“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 273
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Bà Sầm không vui: "Cô đừng coi thường tôi, hồi nhỏ nhà tôi ở nông thôn, làm ruộng rất giỏi, loại cây nào cũng chăm sóc được, lúc phòng tắm nắng ở tầng ba tôi cũng thường xuyên đến đó giúp đỡ, Tiểu Tiền còn khen tôi biết nhiều đấy, tôi không cần cô trả lương, cứ vậy đi."Tô Đào không ngăn được bà, đành phải nói với Tiền Linh một tiếng:"Cho bà tìm việc gì đó để gϊếŧ thời gian thôi, đừng thật sự cho bà làm việc đấy."Tiền Linh ôm trán, liên tục đáp ứng.Vừa nói xong, Bùi Đông gọi điện đến, nói về chuyện đổi đồ buổi sáng:"Thủ trưởng đồng ý rồi, nửa cuối tháng này, chỉ cần Đào Dương có rau dư thì Đông Dương đều lấy hết, có thể cho cô hai viên tinh hạch, nhưng từ tháng tám trở đi chỉ có thể thu mua theo giá 800 liên bang tệ một cân, không còn tinh hạch dư nữa, được không?" Tô Đào liên tục gật đầu: "Được!"Nửa tháng cũng không còn lại bao nhiêu rau, thủ trưởng đây là dùng hai viên tinh hạch để đổi lấy việc Đào Dương cung cấp rau dài hạn.Đối với cô hoàn toàn là lợi ích mà không có hại gì.Bùi Đông cười nói: "Thủ trưởng sợ cô không đồng ý đấy, nếu không thì ông ấy lại phải đi mặc cả với người ta rồi."Tô Đào vội vàng nói: "Tôi cũng không đến mức làm giá, lúc trước thủ trưởng đã tặng tôi một viên tinh hạch vô điều kiện, tôi vẫn luôn nhớ kỹ, nói ra thì vẫn là tôi luôn chiếm được lợi ích."Bùi Đông lắc đầu: "Nước và nhiên liệu mà cô cung cấp cho Đông Dương là vô giá, thôi không nói chuyện với cô nữa, tối nay sẽ có người đến đưa tinh hạch, cô nhận lấy nhé."Trời còn chưa tối, Tô Đào đã nhận được hai viên tinh hạch được đựng trong hộp gỗ, bên trong còn được bọc bằng vải nhung, có thể thấy người bảo quản rất coi trọng và trân quý. Tô Đào lấy hai viên tinh hạch ra đặt trong tay cảm nhận, không những không nóng, mà còn hơi lạnh.Cô đưa cho Lâm Phương Tri: "Cậu sờ lại xem."Lâm Phương Tri vừa chạm nhẹ liền cảm nhận được năng lượng tỏa ra từ bên trong tinh hạch, thậm chí còn có chút cảm giác nóng rát, khiến cậu từ trong đáy lòng sinh ra một loại khát khao nào đó.Cậu nói không rõ ràng, sốt ruột xoay tại chỗ một vòng.Tô Đào đột nhiên có một linh cảm, đây có thể là chuyện tốt.Để xác minh thêm, cô lại tìm đến Mạnh Hiểu Bác và Lôi Hành, cũng là dị năng giả.Thậm chí còn để Lôi Hành gọi cả Mồm To, cũng là dị năng giả hệ không gian.Ai ngờ cả ba người đều sờ qua một lượt, đều không cảm nhận được nhiệt lượng mà Lâm Phương Tri nói.Lôi Hành ném tinh hạch trả lại cho Tô Đào, nhìn Lâm Phương Tri nói: "Cảm giác gì, cậu nói rõ xem."Lâm Phương Tri từ vựng nghèo nàn, mặt nhăn nhó, ấp úng hồi lâu nói:"Nóng, không khống chế được."Đừng nói Lôi Hành, ngay cả Tô Đào cũng nghe mà không hiểu gì cả.Cô phẩy tay: "Thôi, sau này lại quan sát thêm vậy, làm phiền mọi người rồi, về đi."Trước khi Lôi Hành đi, chỉ vào Bạch Chi Ma đang rụt cổ rụt đầu dưới ghế sofa, thậm chí còn run rẩy, cười hỏi với đôi mắt báo vàng:"Con vật nhỏ này có thể cho tôi chơi hai ngày không?"Bạch Chi Ma ngay lập tức sợ hãi chui ra từ dưới ghế sofa, chạy như bay vào lòng Tô Đào, vùi đầu vào nách cô run rẩy.Tô Đào ném một cục giấy vệ sinh về phía Lôi Hành:"Anh rảnh quá hả, cứ phải trêu chọc nó, biết rõ nó sợ anh muốn chết, mau đi đi."Sau đó vừa dỗ vừa vỗ an ủi Bạch Chi Ma mười phút mới bình tĩnh lại.Ngẩng đầu thấy Mạnh Hiểu Bác vẫn còn lề mề chưa đi, hỏi:"Sao vậy Hiểu Bác?"Chàng trai cao một mét tám ngập ngừng nói:"Sếp Tô, tôi thấy bộ phận an ninh của chúng ta đang tuyển người, cô xem tôi được không?"
Bà Sầm không vui: "Cô đừng coi thường tôi, hồi nhỏ nhà tôi ở nông thôn, làm ruộng rất giỏi, loại cây nào cũng chăm sóc được, lúc phòng tắm nắng ở tầng ba tôi cũng thường xuyên đến đó giúp đỡ, Tiểu Tiền còn khen tôi biết nhiều đấy, tôi không cần cô trả lương, cứ vậy đi."
Tô Đào không ngăn được bà, đành phải nói với Tiền Linh một tiếng:
"Cho bà tìm việc gì đó để gϊếŧ thời gian thôi, đừng thật sự cho bà làm việc đấy."
Tiền Linh ôm trán, liên tục đáp ứng.
Vừa nói xong, Bùi Đông gọi điện đến, nói về chuyện đổi đồ buổi sáng:
"Thủ trưởng đồng ý rồi, nửa cuối tháng này, chỉ cần Đào Dương có rau dư thì Đông Dương đều lấy hết, có thể cho cô hai viên tinh hạch, nhưng từ tháng tám trở đi chỉ có thể thu mua theo giá 800 liên bang tệ một cân, không còn tinh hạch dư nữa, được không?"
Tô Đào liên tục gật đầu: "Được!"
Nửa tháng cũng không còn lại bao nhiêu rau, thủ trưởng đây là dùng hai viên tinh hạch để đổi lấy việc Đào Dương cung cấp rau dài hạn.
Đối với cô hoàn toàn là lợi ích mà không có hại gì.
Bùi Đông cười nói: "Thủ trưởng sợ cô không đồng ý đấy, nếu không thì ông ấy lại phải đi mặc cả với người ta rồi."
Tô Đào vội vàng nói: "Tôi cũng không đến mức làm giá, lúc trước thủ trưởng đã tặng tôi một viên tinh hạch vô điều kiện, tôi vẫn luôn nhớ kỹ, nói ra thì vẫn là tôi luôn chiếm được lợi ích."
Bùi Đông lắc đầu: "Nước và nhiên liệu mà cô cung cấp cho Đông Dương là vô giá, thôi không nói chuyện với cô nữa, tối nay sẽ có người đến đưa tinh hạch, cô nhận lấy nhé."
Trời còn chưa tối, Tô Đào đã nhận được hai viên tinh hạch được đựng trong hộp gỗ, bên trong còn được bọc bằng vải nhung, có thể thấy người bảo quản rất coi trọng và trân quý.
Tô Đào lấy hai viên tinh hạch ra đặt trong tay cảm nhận, không những không nóng, mà còn hơi lạnh.
Cô đưa cho Lâm Phương Tri: "Cậu sờ lại xem."
Lâm Phương Tri vừa chạm nhẹ liền cảm nhận được năng lượng tỏa ra từ bên trong tinh hạch, thậm chí còn có chút cảm giác nóng rát, khiến cậu từ trong đáy lòng sinh ra một loại khát khao nào đó.
Cậu nói không rõ ràng, sốt ruột xoay tại chỗ một vòng.
Tô Đào đột nhiên có một linh cảm, đây có thể là chuyện tốt.
Để xác minh thêm, cô lại tìm đến Mạnh Hiểu Bác và Lôi Hành, cũng là dị năng giả.
Thậm chí còn để Lôi Hành gọi cả Mồm To, cũng là dị năng giả hệ không gian.
Ai ngờ cả ba người đều sờ qua một lượt, đều không cảm nhận được nhiệt lượng mà Lâm Phương Tri nói.
Lôi Hành ném tinh hạch trả lại cho Tô Đào, nhìn Lâm Phương Tri nói:
"Cảm giác gì, cậu nói rõ xem."
Lâm Phương Tri từ vựng nghèo nàn, mặt nhăn nhó, ấp úng hồi lâu nói:
"Nóng, không khống chế được."
Đừng nói Lôi Hành, ngay cả Tô Đào cũng nghe mà không hiểu gì cả.
Cô phẩy tay: "Thôi, sau này lại quan sát thêm vậy, làm phiền mọi người rồi, về đi."
Trước khi Lôi Hành đi, chỉ vào Bạch Chi Ma đang rụt cổ rụt đầu dưới ghế sofa, thậm chí còn run rẩy, cười hỏi với đôi mắt báo vàng:
"Con vật nhỏ này có thể cho tôi chơi hai ngày không?"
Bạch Chi Ma ngay lập tức sợ hãi chui ra từ dưới ghế sofa, chạy như bay vào lòng Tô Đào, vùi đầu vào nách cô run rẩy.
Tô Đào ném một cục giấy vệ sinh về phía Lôi Hành:
"Anh rảnh quá hả, cứ phải trêu chọc nó, biết rõ nó sợ anh muốn chết, mau đi đi."
Sau đó vừa dỗ vừa vỗ an ủi Bạch Chi Ma mười phút mới bình tĩnh lại.
Ngẩng đầu thấy Mạnh Hiểu Bác vẫn còn lề mề chưa đi, hỏi:
"Sao vậy Hiểu Bác?"
Chàng trai cao một mét tám ngập ngừng nói:
"Sếp Tô, tôi thấy bộ phận an ninh của chúng ta đang tuyển người, cô xem tôi được không?"
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Bà Sầm không vui: "Cô đừng coi thường tôi, hồi nhỏ nhà tôi ở nông thôn, làm ruộng rất giỏi, loại cây nào cũng chăm sóc được, lúc phòng tắm nắng ở tầng ba tôi cũng thường xuyên đến đó giúp đỡ, Tiểu Tiền còn khen tôi biết nhiều đấy, tôi không cần cô trả lương, cứ vậy đi."Tô Đào không ngăn được bà, đành phải nói với Tiền Linh một tiếng:"Cho bà tìm việc gì đó để gϊếŧ thời gian thôi, đừng thật sự cho bà làm việc đấy."Tiền Linh ôm trán, liên tục đáp ứng.Vừa nói xong, Bùi Đông gọi điện đến, nói về chuyện đổi đồ buổi sáng:"Thủ trưởng đồng ý rồi, nửa cuối tháng này, chỉ cần Đào Dương có rau dư thì Đông Dương đều lấy hết, có thể cho cô hai viên tinh hạch, nhưng từ tháng tám trở đi chỉ có thể thu mua theo giá 800 liên bang tệ một cân, không còn tinh hạch dư nữa, được không?" Tô Đào liên tục gật đầu: "Được!"Nửa tháng cũng không còn lại bao nhiêu rau, thủ trưởng đây là dùng hai viên tinh hạch để đổi lấy việc Đào Dương cung cấp rau dài hạn.Đối với cô hoàn toàn là lợi ích mà không có hại gì.Bùi Đông cười nói: "Thủ trưởng sợ cô không đồng ý đấy, nếu không thì ông ấy lại phải đi mặc cả với người ta rồi."Tô Đào vội vàng nói: "Tôi cũng không đến mức làm giá, lúc trước thủ trưởng đã tặng tôi một viên tinh hạch vô điều kiện, tôi vẫn luôn nhớ kỹ, nói ra thì vẫn là tôi luôn chiếm được lợi ích."Bùi Đông lắc đầu: "Nước và nhiên liệu mà cô cung cấp cho Đông Dương là vô giá, thôi không nói chuyện với cô nữa, tối nay sẽ có người đến đưa tinh hạch, cô nhận lấy nhé."Trời còn chưa tối, Tô Đào đã nhận được hai viên tinh hạch được đựng trong hộp gỗ, bên trong còn được bọc bằng vải nhung, có thể thấy người bảo quản rất coi trọng và trân quý. Tô Đào lấy hai viên tinh hạch ra đặt trong tay cảm nhận, không những không nóng, mà còn hơi lạnh.Cô đưa cho Lâm Phương Tri: "Cậu sờ lại xem."Lâm Phương Tri vừa chạm nhẹ liền cảm nhận được năng lượng tỏa ra từ bên trong tinh hạch, thậm chí còn có chút cảm giác nóng rát, khiến cậu từ trong đáy lòng sinh ra một loại khát khao nào đó.Cậu nói không rõ ràng, sốt ruột xoay tại chỗ một vòng.Tô Đào đột nhiên có một linh cảm, đây có thể là chuyện tốt.Để xác minh thêm, cô lại tìm đến Mạnh Hiểu Bác và Lôi Hành, cũng là dị năng giả.Thậm chí còn để Lôi Hành gọi cả Mồm To, cũng là dị năng giả hệ không gian.Ai ngờ cả ba người đều sờ qua một lượt, đều không cảm nhận được nhiệt lượng mà Lâm Phương Tri nói.Lôi Hành ném tinh hạch trả lại cho Tô Đào, nhìn Lâm Phương Tri nói: "Cảm giác gì, cậu nói rõ xem."Lâm Phương Tri từ vựng nghèo nàn, mặt nhăn nhó, ấp úng hồi lâu nói:"Nóng, không khống chế được."Đừng nói Lôi Hành, ngay cả Tô Đào cũng nghe mà không hiểu gì cả.Cô phẩy tay: "Thôi, sau này lại quan sát thêm vậy, làm phiền mọi người rồi, về đi."Trước khi Lôi Hành đi, chỉ vào Bạch Chi Ma đang rụt cổ rụt đầu dưới ghế sofa, thậm chí còn run rẩy, cười hỏi với đôi mắt báo vàng:"Con vật nhỏ này có thể cho tôi chơi hai ngày không?"Bạch Chi Ma ngay lập tức sợ hãi chui ra từ dưới ghế sofa, chạy như bay vào lòng Tô Đào, vùi đầu vào nách cô run rẩy.Tô Đào ném một cục giấy vệ sinh về phía Lôi Hành:"Anh rảnh quá hả, cứ phải trêu chọc nó, biết rõ nó sợ anh muốn chết, mau đi đi."Sau đó vừa dỗ vừa vỗ an ủi Bạch Chi Ma mười phút mới bình tĩnh lại.Ngẩng đầu thấy Mạnh Hiểu Bác vẫn còn lề mề chưa đi, hỏi:"Sao vậy Hiểu Bác?"Chàng trai cao một mét tám ngập ngừng nói:"Sếp Tô, tôi thấy bộ phận an ninh của chúng ta đang tuyển người, cô xem tôi được không?"