“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…

Chương 219

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Trang Uyển lắc đầu: "Chưa bắt được, cô ấy vẫn đang hôn mê, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, phải đợi cô ấy tỉnh lại, còn có vị hôn phu sống cùng cô ấy là Ngô Phi Trì cũng mất tích, đến giờ vẫn chưa liên lạc được.""Thực ra tôi có chút nghi ngờ là những người gần đây không được nhận nhà sinh ra oán hận, cộng thêm có thể có chút thù oán riêng với hai người bọn họ, nên mới..."Tô Đào đau đầu, lửa giận cũng bốc lên: "Đều là lũ súc sinh gì vậy, cô đợi chút, tôi gọi Tử Ninh lái xe đưa chúng ta đi."Đến bệnh viện đi thẳng đến phòng bệnh, vừa vào cửa đã thấy mấy cảnh sát đang nói chuyện với bố của Lam Linh Linh đang khóc sướt mướt.Trên người Lam Linh Linh cắm không ít ống, trên mặt còn có vết bỏng rõ ràng do tàn thuốc, những chỗ khác cũng bầm tím.Tô Đào thật sự không nỡ nhìn. Bố của Lam Linh Linh vừa nói chuyện với cảnh sát, đột nhiên tố cáo: "Xin các anh bắt người đi! Chuyện này chắc chắn là do Tô Chính Thanh làm! Hắn ta trước đó đã từng đe dọa con gái tôi, nếu còn sống cùng Ngô Phi Trì ở Đào Dương thì sẽ tìm người gϊếŧ chết hai người bọn họ! Lần trước con gái tôi bị gãy lưng chính là lời cảnh cáo của Tô Chính Thanh, đồng chí cảnh sát, tôi, Lam Minh Huy cũng là kỹ sư đời đầu của Đông Dương, đã cống hiến nửa đời người cho Đông Dương, bây giờ con gái tôi bị người ta hại thành ra thế này, tôi, tôi."Nói chưa dứt lời đã khóc òa lên.Tô Chính Thanh??Tô Đào há hốc mồm, đi vòng ra phía trước để nhìn mặt Lam Minh Huy.Cô quả nhiên đã từng gặp người này, hồi nhỏ Tô Kiến Minh vì muốn thăng chức tăng lương đã mời lãnh đạo đi ăn cơm, Lam Minh Huy chính là một trong số đó. Sau đó Tô Chính Thanh lại tìm con gái của một lãnh đạo nào đó của Tô Kiến Minh để chuẩn bị kết hôn, còn nhiều lần xin nhà ở ở Đào Dương.Hóa ra Tô Chính Thanh tìm chính là Lam Linh Linh à?Duyên phận gì vậy, muốn chết rồi.Cảnh sát cũng rất bất lực, lại giải thích một lần nữa là cần có bằng chứng mới có thể bắt người, phải đợi kết quả giám định thương tích ra.Lam Minh Huy rất suy sụp: "Đợi kết quả ra thì hắn ta đã chạy mất rồi! Các anh không bắt đúng không? Tôi tự đi, tôi đi tìm hắn ta liều mạng! Nhà họ Tô không có một ai tốt đẹp! Tôi lúc trước bị mù rồi mới để Linh Linh ở bên loại người này! Tôi phải đi tìm Tô Kiến Minh, tôi phải gϊếŧ chết hắn ta!"Ông ta quá kích động, ngay lập tức bị hai cảnh sát khống chế.Tô Đào ngơ ngác nhìn ông ta bị kéo đi, phản ứng lại vội vàng gọi điện cho Bùi Đông: "Chị Bùi, mấy ngày nay phiền chị xem có người tên Tô Chính Thanh nào ra khỏi thành phố không, nếu có thì trực tiếp bắt hắn ta giao cho cảnh sát." Bùi Đông thậm chí không hỏi lý do, lập tức đồng ý.Tô Đào cúp điện thoại vẫn còn hơi ngẩn người, nhìn Lam Linh Linh đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh thở dài.Vẫn là đợi cô ấy tỉnh lại rồi nói sau.Trên đường về Tô Đào hỏi Trang Uyển và Quan Tử Ninh: "Tại sao một người vốn chỉ biết chơi khăm, nhát gan và ích kỷ lại có gan phạm tội, còn dùng cách tàn nhẫn như vậy?"Trong ấn tượng Tô Chính Thanh tuy đáng ghét, nhưng lại là một kẻ nhát gan, ở trường chiếu video về vụ tấn công của tang thi, đã che hết rồi mà hắn ta cũng không dám xem.Một người như vậy lại dám thực hiện hành vi bạo lực tìиɧ ɖu͙© tồi tệ như vậy đối với người yêu cũ, còn suýt gϊếŧ chết đối phương.Trang Uyển và Quan Tử Ninh nhìn nhau, đoán ra cô đang nói đến Tô Chính Thanh.Quan Tử Ninh nói: "Hai khả năng, thứ nhất là giao du với bạn xấu, có người xúi giục hắn ta làm như vậy.""Thứ hai, có thể là hắn ta cảm thấy dù sao ngày tận thế cũng sắp đến rồi, bản thân có thể sống được bao lâu cũng không biết, hoàn toàn giải phóng hạt giống tà ác ẩn giấu trong lòng, tùy ý chà đạp đạo đức và pháp luật, điều này đặc biệt phổ biến sau ngày tận thế lần thứ nhất, rất nhiều người trước ngày tận thế trông có vẻ đàng hoàng có ý thức ràng buộc về đạo đức, sau ngày tận thế đều trở thành ác quỷ."

Trang Uyển lắc đầu: "Chưa bắt được, cô ấy vẫn đang hôn mê, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, phải đợi cô ấy tỉnh lại, còn có vị hôn phu sống cùng cô ấy là Ngô Phi Trì cũng mất tích, đến giờ vẫn chưa liên lạc được."

"Thực ra tôi có chút nghi ngờ là những người gần đây không được nhận nhà sinh ra oán hận, cộng thêm có thể có chút thù oán riêng với hai người bọn họ, nên mới..."

Tô Đào đau đầu, lửa giận cũng bốc lên: "Đều là lũ súc sinh gì vậy, cô đợi chút, tôi gọi Tử Ninh lái xe đưa chúng ta đi."

Đến bệnh viện đi thẳng đến phòng bệnh, vừa vào cửa đã thấy mấy cảnh sát đang nói chuyện với bố của Lam Linh Linh đang khóc sướt mướt.

Trên người Lam Linh Linh cắm không ít ống, trên mặt còn có vết bỏng rõ ràng do tàn thuốc, những chỗ khác cũng bầm tím.

Tô Đào thật sự không nỡ nhìn.

 

Bố của Lam Linh Linh vừa nói chuyện với cảnh sát, đột nhiên tố cáo: "Xin các anh bắt người đi! Chuyện này chắc chắn là do Tô Chính Thanh làm! Hắn ta trước đó đã từng đe dọa con gái tôi, nếu còn sống cùng Ngô Phi Trì ở Đào Dương thì sẽ tìm người gϊếŧ chết hai người bọn họ! Lần trước con gái tôi bị gãy lưng chính là lời cảnh cáo của Tô Chính Thanh, đồng chí cảnh sát, tôi, Lam Minh Huy cũng là kỹ sư đời đầu của Đông Dương, đã cống hiến nửa đời người cho Đông Dương, bây giờ con gái tôi bị người ta hại thành ra thế này, tôi, tôi."

Nói chưa dứt lời đã khóc òa lên.

Tô Chính Thanh??

Tô Đào há hốc mồm, đi vòng ra phía trước để nhìn mặt Lam Minh Huy.

Cô quả nhiên đã từng gặp người này, hồi nhỏ Tô Kiến Minh vì muốn thăng chức tăng lương đã mời lãnh đạo đi ăn cơm, Lam Minh Huy chính là một trong số đó.

 

Sau đó Tô Chính Thanh lại tìm con gái của một lãnh đạo nào đó của Tô Kiến Minh để chuẩn bị kết hôn, còn nhiều lần xin nhà ở ở Đào Dương.

Hóa ra Tô Chính Thanh tìm chính là Lam Linh Linh à?

Duyên phận gì vậy, muốn chết rồi.

Cảnh sát cũng rất bất lực, lại giải thích một lần nữa là cần có bằng chứng mới có thể bắt người, phải đợi kết quả giám định thương tích ra.

Lam Minh Huy rất suy sụp: "Đợi kết quả ra thì hắn ta đã chạy mất rồi! Các anh không bắt đúng không? Tôi tự đi, tôi đi tìm hắn ta liều mạng! Nhà họ Tô không có một ai tốt đẹp! Tôi lúc trước bị mù rồi mới để Linh Linh ở bên loại người này! Tôi phải đi tìm Tô Kiến Minh, tôi phải gϊếŧ chết hắn ta!"

Ông ta quá kích động, ngay lập tức bị hai cảnh sát khống chế.

Tô Đào ngơ ngác nhìn ông ta bị kéo đi, phản ứng lại vội vàng gọi điện cho Bùi Đông: "Chị Bùi, mấy ngày nay phiền chị xem có người tên Tô Chính Thanh nào ra khỏi thành phố không, nếu có thì trực tiếp bắt hắn ta giao cho cảnh sát."

 

Bùi Đông thậm chí không hỏi lý do, lập tức đồng ý.

Tô Đào cúp điện thoại vẫn còn hơi ngẩn người, nhìn Lam Linh Linh đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh thở dài.

Vẫn là đợi cô ấy tỉnh lại rồi nói sau.

Trên đường về Tô Đào hỏi Trang Uyển và Quan Tử Ninh: "Tại sao một người vốn chỉ biết chơi khăm, nhát gan và ích kỷ lại có gan phạm tội, còn dùng cách tàn nhẫn như vậy?"

Trong ấn tượng Tô Chính Thanh tuy đáng ghét, nhưng lại là một kẻ nhát gan, ở trường chiếu video về vụ tấn công của tang thi, đã che hết rồi mà hắn ta cũng không dám xem.

Một người như vậy lại dám thực hiện hành vi bạo lực tìиɧ ɖu͙© tồi tệ như vậy đối với người yêu cũ, còn suýt gϊếŧ chết đối phương.

Trang Uyển và Quan Tử Ninh nhìn nhau, đoán ra cô đang nói đến Tô Chính Thanh.

Quan Tử Ninh nói: "Hai khả năng, thứ nhất là giao du với bạn xấu, có người xúi giục hắn ta làm như vậy."

"Thứ hai, có thể là hắn ta cảm thấy dù sao ngày tận thế cũng sắp đến rồi, bản thân có thể sống được bao lâu cũng không biết, hoàn toàn giải phóng hạt giống tà ác ẩn giấu trong lòng, tùy ý chà đạp đạo đức và pháp luật, điều này đặc biệt phổ biến sau ngày tận thế lần thứ nhất, rất nhiều người trước ngày tận thế trông có vẻ đàng hoàng có ý thức ràng buộc về đạo đức, sau ngày tận thế đều trở thành ác quỷ."

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Trang Uyển lắc đầu: "Chưa bắt được, cô ấy vẫn đang hôn mê, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, phải đợi cô ấy tỉnh lại, còn có vị hôn phu sống cùng cô ấy là Ngô Phi Trì cũng mất tích, đến giờ vẫn chưa liên lạc được.""Thực ra tôi có chút nghi ngờ là những người gần đây không được nhận nhà sinh ra oán hận, cộng thêm có thể có chút thù oán riêng với hai người bọn họ, nên mới..."Tô Đào đau đầu, lửa giận cũng bốc lên: "Đều là lũ súc sinh gì vậy, cô đợi chút, tôi gọi Tử Ninh lái xe đưa chúng ta đi."Đến bệnh viện đi thẳng đến phòng bệnh, vừa vào cửa đã thấy mấy cảnh sát đang nói chuyện với bố của Lam Linh Linh đang khóc sướt mướt.Trên người Lam Linh Linh cắm không ít ống, trên mặt còn có vết bỏng rõ ràng do tàn thuốc, những chỗ khác cũng bầm tím.Tô Đào thật sự không nỡ nhìn. Bố của Lam Linh Linh vừa nói chuyện với cảnh sát, đột nhiên tố cáo: "Xin các anh bắt người đi! Chuyện này chắc chắn là do Tô Chính Thanh làm! Hắn ta trước đó đã từng đe dọa con gái tôi, nếu còn sống cùng Ngô Phi Trì ở Đào Dương thì sẽ tìm người gϊếŧ chết hai người bọn họ! Lần trước con gái tôi bị gãy lưng chính là lời cảnh cáo của Tô Chính Thanh, đồng chí cảnh sát, tôi, Lam Minh Huy cũng là kỹ sư đời đầu của Đông Dương, đã cống hiến nửa đời người cho Đông Dương, bây giờ con gái tôi bị người ta hại thành ra thế này, tôi, tôi."Nói chưa dứt lời đã khóc òa lên.Tô Chính Thanh??Tô Đào há hốc mồm, đi vòng ra phía trước để nhìn mặt Lam Minh Huy.Cô quả nhiên đã từng gặp người này, hồi nhỏ Tô Kiến Minh vì muốn thăng chức tăng lương đã mời lãnh đạo đi ăn cơm, Lam Minh Huy chính là một trong số đó. Sau đó Tô Chính Thanh lại tìm con gái của một lãnh đạo nào đó của Tô Kiến Minh để chuẩn bị kết hôn, còn nhiều lần xin nhà ở ở Đào Dương.Hóa ra Tô Chính Thanh tìm chính là Lam Linh Linh à?Duyên phận gì vậy, muốn chết rồi.Cảnh sát cũng rất bất lực, lại giải thích một lần nữa là cần có bằng chứng mới có thể bắt người, phải đợi kết quả giám định thương tích ra.Lam Minh Huy rất suy sụp: "Đợi kết quả ra thì hắn ta đã chạy mất rồi! Các anh không bắt đúng không? Tôi tự đi, tôi đi tìm hắn ta liều mạng! Nhà họ Tô không có một ai tốt đẹp! Tôi lúc trước bị mù rồi mới để Linh Linh ở bên loại người này! Tôi phải đi tìm Tô Kiến Minh, tôi phải gϊếŧ chết hắn ta!"Ông ta quá kích động, ngay lập tức bị hai cảnh sát khống chế.Tô Đào ngơ ngác nhìn ông ta bị kéo đi, phản ứng lại vội vàng gọi điện cho Bùi Đông: "Chị Bùi, mấy ngày nay phiền chị xem có người tên Tô Chính Thanh nào ra khỏi thành phố không, nếu có thì trực tiếp bắt hắn ta giao cho cảnh sát." Bùi Đông thậm chí không hỏi lý do, lập tức đồng ý.Tô Đào cúp điện thoại vẫn còn hơi ngẩn người, nhìn Lam Linh Linh đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh thở dài.Vẫn là đợi cô ấy tỉnh lại rồi nói sau.Trên đường về Tô Đào hỏi Trang Uyển và Quan Tử Ninh: "Tại sao một người vốn chỉ biết chơi khăm, nhát gan và ích kỷ lại có gan phạm tội, còn dùng cách tàn nhẫn như vậy?"Trong ấn tượng Tô Chính Thanh tuy đáng ghét, nhưng lại là một kẻ nhát gan, ở trường chiếu video về vụ tấn công của tang thi, đã che hết rồi mà hắn ta cũng không dám xem.Một người như vậy lại dám thực hiện hành vi bạo lực tìиɧ ɖu͙© tồi tệ như vậy đối với người yêu cũ, còn suýt gϊếŧ chết đối phương.Trang Uyển và Quan Tử Ninh nhìn nhau, đoán ra cô đang nói đến Tô Chính Thanh.Quan Tử Ninh nói: "Hai khả năng, thứ nhất là giao du với bạn xấu, có người xúi giục hắn ta làm như vậy.""Thứ hai, có thể là hắn ta cảm thấy dù sao ngày tận thế cũng sắp đến rồi, bản thân có thể sống được bao lâu cũng không biết, hoàn toàn giải phóng hạt giống tà ác ẩn giấu trong lòng, tùy ý chà đạp đạo đức và pháp luật, điều này đặc biệt phổ biến sau ngày tận thế lần thứ nhất, rất nhiều người trước ngày tận thế trông có vẻ đàng hoàng có ý thức ràng buộc về đạo đức, sau ngày tận thế đều trở thành ác quỷ."

Chương 219