“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 108
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… "Lần này chúng tôi đi lấy vật liệu xây dựng, phát hiện người giao dịch với chúng tôi có chút kỳ lạ, quả nhiên người này đến tối sẽ biến thành trạng thái linh hồn, ban ngày lại nhập vào người khác, lợi dụng thân thể người khác làm việc xấu kiếm lợi, sau khi tôi gϊếŧ hắn, tôi đã có được dị năng của hắn, đây cũng là lý do tại sao cô cảm thấy tôi âm trầm như oan hồn.""Nhưng không sao, mấy ngày nữa tác dụng phụ này sẽ biến mất."Tô Đào nuốt nước miếng: "Anh nói đơn giản như vậy nhưng chắc hẳn người này không dễ gϊếŧ, trạng thái oan hồn... không dễ nhìn thấy cũng không thể chạm vào, còn có thể vứt bỏ thân thể đối sang một cái khác bất cứ lúc nào."Thời Tử Tấn im lặng một lúc: "Đúng vậy, Tiểu Giản chính là bị hắn nhập vào, hắn điều khiển thân thể Tiểu Giản tự làm hại mình, ngay trước mặt tôi." Trời ơi.Tô Đào không dám tiếp tục chủ đề này nữa.Hai người cùng nhau im lặng dưới ánh trăng, chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ.Một lúc lâu sau Tô Đào mới hỏi: "Vậy nhiệm vụ tiếp theo của mọi người khi nào xuất phát?"Nghĩ đến chuyện này Thời Tử Tấn liền xoa xoa thái dương: "Một tháng nữa."Tô Đào dịch người lại gần anh, còn thò đầu về phía anh:"Muốn bàn bạc với anh một chút, xem có thể dẫn tôi theo không?"Thời Tử Tấn nghiêng đầu nhìn cô:"Cô rảnh rỗi quá sao? Đào Dương và Đông Dương cô đều chán rồi à? Muốn đi du lịch?"Tô Đào đá vào ghế dài của anh một cái:"Anh có thể đừng nói móc tôi không? Tôi là loại người rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm sao? Nếu không phải có chuyện cực kỳ quan trọng, tôi không muốn bước chân ra khỏi Đào Dương nửa bước."Nói xong còn muốn đá anh thêm cái nữa, cảm thấy anh này thật không ra gì. Thời Tử Tấn nắm lấy mắt cá chân của cô: "Đừng động chân động tay, ở đây cạnh hồ, cô đá tôi xuống nước, tôi sẽ kéo cô xuống cùng."Tô Đào chỉ cảm thấy mắt cá chân như bị khóa sắt khóa lại, không thể cử động được chút nào.Cô nổi máu lì, chân kia đá giày ra đạp thẳng vào người anh.Nhưng chút trò trẻ con này không đủ để Thời Tử Tấn nhìn, một tay xách hai chân cô lên.Tô Đào kêu lên một tiếng, ôm chặt cổ anh sợ mình ngã xuống."Không cho đi thì không cho đi, anh bắt nạt người ta làm gì?""Vậy cô nói cho tôi biết, cô đi làm gì? Bên ngoài rất nguy hiểm, bây giờ không chỉ có nguy hiểm từ zombie tiến hóa, còn có nguy hiểm nắng nóng khô hạn thiếu nước do mùa hè đến sớm."Tô Đào nhìn anh một cách nghiêm túc: "Tôi không thể giải thích với anh tôi đi làm gì, nhưng tôi nhất định phải đi, điều này rất quan trọng đối với tôi." "Tôi phải suy nghĩ đã, dẫn cô đi, cô chính là người của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về sự an toàn của cô."Tâm Thiên Kiêu đi ra vừa đúng lúc nghe được nửa câu "cô chính là người của tôi".Lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau không xa không gần, giật mình.Anh ta lập tức giả vờ như không nghe thấy, quay người lại, ôm cổ Đảng Hưng Ngôn không cho anh ta nhìn ra sau, còn nói:"Lão Đảng à, cậu còn lớn tuổi hơn đội trưởng nhà chúng ta, cũng nên cân nhắc chuyện cá nhân rồi..."Đảng Hưng Ngôn: "..."Tô Đào siết chặt cổ anh không buông: "Anh nhất định phải dẫn tôi theo, anh dẫn tôi theo chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích, Đào Dương có gì, dẫn tôi theo, ăn uống gì cũng có, dọc đường sẽ thuận buồm xuôi gió."Thời Tử Tấn kéo tay cô: "Vậy cô tính toán sai rồi, không ăn không uống chúng tôi cũng có thể đi tiếp."Tô Đào ôm chặt hơn, bắt đầu dùng đạo đức để ép buộc:"Anh không nghĩ đến anh em của anh sao, đi theo anh chịu đói chịu khát anh không xót sao?"Thời Tử Tấn bắt đầu bẻ ngón tay cô: "Không xót, bọn họ da dày thịt béo."
"Lần này chúng tôi đi lấy vật liệu xây dựng, phát hiện người giao dịch với chúng tôi có chút kỳ lạ, quả nhiên người này đến tối sẽ biến thành trạng thái linh hồn, ban ngày lại nhập vào người khác, lợi dụng thân thể người khác làm việc xấu kiếm lợi, sau khi tôi gϊếŧ hắn, tôi đã có được dị năng của hắn, đây cũng là lý do tại sao cô cảm thấy tôi âm trầm như oan hồn."
"Nhưng không sao, mấy ngày nữa tác dụng phụ này sẽ biến mất."
Tô Đào nuốt nước miếng: "Anh nói đơn giản như vậy nhưng chắc hẳn người này không dễ gϊếŧ, trạng thái oan hồn... không dễ nhìn thấy cũng không thể chạm vào, còn có thể vứt bỏ thân thể đối sang một cái khác bất cứ lúc nào."
Thời Tử Tấn im lặng một lúc: "Đúng vậy, Tiểu Giản chính là bị hắn nhập vào, hắn điều khiển thân thể Tiểu Giản tự làm hại mình, ngay trước mặt tôi."
Trời ơi.
Tô Đào không dám tiếp tục chủ đề này nữa.
Hai người cùng nhau im lặng dưới ánh trăng, chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ.
Một lúc lâu sau Tô Đào mới hỏi: "Vậy nhiệm vụ tiếp theo của mọi người khi nào xuất phát?"
Nghĩ đến chuyện này Thời Tử Tấn liền xoa xoa thái dương: "Một tháng nữa."
Tô Đào dịch người lại gần anh, còn thò đầu về phía anh:
"Muốn bàn bạc với anh một chút, xem có thể dẫn tôi theo không?"
Thời Tử Tấn nghiêng đầu nhìn cô:
"Cô rảnh rỗi quá sao? Đào Dương và Đông Dương cô đều chán rồi à? Muốn đi du lịch?"
Tô Đào đá vào ghế dài của anh một cái:
"Anh có thể đừng nói móc tôi không? Tôi là loại người rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm sao? Nếu không phải có chuyện cực kỳ quan trọng, tôi không muốn bước chân ra khỏi Đào Dương nửa bước."
Nói xong còn muốn đá anh thêm cái nữa, cảm thấy anh này thật không ra gì.
Thời Tử Tấn nắm lấy mắt cá chân của cô: "Đừng động chân động tay, ở đây cạnh hồ, cô đá tôi xuống nước, tôi sẽ kéo cô xuống cùng."
Tô Đào chỉ cảm thấy mắt cá chân như bị khóa sắt khóa lại, không thể cử động được chút nào.
Cô nổi máu lì, chân kia đá giày ra đạp thẳng vào người anh.
Nhưng chút trò trẻ con này không đủ để Thời Tử Tấn nhìn, một tay xách hai chân cô lên.
Tô Đào kêu lên một tiếng, ôm chặt cổ anh sợ mình ngã xuống.
"Không cho đi thì không cho đi, anh bắt nạt người ta làm gì?"
"Vậy cô nói cho tôi biết, cô đi làm gì? Bên ngoài rất nguy hiểm, bây giờ không chỉ có nguy hiểm từ zombie tiến hóa, còn có nguy hiểm nắng nóng khô hạn thiếu nước do mùa hè đến sớm."
Tô Đào nhìn anh một cách nghiêm túc: "Tôi không thể giải thích với anh tôi đi làm gì, nhưng tôi nhất định phải đi, điều này rất quan trọng đối với tôi."
"Tôi phải suy nghĩ đã, dẫn cô đi, cô chính là người của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về sự an toàn của cô."
Tâm Thiên Kiêu đi ra vừa đúng lúc nghe được nửa câu "cô chính là người của tôi".
Lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau không xa không gần, giật mình.
Anh ta lập tức giả vờ như không nghe thấy, quay người lại, ôm cổ Đảng Hưng Ngôn không cho anh ta nhìn ra sau, còn nói:
"Lão Đảng à, cậu còn lớn tuổi hơn đội trưởng nhà chúng ta, cũng nên cân nhắc chuyện cá nhân rồi..."
Đảng Hưng Ngôn: "..."
Tô Đào siết chặt cổ anh không buông: "Anh nhất định phải dẫn tôi theo, anh dẫn tôi theo chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích, Đào Dương có gì, dẫn tôi theo, ăn uống gì cũng có, dọc đường sẽ thuận buồm xuôi gió."
Thời Tử Tấn kéo tay cô: "Vậy cô tính toán sai rồi, không ăn không uống chúng tôi cũng có thể đi tiếp."
Tô Đào ôm chặt hơn, bắt đầu dùng đạo đức để ép buộc:
"Anh không nghĩ đến anh em của anh sao, đi theo anh chịu đói chịu khát anh không xót sao?"
Thời Tử Tấn bắt đầu bẻ ngón tay cô: "Không xót, bọn họ da dày thịt béo."
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… "Lần này chúng tôi đi lấy vật liệu xây dựng, phát hiện người giao dịch với chúng tôi có chút kỳ lạ, quả nhiên người này đến tối sẽ biến thành trạng thái linh hồn, ban ngày lại nhập vào người khác, lợi dụng thân thể người khác làm việc xấu kiếm lợi, sau khi tôi gϊếŧ hắn, tôi đã có được dị năng của hắn, đây cũng là lý do tại sao cô cảm thấy tôi âm trầm như oan hồn.""Nhưng không sao, mấy ngày nữa tác dụng phụ này sẽ biến mất."Tô Đào nuốt nước miếng: "Anh nói đơn giản như vậy nhưng chắc hẳn người này không dễ gϊếŧ, trạng thái oan hồn... không dễ nhìn thấy cũng không thể chạm vào, còn có thể vứt bỏ thân thể đối sang một cái khác bất cứ lúc nào."Thời Tử Tấn im lặng một lúc: "Đúng vậy, Tiểu Giản chính là bị hắn nhập vào, hắn điều khiển thân thể Tiểu Giản tự làm hại mình, ngay trước mặt tôi." Trời ơi.Tô Đào không dám tiếp tục chủ đề này nữa.Hai người cùng nhau im lặng dưới ánh trăng, chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ.Một lúc lâu sau Tô Đào mới hỏi: "Vậy nhiệm vụ tiếp theo của mọi người khi nào xuất phát?"Nghĩ đến chuyện này Thời Tử Tấn liền xoa xoa thái dương: "Một tháng nữa."Tô Đào dịch người lại gần anh, còn thò đầu về phía anh:"Muốn bàn bạc với anh một chút, xem có thể dẫn tôi theo không?"Thời Tử Tấn nghiêng đầu nhìn cô:"Cô rảnh rỗi quá sao? Đào Dương và Đông Dương cô đều chán rồi à? Muốn đi du lịch?"Tô Đào đá vào ghế dài của anh một cái:"Anh có thể đừng nói móc tôi không? Tôi là loại người rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm sao? Nếu không phải có chuyện cực kỳ quan trọng, tôi không muốn bước chân ra khỏi Đào Dương nửa bước."Nói xong còn muốn đá anh thêm cái nữa, cảm thấy anh này thật không ra gì. Thời Tử Tấn nắm lấy mắt cá chân của cô: "Đừng động chân động tay, ở đây cạnh hồ, cô đá tôi xuống nước, tôi sẽ kéo cô xuống cùng."Tô Đào chỉ cảm thấy mắt cá chân như bị khóa sắt khóa lại, không thể cử động được chút nào.Cô nổi máu lì, chân kia đá giày ra đạp thẳng vào người anh.Nhưng chút trò trẻ con này không đủ để Thời Tử Tấn nhìn, một tay xách hai chân cô lên.Tô Đào kêu lên một tiếng, ôm chặt cổ anh sợ mình ngã xuống."Không cho đi thì không cho đi, anh bắt nạt người ta làm gì?""Vậy cô nói cho tôi biết, cô đi làm gì? Bên ngoài rất nguy hiểm, bây giờ không chỉ có nguy hiểm từ zombie tiến hóa, còn có nguy hiểm nắng nóng khô hạn thiếu nước do mùa hè đến sớm."Tô Đào nhìn anh một cách nghiêm túc: "Tôi không thể giải thích với anh tôi đi làm gì, nhưng tôi nhất định phải đi, điều này rất quan trọng đối với tôi." "Tôi phải suy nghĩ đã, dẫn cô đi, cô chính là người của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về sự an toàn của cô."Tâm Thiên Kiêu đi ra vừa đúng lúc nghe được nửa câu "cô chính là người của tôi".Lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau không xa không gần, giật mình.Anh ta lập tức giả vờ như không nghe thấy, quay người lại, ôm cổ Đảng Hưng Ngôn không cho anh ta nhìn ra sau, còn nói:"Lão Đảng à, cậu còn lớn tuổi hơn đội trưởng nhà chúng ta, cũng nên cân nhắc chuyện cá nhân rồi..."Đảng Hưng Ngôn: "..."Tô Đào siết chặt cổ anh không buông: "Anh nhất định phải dẫn tôi theo, anh dẫn tôi theo chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích, Đào Dương có gì, dẫn tôi theo, ăn uống gì cũng có, dọc đường sẽ thuận buồm xuôi gió."Thời Tử Tấn kéo tay cô: "Vậy cô tính toán sai rồi, không ăn không uống chúng tôi cũng có thể đi tiếp."Tô Đào ôm chặt hơn, bắt đầu dùng đạo đức để ép buộc:"Anh không nghĩ đến anh em của anh sao, đi theo anh chịu đói chịu khát anh không xót sao?"Thời Tử Tấn bắt đầu bẻ ngón tay cô: "Không xót, bọn họ da dày thịt béo."