“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…

Chương 195

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào nhìn đồng hồ, gọi hai người thuê nhà cao to nói: "Hết giờ rồi, hai người giúp tôi trói bà ta đến văn phòng của tôi."Nhậm San sợ chết khϊếp, lập tức định bỏ chạy, nhưng nhanh chóng bị bắt lại đưa đến văn phòng Tô Đào.Tô Đào mặt không cảm xúc kết nối máy tính, mở đoạn camera giám sát bà ta trộm sườn heo, chiếu lặp lại ba lần trước mặt bà ta."Nhìn rõ chưa? Còn cảm thấy tôi không có chứng cứ muốn lừa gạt sao?"Nhậm San sợ đến mức run lẩy bẩy, đồng thời trong lòng còn nghi hoặc, Đào Dương không phải không có camera giám sát sao, khi nào thì lắp vậy?Biết trước thì đánh chết bà ta cũng không dám trộm.Xong rồi.Tô Đào nhàn nhạt nói: "Lúc nãy tôi cho bà cơ hội để lựa chọn, tự bà không cần."Nhậm San vội vàng nói: "Tôi trả lại cho họ! Trừ đồ ăn ra, tôi đều giấu dưới gầm giường Mã Ánh, không tin cô dẫn người đi tìm." Vốn định bán đi, nhưng còn chưa kịp thì đã bị bắt.Tô Đào không để ý đến bà ta, nói với Trang Uyển: "Giao bà ta cho dì Tề quản, để bà ta đến từng nhà người thuê bị mất đồ dọn dẹp vệ sinh miễn phí, trong thời gian này không được ăn uống, không được ngủ, không được nghỉ ngơi một phút, đến khi nào làm không nổi nữa, sắp chết rồi thì mới thả người."Nhậm San ngớ người, lại còn có thể như vậy!Dì Tề nhanh chóng đến, không nói hai lời liền lôi người đi.Còn tìm thêm ba dì đến nhà Mã Ánh lấy đồ Nhậm San trộm được ra, chuẩn bị lần lượt trả lại cho người thuê nhà.Sau khi mọi người đi, Trang Uyển khoanh tay nói: "Nếu không có camera giám sát, bà ta còn định chối cãi đổ oan nữa, Mã Ánh cũng là người hồ đồ, e rằng chỉ khi nào nhà mình bị mất đồ, cô ta tỉnh dậy không thấy trần nhà, cô ta mới biết trong nhà có trộm." Tô Đào ôm trán: "Hai vợ chồng bọn họ đều là kẻ ngốc, đến lúc đó để dì Tề giới thiệu cho họ một người đáng tin cậy đến làm."Trang Uyển ghé sát lại hỏi: "Mà nói đi, cô khi nào lắp camera giám sát vậy, thật đúng lúc, muộn thêm chút nữa đồ dự trữ của Sầm dì bị trộm sạch rồi, Nhậm San không có lương tâm, bắt được một con cừu cứ vặt lông mãi..."Tô Đào dở khóc dở cười: "Tối hôm qua lắp xong, gần như không có góc chết, không ngờ ngày hôm sau bà ta lại táo tợn tiếp tục gây án."Trang Uyển thở phào nhẹ nhõm: "Sau này không cần lo lắng trong nhà có trộm nữa, chuyện này thật sự đau đầu bấy lâu nay."...Cả ngày, Nhậm San đến từng nhà xin lỗi, dọn dẹp vệ sinh, dưới ánh mắt sắc bén của dì Tề không dám lười biếng nửa phút, ngay cả góc chết của bồn cầu cũng lau chùi sạch sẽ. Nhϊếp ảnh gia chuyên dụng của Đào Dương, Phạm Truyền Huy còn không ngại phiền phức đi theo quay phim ghi lại, mặt mũi Nhậm San mất hết.Những người thuê nhà tìm lại được đồ đạc, còn được miễn phí dịch vụ dọn dẹp vệ sinh kỹ lưỡng, trong lòng nào còn oán hận gì, đều đến cảm ơn Tô Đào, cũng có người thuê nhà viết bài xin lỗi nhỏ nhét vào phòng Mã Ánh.Đương nhiên, Mã Ánh căn bản không nhìn thấy, tưởng là tờ giấy nào đó mình vứt lung tung, không thèm nhìn kỹ.Cô ta cũng thần kinh thô, thấy hiểu lầm được giải quyết, đến giờ ngủ, liền lăn ra ngủ, hoàn toàn quên chuyện này.Tô Đào cũng đang định nghỉ ngơi, thiết bị liên lạc đột nhiên reo, thấy là số điện thoại phiền phức, cô nhịn xuống, vẫn bắt máy: "Cố lão bản, đêm hôm khuya khoắt đối tác của anh muốn ngủ rồi, có chuyện gì có thể ngày mai nói không?"Đầu dây bên kia do dự một chút, hình như thật sự đi xem giờ, một lúc sau nói: "Vậy ngày mai tôi gọi cho cô."

Tô Đào nhìn đồng hồ, gọi hai người thuê nhà cao to nói: "Hết giờ rồi, hai người giúp tôi trói bà ta đến văn phòng của tôi."

Nhậm San sợ chết khϊếp, lập tức định bỏ chạy, nhưng nhanh chóng bị bắt lại đưa đến văn phòng Tô Đào.

Tô Đào mặt không cảm xúc kết nối máy tính, mở đoạn camera giám sát bà ta trộm sườn heo, chiếu lặp lại ba lần trước mặt bà ta."Nhìn rõ chưa? Còn cảm thấy tôi không có chứng cứ muốn lừa gạt sao?"

Nhậm San sợ đến mức run lẩy bẩy, đồng thời trong lòng còn nghi hoặc, Đào Dương không phải không có camera giám sát sao, khi nào thì lắp vậy?

Biết trước thì đánh chết bà ta cũng không dám trộm.

Xong rồi.

Tô Đào nhàn nhạt nói: "Lúc nãy tôi cho bà cơ hội để lựa chọn, tự bà không cần."

Nhậm San vội vàng nói: "Tôi trả lại cho họ! Trừ đồ ăn ra, tôi đều giấu dưới gầm giường Mã Ánh, không tin cô dẫn người đi tìm."

 

Vốn định bán đi, nhưng còn chưa kịp thì đã bị bắt.

Tô Đào không để ý đến bà ta, nói với Trang Uyển: "Giao bà ta cho dì Tề quản, để bà ta đến từng nhà người thuê bị mất đồ dọn dẹp vệ sinh miễn phí, trong thời gian này không được ăn uống, không được ngủ, không được nghỉ ngơi một phút, đến khi nào làm không nổi nữa, sắp chết rồi thì mới thả người."

Nhậm San ngớ người, lại còn có thể như vậy!

Dì Tề nhanh chóng đến, không nói hai lời liền lôi người đi.

Còn tìm thêm ba dì đến nhà Mã Ánh lấy đồ Nhậm San trộm được ra, chuẩn bị lần lượt trả lại cho người thuê nhà.

Sau khi mọi người đi, Trang Uyển khoanh tay nói: "Nếu không có camera giám sát, bà ta còn định chối cãi đổ oan nữa, Mã Ánh cũng là người hồ đồ, e rằng chỉ khi nào nhà mình bị mất đồ, cô ta tỉnh dậy không thấy trần nhà, cô ta mới biết trong nhà có trộm."

 

Tô Đào ôm trán: "Hai vợ chồng bọn họ đều là kẻ ngốc, đến lúc đó để dì Tề giới thiệu cho họ một người đáng tin cậy đến làm."

Trang Uyển ghé sát lại hỏi: "Mà nói đi, cô khi nào lắp camera giám sát vậy, thật đúng lúc, muộn thêm chút nữa đồ dự trữ của Sầm dì bị trộm sạch rồi, Nhậm San không có lương tâm, bắt được một con cừu cứ vặt lông mãi..."

Tô Đào dở khóc dở cười: "Tối hôm qua lắp xong, gần như không có góc chết, không ngờ ngày hôm sau bà ta lại táo tợn tiếp tục gây án."

Trang Uyển thở phào nhẹ nhõm: "Sau này không cần lo lắng trong nhà có trộm nữa, chuyện này thật sự đau đầu bấy lâu nay."...

Cả ngày, Nhậm San đến từng nhà xin lỗi, dọn dẹp vệ sinh, dưới ánh mắt sắc bén của dì Tề không dám lười biếng nửa phút, ngay cả góc chết của bồn cầu cũng lau chùi sạch sẽ.

 

Nhϊếp ảnh gia chuyên dụng của Đào Dương, Phạm Truyền Huy còn không ngại phiền phức đi theo quay phim ghi lại, mặt mũi Nhậm San mất hết.

Những người thuê nhà tìm lại được đồ đạc, còn được miễn phí dịch vụ dọn dẹp vệ sinh kỹ lưỡng, trong lòng nào còn oán hận gì, đều đến cảm ơn Tô Đào, cũng có người thuê nhà viết bài xin lỗi nhỏ nhét vào phòng Mã Ánh.

Đương nhiên, Mã Ánh căn bản không nhìn thấy, tưởng là tờ giấy nào đó mình vứt lung tung, không thèm nhìn kỹ.

Cô ta cũng thần kinh thô, thấy hiểu lầm được giải quyết, đến giờ ngủ, liền lăn ra ngủ, hoàn toàn quên chuyện này.

Tô Đào cũng đang định nghỉ ngơi, thiết bị liên lạc đột nhiên reo, thấy là số điện thoại phiền phức, cô nhịn xuống, vẫn bắt máy: "Cố lão bản, đêm hôm khuya khoắt đối tác của anh muốn ngủ rồi, có chuyện gì có thể ngày mai nói không?"

Đầu dây bên kia do dự một chút, hình như thật sự đi xem giờ, một lúc sau nói: "Vậy ngày mai tôi gọi cho cô."

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tô Đào nhìn đồng hồ, gọi hai người thuê nhà cao to nói: "Hết giờ rồi, hai người giúp tôi trói bà ta đến văn phòng của tôi."Nhậm San sợ chết khϊếp, lập tức định bỏ chạy, nhưng nhanh chóng bị bắt lại đưa đến văn phòng Tô Đào.Tô Đào mặt không cảm xúc kết nối máy tính, mở đoạn camera giám sát bà ta trộm sườn heo, chiếu lặp lại ba lần trước mặt bà ta."Nhìn rõ chưa? Còn cảm thấy tôi không có chứng cứ muốn lừa gạt sao?"Nhậm San sợ đến mức run lẩy bẩy, đồng thời trong lòng còn nghi hoặc, Đào Dương không phải không có camera giám sát sao, khi nào thì lắp vậy?Biết trước thì đánh chết bà ta cũng không dám trộm.Xong rồi.Tô Đào nhàn nhạt nói: "Lúc nãy tôi cho bà cơ hội để lựa chọn, tự bà không cần."Nhậm San vội vàng nói: "Tôi trả lại cho họ! Trừ đồ ăn ra, tôi đều giấu dưới gầm giường Mã Ánh, không tin cô dẫn người đi tìm." Vốn định bán đi, nhưng còn chưa kịp thì đã bị bắt.Tô Đào không để ý đến bà ta, nói với Trang Uyển: "Giao bà ta cho dì Tề quản, để bà ta đến từng nhà người thuê bị mất đồ dọn dẹp vệ sinh miễn phí, trong thời gian này không được ăn uống, không được ngủ, không được nghỉ ngơi một phút, đến khi nào làm không nổi nữa, sắp chết rồi thì mới thả người."Nhậm San ngớ người, lại còn có thể như vậy!Dì Tề nhanh chóng đến, không nói hai lời liền lôi người đi.Còn tìm thêm ba dì đến nhà Mã Ánh lấy đồ Nhậm San trộm được ra, chuẩn bị lần lượt trả lại cho người thuê nhà.Sau khi mọi người đi, Trang Uyển khoanh tay nói: "Nếu không có camera giám sát, bà ta còn định chối cãi đổ oan nữa, Mã Ánh cũng là người hồ đồ, e rằng chỉ khi nào nhà mình bị mất đồ, cô ta tỉnh dậy không thấy trần nhà, cô ta mới biết trong nhà có trộm." Tô Đào ôm trán: "Hai vợ chồng bọn họ đều là kẻ ngốc, đến lúc đó để dì Tề giới thiệu cho họ một người đáng tin cậy đến làm."Trang Uyển ghé sát lại hỏi: "Mà nói đi, cô khi nào lắp camera giám sát vậy, thật đúng lúc, muộn thêm chút nữa đồ dự trữ của Sầm dì bị trộm sạch rồi, Nhậm San không có lương tâm, bắt được một con cừu cứ vặt lông mãi..."Tô Đào dở khóc dở cười: "Tối hôm qua lắp xong, gần như không có góc chết, không ngờ ngày hôm sau bà ta lại táo tợn tiếp tục gây án."Trang Uyển thở phào nhẹ nhõm: "Sau này không cần lo lắng trong nhà có trộm nữa, chuyện này thật sự đau đầu bấy lâu nay."...Cả ngày, Nhậm San đến từng nhà xin lỗi, dọn dẹp vệ sinh, dưới ánh mắt sắc bén của dì Tề không dám lười biếng nửa phút, ngay cả góc chết của bồn cầu cũng lau chùi sạch sẽ. Nhϊếp ảnh gia chuyên dụng của Đào Dương, Phạm Truyền Huy còn không ngại phiền phức đi theo quay phim ghi lại, mặt mũi Nhậm San mất hết.Những người thuê nhà tìm lại được đồ đạc, còn được miễn phí dịch vụ dọn dẹp vệ sinh kỹ lưỡng, trong lòng nào còn oán hận gì, đều đến cảm ơn Tô Đào, cũng có người thuê nhà viết bài xin lỗi nhỏ nhét vào phòng Mã Ánh.Đương nhiên, Mã Ánh căn bản không nhìn thấy, tưởng là tờ giấy nào đó mình vứt lung tung, không thèm nhìn kỹ.Cô ta cũng thần kinh thô, thấy hiểu lầm được giải quyết, đến giờ ngủ, liền lăn ra ngủ, hoàn toàn quên chuyện này.Tô Đào cũng đang định nghỉ ngơi, thiết bị liên lạc đột nhiên reo, thấy là số điện thoại phiền phức, cô nhịn xuống, vẫn bắt máy: "Cố lão bản, đêm hôm khuya khoắt đối tác của anh muốn ngủ rồi, có chuyện gì có thể ngày mai nói không?"Đầu dây bên kia do dự một chút, hình như thật sự đi xem giờ, một lúc sau nói: "Vậy ngày mai tôi gọi cho cô."

Chương 195