“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…

Chương 198

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Lên núi, Tô Đào đi quanh quán trọ một vòng, cuối cùng quyết định xây chỗ ở nhỏ của mình ở phía sau quán trọ.Lên kế hoạch đơn giản, có thể đi qua nhà hàng tầng một, mở một cửa đôi, ở giữa là hành lang ngắn, khu vực bên trái là chỗ ở nhỏ của cô, khu vực bên phải trở lên làm ký túc xá nhân viên.Cô muốn một căn phòng nhỏ hơn một chút, vì vậy chỉ làm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh đơn giản.Rẽ trái vào hành lang ngắn, đẩy cửa ra là phòng khách, chủ yếu là gỗ tự nhiên màu ấm, tivi, bàn trà, ghế sô pha mềm, kệ để đồ đều có đủ.Đi vào trong đẩy cửa ra là phòng ngủ nhỏ của cô, giường đôi hai mặt dựa tường, còn có một tủ quần áo nhỏ.Phòng vệ sinh ngay đối diện giường, đẩy cửa trượt vào, bên trong cũng được trang bị đầy đủ.Cả trang trí hết tổng cộng chỉ mất 5000 liên bang tệ. Tô Đào nằm trên giường nhỏ ở nhà mới một lúc, đứng dậy đến phòng khách kéo rèm cửa, còn có thể nhìn thấy thung lũng rộng mở.Lắp thêm điều hòa nữa, cửa hàng trang trí nhà sau khi nâng cấp không chỉ có điều hòa trung tâm, còn có điều hòa gia đình loại đứng, loại treo tường nhỏ, lựa chọn nhiều hơn không ít.Tô Đào lắp một điều hòa treo tường ở phòng khách, cũng chỉ mất 3000 liên bang tệ, bật chế độ làm mát vừa đủ dùng cho phòng khách và phòng ngủ nhỏ.Đến lúc đó đợi quán trọ khai trương, cô có thể nằm trong phòng này, bật điều hòa, xem du khách qua lại trong camera giám sát, làm một lão bản nhàn nhã phía sau màn.Loay hoay xong chỗ ở nhỏ cũng đã hơn bảy giờ, Tô Đào lười về Đào Dương ăn cơm, liền nấu mì gói ăn luôn ở bếp sau quán trọ.Ngồi ăn xong ở nhà hàng tầng một trống trải, Tô Đào bắt đầu mong chờ nơi này trở nên náo nhiệt, mỗi ngày đều có du khách gọi món, thuê phòng, tiêu tiền... Đợi xây xong tầng năm cô sẽ bắt đầu tuyển người khai trương!Tô Đào lại tràn đầy động lực, bắt đầu xây dựng tầng bốn quán trọ, cuối cùng hoàn thành trước khi người của Cố Minh Trị đến.Còn làm xong ký túc xá hai người ở quầy lễ tân quán trọ, tiện cho nhân viên lễ tân thay ca nghỉ ngơi.Cô nhìn camera giám sát, mọi người đều ở cổng lớn rồi, liền nhanh chóng đi thang máy xuống đón người.Lúc này, đêm khuya thanh vắng, năm người Mã Đại Pháo nhìn tường cao lưới điện đột nhiên xuất hiện còn có chút ngơ ngác, bọn họ đều nhớ trước đây ngọn núi này chỉ là một ngọn núi hoang à!Nghĩ đến nhiệm vụ nhận được - xử lý xác chết, càng nghĩ càng thấy sợ.Mã Đại Pháo nuốt nước miếng, đang định bấm chuông, cửa sắt kêu "cạch" một tiếng mở ra, một người vô cùng quen mắt đi tới. Tô Đào hỏi: "Là Cố lão bản phái đến đúng không?"Mã Đại Pháo trợn to mắt: "Cô, cô không phải người mà Quan tỷ mang đến hôm đó sao?"Trời quá tối, Tô Đào nhìn hồi lâu mới nhận ra anh ta, là người môi giới muốn lừa cô ở trạm tiếp tế trước đó.Tô Đào nghĩ thầm ngày mai phải bố trí đèn đường, tối om om không nhìn rõ ai, miệng đáp lại: "Là anh à, đúng rồi, vào đi, sao anh lại nhận việc của Cố lão bản, hôm nay không môi giới nữa sao?"Mã Đại Pháo luôn tự nhiên, gãi đầu cười hì hì nói: "Cố lão bản hào phóng, chuyển xác chết một đêm một người 2000. kiếm được nhiều hơn tôi môi giới nhiều, tôi liền tích cực đăng ký."Tô Đào vừa nghe, được đấy, Cố Minh Trị thật sự biết dùng tiền giải quyết vấn đề, tốt lắm.Cô bịt mũi, mở cửa gara: "Vậy mọi người làm đi, có gì cần thì nói với tôi."Mã Đại Pháo không hề ngại mùi này, đáp lại một tiếng, liền đi theo bốn người khác vào trong.Tô Đào mở camera giám sát hệ thống nhìn, tình hình bên trong gara đều rõ ràng, cũng không ở đây canh chừng nữa, dịch chuyển về Đào Dương.

Lên núi, Tô Đào đi quanh quán trọ một vòng, cuối cùng quyết định xây chỗ ở nhỏ của mình ở phía sau quán trọ.

Lên kế hoạch đơn giản, có thể đi qua nhà hàng tầng một, mở một cửa đôi, ở giữa là hành lang ngắn, khu vực bên trái là chỗ ở nhỏ của cô, khu vực bên phải trở lên làm ký túc xá nhân viên.

Cô muốn một căn phòng nhỏ hơn một chút, vì vậy chỉ làm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh đơn giản.

Rẽ trái vào hành lang ngắn, đẩy cửa ra là phòng khách, chủ yếu là gỗ tự nhiên màu ấm, tivi, bàn trà, ghế sô pha mềm, kệ để đồ đều có đủ.

Đi vào trong đẩy cửa ra là phòng ngủ nhỏ của cô, giường đôi hai mặt dựa tường, còn có một tủ quần áo nhỏ.

Phòng vệ sinh ngay đối diện giường, đẩy cửa trượt vào, bên trong cũng được trang bị đầy đủ.

Cả trang trí hết tổng cộng chỉ mất 5000 liên bang tệ.

 

Tô Đào nằm trên giường nhỏ ở nhà mới một lúc, đứng dậy đến phòng khách kéo rèm cửa, còn có thể nhìn thấy thung lũng rộng mở.

Lắp thêm điều hòa nữa, cửa hàng trang trí nhà sau khi nâng cấp không chỉ có điều hòa trung tâm, còn có điều hòa gia đình loại đứng, loại treo tường nhỏ, lựa chọn nhiều hơn không ít.

Tô Đào lắp một điều hòa treo tường ở phòng khách, cũng chỉ mất 3000 liên bang tệ, bật chế độ làm mát vừa đủ dùng cho phòng khách và phòng ngủ nhỏ.

Đến lúc đó đợi quán trọ khai trương, cô có thể nằm trong phòng này, bật điều hòa, xem du khách qua lại trong camera giám sát, làm một lão bản nhàn nhã phía sau màn.

Loay hoay xong chỗ ở nhỏ cũng đã hơn bảy giờ, Tô Đào lười về Đào Dương ăn cơm, liền nấu mì gói ăn luôn ở bếp sau quán trọ.

Ngồi ăn xong ở nhà hàng tầng một trống trải, Tô Đào bắt đầu mong chờ nơi này trở nên náo nhiệt, mỗi ngày đều có du khách gọi món, thuê phòng, tiêu tiền...

 

Đợi xây xong tầng năm cô sẽ bắt đầu tuyển người khai trương!

Tô Đào lại tràn đầy động lực, bắt đầu xây dựng tầng bốn quán trọ, cuối cùng hoàn thành trước khi người của Cố Minh Trị đến.

Còn làm xong ký túc xá hai người ở quầy lễ tân quán trọ, tiện cho nhân viên lễ tân thay ca nghỉ ngơi.

Cô nhìn camera giám sát, mọi người đều ở cổng lớn rồi, liền nhanh chóng đi thang máy xuống đón người.

Lúc này, đêm khuya thanh vắng, năm người Mã Đại Pháo nhìn tường cao lưới điện đột nhiên xuất hiện còn có chút ngơ ngác, bọn họ đều nhớ trước đây ngọn núi này chỉ là một ngọn núi hoang à!

Nghĩ đến nhiệm vụ nhận được - xử lý xác chết, càng nghĩ càng thấy sợ.

Mã Đại Pháo nuốt nước miếng, đang định bấm chuông, cửa sắt kêu "cạch" một tiếng mở ra, một người vô cùng quen mắt đi tới.

 

Tô Đào hỏi: "Là Cố lão bản phái đến đúng không?"

Mã Đại Pháo trợn to mắt: "Cô, cô không phải người mà Quan tỷ mang đến hôm đó sao?"

Trời quá tối, Tô Đào nhìn hồi lâu mới nhận ra anh ta, là người môi giới muốn lừa cô ở trạm tiếp tế trước đó.

Tô Đào nghĩ thầm ngày mai phải bố trí đèn đường, tối om om không nhìn rõ ai, miệng đáp lại: "Là anh à, đúng rồi, vào đi, sao anh lại nhận việc của Cố lão bản, hôm nay không môi giới nữa sao?"

Mã Đại Pháo luôn tự nhiên, gãi đầu cười hì hì nói: "Cố lão bản hào phóng, chuyển xác chết một đêm một người 2000. kiếm được nhiều hơn tôi môi giới nhiều, tôi liền tích cực đăng ký."

Tô Đào vừa nghe, được đấy, Cố Minh Trị thật sự biết dùng tiền giải quyết vấn đề, tốt lắm.

Cô bịt mũi, mở cửa gara: "Vậy mọi người làm đi, có gì cần thì nói với tôi."

Mã Đại Pháo không hề ngại mùi này, đáp lại một tiếng, liền đi theo bốn người khác vào trong.

Tô Đào mở camera giám sát hệ thống nhìn, tình hình bên trong gara đều rõ ràng, cũng không ở đây canh chừng nữa, dịch chuyển về Đào Dương.

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Lên núi, Tô Đào đi quanh quán trọ một vòng, cuối cùng quyết định xây chỗ ở nhỏ của mình ở phía sau quán trọ.Lên kế hoạch đơn giản, có thể đi qua nhà hàng tầng một, mở một cửa đôi, ở giữa là hành lang ngắn, khu vực bên trái là chỗ ở nhỏ của cô, khu vực bên phải trở lên làm ký túc xá nhân viên.Cô muốn một căn phòng nhỏ hơn một chút, vì vậy chỉ làm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh đơn giản.Rẽ trái vào hành lang ngắn, đẩy cửa ra là phòng khách, chủ yếu là gỗ tự nhiên màu ấm, tivi, bàn trà, ghế sô pha mềm, kệ để đồ đều có đủ.Đi vào trong đẩy cửa ra là phòng ngủ nhỏ của cô, giường đôi hai mặt dựa tường, còn có một tủ quần áo nhỏ.Phòng vệ sinh ngay đối diện giường, đẩy cửa trượt vào, bên trong cũng được trang bị đầy đủ.Cả trang trí hết tổng cộng chỉ mất 5000 liên bang tệ. Tô Đào nằm trên giường nhỏ ở nhà mới một lúc, đứng dậy đến phòng khách kéo rèm cửa, còn có thể nhìn thấy thung lũng rộng mở.Lắp thêm điều hòa nữa, cửa hàng trang trí nhà sau khi nâng cấp không chỉ có điều hòa trung tâm, còn có điều hòa gia đình loại đứng, loại treo tường nhỏ, lựa chọn nhiều hơn không ít.Tô Đào lắp một điều hòa treo tường ở phòng khách, cũng chỉ mất 3000 liên bang tệ, bật chế độ làm mát vừa đủ dùng cho phòng khách và phòng ngủ nhỏ.Đến lúc đó đợi quán trọ khai trương, cô có thể nằm trong phòng này, bật điều hòa, xem du khách qua lại trong camera giám sát, làm một lão bản nhàn nhã phía sau màn.Loay hoay xong chỗ ở nhỏ cũng đã hơn bảy giờ, Tô Đào lười về Đào Dương ăn cơm, liền nấu mì gói ăn luôn ở bếp sau quán trọ.Ngồi ăn xong ở nhà hàng tầng một trống trải, Tô Đào bắt đầu mong chờ nơi này trở nên náo nhiệt, mỗi ngày đều có du khách gọi món, thuê phòng, tiêu tiền... Đợi xây xong tầng năm cô sẽ bắt đầu tuyển người khai trương!Tô Đào lại tràn đầy động lực, bắt đầu xây dựng tầng bốn quán trọ, cuối cùng hoàn thành trước khi người của Cố Minh Trị đến.Còn làm xong ký túc xá hai người ở quầy lễ tân quán trọ, tiện cho nhân viên lễ tân thay ca nghỉ ngơi.Cô nhìn camera giám sát, mọi người đều ở cổng lớn rồi, liền nhanh chóng đi thang máy xuống đón người.Lúc này, đêm khuya thanh vắng, năm người Mã Đại Pháo nhìn tường cao lưới điện đột nhiên xuất hiện còn có chút ngơ ngác, bọn họ đều nhớ trước đây ngọn núi này chỉ là một ngọn núi hoang à!Nghĩ đến nhiệm vụ nhận được - xử lý xác chết, càng nghĩ càng thấy sợ.Mã Đại Pháo nuốt nước miếng, đang định bấm chuông, cửa sắt kêu "cạch" một tiếng mở ra, một người vô cùng quen mắt đi tới. Tô Đào hỏi: "Là Cố lão bản phái đến đúng không?"Mã Đại Pháo trợn to mắt: "Cô, cô không phải người mà Quan tỷ mang đến hôm đó sao?"Trời quá tối, Tô Đào nhìn hồi lâu mới nhận ra anh ta, là người môi giới muốn lừa cô ở trạm tiếp tế trước đó.Tô Đào nghĩ thầm ngày mai phải bố trí đèn đường, tối om om không nhìn rõ ai, miệng đáp lại: "Là anh à, đúng rồi, vào đi, sao anh lại nhận việc của Cố lão bản, hôm nay không môi giới nữa sao?"Mã Đại Pháo luôn tự nhiên, gãi đầu cười hì hì nói: "Cố lão bản hào phóng, chuyển xác chết một đêm một người 2000. kiếm được nhiều hơn tôi môi giới nhiều, tôi liền tích cực đăng ký."Tô Đào vừa nghe, được đấy, Cố Minh Trị thật sự biết dùng tiền giải quyết vấn đề, tốt lắm.Cô bịt mũi, mở cửa gara: "Vậy mọi người làm đi, có gì cần thì nói với tôi."Mã Đại Pháo không hề ngại mùi này, đáp lại một tiếng, liền đi theo bốn người khác vào trong.Tô Đào mở camera giám sát hệ thống nhìn, tình hình bên trong gara đều rõ ràng, cũng không ở đây canh chừng nữa, dịch chuyển về Đào Dương.

Chương 198