“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 77
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào thấy cô tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không nói nên lời, mặt lập tức sa sầm: "Ai bắt nạt cô sao?"Trang Uyển lau nước mắt: "Tối qua tôi thức khuya sắp xếp tài liệu quá muộn, sáng nay không dậy được, để Thần Hi Thần Dương tự đi ăn cơm ở nhà ăn, hai đứa nhỏ đến nhà ăn phát hiện đồ ăn trong máy bán hàng tự động đều hết sạch, định quay về thì nhìn thấy Văn Bội Trân đóng gói rất nhiều thức ăn ở phía sau nhà ăn, bán cho người bên ngoài Đào Dương.""Thần Hĩ tính tình thẳng thắn, thấy bà ta bán gấp đôi giá còn đòi điểm cống hiến, liền tiến lên ngăn cản, trong lúc cãi vã Văn Bội Trân tức giận đẩy Thần Hi vào lưới điện, may mà lưới điện bên ngoài không bị kích hoạt, nhưng cũng làm mặt con bé bị thương, từ khóe mắt đến khóe miệng, một vết thương lớn, da thịt lòi ra ngoài..." Nói xong Trang Uyển liền òa khóc, không thể nào dừng lại được.Tô Đào tức giận đến mức máu dồn lên não: "Thần Hi đâu?""Hiểu Bác và vợ nó đang trông chừng con bé ở bệnh viện, tôi, tôi về lấy thiết bị liên lạc và quần áo của con bé, bác sĩ nói vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ để lại sẹo, trừ khi có thể tìm được dị năng giả hệ trị liệu..."Tô Đào nói: "Đừng khóc nữa, Thần Hi cần cô, cô đi lấy đồ rồi đến bệnh viện luôn đi, tôi đi tìm Văn Bội Trân."Trang Uyển lập tức yên tâm hơn phân nửa, nín khóc vội vàng đi lấy đồ.Tô Đào hít sâu một hơi, đi thẳng đến phòng Văn Bội Trân.Quả nhiên, không có ai, đang định đến hiện trường xảy ra chuyện, mẹ của Tiền Dung Dung nhìn thấy cô, kéo cô lại nói: "Chúng tôi đều biết chuyện rồi, người bị chồng Đường Thanh Thư trói ở nhà ăn rồi, đang đợi cô đấy." Tô Đào vội vàng đi theo đến nhà ăn, quả nhiên thấy phần lớn khách thuê trọ quen mặt đều ở đó, Văn Bội Trân bị trói ngược trên ghế, đang mắng chửi ầm ĩ: "Các người chính là chó săn của Tô Đào! Cái Đào Dương chó má gì chứ, cái chốn đào nguyên tận thế gì chứ, chính là một đám cướp đất! Tôi tự bỏ tiền mua chút đồ ăn thì sao? Liên quan gì đến các người?Dù sao tôi cũng cho người ngoài nếm thử nhìn xem đồ tốt, họ còn cảm ơn tôi không hết, đến chỗ các người tôi lại thành tội đồ tày trời? Phải nói tội đồ lớn nhất chính là các người! Chiếm giữ những thứ tốt này, người ngoài ngay cả mùi cũng không ngửi được!!"Đường Thanh Thư bị khả năng đổi trắng thay đen của bà ta làm cho kinh ngạc, không nhịn được phản bác: "Bà còn thấy mình làm việc tốt sao? Cơm ở Đào Dương chỉ bán 50 liên bang tệ, bà bán cho người ngoài 2000 liên bang tệ, còn tống tiền người ta 100 điểm cống hiến, sao bà không đi cướp luôn đi?" Khổng Ngọc Anh xưa nay kín đáo không thích cãi vã cũng không nhịn được nữa: "Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi bắt bà đến đây, không phải vì mấy miếng ăn đó, chúng tôi nhịn ăn một hai bữa cũng không chết đói, nhưng bà đẩy Thần Hi là có ý gì, còn cố tình đẩy con bé vào lưới điện, bà chính là muốn mạng của con bé! Con bé có thù oán gì với bà, mà bà muốn gϊếŧ nó?"Phạm Truyền Huy tức giận: "Mẹ Thần Hi vì mọi người mà vất vả, bà không biết ơn thì thôi, còn muốn mạng sống của con gái bà ấy, bà cũng từng làm mẹ, sao bà lại nhẫn tâm như vậy?"Văn Bội Trân đang định mắng chửi om sòm, cửa mở ra.Tô Đào mặt không cảm xúc bước vào, nói với Phạm Truyền Huy: "Cởi trói cho bà ta."Văn Bội Trân mừng rỡ, tưởng Tô Đào muốn chuyện lớn hóa nhỏ.Không ngờ, vừa được cởi trói, Tô Đào liền túm tóc bà ta, mặc kệ bà ta kêu gào, kéo bà ta đến dưới lưới điện tường ngoài.
Tô Đào thấy cô tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không nói nên lời, mặt lập tức sa sầm: "Ai bắt nạt cô sao?"
Trang Uyển lau nước mắt: "Tối qua tôi thức khuya sắp xếp tài liệu quá muộn, sáng nay không dậy được, để Thần Hi Thần Dương tự đi ăn cơm ở nhà ăn, hai đứa nhỏ đến nhà ăn phát hiện đồ ăn trong máy bán hàng tự động đều hết sạch, định quay về thì nhìn thấy Văn Bội Trân đóng gói rất nhiều thức ăn ở phía sau nhà ăn, bán cho người bên ngoài Đào Dương."
"Thần Hĩ tính tình thẳng thắn, thấy bà ta bán gấp đôi giá còn đòi điểm cống hiến, liền tiến lên ngăn cản, trong lúc cãi vã Văn Bội Trân tức giận đẩy Thần Hi vào lưới điện, may mà lưới điện bên ngoài không bị kích hoạt, nhưng cũng làm mặt con bé bị thương, từ khóe mắt đến khóe miệng, một vết thương lớn, da thịt lòi ra ngoài..."
Nói xong Trang Uyển liền òa khóc, không thể nào dừng lại được.
Tô Đào tức giận đến mức máu dồn lên não: "Thần Hi đâu?"
"Hiểu Bác và vợ nó đang trông chừng con bé ở bệnh viện, tôi, tôi về lấy thiết bị liên lạc và quần áo của con bé, bác sĩ nói vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ để lại sẹo, trừ khi có thể tìm được dị năng giả hệ trị liệu..."
Tô Đào nói: "Đừng khóc nữa, Thần Hi cần cô, cô đi lấy đồ rồi đến bệnh viện luôn đi, tôi đi tìm Văn Bội Trân."
Trang Uyển lập tức yên tâm hơn phân nửa, nín khóc vội vàng đi lấy đồ.
Tô Đào hít sâu một hơi, đi thẳng đến phòng Văn Bội Trân.
Quả nhiên, không có ai, đang định đến hiện trường xảy ra chuyện, mẹ của Tiền Dung Dung nhìn thấy cô, kéo cô lại nói: "Chúng tôi đều biết chuyện rồi, người bị chồng Đường Thanh Thư trói ở nhà ăn rồi, đang đợi cô đấy."
Tô Đào vội vàng đi theo đến nhà ăn, quả nhiên thấy phần lớn khách thuê trọ quen mặt đều ở đó, Văn Bội Trân bị trói ngược trên ghế, đang mắng chửi ầm ĩ: "Các người chính là chó săn của Tô Đào! Cái Đào Dương chó má gì chứ, cái chốn đào nguyên tận thế gì chứ, chính là một đám cướp đất! Tôi tự bỏ tiền mua chút đồ ăn thì sao? Liên quan gì đến các người?
Dù sao tôi cũng cho người ngoài nếm thử nhìn xem đồ tốt, họ còn cảm ơn tôi không hết, đến chỗ các người tôi lại thành tội đồ tày trời? Phải nói tội đồ lớn nhất chính là các người! Chiếm giữ những thứ tốt này, người ngoài ngay cả mùi cũng không ngửi được!!"
Đường Thanh Thư bị khả năng đổi trắng thay đen của bà ta làm cho kinh ngạc, không nhịn được phản bác: "Bà còn thấy mình làm việc tốt sao? Cơm ở Đào Dương chỉ bán 50 liên bang tệ, bà bán cho người ngoài 2000 liên bang tệ, còn tống tiền người ta 100 điểm cống hiến, sao bà không đi cướp luôn đi?"
Khổng Ngọc Anh xưa nay kín đáo không thích cãi vã cũng không nhịn được nữa: "Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi bắt bà đến đây, không phải vì mấy miếng ăn đó, chúng tôi nhịn ăn một hai bữa cũng không chết đói, nhưng bà đẩy Thần Hi là có ý gì, còn cố tình đẩy con bé vào lưới điện, bà chính là muốn mạng của con bé! Con bé có thù oán gì với bà, mà bà muốn gϊếŧ nó?"
Phạm Truyền Huy tức giận: "Mẹ Thần Hi vì mọi người mà vất vả, bà không biết ơn thì thôi, còn muốn mạng sống của con gái bà ấy, bà cũng từng làm mẹ, sao bà lại nhẫn tâm như vậy?"
Văn Bội Trân đang định mắng chửi om sòm, cửa mở ra.
Tô Đào mặt không cảm xúc bước vào, nói với Phạm Truyền Huy: "Cởi trói cho bà ta."
Văn Bội Trân mừng rỡ, tưởng Tô Đào muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Không ngờ, vừa được cởi trói, Tô Đào liền túm tóc bà ta, mặc kệ bà ta kêu gào, kéo bà ta đến dưới lưới điện tường ngoài.
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào thấy cô tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không nói nên lời, mặt lập tức sa sầm: "Ai bắt nạt cô sao?"Trang Uyển lau nước mắt: "Tối qua tôi thức khuya sắp xếp tài liệu quá muộn, sáng nay không dậy được, để Thần Hi Thần Dương tự đi ăn cơm ở nhà ăn, hai đứa nhỏ đến nhà ăn phát hiện đồ ăn trong máy bán hàng tự động đều hết sạch, định quay về thì nhìn thấy Văn Bội Trân đóng gói rất nhiều thức ăn ở phía sau nhà ăn, bán cho người bên ngoài Đào Dương.""Thần Hĩ tính tình thẳng thắn, thấy bà ta bán gấp đôi giá còn đòi điểm cống hiến, liền tiến lên ngăn cản, trong lúc cãi vã Văn Bội Trân tức giận đẩy Thần Hi vào lưới điện, may mà lưới điện bên ngoài không bị kích hoạt, nhưng cũng làm mặt con bé bị thương, từ khóe mắt đến khóe miệng, một vết thương lớn, da thịt lòi ra ngoài..." Nói xong Trang Uyển liền òa khóc, không thể nào dừng lại được.Tô Đào tức giận đến mức máu dồn lên não: "Thần Hi đâu?""Hiểu Bác và vợ nó đang trông chừng con bé ở bệnh viện, tôi, tôi về lấy thiết bị liên lạc và quần áo của con bé, bác sĩ nói vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ để lại sẹo, trừ khi có thể tìm được dị năng giả hệ trị liệu..."Tô Đào nói: "Đừng khóc nữa, Thần Hi cần cô, cô đi lấy đồ rồi đến bệnh viện luôn đi, tôi đi tìm Văn Bội Trân."Trang Uyển lập tức yên tâm hơn phân nửa, nín khóc vội vàng đi lấy đồ.Tô Đào hít sâu một hơi, đi thẳng đến phòng Văn Bội Trân.Quả nhiên, không có ai, đang định đến hiện trường xảy ra chuyện, mẹ của Tiền Dung Dung nhìn thấy cô, kéo cô lại nói: "Chúng tôi đều biết chuyện rồi, người bị chồng Đường Thanh Thư trói ở nhà ăn rồi, đang đợi cô đấy." Tô Đào vội vàng đi theo đến nhà ăn, quả nhiên thấy phần lớn khách thuê trọ quen mặt đều ở đó, Văn Bội Trân bị trói ngược trên ghế, đang mắng chửi ầm ĩ: "Các người chính là chó săn của Tô Đào! Cái Đào Dương chó má gì chứ, cái chốn đào nguyên tận thế gì chứ, chính là một đám cướp đất! Tôi tự bỏ tiền mua chút đồ ăn thì sao? Liên quan gì đến các người?Dù sao tôi cũng cho người ngoài nếm thử nhìn xem đồ tốt, họ còn cảm ơn tôi không hết, đến chỗ các người tôi lại thành tội đồ tày trời? Phải nói tội đồ lớn nhất chính là các người! Chiếm giữ những thứ tốt này, người ngoài ngay cả mùi cũng không ngửi được!!"Đường Thanh Thư bị khả năng đổi trắng thay đen của bà ta làm cho kinh ngạc, không nhịn được phản bác: "Bà còn thấy mình làm việc tốt sao? Cơm ở Đào Dương chỉ bán 50 liên bang tệ, bà bán cho người ngoài 2000 liên bang tệ, còn tống tiền người ta 100 điểm cống hiến, sao bà không đi cướp luôn đi?" Khổng Ngọc Anh xưa nay kín đáo không thích cãi vã cũng không nhịn được nữa: "Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi bắt bà đến đây, không phải vì mấy miếng ăn đó, chúng tôi nhịn ăn một hai bữa cũng không chết đói, nhưng bà đẩy Thần Hi là có ý gì, còn cố tình đẩy con bé vào lưới điện, bà chính là muốn mạng của con bé! Con bé có thù oán gì với bà, mà bà muốn gϊếŧ nó?"Phạm Truyền Huy tức giận: "Mẹ Thần Hi vì mọi người mà vất vả, bà không biết ơn thì thôi, còn muốn mạng sống của con gái bà ấy, bà cũng từng làm mẹ, sao bà lại nhẫn tâm như vậy?"Văn Bội Trân đang định mắng chửi om sòm, cửa mở ra.Tô Đào mặt không cảm xúc bước vào, nói với Phạm Truyền Huy: "Cởi trói cho bà ta."Văn Bội Trân mừng rỡ, tưởng Tô Đào muốn chuyện lớn hóa nhỏ.Không ngờ, vừa được cởi trói, Tô Đào liền túm tóc bà ta, mặc kệ bà ta kêu gào, kéo bà ta đến dưới lưới điện tường ngoài.