“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 130
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Lời này khiến Tô Đào lại bắt đầu thèm muốn thuốc men.Dị năng giả hệ trị liệu tuy mạnh, nhưng lại không toàn năng, Ở một mức độ nào đó vẫn không thể thay thế hoàn toàn thuốc men và phẫu thuật điều trị.Nhưng đối với người dân tận thế, thuốc men thật sự quá đắt, thuốc cảm cúm thông thường từng có lúc bị đẩy giá lên bốn năm mươi nghìn đồng liên bang cộng thêm một nghìn điểm cống hiến một viên.Cô nhớ lúc nhỏ mình từng bị sốt cao một lần, chính là vì Tô Kiến Minh không nỡ mua thuốc hạ sốt cho cô, để cô tự chịu đựng.Sốt hai ngày thấy cô sắp chết, Tô Kiến Minh sọ hàng xóm láng giềng biết được sẽ nói xấu ông ta, lúc này mới miễn cưỡng đưa cô đến bệnh viện.Sau khi khỏi bệnh, cô bị người nhà họ Tô ghét bỏ không ít.Bàn bạc xong, Tô Đào liền cùng Trang Uyển soạn thảo thông báo "Việc khám bệnh ở Đào Dương". Trọng Cao Dật xem qua, nghi ngờ hỏi:"Cô không nói rõ tiêu chuẩn thu phí với người thuê nhà, họ dám đến sao?"Theo giá thị trường, vết thương của Thần Hi chữa khỏi cũng phải khoảng hai trăm nghìn đồng liên bang.Những vết thương nặng hơn khác chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.Không ghi giá giống như vào trung tâm thương mại cao cấp xem hàng hóa không có giá, khiến người ta không dám mua.Tô Đào nói: "Chỉ cần là người thuê nhà của Đào Dương, khám bệnh đều miễn phí."Dù sao mỗi tháng cung cấp nước cho Cố Minh Trì cũng không tốn mấy tiền, Trọng Cao Dật cũng là được lệnh đến, không cần trả lương.Trọng Cao Dật nghe mà vô cùng kinh ngạc, nửa ngày không nói nên lời, một lúc lâu sau mới hỏi:"Vậy cô mời tôi đến, là không định kiếm chút lợi nhuận nào, còn phải bù lỗ sao?"Tô Đào ngạc nhiên: "Tôi bù lỗ chỗ nào?" "Nước không tốn tiền à? Hơn nữa mọi người cũng phải bỏ ra thời gian và công sức để quản lý việc khám bệnh cho người thuê nhà, đây đều là chi phí."Tô Đào suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Đây không gọi là bù lỗ, mà gọi là đầu tư, anh nghĩ xem, người thuê nhà khám bệnh miễn phí, sẽ có bao nhiêu người muốn đến Đào Dương?"Đào Dương sau này không thể chỉ dựa vào một mình cô vất vả xây dựng.Cô cần nhân tài, cần những dị năng giả giỏi, có thực lực.Cô hy vọng một ngày nào đó có được nhân tài như Trọng Cao Dật, không phải vì giao dịch hoặc làm ăn mà có được, mà là do người ta tự nguyện đến.Dùng nhân tài không ngừng, tạo ra giá trị không ngừng.Đây mới là điều cô muốn.Trọng Cao Dật sững người, một lúc sau mới nói: "Bà chủ Tô có tầm nhìn xa."Anh ta nhìn công viên trung tâm có cảnh quan tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, nảy sinh một ý nghĩ, có lẽ Đào Dương thật sự là con tàu Noah cuối cùng. Việc công bố "Việc khám bệnh ở Đào Dương" đã gây ra một làn sóng lớn.Đào Dương không quá kinh ngạc, vì mấy ngày trước khi bác sĩ Trọng đến, họ đã được biết trước qua kênh nội bộ, đã sớm viết sẵn đơn đăng ký gửi cho Trang Uyển, chuẩn bị tận hưởng phúc lợi to lớn khi là người của Đào Dương.Nhưng người bên ngoài Đào Dương lại như nước đổ vào chảo dầu, sôi sùng sục.Những người đầu tiên nhận được tin tức là đài truyền hình Đông Dương, mấy nhân viên đã lên kế hoạch tung tin xấu về Đào Dương trước đó nhìn nhau.Phùng Hồng đỏ mặt, không tin:"Sao có chuyện tốt như vậy được, ai ở Đông Dương này mà không biết Trọng Cao Dật là người của họ Cố, sao có thể đồng ý cho người ta đến Đào Dương khám bệnh, lại còn miễn phí? Chắc chắn là bịa đặt để lấy lại danh tiếng."Những người khác không ai tiếp lời cô ta.Mấy ngày trước đã có người thấy khu Đông lái xe đưa Trọng Cao Dật đến Đào Dương, còn có ảnh làm bằng chứng.Đào Dương cũng đã đăng thông báo rồi, người bên trong đã bắt đầu xếp hàng.Còn nghe nói cô bé bị hủy dung trước đây đã bình phục như cũ.Từng chứng cứ rõ ràng như vậy bày ra trước mắt, còn có người không tin, thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Lời này khiến Tô Đào lại bắt đầu thèm muốn thuốc men.
Dị năng giả hệ trị liệu tuy mạnh, nhưng lại không toàn năng, Ở một mức độ nào đó vẫn không thể thay thế hoàn toàn thuốc men và phẫu thuật điều trị.
Nhưng đối với người dân tận thế, thuốc men thật sự quá đắt, thuốc cảm cúm thông thường từng có lúc bị đẩy giá lên bốn năm mươi nghìn đồng liên bang cộng thêm một nghìn điểm cống hiến một viên.
Cô nhớ lúc nhỏ mình từng bị sốt cao một lần, chính là vì Tô Kiến Minh không nỡ mua thuốc hạ sốt cho cô, để cô tự chịu đựng.
Sốt hai ngày thấy cô sắp chết, Tô Kiến Minh sọ hàng xóm láng giềng biết được sẽ nói xấu ông ta, lúc này mới miễn cưỡng đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi khỏi bệnh, cô bị người nhà họ Tô ghét bỏ không ít.
Bàn bạc xong, Tô Đào liền cùng Trang Uyển soạn thảo thông báo "Việc khám bệnh ở Đào Dương".
Trọng Cao Dật xem qua, nghi ngờ hỏi:
"Cô không nói rõ tiêu chuẩn thu phí với người thuê nhà, họ dám đến sao?"
Theo giá thị trường, vết thương của Thần Hi chữa khỏi cũng phải khoảng hai trăm nghìn đồng liên bang.
Những vết thương nặng hơn khác chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.
Không ghi giá giống như vào trung tâm thương mại cao cấp xem hàng hóa không có giá, khiến người ta không dám mua.
Tô Đào nói: "Chỉ cần là người thuê nhà của Đào Dương, khám bệnh đều miễn phí."
Dù sao mỗi tháng cung cấp nước cho Cố Minh Trì cũng không tốn mấy tiền, Trọng Cao Dật cũng là được lệnh đến, không cần trả lương.
Trọng Cao Dật nghe mà vô cùng kinh ngạc, nửa ngày không nói nên lời, một lúc lâu sau mới hỏi:
"Vậy cô mời tôi đến, là không định kiếm chút lợi nhuận nào, còn phải bù lỗ sao?"
Tô Đào ngạc nhiên: "Tôi bù lỗ chỗ nào?"
"Nước không tốn tiền à? Hơn nữa mọi người cũng phải bỏ ra thời gian và công sức để quản lý việc khám bệnh cho người thuê nhà, đây đều là chi phí."
Tô Đào suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Đây không gọi là bù lỗ, mà gọi là đầu tư, anh nghĩ xem, người thuê nhà khám bệnh miễn phí, sẽ có bao nhiêu người muốn đến Đào Dương?"
Đào Dương sau này không thể chỉ dựa vào một mình cô vất vả xây dựng.
Cô cần nhân tài, cần những dị năng giả giỏi, có thực lực.
Cô hy vọng một ngày nào đó có được nhân tài như Trọng Cao Dật, không phải vì giao dịch hoặc làm ăn mà có được, mà là do người ta tự nguyện đến.
Dùng nhân tài không ngừng, tạo ra giá trị không ngừng.
Đây mới là điều cô muốn.
Trọng Cao Dật sững người, một lúc sau mới nói: "Bà chủ Tô có tầm nhìn xa."
Anh ta nhìn công viên trung tâm có cảnh quan tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, nảy sinh một ý nghĩ, có lẽ Đào Dương thật sự là con tàu Noah cuối cùng.
Việc công bố "Việc khám bệnh ở Đào Dương" đã gây ra một làn sóng lớn.
Đào Dương không quá kinh ngạc, vì mấy ngày trước khi bác sĩ Trọng đến, họ đã được biết trước qua kênh nội bộ, đã sớm viết sẵn đơn đăng ký gửi cho Trang Uyển, chuẩn bị tận hưởng phúc lợi to lớn khi là người của Đào Dương.
Nhưng người bên ngoài Đào Dương lại như nước đổ vào chảo dầu, sôi sùng sục.
Những người đầu tiên nhận được tin tức là đài truyền hình Đông Dương, mấy nhân viên đã lên kế hoạch tung tin xấu về Đào Dương trước đó nhìn nhau.
Phùng Hồng đỏ mặt, không tin:
"Sao có chuyện tốt như vậy được, ai ở Đông Dương này mà không biết Trọng Cao Dật là người của họ Cố, sao có thể đồng ý cho người ta đến Đào Dương khám bệnh, lại còn miễn phí? Chắc chắn là bịa đặt để lấy lại danh tiếng."
Những người khác không ai tiếp lời cô ta.
Mấy ngày trước đã có người thấy khu Đông lái xe đưa Trọng Cao Dật đến Đào Dương, còn có ảnh làm bằng chứng.
Đào Dương cũng đã đăng thông báo rồi, người bên trong đã bắt đầu xếp hàng.
Còn nghe nói cô bé bị hủy dung trước đây đã bình phục như cũ.
Từng chứng cứ rõ ràng như vậy bày ra trước mắt, còn có người không tin, thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Lời này khiến Tô Đào lại bắt đầu thèm muốn thuốc men.Dị năng giả hệ trị liệu tuy mạnh, nhưng lại không toàn năng, Ở một mức độ nào đó vẫn không thể thay thế hoàn toàn thuốc men và phẫu thuật điều trị.Nhưng đối với người dân tận thế, thuốc men thật sự quá đắt, thuốc cảm cúm thông thường từng có lúc bị đẩy giá lên bốn năm mươi nghìn đồng liên bang cộng thêm một nghìn điểm cống hiến một viên.Cô nhớ lúc nhỏ mình từng bị sốt cao một lần, chính là vì Tô Kiến Minh không nỡ mua thuốc hạ sốt cho cô, để cô tự chịu đựng.Sốt hai ngày thấy cô sắp chết, Tô Kiến Minh sọ hàng xóm láng giềng biết được sẽ nói xấu ông ta, lúc này mới miễn cưỡng đưa cô đến bệnh viện.Sau khi khỏi bệnh, cô bị người nhà họ Tô ghét bỏ không ít.Bàn bạc xong, Tô Đào liền cùng Trang Uyển soạn thảo thông báo "Việc khám bệnh ở Đào Dương". Trọng Cao Dật xem qua, nghi ngờ hỏi:"Cô không nói rõ tiêu chuẩn thu phí với người thuê nhà, họ dám đến sao?"Theo giá thị trường, vết thương của Thần Hi chữa khỏi cũng phải khoảng hai trăm nghìn đồng liên bang.Những vết thương nặng hơn khác chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.Không ghi giá giống như vào trung tâm thương mại cao cấp xem hàng hóa không có giá, khiến người ta không dám mua.Tô Đào nói: "Chỉ cần là người thuê nhà của Đào Dương, khám bệnh đều miễn phí."Dù sao mỗi tháng cung cấp nước cho Cố Minh Trì cũng không tốn mấy tiền, Trọng Cao Dật cũng là được lệnh đến, không cần trả lương.Trọng Cao Dật nghe mà vô cùng kinh ngạc, nửa ngày không nói nên lời, một lúc lâu sau mới hỏi:"Vậy cô mời tôi đến, là không định kiếm chút lợi nhuận nào, còn phải bù lỗ sao?"Tô Đào ngạc nhiên: "Tôi bù lỗ chỗ nào?" "Nước không tốn tiền à? Hơn nữa mọi người cũng phải bỏ ra thời gian và công sức để quản lý việc khám bệnh cho người thuê nhà, đây đều là chi phí."Tô Đào suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Đây không gọi là bù lỗ, mà gọi là đầu tư, anh nghĩ xem, người thuê nhà khám bệnh miễn phí, sẽ có bao nhiêu người muốn đến Đào Dương?"Đào Dương sau này không thể chỉ dựa vào một mình cô vất vả xây dựng.Cô cần nhân tài, cần những dị năng giả giỏi, có thực lực.Cô hy vọng một ngày nào đó có được nhân tài như Trọng Cao Dật, không phải vì giao dịch hoặc làm ăn mà có được, mà là do người ta tự nguyện đến.Dùng nhân tài không ngừng, tạo ra giá trị không ngừng.Đây mới là điều cô muốn.Trọng Cao Dật sững người, một lúc sau mới nói: "Bà chủ Tô có tầm nhìn xa."Anh ta nhìn công viên trung tâm có cảnh quan tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, nảy sinh một ý nghĩ, có lẽ Đào Dương thật sự là con tàu Noah cuối cùng. Việc công bố "Việc khám bệnh ở Đào Dương" đã gây ra một làn sóng lớn.Đào Dương không quá kinh ngạc, vì mấy ngày trước khi bác sĩ Trọng đến, họ đã được biết trước qua kênh nội bộ, đã sớm viết sẵn đơn đăng ký gửi cho Trang Uyển, chuẩn bị tận hưởng phúc lợi to lớn khi là người của Đào Dương.Nhưng người bên ngoài Đào Dương lại như nước đổ vào chảo dầu, sôi sùng sục.Những người đầu tiên nhận được tin tức là đài truyền hình Đông Dương, mấy nhân viên đã lên kế hoạch tung tin xấu về Đào Dương trước đó nhìn nhau.Phùng Hồng đỏ mặt, không tin:"Sao có chuyện tốt như vậy được, ai ở Đông Dương này mà không biết Trọng Cao Dật là người của họ Cố, sao có thể đồng ý cho người ta đến Đào Dương khám bệnh, lại còn miễn phí? Chắc chắn là bịa đặt để lấy lại danh tiếng."Những người khác không ai tiếp lời cô ta.Mấy ngày trước đã có người thấy khu Đông lái xe đưa Trọng Cao Dật đến Đào Dương, còn có ảnh làm bằng chứng.Đào Dương cũng đã đăng thông báo rồi, người bên trong đã bắt đầu xếp hàng.Còn nghe nói cô bé bị hủy dung trước đây đã bình phục như cũ.Từng chứng cứ rõ ràng như vậy bày ra trước mắt, còn có người không tin, thì đúng là đầu óc có vấn đề.