“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 268
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Mã Đại Pháo đã chờ từ lâu, thấy Tô Đào đến, liền chạy tới giải thích: "Lão bản, lượng khách của chúng ta bùng nổ rồi, tôi đăng tin lúc nửa đêm qua, hôm nay trời chưa sáng đã có đoàn xe từ trạm cũ chạy đến muốn vào ở, sau mười giờ sáng phòng đã kín chỗ, những người này bên ngoài đều đang xếp hàng chờ người ta trả phòng."Tô Đào nghe vậy, lập tức mở hệ thống xem số lượng người thuê nhà, 226 người.Vượt quá hai trăm rồi!Đồng thời, hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở:[Đã đạt điều kiện nâng cấp lv5, xin hỏi ký chủ có muốn tiêu tốn một triệu liên bang tệ để nâng cấp hệ thống không?]*Tô Đào hơi kích động, nhưng vẫn kìm nén lại, tắt hệ thống, định bụng tối sẽ nâng cấp.Lúc này, bên ngoài có người xếp hàng chờ trả phòng không kiên nhẫn được nữa, thò đầu ra cửa sổ xe hét lớn: "Còn phải đợi bao lâu nữa mới được trả phòng vậy!!"Mã Đại Pháo lớn tiếng đáp: "Anh em đừng đợi nữa, đợt trả phòng tiếp theo phải đến sáng mai!"Ai ngờ những người xếp hàng vẫn cứng đầu:"Tao không đi, đi rồi mai lại phải xếp hàng lại từ đầu, mẹ kiếp, thật là phục Bàn Liễu Sơn các người rồi, không thể xây thêm mấy phòng nữa sao? Tổng cộng mới ở được sáu mươi mấy người!""Đúng vậy sếp, Trạm Cũ có thể chứa sáu trăm người cùng lúc đó! Bàn Liễu Sơn có thể học hỏi được không!""Người anh em phía trước, Trạm Cũ một phòng có thể nhét mười người ở, Bàn Liễu Sơn một phòng tối đa hai người, không thể so sánh như vậy được, nếu anh thấy Trạm Cũ tốt, nhường chỗ cho tôi để tôi xếp hàng nhanh lên!"Bên ngoài ồn ào như vỡ chợ, nhưng không một ai chịu bỏ cuộc, cứ cắn răng tiếp tục xếp hàng dài. Tô Đào rất khâm phục họ, thật sự là kiên trì không bỏ cuộc.Đến nhà hàng tầng một, Trang Uyển và những người khác đã đến đông đủ, mọi người tự động ghép mấy bàn lại với nhau, trên bàn đã bày sẵn năm sáu món ăn đã làm xong, cả mặn lẫn chay đều có.Đầu bếp Tần vẫn đang ở trong bếp hớn hở đảo muôi, một lúc sau lại có thêm ba món mới ra lò.Đợi tất cả các món ăn được dọn lên, hương thơm ngào ngạt, nhưng mọi người vẫn giục Tô Đào nói vài lời trước, hâm nóng bữa tiệc.Tô Đào đành phải nâng ly nước trái cây, chân thành nói:"Mấy ngày nay mọi người ở vườn trồng trọt đã vất vả rồi, rất cảm ơn mọi người đã mang đến cho Đào Dương và Bàn Liễu Sơn nhiều màu xanh như vậy, cũng mang đến cho mọi người ngành công nghiệp trụ cột đầu tiên, Quản lý Tiền, nếu không phải lúc đầu anh kiên quyết đi theo tôi, có lẽ vườn trồng trọt bây giờ cũng không thể xây dựng được, Ngũ Chấn, một lần nữa cảm ơn anh đã gia nhập, cạn ly với mọi người." "Còn các dì hậu cần nữa, nếu không có các dì, Đào Dương và Bàn Liễu Sơn cũng không có môi trường tốt như bây giờ, dì Tề, sau này trọng trách an ninh cũng giao cho dì, vất vả rồi!""Đại Pháo, lúc đầu Bàn Liễu Sơn còn trơ trụi, anh đã không màng đến tiền bạc chạy tới chạy lui, sau khi Bàn Liễu Sơn khai trương, người lo lắng nhiều nhất cũng là anh, còn có đầu bếp Tần, đã cho chúng ta nếm được hương vị của thời kỳ trước mạt thế, mang đến cho Bàn Liễu Sơn lượng khách siêu cao, cảm ơn mọi người!""Trang Uyển, chúng ta quen biết nhau sớm nhất, lúc đầu cả Đào Dương chỉ có tôi và chị, rất nhiều việc vụn vặt phiền phức đã khiến chị tốn không ít tâm sức, đến nỗi Thần Hi và Thần Dương cũng không chăm sóc được, không nói nữa, cạn ly với chị!""Ông Mai, ông là bậc trưởng bối của cháu, cũng là thầy của cháu, Đào Dương có được bản thiết kế như ngày hôm nay đều là công sức tâm huyết của ông, Đào nha đầu kính ông một ly."...
Mã Đại Pháo đã chờ từ lâu, thấy Tô Đào đến, liền chạy tới giải thích: "Lão bản, lượng khách của chúng ta bùng nổ rồi, tôi đăng tin lúc nửa đêm qua, hôm nay trời chưa sáng đã có đoàn xe từ trạm cũ chạy đến muốn vào ở, sau mười giờ sáng phòng đã kín chỗ, những người này bên ngoài đều đang xếp hàng chờ người ta trả phòng."
Tô Đào nghe vậy, lập tức mở hệ thống xem số lượng người thuê nhà, 226 người.
Vượt quá hai trăm rồi!
Đồng thời, hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở:
[Đã đạt điều kiện nâng cấp lv5, xin hỏi ký chủ có muốn tiêu tốn một triệu liên bang tệ để nâng cấp hệ thống không?]
*
Tô Đào hơi kích động, nhưng vẫn kìm nén lại, tắt hệ thống, định bụng tối sẽ nâng cấp.
Lúc này, bên ngoài có người xếp hàng chờ trả phòng không kiên nhẫn được nữa, thò đầu ra cửa sổ xe hét lớn:
"Còn phải đợi bao lâu nữa mới được trả phòng vậy!!"
Mã Đại Pháo lớn tiếng đáp: "Anh em đừng đợi nữa, đợt trả phòng tiếp theo phải đến sáng mai!"
Ai ngờ những người xếp hàng vẫn cứng đầu:
"Tao không đi, đi rồi mai lại phải xếp hàng lại từ đầu, mẹ kiếp, thật là phục Bàn Liễu Sơn các người rồi, không thể xây thêm mấy phòng nữa sao? Tổng cộng mới ở được sáu mươi mấy người!"
"Đúng vậy sếp, Trạm Cũ có thể chứa sáu trăm người cùng lúc đó! Bàn Liễu Sơn có thể học hỏi được không!"
"Người anh em phía trước, Trạm Cũ một phòng có thể nhét mười người ở, Bàn Liễu Sơn một phòng tối đa hai người, không thể so sánh như vậy được, nếu anh thấy Trạm Cũ tốt, nhường chỗ cho tôi để tôi xếp hàng nhanh lên!"
Bên ngoài ồn ào như vỡ chợ, nhưng không một ai chịu bỏ cuộc, cứ cắn răng tiếp tục xếp hàng dài.
Tô Đào rất khâm phục họ, thật sự là kiên trì không bỏ cuộc.
Đến nhà hàng tầng một, Trang Uyển và những người khác đã đến đông đủ, mọi người tự động ghép mấy bàn lại với nhau, trên bàn đã bày sẵn năm sáu món ăn đã làm xong, cả mặn lẫn chay đều có.
Đầu bếp Tần vẫn đang ở trong bếp hớn hở đảo muôi, một lúc sau lại có thêm ba món mới ra lò.
Đợi tất cả các món ăn được dọn lên, hương thơm ngào ngạt, nhưng mọi người vẫn giục Tô Đào nói vài lời trước, hâm nóng bữa tiệc.
Tô Đào đành phải nâng ly nước trái cây, chân thành nói:
"Mấy ngày nay mọi người ở vườn trồng trọt đã vất vả rồi, rất cảm ơn mọi người đã mang đến cho Đào Dương và Bàn Liễu Sơn nhiều màu xanh như vậy, cũng mang đến cho mọi người ngành công nghiệp trụ cột đầu tiên, Quản lý Tiền, nếu không phải lúc đầu anh kiên quyết đi theo tôi, có lẽ vườn trồng trọt bây giờ cũng không thể xây dựng được, Ngũ Chấn, một lần nữa cảm ơn anh đã gia nhập, cạn ly với mọi người."
"Còn các dì hậu cần nữa, nếu không có các dì, Đào Dương và Bàn Liễu Sơn cũng không có môi trường tốt như bây giờ, dì Tề, sau này trọng trách an ninh cũng giao cho dì, vất vả rồi!"
"Đại Pháo, lúc đầu Bàn Liễu Sơn còn trơ trụi, anh đã không màng đến tiền bạc chạy tới chạy lui, sau khi Bàn Liễu Sơn khai trương, người lo lắng nhiều nhất cũng là anh, còn có đầu bếp Tần, đã cho chúng ta nếm được hương vị của thời kỳ trước mạt thế, mang đến cho Bàn Liễu Sơn lượng khách siêu cao, cảm ơn mọi người!"
"Trang Uyển, chúng ta quen biết nhau sớm nhất, lúc đầu cả Đào Dương chỉ có tôi và chị, rất nhiều việc vụn vặt phiền phức đã khiến chị tốn không ít tâm sức, đến nỗi Thần Hi và Thần Dương cũng không chăm sóc được, không nói nữa, cạn ly với chị!"
"Ông Mai, ông là bậc trưởng bối của cháu, cũng là thầy của cháu, Đào Dương có được bản thiết kế như ngày hôm nay đều là công sức tâm huyết của ông, Đào nha đầu kính ông một ly."...
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Mã Đại Pháo đã chờ từ lâu, thấy Tô Đào đến, liền chạy tới giải thích: "Lão bản, lượng khách của chúng ta bùng nổ rồi, tôi đăng tin lúc nửa đêm qua, hôm nay trời chưa sáng đã có đoàn xe từ trạm cũ chạy đến muốn vào ở, sau mười giờ sáng phòng đã kín chỗ, những người này bên ngoài đều đang xếp hàng chờ người ta trả phòng."Tô Đào nghe vậy, lập tức mở hệ thống xem số lượng người thuê nhà, 226 người.Vượt quá hai trăm rồi!Đồng thời, hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở:[Đã đạt điều kiện nâng cấp lv5, xin hỏi ký chủ có muốn tiêu tốn một triệu liên bang tệ để nâng cấp hệ thống không?]*Tô Đào hơi kích động, nhưng vẫn kìm nén lại, tắt hệ thống, định bụng tối sẽ nâng cấp.Lúc này, bên ngoài có người xếp hàng chờ trả phòng không kiên nhẫn được nữa, thò đầu ra cửa sổ xe hét lớn: "Còn phải đợi bao lâu nữa mới được trả phòng vậy!!"Mã Đại Pháo lớn tiếng đáp: "Anh em đừng đợi nữa, đợt trả phòng tiếp theo phải đến sáng mai!"Ai ngờ những người xếp hàng vẫn cứng đầu:"Tao không đi, đi rồi mai lại phải xếp hàng lại từ đầu, mẹ kiếp, thật là phục Bàn Liễu Sơn các người rồi, không thể xây thêm mấy phòng nữa sao? Tổng cộng mới ở được sáu mươi mấy người!""Đúng vậy sếp, Trạm Cũ có thể chứa sáu trăm người cùng lúc đó! Bàn Liễu Sơn có thể học hỏi được không!""Người anh em phía trước, Trạm Cũ một phòng có thể nhét mười người ở, Bàn Liễu Sơn một phòng tối đa hai người, không thể so sánh như vậy được, nếu anh thấy Trạm Cũ tốt, nhường chỗ cho tôi để tôi xếp hàng nhanh lên!"Bên ngoài ồn ào như vỡ chợ, nhưng không một ai chịu bỏ cuộc, cứ cắn răng tiếp tục xếp hàng dài. Tô Đào rất khâm phục họ, thật sự là kiên trì không bỏ cuộc.Đến nhà hàng tầng một, Trang Uyển và những người khác đã đến đông đủ, mọi người tự động ghép mấy bàn lại với nhau, trên bàn đã bày sẵn năm sáu món ăn đã làm xong, cả mặn lẫn chay đều có.Đầu bếp Tần vẫn đang ở trong bếp hớn hở đảo muôi, một lúc sau lại có thêm ba món mới ra lò.Đợi tất cả các món ăn được dọn lên, hương thơm ngào ngạt, nhưng mọi người vẫn giục Tô Đào nói vài lời trước, hâm nóng bữa tiệc.Tô Đào đành phải nâng ly nước trái cây, chân thành nói:"Mấy ngày nay mọi người ở vườn trồng trọt đã vất vả rồi, rất cảm ơn mọi người đã mang đến cho Đào Dương và Bàn Liễu Sơn nhiều màu xanh như vậy, cũng mang đến cho mọi người ngành công nghiệp trụ cột đầu tiên, Quản lý Tiền, nếu không phải lúc đầu anh kiên quyết đi theo tôi, có lẽ vườn trồng trọt bây giờ cũng không thể xây dựng được, Ngũ Chấn, một lần nữa cảm ơn anh đã gia nhập, cạn ly với mọi người." "Còn các dì hậu cần nữa, nếu không có các dì, Đào Dương và Bàn Liễu Sơn cũng không có môi trường tốt như bây giờ, dì Tề, sau này trọng trách an ninh cũng giao cho dì, vất vả rồi!""Đại Pháo, lúc đầu Bàn Liễu Sơn còn trơ trụi, anh đã không màng đến tiền bạc chạy tới chạy lui, sau khi Bàn Liễu Sơn khai trương, người lo lắng nhiều nhất cũng là anh, còn có đầu bếp Tần, đã cho chúng ta nếm được hương vị của thời kỳ trước mạt thế, mang đến cho Bàn Liễu Sơn lượng khách siêu cao, cảm ơn mọi người!""Trang Uyển, chúng ta quen biết nhau sớm nhất, lúc đầu cả Đào Dương chỉ có tôi và chị, rất nhiều việc vụn vặt phiền phức đã khiến chị tốn không ít tâm sức, đến nỗi Thần Hi và Thần Dương cũng không chăm sóc được, không nói nữa, cạn ly với chị!""Ông Mai, ông là bậc trưởng bối của cháu, cũng là thầy của cháu, Đào Dương có được bản thiết kế như ngày hôm nay đều là công sức tâm huyết của ông, Đào nha đầu kính ông một ly."...