Hướng Tình trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn ở đằng xa. "Hướng Tình, Hướng Tình!" Cơ thể khẽ lung lay theo lực đạo trên vai, ý thức mơ hồ dần tỉnh táo, Hướng Tình bừng tỉnh, mở mắt ra. "Sao lại ngủ ở đây vậy?" Nhìn vào mắt cô, cô gái trước mặt có chút không vui, bực bội lầm bầm một câu, sau đó không chờ cô phản ứng đã kéo cô đứng lên: "Nhanh lên, tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu là nhân vật chính hôm nay đấy!" Hướng Tình hơi cau mày, dùng lực rút tay ra khỏi bàn tay đang kéo mình: "Đợi đã." "Sao thế?" Cô gái kia kinh ngạc quay lại nhìn cô. Hướng Tình giơ tay xoa trán, một phần là diễn cho đối phương xem, một phần là do đầu óc cô hiện tại thực sự còn mơ hồ, cảm giác không khỏe chút nào. "Tôi thấy hơi đau đầu." Vừa nói, cô vừa lặng lẽ quan sát căn phòng và người bên trong qua kẽ ngón tay, đồng thời cố gắng sắp xếp ký ức trong đầu, làm rõ tình hình hiện tại. Mọi thứ trước mắt đều xa lạ, nhưng đối phương rõ ràng vừa gọi tên cô. Chuyện này rốt cuộc là sao? Cô…
Chương 252
Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá LànhTác giả: Y Thanh NhượcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHướng Tình trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn ở đằng xa. "Hướng Tình, Hướng Tình!" Cơ thể khẽ lung lay theo lực đạo trên vai, ý thức mơ hồ dần tỉnh táo, Hướng Tình bừng tỉnh, mở mắt ra. "Sao lại ngủ ở đây vậy?" Nhìn vào mắt cô, cô gái trước mặt có chút không vui, bực bội lầm bầm một câu, sau đó không chờ cô phản ứng đã kéo cô đứng lên: "Nhanh lên, tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu là nhân vật chính hôm nay đấy!" Hướng Tình hơi cau mày, dùng lực rút tay ra khỏi bàn tay đang kéo mình: "Đợi đã." "Sao thế?" Cô gái kia kinh ngạc quay lại nhìn cô. Hướng Tình giơ tay xoa trán, một phần là diễn cho đối phương xem, một phần là do đầu óc cô hiện tại thực sự còn mơ hồ, cảm giác không khỏe chút nào. "Tôi thấy hơi đau đầu." Vừa nói, cô vừa lặng lẽ quan sát căn phòng và người bên trong qua kẽ ngón tay, đồng thời cố gắng sắp xếp ký ức trong đầu, làm rõ tình hình hiện tại. Mọi thứ trước mắt đều xa lạ, nhưng đối phương rõ ràng vừa gọi tên cô. Chuyện này rốt cuộc là sao? Cô… Thực ra, Lộ Tranh không có thói quen đeo đồng hồ, dù sao thì, mặc dù có một thân phận là tổng tài bá đạo, nhưng trong lòng anh, mình vẫn mang nhiều bản chất của một người thuộc giới huyền môn hơn. Thế nhưng, lúc này đây, anh không hề do dự, lập tức lấy chiếc đồng hồ ra, đeo vào cổ tay, nhìn ngắm đầy hài lòng, rồi mới ngước lên nhìn Hướng Tình, khẽ nói: "Cảm ơn em, anh rất thích."Hướng Tình mím môi cười, "Nhìn ra rồi.""Em có ngại nếu anh chụp một bức ảnh không?" Lộ Tranh lại hỏi.Trước đây, khi khoe ảnh lên mạng, anh còn giấu giấu giếm giếm không để cô biết, bây giờ thì không thèm che đậy chút nào nữa.Hướng Tình duỗi tay ra làm động tác "mời".Lộ Tranh cầm điện thoại lên, tách tách chụp liên tục. Nói thêm một chút, trong danh sách những kỹ năng anh đã học trong thời gian qua, nhiếp ảnh cũng là một trong những ưu tiên hàng đầu. Vì Hướng Tình rất thích chụp ảnh, mà anh thì lại rất muốn lưu giữ thêm nhiều khoảnh khắc của cả hai.Chụp ảnh xong, Lộ Tranh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên trông có vẻ trầm tư."Đang nghĩ gì vậy?" Hướng Tình thấy anh cúi đầu mãi mà không nói, tay cũng không di chuyển, bèn lên tiếng hỏi.Lộ Tranh ngước lên nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút rồi quyết định không giấu, xoay màn hình điện thoại lại cho cô xem, để lộ album ảnh, rồi giải thích về vấn đề nan giải của mình: hai ngày qua, anh đã tích lũy quá nhiều tư liệu, đến mức không biết nên đăng cái nào trước.Hướng Tình thực ra cũng không rõ anh đã chụp những gì, nên lập tức tò mò lật xem.Ngoài bức ảnh chiếc đồng hồ vừa chụp, và những bức ảnh nhẫn đôi mà chắc chắn anh đã chụp, cô phát hiện ra anh còn lén chụp rất nhiều ảnh của cô khi cô đang ngủ.Nhưng thấy mình trong ảnh được chụp rất đẹp, nên cô cũng không tính toán nhiều, hào phóng bỏ qua.Lật xem một hồi, động tác của Hướng Tình bỗng dừng lại.Bức ảnh trước mắt có lẽ được chụp khi họ đi bắt hải sản. Đây là một bức ảnh không có người, chỉ ghi lại dấu chân trên bãi cát, nơi vừa bị thủy triều nhấn chìm rồi rút đi. Hai hàng dấu chân kéo dài về phía xa, không có bất kỳ ai xuất hiện trong khung hình, nhưng chính điều đó lại khiến bức ảnh trở nên hàm súc và sâu lắng, đọng lại dư vị khó quên.Hướng Tình ngắm nhìn bức ảnh một lúc, rồi nói: "Đăng tấm này đi.""Tấm nào?" Lộ Tranh ghé mắt nhìn một cái, nhưng không nói gì, dường như không quá hài lòng.Hướng Tình bật cười khi thấy thái độ của anh, cô rút điện thoại của mình ra, cũng mở album ảnh và tìm một bức, rồi đưa cho anh xem, vừa cười vừa nói:"Anh đăng tấm đó, em đăng tấm này, được không?"Lộ Tranh nhìn màn hình điện thoại của cô, khẽ sững lại. Bức ảnh này không biết được chụp từ khi nào, cũng là hai hàng dấu chân kéo dài vào xa xăm, nhưng không phải in trên bãi cát, mà là trên nền tuyết trắng.Nếu một bức ảnh đơn lẻ có phần kín đáo, thì khi hai bức ảnh đặt cạnh nhau, mọi ẩn ý liền trở thành lời tuyên bố rõ ràng."Được." Lộ Tranh đồng ý không chút do dự.Anh mở WeChat, nhấn vào mục đăng bài, vừa chỉnh sửa nội dung, vừa như vô tình hỏi: "Có muốn đổi ảnh đại diện luôn không?""Được thôi," Hướng Tình cũng rất dứt khoát. Dù sao đây là để khiến Lộ Tranh vui, nên cô không ngần ngại đồng ý yêu cầu nhỏ này. Không chỉ đáp ứng, mà còn phải khiến anh hài lòng gấp đôi, "Hay là đổi sang ảnh hai ta nắm tay nhau đi?"Bức ảnh "nắm tay" đương nhiên chính là bức ảnh mà cả hai cùng đeo nhẫn đôi. Lời đề nghị này quả thật trúng ngay tâm ý của Lộ Tranh. Anh lập tức thoát khỏi trang đăng bài, gửi ảnh cho Hướng Tình trước, sau đó mới vào phần cài đặt để thay đổi ảnh đại diện.Đợi anh đổi xong, quay lại trang chính của WeChat, thì ngay lập tức nhìn thấy bài đăng mới nhất của Hướng Tình.Ngoài bức ảnh, cô còn kèm theo một dòng trạng thái:Hướng Tình: Từ tuyết trắng đến bạc đầu. 【Ảnh đính kèm】Lộ Tranh nhìn dòng chữ ấy, trầm ngâm trong chốc lát, rồi đặt tay lên màn hình, gõ nhẹ vài chữ. Rất nhanh sau đó, một bài đăng mới liền xuất hiện ngay bên cạnh bài của Hướng Tình.Lộ Tranh: Từ bình minh đến hoàng hôn. 【Ảnh đính kèm】Vì là đi nghỉ dưỡng, thực ra Lộ Tranh cũng đã chuẩn bị sẵn khá nhiều hoạt động thú vị, chỉ là trước đó anh không dành tâm trí cho chúng mà thôi.Bây giờ cầu hôn đã thành công, tâm nguyện đã hoàn thành, anh chính thức bước vào trạng thái kỳ nghỉ, nên những kế hoạch đó cuối cùng cũng có cơ hội được thực hiện.
Thực ra, Lộ Tranh không có thói quen đeo đồng hồ, dù sao thì, mặc dù có một thân phận là tổng tài bá đạo, nhưng trong lòng anh, mình vẫn mang nhiều bản chất của một người thuộc giới huyền môn hơn. Thế nhưng, lúc này đây, anh không hề do dự, lập tức lấy chiếc đồng hồ ra, đeo vào cổ tay, nhìn ngắm đầy hài lòng, rồi mới ngước lên nhìn Hướng Tình, khẽ nói: "Cảm ơn em, anh rất thích."
Hướng Tình mím môi cười, "Nhìn ra rồi."
"Em có ngại nếu anh chụp một bức ảnh không?" Lộ Tranh lại hỏi.
Trước đây, khi khoe ảnh lên mạng, anh còn giấu giấu giếm giếm không để cô biết, bây giờ thì không thèm che đậy chút nào nữa.
Hướng Tình duỗi tay ra làm động tác "mời".
Lộ Tranh cầm điện thoại lên, tách tách chụp liên tục. Nói thêm một chút, trong danh sách những kỹ năng anh đã học trong thời gian qua, nhiếp ảnh cũng là một trong những ưu tiên hàng đầu. Vì Hướng Tình rất thích chụp ảnh, mà anh thì lại rất muốn lưu giữ thêm nhiều khoảnh khắc của cả hai.
Chụp ảnh xong, Lộ Tranh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên trông có vẻ trầm tư.
"Đang nghĩ gì vậy?" Hướng Tình thấy anh cúi đầu mãi mà không nói, tay cũng không di chuyển, bèn lên tiếng hỏi.
Lộ Tranh ngước lên nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút rồi quyết định không giấu, xoay màn hình điện thoại lại cho cô xem, để lộ album ảnh, rồi giải thích về vấn đề nan giải của mình: hai ngày qua, anh đã tích lũy quá nhiều tư liệu, đến mức không biết nên đăng cái nào trước.
Hướng Tình thực ra cũng không rõ anh đã chụp những gì, nên lập tức tò mò lật xem.
Ngoài bức ảnh chiếc đồng hồ vừa chụp, và những bức ảnh nhẫn đôi mà chắc chắn anh đã chụp, cô phát hiện ra anh còn lén chụp rất nhiều ảnh của cô khi cô đang ngủ.
Nhưng thấy mình trong ảnh được chụp rất đẹp, nên cô cũng không tính toán nhiều, hào phóng bỏ qua.
Lật xem một hồi, động tác của Hướng Tình bỗng dừng lại.
Bức ảnh trước mắt có lẽ được chụp khi họ đi bắt hải sản. Đây là một bức ảnh không có người, chỉ ghi lại dấu chân trên bãi cát, nơi vừa bị thủy triều nhấn chìm rồi rút đi. Hai hàng dấu chân kéo dài về phía xa, không có bất kỳ ai xuất hiện trong khung hình, nhưng chính điều đó lại khiến bức ảnh trở nên hàm súc và sâu lắng, đọng lại dư vị khó quên.
Hướng Tình ngắm nhìn bức ảnh một lúc, rồi nói: "Đăng tấm này đi."
"Tấm nào?" Lộ Tranh ghé mắt nhìn một cái, nhưng không nói gì, dường như không quá hài lòng.
Hướng Tình bật cười khi thấy thái độ của anh, cô rút điện thoại của mình ra, cũng mở album ảnh và tìm một bức, rồi đưa cho anh xem, vừa cười vừa nói:
"Anh đăng tấm đó, em đăng tấm này, được không?"
Lộ Tranh nhìn màn hình điện thoại của cô, khẽ sững lại. Bức ảnh này không biết được chụp từ khi nào, cũng là hai hàng dấu chân kéo dài vào xa xăm, nhưng không phải in trên bãi cát, mà là trên nền tuyết trắng.
Nếu một bức ảnh đơn lẻ có phần kín đáo, thì khi hai bức ảnh đặt cạnh nhau, mọi ẩn ý liền trở thành lời tuyên bố rõ ràng.
"Được." Lộ Tranh đồng ý không chút do dự.
Anh mở WeChat, nhấn vào mục đăng bài, vừa chỉnh sửa nội dung, vừa như vô tình hỏi: "Có muốn đổi ảnh đại diện luôn không?"
"Được thôi," Hướng Tình cũng rất dứt khoát. Dù sao đây là để khiến Lộ Tranh vui, nên cô không ngần ngại đồng ý yêu cầu nhỏ này. Không chỉ đáp ứng, mà còn phải khiến anh hài lòng gấp đôi, "Hay là đổi sang ảnh hai ta nắm tay nhau đi?"
Bức ảnh "nắm tay" đương nhiên chính là bức ảnh mà cả hai cùng đeo nhẫn đôi. Lời đề nghị này quả thật trúng ngay tâm ý của Lộ Tranh. Anh lập tức thoát khỏi trang đăng bài, gửi ảnh cho Hướng Tình trước, sau đó mới vào phần cài đặt để thay đổi ảnh đại diện.
Đợi anh đổi xong, quay lại trang chính của WeChat, thì ngay lập tức nhìn thấy bài đăng mới nhất của Hướng Tình.
Ngoài bức ảnh, cô còn kèm theo một dòng trạng thái:
Hướng Tình: Từ tuyết trắng đến bạc đầu. 【Ảnh đính kèm】
Lộ Tranh nhìn dòng chữ ấy, trầm ngâm trong chốc lát, rồi đặt tay lên màn hình, gõ nhẹ vài chữ. Rất nhanh sau đó, một bài đăng mới liền xuất hiện ngay bên cạnh bài của Hướng Tình.
Lộ Tranh: Từ bình minh đến hoàng hôn. 【Ảnh đính kèm】
Vì là đi nghỉ dưỡng, thực ra Lộ Tranh cũng đã chuẩn bị sẵn khá nhiều hoạt động thú vị, chỉ là trước đó anh không dành tâm trí cho chúng mà thôi.
Bây giờ cầu hôn đã thành công, tâm nguyện đã hoàn thành, anh chính thức bước vào trạng thái kỳ nghỉ, nên những kế hoạch đó cuối cùng cũng có cơ hội được thực hiện.
Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá LànhTác giả: Y Thanh NhượcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHướng Tình trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn ở đằng xa. "Hướng Tình, Hướng Tình!" Cơ thể khẽ lung lay theo lực đạo trên vai, ý thức mơ hồ dần tỉnh táo, Hướng Tình bừng tỉnh, mở mắt ra. "Sao lại ngủ ở đây vậy?" Nhìn vào mắt cô, cô gái trước mặt có chút không vui, bực bội lầm bầm một câu, sau đó không chờ cô phản ứng đã kéo cô đứng lên: "Nhanh lên, tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu là nhân vật chính hôm nay đấy!" Hướng Tình hơi cau mày, dùng lực rút tay ra khỏi bàn tay đang kéo mình: "Đợi đã." "Sao thế?" Cô gái kia kinh ngạc quay lại nhìn cô. Hướng Tình giơ tay xoa trán, một phần là diễn cho đối phương xem, một phần là do đầu óc cô hiện tại thực sự còn mơ hồ, cảm giác không khỏe chút nào. "Tôi thấy hơi đau đầu." Vừa nói, cô vừa lặng lẽ quan sát căn phòng và người bên trong qua kẽ ngón tay, đồng thời cố gắng sắp xếp ký ức trong đầu, làm rõ tình hình hiện tại. Mọi thứ trước mắt đều xa lạ, nhưng đối phương rõ ràng vừa gọi tên cô. Chuyện này rốt cuộc là sao? Cô… Thực ra, Lộ Tranh không có thói quen đeo đồng hồ, dù sao thì, mặc dù có một thân phận là tổng tài bá đạo, nhưng trong lòng anh, mình vẫn mang nhiều bản chất của một người thuộc giới huyền môn hơn. Thế nhưng, lúc này đây, anh không hề do dự, lập tức lấy chiếc đồng hồ ra, đeo vào cổ tay, nhìn ngắm đầy hài lòng, rồi mới ngước lên nhìn Hướng Tình, khẽ nói: "Cảm ơn em, anh rất thích."Hướng Tình mím môi cười, "Nhìn ra rồi.""Em có ngại nếu anh chụp một bức ảnh không?" Lộ Tranh lại hỏi.Trước đây, khi khoe ảnh lên mạng, anh còn giấu giấu giếm giếm không để cô biết, bây giờ thì không thèm che đậy chút nào nữa.Hướng Tình duỗi tay ra làm động tác "mời".Lộ Tranh cầm điện thoại lên, tách tách chụp liên tục. Nói thêm một chút, trong danh sách những kỹ năng anh đã học trong thời gian qua, nhiếp ảnh cũng là một trong những ưu tiên hàng đầu. Vì Hướng Tình rất thích chụp ảnh, mà anh thì lại rất muốn lưu giữ thêm nhiều khoảnh khắc của cả hai.Chụp ảnh xong, Lộ Tranh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên trông có vẻ trầm tư."Đang nghĩ gì vậy?" Hướng Tình thấy anh cúi đầu mãi mà không nói, tay cũng không di chuyển, bèn lên tiếng hỏi.Lộ Tranh ngước lên nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút rồi quyết định không giấu, xoay màn hình điện thoại lại cho cô xem, để lộ album ảnh, rồi giải thích về vấn đề nan giải của mình: hai ngày qua, anh đã tích lũy quá nhiều tư liệu, đến mức không biết nên đăng cái nào trước.Hướng Tình thực ra cũng không rõ anh đã chụp những gì, nên lập tức tò mò lật xem.Ngoài bức ảnh chiếc đồng hồ vừa chụp, và những bức ảnh nhẫn đôi mà chắc chắn anh đã chụp, cô phát hiện ra anh còn lén chụp rất nhiều ảnh của cô khi cô đang ngủ.Nhưng thấy mình trong ảnh được chụp rất đẹp, nên cô cũng không tính toán nhiều, hào phóng bỏ qua.Lật xem một hồi, động tác của Hướng Tình bỗng dừng lại.Bức ảnh trước mắt có lẽ được chụp khi họ đi bắt hải sản. Đây là một bức ảnh không có người, chỉ ghi lại dấu chân trên bãi cát, nơi vừa bị thủy triều nhấn chìm rồi rút đi. Hai hàng dấu chân kéo dài về phía xa, không có bất kỳ ai xuất hiện trong khung hình, nhưng chính điều đó lại khiến bức ảnh trở nên hàm súc và sâu lắng, đọng lại dư vị khó quên.Hướng Tình ngắm nhìn bức ảnh một lúc, rồi nói: "Đăng tấm này đi.""Tấm nào?" Lộ Tranh ghé mắt nhìn một cái, nhưng không nói gì, dường như không quá hài lòng.Hướng Tình bật cười khi thấy thái độ của anh, cô rút điện thoại của mình ra, cũng mở album ảnh và tìm một bức, rồi đưa cho anh xem, vừa cười vừa nói:"Anh đăng tấm đó, em đăng tấm này, được không?"Lộ Tranh nhìn màn hình điện thoại của cô, khẽ sững lại. Bức ảnh này không biết được chụp từ khi nào, cũng là hai hàng dấu chân kéo dài vào xa xăm, nhưng không phải in trên bãi cát, mà là trên nền tuyết trắng.Nếu một bức ảnh đơn lẻ có phần kín đáo, thì khi hai bức ảnh đặt cạnh nhau, mọi ẩn ý liền trở thành lời tuyên bố rõ ràng."Được." Lộ Tranh đồng ý không chút do dự.Anh mở WeChat, nhấn vào mục đăng bài, vừa chỉnh sửa nội dung, vừa như vô tình hỏi: "Có muốn đổi ảnh đại diện luôn không?""Được thôi," Hướng Tình cũng rất dứt khoát. Dù sao đây là để khiến Lộ Tranh vui, nên cô không ngần ngại đồng ý yêu cầu nhỏ này. Không chỉ đáp ứng, mà còn phải khiến anh hài lòng gấp đôi, "Hay là đổi sang ảnh hai ta nắm tay nhau đi?"Bức ảnh "nắm tay" đương nhiên chính là bức ảnh mà cả hai cùng đeo nhẫn đôi. Lời đề nghị này quả thật trúng ngay tâm ý của Lộ Tranh. Anh lập tức thoát khỏi trang đăng bài, gửi ảnh cho Hướng Tình trước, sau đó mới vào phần cài đặt để thay đổi ảnh đại diện.Đợi anh đổi xong, quay lại trang chính của WeChat, thì ngay lập tức nhìn thấy bài đăng mới nhất của Hướng Tình.Ngoài bức ảnh, cô còn kèm theo một dòng trạng thái:Hướng Tình: Từ tuyết trắng đến bạc đầu. 【Ảnh đính kèm】Lộ Tranh nhìn dòng chữ ấy, trầm ngâm trong chốc lát, rồi đặt tay lên màn hình, gõ nhẹ vài chữ. Rất nhanh sau đó, một bài đăng mới liền xuất hiện ngay bên cạnh bài của Hướng Tình.Lộ Tranh: Từ bình minh đến hoàng hôn. 【Ảnh đính kèm】Vì là đi nghỉ dưỡng, thực ra Lộ Tranh cũng đã chuẩn bị sẵn khá nhiều hoạt động thú vị, chỉ là trước đó anh không dành tâm trí cho chúng mà thôi.Bây giờ cầu hôn đã thành công, tâm nguyện đã hoàn thành, anh chính thức bước vào trạng thái kỳ nghỉ, nên những kế hoạch đó cuối cùng cũng có cơ hội được thực hiện.