“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…

Chương 101

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào đã từng ăn mì ăn liền rất nhiều năm trước, nhưng chắc là hàng tồn kho hết hạn trước tận thế mà Lý Liên Dung tích trữ, vị hơi kỳ lạ, ăn xong cô liền bị tiêu chảy.Theo lời miêu tả trên mạng, mì ăn liền thật sự rất ngon!Tô Đào vung tay nhỏ, hai máy bán mì ăn liền mới tỉnh xuất hiện cạnh tủ lạnh đựng cơm hộp.Lại bổ sung hàng đầy đủ, tổng cộng tốn ba nghìn hai trăm đồng liên bang.Nghĩ đến thời tiết ngày càng nóng, cô lại mua thêm một máy bán kem, có thể cung cấp kem sundae sáu vị.Mua một cái chắc là đủ rồi, giá hơi cao, một cái tận hai nghìn năm trăm đồng liên bang, là cái đắt nhất trong tất cả các máy bán hàng tự động.Chết tiệt, giá nhập hàng cũng cao, 12 cốc tận một nghìn đồng liên bang, bán lẻ một cốc phải hai trăm đồng liên bang, đây được coi là hàng xa xỉ trong tận thế, người bình thường thật sự không nỡ mua. Tô Đào lập tức chọn một cốc vị socola, ăn đến mức sảng khoái từ đầu đến chân.Ư, trẻ con thời trước tận thế thật hạnh phúc, có thể ăn được những món ngon này ở khắp mọi nơi.Sau đó Tô Đào lại mua thêm một máy làm đá, mỗi lần chỉ cần 5 đồng liên bang là có thể nhận được một cốc đá nhỏ, người thuê nhà có thể lấy nước miễn phí ở bình nước nóng lạnh thêm đá để uống.Một cốc nước đá vào mùa hè có thể cứu mạng.Đến nay, tất cả các máy trong cửa hàng đồ ăn đều đã được Tô Đào mua hết một lượt.Nếu còn muốn mua thêm máy bán đồ ăn khác thì phải nâng cấp cửa hàng.Tô Đào nhìn điều kiện nâng cấp, lại còn yêu cầu cô phải chi một trăm nghìn đồng liên bang!Hiện tại toàn bộ tài sản của cô cũng chỉ hơn một trăm nghìn đồng liên bang, nếu nâng cấp cửa hàng, cô có thể nghèo ngay lập tức. Thôi, đợi khi nào có tiền rồi tính.Cô còn phải để dành tiền xây đài phun nước lớn vào buổi tối.Vừa hay Thần Hi và Thần Dương đang chơi bên ngoài nhà ăn, Tô Đào gọi hai đứa vào, cho mỗi đứa một cốc kem.Hai đứa nhỏ chưa từng thấy đồ ăn vặt đẹp như vậy, cầm trên tay có chút bối rối.Thần Dương liếʍ một miếng, vị ngọt mát lạnh tan ra trên đầu lưỡi, ngon đến mức nheo mắt lại."Chị Đào, đây là gì vậy? Ngon quá."Tô Đào xoa đầu cậu bé: "Kem đấy, của em là vị việt quất, của Thần Hi là vị dâu tây, hai đứa có thể đổi cho nhau nếm thử."Hai chị em đổi cho nhau ăn, mắt sáng long lanh, còn đưa thìa cho Tô Đào nếm thử.Tô Đào lắc đầu, tỏ vẻ mình đã ăn rồi, nhìn Thần Hi kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết thương, đau lòng hỏi:"Vẫn còn đau không?" Thần Hi lắc đầu: "Không đau nữa, chỉ là hơi ngứa."Tô Đào nghẹn ngào, phải nhanh chóng điều trị, nếu không đợi thịt mọc lại thì không kịp nữa.Phải tìm thời gian nói chuyện với Trang Uyển.Hai đứa nhỏ mỗi đứa ôm một cốc kem chạy nhảy đi tìm mẹ.Trang Uyển thấy kem liền sững người: "Đây... ở đâu ra vậy?"Ông cụ Mai đang vẽ tranh bên cạnh cũng nhìn sang, đẩy kính lên, trợn tròn mắt:"Kem sao? Trời ơi, lại là do Đào làm ra à?"Thần Dương gật đầu: "Chị Đào cho chúng con, ở ngay nhà ăn, hình như có thêm mấy cái máy mới, có một cái máy có thể nhả ra thứ ngon này, có rất nhiều vị, mẹ nếm thử đi, của con là vị việt quất.""Mẹ cũng nếm thử của con đi, của con là vị dâu tây."Thần Hi và Thần Dương mỗi đứa đưa một cái thìa, đều múc một miếng lớn cho mẹ.Trang Uyển nhận lấy ý tốt của các con, khoảnh khắc kem tan trong miệng, khiến chị ấy nhớ đến mùa hè năm lớp tám, mẹ dẫn chị ấy đến cửa hàng gà rán gọi kem sundae, đều là hương vị của hòa bình và hạnh phúc.Ông cụ Mai thèm thuồng gọi Liễu Phán Phán: "Tiểu Phán à, nghe nói Đào làm ra một máy bán kem, cô có muốn ăn không? Muốn ăn tôi mua cho cô, tiện thể mua cho tôi một cốc?"

Tô Đào đã từng ăn mì ăn liền rất nhiều năm trước, nhưng chắc là hàng tồn kho hết hạn trước tận thế mà Lý Liên Dung tích trữ, vị hơi kỳ lạ, ăn xong cô liền bị tiêu chảy.

Theo lời miêu tả trên mạng, mì ăn liền thật sự rất ngon!

Tô Đào vung tay nhỏ, hai máy bán mì ăn liền mới tỉnh xuất hiện cạnh tủ lạnh đựng cơm hộp.

Lại bổ sung hàng đầy đủ, tổng cộng tốn ba nghìn hai trăm đồng liên bang.

Nghĩ đến thời tiết ngày càng nóng, cô lại mua thêm một máy bán kem, có thể cung cấp kem sundae sáu vị.

Mua một cái chắc là đủ rồi, giá hơi cao, một cái tận hai nghìn năm trăm đồng liên bang, là cái đắt nhất trong tất cả các máy bán hàng tự động.

Chết tiệt, giá nhập hàng cũng cao, 12 cốc tận một nghìn đồng liên bang, bán lẻ một cốc phải hai trăm đồng liên bang, đây được coi là hàng xa xỉ trong tận thế, người bình thường thật sự không nỡ mua.

 

Tô Đào lập tức chọn một cốc vị socola, ăn đến mức sảng khoái từ đầu đến chân.

Ư, trẻ con thời trước tận thế thật hạnh phúc, có thể ăn được những món ngon này ở khắp mọi nơi.

Sau đó Tô Đào lại mua thêm một máy làm đá, mỗi lần chỉ cần 5 đồng liên bang là có thể nhận được một cốc đá nhỏ, người thuê nhà có thể lấy nước miễn phí ở bình nước nóng lạnh thêm đá để uống.

Một cốc nước đá vào mùa hè có thể cứu mạng.

Đến nay, tất cả các máy trong cửa hàng đồ ăn đều đã được Tô Đào mua hết một lượt.

Nếu còn muốn mua thêm máy bán đồ ăn khác thì phải nâng cấp cửa hàng.

Tô Đào nhìn điều kiện nâng cấp, lại còn yêu cầu cô phải chi một trăm nghìn đồng liên bang!

Hiện tại toàn bộ tài sản của cô cũng chỉ hơn một trăm nghìn đồng liên bang, nếu nâng cấp cửa hàng, cô có thể nghèo ngay lập tức.

 

Thôi, đợi khi nào có tiền rồi tính.

Cô còn phải để dành tiền xây đài phun nước lớn vào buổi tối.

Vừa hay Thần Hi và Thần Dương đang chơi bên ngoài nhà ăn, Tô Đào gọi hai đứa vào, cho mỗi đứa một cốc kem.

Hai đứa nhỏ chưa từng thấy đồ ăn vặt đẹp như vậy, cầm trên tay có chút bối rối.

Thần Dương liếʍ một miếng, vị ngọt mát lạnh tan ra trên đầu lưỡi, ngon đến mức nheo mắt lại.

"Chị Đào, đây là gì vậy? Ngon quá."

Tô Đào xoa đầu cậu bé: "Kem đấy, của em là vị việt quất, của Thần Hi là vị dâu tây, hai đứa có thể đổi cho nhau nếm thử."

Hai chị em đổi cho nhau ăn, mắt sáng long lanh, còn đưa thìa cho Tô Đào nếm thử.

Tô Đào lắc đầu, tỏ vẻ mình đã ăn rồi, nhìn Thần Hi kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết thương, đau lòng hỏi:

"Vẫn còn đau không?"

 

Thần Hi lắc đầu: "Không đau nữa, chỉ là hơi ngứa."

Tô Đào nghẹn ngào, phải nhanh chóng điều trị, nếu không đợi thịt mọc lại thì không kịp nữa.

Phải tìm thời gian nói chuyện với Trang Uyển.

Hai đứa nhỏ mỗi đứa ôm một cốc kem chạy nhảy đi tìm mẹ.

Trang Uyển thấy kem liền sững người: "Đây... ở đâu ra vậy?"

Ông cụ Mai đang vẽ tranh bên cạnh cũng nhìn sang, đẩy kính lên, trợn tròn mắt:

"Kem sao? Trời ơi, lại là do Đào làm ra à?"

Thần Dương gật đầu: "Chị Đào cho chúng con, ở ngay nhà ăn, hình như có thêm mấy cái máy mới, có một cái máy có thể nhả ra thứ ngon này, có rất nhiều vị, mẹ nếm thử đi, của con là vị việt quất."

"Mẹ cũng nếm thử của con đi, của con là vị dâu tây."

Thần Hi và Thần Dương mỗi đứa đưa một cái thìa, đều múc một miếng lớn cho mẹ.

Trang Uyển nhận lấy ý tốt của các con, khoảnh khắc kem tan trong miệng, khiến chị ấy nhớ đến mùa hè năm lớp tám, mẹ dẫn chị ấy đến cửa hàng gà rán gọi kem sundae, đều là hương vị của hòa bình và hạnh phúc.

Ông cụ Mai thèm thuồng gọi Liễu Phán Phán: "Tiểu Phán à, nghe nói Đào làm ra một máy bán kem, cô có muốn ăn không? Muốn ăn tôi mua cho cô, tiện thể mua cho tôi một cốc?"

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào đã từng ăn mì ăn liền rất nhiều năm trước, nhưng chắc là hàng tồn kho hết hạn trước tận thế mà Lý Liên Dung tích trữ, vị hơi kỳ lạ, ăn xong cô liền bị tiêu chảy.Theo lời miêu tả trên mạng, mì ăn liền thật sự rất ngon!Tô Đào vung tay nhỏ, hai máy bán mì ăn liền mới tỉnh xuất hiện cạnh tủ lạnh đựng cơm hộp.Lại bổ sung hàng đầy đủ, tổng cộng tốn ba nghìn hai trăm đồng liên bang.Nghĩ đến thời tiết ngày càng nóng, cô lại mua thêm một máy bán kem, có thể cung cấp kem sundae sáu vị.Mua một cái chắc là đủ rồi, giá hơi cao, một cái tận hai nghìn năm trăm đồng liên bang, là cái đắt nhất trong tất cả các máy bán hàng tự động.Chết tiệt, giá nhập hàng cũng cao, 12 cốc tận một nghìn đồng liên bang, bán lẻ một cốc phải hai trăm đồng liên bang, đây được coi là hàng xa xỉ trong tận thế, người bình thường thật sự không nỡ mua. Tô Đào lập tức chọn một cốc vị socola, ăn đến mức sảng khoái từ đầu đến chân.Ư, trẻ con thời trước tận thế thật hạnh phúc, có thể ăn được những món ngon này ở khắp mọi nơi.Sau đó Tô Đào lại mua thêm một máy làm đá, mỗi lần chỉ cần 5 đồng liên bang là có thể nhận được một cốc đá nhỏ, người thuê nhà có thể lấy nước miễn phí ở bình nước nóng lạnh thêm đá để uống.Một cốc nước đá vào mùa hè có thể cứu mạng.Đến nay, tất cả các máy trong cửa hàng đồ ăn đều đã được Tô Đào mua hết một lượt.Nếu còn muốn mua thêm máy bán đồ ăn khác thì phải nâng cấp cửa hàng.Tô Đào nhìn điều kiện nâng cấp, lại còn yêu cầu cô phải chi một trăm nghìn đồng liên bang!Hiện tại toàn bộ tài sản của cô cũng chỉ hơn một trăm nghìn đồng liên bang, nếu nâng cấp cửa hàng, cô có thể nghèo ngay lập tức. Thôi, đợi khi nào có tiền rồi tính.Cô còn phải để dành tiền xây đài phun nước lớn vào buổi tối.Vừa hay Thần Hi và Thần Dương đang chơi bên ngoài nhà ăn, Tô Đào gọi hai đứa vào, cho mỗi đứa một cốc kem.Hai đứa nhỏ chưa từng thấy đồ ăn vặt đẹp như vậy, cầm trên tay có chút bối rối.Thần Dương liếʍ một miếng, vị ngọt mát lạnh tan ra trên đầu lưỡi, ngon đến mức nheo mắt lại."Chị Đào, đây là gì vậy? Ngon quá."Tô Đào xoa đầu cậu bé: "Kem đấy, của em là vị việt quất, của Thần Hi là vị dâu tây, hai đứa có thể đổi cho nhau nếm thử."Hai chị em đổi cho nhau ăn, mắt sáng long lanh, còn đưa thìa cho Tô Đào nếm thử.Tô Đào lắc đầu, tỏ vẻ mình đã ăn rồi, nhìn Thần Hi kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết thương, đau lòng hỏi:"Vẫn còn đau không?" Thần Hi lắc đầu: "Không đau nữa, chỉ là hơi ngứa."Tô Đào nghẹn ngào, phải nhanh chóng điều trị, nếu không đợi thịt mọc lại thì không kịp nữa.Phải tìm thời gian nói chuyện với Trang Uyển.Hai đứa nhỏ mỗi đứa ôm một cốc kem chạy nhảy đi tìm mẹ.Trang Uyển thấy kem liền sững người: "Đây... ở đâu ra vậy?"Ông cụ Mai đang vẽ tranh bên cạnh cũng nhìn sang, đẩy kính lên, trợn tròn mắt:"Kem sao? Trời ơi, lại là do Đào làm ra à?"Thần Dương gật đầu: "Chị Đào cho chúng con, ở ngay nhà ăn, hình như có thêm mấy cái máy mới, có một cái máy có thể nhả ra thứ ngon này, có rất nhiều vị, mẹ nếm thử đi, của con là vị việt quất.""Mẹ cũng nếm thử của con đi, của con là vị dâu tây."Thần Hi và Thần Dương mỗi đứa đưa một cái thìa, đều múc một miếng lớn cho mẹ.Trang Uyển nhận lấy ý tốt của các con, khoảnh khắc kem tan trong miệng, khiến chị ấy nhớ đến mùa hè năm lớp tám, mẹ dẫn chị ấy đến cửa hàng gà rán gọi kem sundae, đều là hương vị của hòa bình và hạnh phúc.Ông cụ Mai thèm thuồng gọi Liễu Phán Phán: "Tiểu Phán à, nghe nói Đào làm ra một máy bán kem, cô có muốn ăn không? Muốn ăn tôi mua cho cô, tiện thể mua cho tôi một cốc?"

Chương 101