đế Quốc hết người rồi sao, sao lại đi bổ nhiệm một thằng nhóc ranh mới lớn làm thiếu tướng vậy." Cảnh Từ tức đến mức nhảy khỏi cơ giáp, xách theo một khẩu súng tự động, định bắn cho Mục Hàn Vân thành cái sàng: "Tôi 22." Mục Hàn Vân: "Ồ, cũng chẳng khác gì." Họ đã giằng co 2 năm, Mục Hàn Vân không thể nào không biết cậu không phải người mới thành niên. Hoặc là cố ý, hoặc là không thèm để ý. Ban ngày, thứ pheromone dị dạng nhưng vô địch của Cảnh Từ đã suýt nữa áp chế Mục Hàn Vân đến hộc máu. Mặt Mục Hàn Vân khẽ biến sắc, rồi cười: "Gian lận rồi, tiểu thiếu tướng." Cảnh Từ cười lại còn đẹp hơn: "Pheromone của tôi, gian lận chỗ nào." Cậu nghiến răng, 10 năm tuổi tác chênh lệch khiến cậu để tâm đến lời nói của Mục Hàn Vân, đến mức thật sự cảm thấy thắng không vẻ vang. Nếu không, sao có thể trúng kế được chứ. Đêm đó, khi không còn ai dòm ngó, Cảnh Từ lặng lẽ lẻn vào căn cứ của địch, không mang theo vũ khí, chỉ dùng tay không siết cổ Mục Hàn Vân từ phía sau, hai chân quắp lấy eo anh ta vật ngửa ra sàn. Cảnh Từ như một con rắn linh hoạt, ghì chặt lấy đối phương: "Không dùng pheromone áp chế anh, đánh một trận công bằng." Mục Hàn Vân không hề ngạc nhiên. Từ lúc Cảnh Từ lao vào quật ngã mình, anh đã không hề đánh trả. Cánh tay siết trước cổ ngày càng chặt, không khí dần loãng đi. Mục Hàn Vân đột nhiên bật cười, gương mặt ửng đỏ vì thiếu oxy: "Được thôi, tiểu thiếu tướng." "Anh cười cái gì?" Cảnh Từ gằn giọng. "Không có gì." Mục Hàn Vân nắm lấy cổ tay Cảnh Từ, dùng ngón cái v**t v*. Cảnh Từ cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng không nắm bắt được, liền mặc kệ. Mục Hàn Vân hỏi: "Tiểu thiếu tướng, nếu cậu thua thì sao?" "Không thể nào." "Lỡ như thì sao?" "Tôi đã nói là không thể nào." "Được thôi." Mục Hàn Vân suy nghĩ rồi nói. "Hay là thế này, nếu tôi thua, tùy cậu xử trí." Cảnh Từ cười lạnh: "Đương nhiên rồi..." "Cậu có thể tống tôi vào tù, cũng có thể tra tấn tôi trên giường." Mục Hàn Vân cắt lời. "Tôi nằm dưới." Cảnh Từ kinh ngạc: "Hả? Cái gì?" "Còn nếu cậu thua..." Mục Hàn Vân nghiêng đầu, trong mắt không còn là vẻ cao ngạo của một thượng tướng, mà tràn ngập tình ý. Chỉ có một thứ không bao giờ thay đổi, đó là ý chí chiếm đoạt. Hắn nhất định phải có được Cảnh Từ. "Thiếu tướng Cảnh Từ, cậu coi chừng đấy." Dứt lời, ánh mắt Mục Hàn Vân lạnh đi, một cú đấm như trời giáng nhắm thẳng vào yếu huyệt của Cảnh Từ. Cảnh Từ vội buông tay lăn sang một bên. Hai người quần nhau hơn nửa đêm, cả văn phòng tan hoang, không còn chỗ đặt chân. Có người lo lắng gõ cửa hỏi, Mục Thượng tướng chỉ đáp không sao rồi cấm lại gần. Cấp dưới bên ngoài khó hiểu vâng dạ, nhưng lại nghe thấy tiếng bàn ghế bị đập vỡ và cả tiếng quần áo bị xé toạc. Trong phòng, Cảnh Từ ôm vai, áo khoác quân phục rách bươm như giẻ lau. Áo sơ mi cũng không thoát nạn, để lộ những đường cơ bắp trắng đến lóa mắt. Cảnh Từ tức hộc máu: "Anh có biết xấu hổ không hả?!" "Cậu nói lý lẽ chút đi, tiểu thiếu tướng, cậu cũng xé của tôi mà." Mục Hàn Vân thong thả xé toạc phần quần bên đùi mình rồi vứt xuống đất. Vẻ đẹp cơ bắp cuồn cuộn đầy gợi cảm đập vào mắt, Cảnh Từ lập tức cụp mắt xuống. So với cậu, Mục Hàn Vân hào phóng hơn nhiều, không sợ bị nhìn. Sự thật là Thiếu tướng Cảnh Từ đã bị xé đến mức gần như kh** th*n, còn Mục Hàn Vân thì đúng là đồ đạo đức giả. "Là anh không biết xấu hổ trước!" Cảnh Từ gầm lên. "Ừ, tôi không biết xấu hổ." Mục Hàn Vân không cho cậu nghỉ, một tay đập lên chiếc bàn sắp sập, lao đến tóm lấy Cảnh Từ. "Tiểu thiếu tướng, đừng phí lời nữa, cậu sắp hết hơi rồi đấy." Cơn bồn chồn do pheromone của Cảnh Từ đã sớm lắng xuống, cả người cậu thư thái, chỉ muốn trở về. Khổ nỗi đang ở trong doanh trại địch, lại còn bị trói thành hình chữ Đại, hối hận vô cùng. "Sao lại nhìn tôi như vậy?" Mục Hàn Vân nắm cằm Cảnh Từ. "Cậu định nuốt lời à? Không sao, thiếu tướng còn nhỏ, lật lọng là chuyện bình thường. Nếu cậu thật sự đổi ý thì nói một tiếng, tôi cởi trói ngay. Sau này tôi coi thường cậu là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu..." "Tôi không đổi ý, anh câm miệng đi. Nhân phẩm của tôi không có vấn đề." Cảnh Từ nằm trên một bãi phế tích không quá lởm chởm, khó chịu cựa quậy tay chân đang bị dang rộng. "Giường cũng sập rồi, anh định trói tôi ở đây à?" Mục Hàn Vân "Ồ" một tiếng: "Công tử bột." Cảnh Từ im bặt. Cậu là quân nhân, không thể là công tử bột. Sau đó, Mục Hàn Vân khiêng cậu đặt lên tấm nệm của chiếc giường đã sập, ung dung hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình. Anh ta chậm rãi thưởng thức, lúc nhanh lúc chậm, vị thiếu tướng trẻ tuổi chỉ biết run rẩy r*n r*. Một lần sa chân, vạn kiếp bất phục. Cảnh Từ suýt nữa đã chết trong tay Mục Hàn Vân. Bất ngờ là, cậu cuối cùng cũng đã tìm ra cách khiến mình kiệt sức và bình tĩnh lại do phoremone, không hề cảm thấy chán ghét, nhưng cậu không nói. Sợ Mục Hàn Vân lại vênh mặt lên tận trời. Đôi khi, Cảnh Từ còn cảm thấy mệt mỏi rã rời, chuyện mà trước đây chưa từng có. Bề ngoài thì Mục Hàn Vân kiểm soát tất cả, nhưng nói cho cùng lại là Cảnh Từ cố tình chiều theo. Hai kẻ tâm kế nhiều như mắt dứa, chẳng ai tốt đẹp hơn ai. Đôi bên cùng có lợi, cùng đùa bỡn nhau. Dù sao bây giờ cũng không có chiến tranh. Nếu sau này hòa bình tan vỡ, chiến hỏa nổi lên, cả hai đều vì quốc gia của mình mà trở mặt thành thù, quên hết tình xưa nghĩa cũ mà đánh đến ngươi chết ta sống. Nghĩ thôi đã thấy phấn khích. Nếu chỉ dựa vào vũ lực, Cảnh Từ có thể sẽ chết trong tay Mục Hàn Vân. Nhưng pheromone là của mình, sao có thể không dùng chứ, Mục Hàn Vân nhất định sẽ chết trong tay cậu. Khi Cảnh Từ "về nhà kết hôn" rồi quay lại, Mục Hàn Vân nham hiểm như một con sư tử bị chọc giận, nổi trận lôi đình. Vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất không dấu vết. Cảnh Từ bị hắn ấn lên cửa mà "hành". Cánh cửa ọp ẹp kêu kẽo kẹt, Cảnh Từ không tài nào nghe nổi, cứ bảo buông tha cho nó, đi chỗ khác mà nói chuyện. Dù ký túc xá của cậu cách xa những người khác, nhưng cũng không phải là không có ai, ồn ào nữa sẽ bị phát hiện. Mục Hàn Vân cười lạnh đáp trả: "Chứ sao, để đối tượng kết hôn của cậu phát hiện, đến lúc đó chắc cậu khó giải thích lắm. Cứ để hắn đến xem tên tiểu tam này đối xử với Trung tướng Cảnh Từ như thế nào. Cậu có dám không, tiểu trung tướng?" Cảnh Từ cứng miệng: "Vậy thì chắc chắn là không dám rồi... Hự..." Nửa bên mặt cậu bị ép vào cửa đến đỏ ửng, hai cổ tay bị siết chặt đến gần như không còn cảm giác. Quân phục vẫn chỉnh tề, chỉ có chiếc quần bị kéo xuống mắt cá chân. Mục Hàn Vân thì cũng chỉ có một chỗ không chỉnh tề, nhưng lại có thể khiến Cảnh Từ không nói nên lời. Nếu không phải lúc nãy Mục Hàn Vân đã tiêm cho cậu một mũi ức chế cực mạnh, có lẽ bây giờ pheromone của câij đã bùng nổ tấn công hắn rồi. Sau đó, Cảnh Từ cuối cùng cũng rút ra được kinh nghiệm, cảm thấy sức lực sắp cạn, không chấp nhặt với hắn nữa. Cậu đứt quãng nói: "Mục Hàn Vân... Hàn Vân. Cha tôi muốn tôi về nhà ở một thời gian, nên tôi mới về. Chuyện kết hôn đúng là có, nhưng đó là do chính phủ tự ý quyết định... Tôi không đồng ý, cha tôi cũng không thể nào đồng ý." Đôi mắt Mục Hàn Vân đen kịt: "Họ muốn đời sau của cậu." Chóp mũi hắn khẽ cọ vào tuyến thể của Cảnh Từ, rồi ngậm lấy, hỏi: "Phải không?" Cảnh Từ nhắm nghiền mắt: "Rõ ràng." "Gen pheromone của tiểu trung tướng, quý giá thật đấy." Mục Hàn Vân thấp giọng. Cảnh Từ bị hắn quay đầu lại, hôn ngấu nghiến, lẩm bẩm không rõ: "Nếu anh cũng nhòm ngó pheromone của tôi, mục đích rõ ràng như vậy, tôi sẽ giết anh... Ưm." Mục Hàn Vân nói: "Nhiều người nhòm ngó cậu lắm đấy, Cảnh Từ." Hắn ôm eo Cảnh Từ, giọng điệu ái muội dính nhớp. "Cậu không tự biết mình à?" Cảnh Từ thuận miệng khiêu khích: "Vậy anh trói tôi lại, bắt tôi về làm vợ của anh đi." Mục Hàn Vân siết chặt lấy cậu, biểu cảm không rõ trong bóng tối, nhưng Cảnh Từ cảm nhận được sự thay đổi của hắn, liền giật mình: "Đừng làm thật, tôi nói đùa thôi." "Cậu sẽ giữ mình chứ." Mục Hàn Vân chỉ hỏi. Cảnh Từ lại nói dối: "Chưa chắc." Mục Hàn Vân: "Ồ." Sự mất kiểm soát như sóng thần ập đến, cuốn phăng đi sự bình tĩnh. Cảnh Từ hối hận không kịp, sớm biết đã không ngứa miệng. Sao người này lại giống chó điên như vậy.