“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 438
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Sắc mặt Thời Tử Tấn khó coi đến cực điểm, dùng lực xoay mạnh cán dao một cái, lạnh lùng nói:"Anh chưa nói hết sự thật, nếu Hà Dương Hoa chỉ muốn trút giận cho con gái mình, không thể nào để các người tốn nhiều thời gian và công sức rình rập như vậy, còn bảo các người bắt sống, còn đưa đến miền Bắc!"Sầm Thiên Kiêu "chậc" một tiếng: "Tên này không thành thật."Nói xong lấy nửa chai cồn, đổ thẳng vào lòng bàn tay Lư Thắng.Lư Thắng đau đến mức đầu óc trống rỗng một lúc, khi tỉnh táo lại thì hoàn toàn sụp đổ, vừa khóc vừa kể:"Ông Hà nghe nói cô ta có khả năng xây nhà cao tầng chọc trời, còn có vô số vật tư, liền muốn nhân cơ hội này bắt cô ta đến miền Bắc nuôi nhốt, xây dựng cho ông ta một thế giới đào nguyên, cả đời phục vụ cho ông ta..."Sầm Thiên Kiêu nghe xong liền quát lên: "Tôi thấy tên họ Hà này là không muốn sống ở miền Nam nữa rồi!" "Gϊếŧ đi, lấy tinh hạch cho tôi, rồi lấy thêm một ống máu."Lư Thắng hoảng sợ kêu to: "Tôi đã nói hết rồi tại sao còn gϊếŧ tôi!!"Thời Tử Tấn liếc nhìn hắn: "Gϊếŧ anh không cần lý do."Sầm Thiên Kiêu quen thuộc với máu và sinh mạng, gϊếŧ người rất dứt khoát, không bao lâu liền đưa tinh hạch đã rửa sạch cho sếp.Thời Tử Tấn cất kỹ, đi đến tòa nhà số ba gõ cửa phòng Tô Đào.Tô Đào mở cửa nhìn thấy anh, tim run lên, trong đầu lại hiện lên giấc mơ đêm qua.May mà... chỉ là mơ.Trước mắt là anh nguyên vẹn, không bị thương, không chảy máu, là anh thật.Cô cứ nhìn anh như vậy, không nhúc nhích.Thời Tử Tấn liếc mắt thấy Lôi Hành vừa lên lầu, đột nhiên tiến lên một bước, đẩy cô vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.Lôi Hành: "..."Tô Đào va vào lòng anh, ngẩn người ra. Thời Tử Tấn đỡ cô, lùi ra một chút, chủ động phá vỡ chút mờ ám.Anh lấy ra tinh hạch của Lư Thắng: "Cái này cho em."Tô Đào còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nhét vào tay, đồng thời, trong đầu như hiện lên một tờ hướng dẫn sử dụng:Tên: Ẩn thânCấp độ: 1Khái quát năng lực: Có thể ẩn thân người hoặc vật trong phạm vi mười mét xung quanh, hòa làm một với môi trường, không bị phát hiệnThời gian năng lượng còn lại: 3 ngàyCô há hốc miệng: "Đây là tinh hạch của người đó?"Thời Tử Tấn gật đầu: "Đúng, dị năng rất thiết thực, nếu em ra ngoài gặp nguy hiểm và rắc rối không thể tránh khỏi, có thể dùng đến."Tô Đào nghiêm nghị, trả tinh hạch lại cho anh: "Anh cần hơn em."Thời Tử Tấn cười: "Em quên rồi sao?"Tô Đào sững người, đột nhiên nhớ ra dị năng của anh căn bản không cần tinh hạch, chỉ cần máu là có thể hoàn toàn kế thừa dị năng của đối phương... Vậy thì cô không khách sáo nữa, yên tâm nhận lấy, hỏi những người này tại sao lại muốn bắt cô.Thời Tử Tấn kể chi tiết những gì đã thẩm vấn được cho cô nghe.Tô Đào ngẩn người, kinh ngạc nói: "Tôi câu dẫn tên ngốc họ Quý?"Thời Tử Tấn nhìn cô chằm chằm.Tô Đào lập tức tự chứng minh trong sạch:"Trời đất chứng giám, hắn ta quấy rối tôi trước, tôi còn đánh hắn ta một trận, mắt nhìn của tôi thế nào chứ, anh đứng trước mặt tôi tôi còn chưa nghĩ đến chuyện âm mưu với anh, lại đi câu dẫn loại người này?"Thời Tử Tấn vốn chỉ muốn trêu chọc cô, nghe câu này đột nhiên buột miệng hỏi: "Thật sự không có chút nào sao?""Không có chút nào cái gì?""Âm mưu với tôi."
Sắc mặt Thời Tử Tấn khó coi đến cực điểm, dùng lực xoay mạnh cán dao một cái, lạnh lùng nói:
"Anh chưa nói hết sự thật, nếu Hà Dương Hoa chỉ muốn trút giận cho con gái mình, không thể nào để các người tốn nhiều thời gian và công sức rình rập như vậy, còn bảo các người bắt sống, còn đưa đến miền Bắc!"
Sầm Thiên Kiêu "chậc" một tiếng: "Tên này không thành thật."
Nói xong lấy nửa chai cồn, đổ thẳng vào lòng bàn tay Lư Thắng.
Lư Thắng đau đến mức đầu óc trống rỗng một lúc, khi tỉnh táo lại thì hoàn toàn sụp đổ, vừa khóc vừa kể:
"Ông Hà nghe nói cô ta có khả năng xây nhà cao tầng chọc trời, còn có vô số vật tư, liền muốn nhân cơ hội này bắt cô ta đến miền Bắc nuôi nhốt, xây dựng cho ông ta một thế giới đào nguyên, cả đời phục vụ cho ông ta..."
Sầm Thiên Kiêu nghe xong liền quát lên: "Tôi thấy tên họ Hà này là không muốn sống ở miền Nam nữa rồi!"
"Gϊếŧ đi, lấy tinh hạch cho tôi, rồi lấy thêm một ống máu."
Lư Thắng hoảng sợ kêu to: "Tôi đã nói hết rồi tại sao còn gϊếŧ tôi!!"
Thời Tử Tấn liếc nhìn hắn: "Gϊếŧ anh không cần lý do."
Sầm Thiên Kiêu quen thuộc với máu và sinh mạng, gϊếŧ người rất dứt khoát, không bao lâu liền đưa tinh hạch đã rửa sạch cho sếp.
Thời Tử Tấn cất kỹ, đi đến tòa nhà số ba gõ cửa phòng Tô Đào.
Tô Đào mở cửa nhìn thấy anh, tim run lên, trong đầu lại hiện lên giấc mơ đêm qua.
May mà... chỉ là mơ.
Trước mắt là anh nguyên vẹn, không bị thương, không chảy máu, là anh thật.
Cô cứ nhìn anh như vậy, không nhúc nhích.
Thời Tử Tấn liếc mắt thấy Lôi Hành vừa lên lầu, đột nhiên tiến lên một bước, đẩy cô vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Lôi Hành: "..."
Tô Đào va vào lòng anh, ngẩn người ra.
Thời Tử Tấn đỡ cô, lùi ra một chút, chủ động phá vỡ chút mờ ám.
Anh lấy ra tinh hạch của Lư Thắng: "Cái này cho em."
Tô Đào còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nhét vào tay, đồng thời, trong đầu như hiện lên một tờ hướng dẫn sử dụng:
Tên: Ẩn thân
Cấp độ: 1
Khái quát năng lực: Có thể ẩn thân người hoặc vật trong phạm vi mười mét xung quanh, hòa làm một với môi trường, không bị phát hiện
Thời gian năng lượng còn lại: 3 ngày
Cô há hốc miệng: "Đây là tinh hạch của người đó?"
Thời Tử Tấn gật đầu: "Đúng, dị năng rất thiết thực, nếu em ra ngoài gặp nguy hiểm và rắc rối không thể tránh khỏi, có thể dùng đến."
Tô Đào nghiêm nghị, trả tinh hạch lại cho anh: "Anh cần hơn em."
Thời Tử Tấn cười: "Em quên rồi sao?"
Tô Đào sững người, đột nhiên nhớ ra dị năng của anh căn bản không cần tinh hạch, chỉ cần máu là có thể hoàn toàn kế thừa dị năng của đối phương...
Vậy thì cô không khách sáo nữa, yên tâm nhận lấy, hỏi những người này tại sao lại muốn bắt cô.
Thời Tử Tấn kể chi tiết những gì đã thẩm vấn được cho cô nghe.
Tô Đào ngẩn người, kinh ngạc nói: "Tôi câu dẫn tên ngốc họ Quý?"
Thời Tử Tấn nhìn cô chằm chằm.
Tô Đào lập tức tự chứng minh trong sạch:
"Trời đất chứng giám, hắn ta quấy rối tôi trước, tôi còn đánh hắn ta một trận, mắt nhìn của tôi thế nào chứ, anh đứng trước mặt tôi tôi còn chưa nghĩ đến chuyện âm mưu với anh, lại đi câu dẫn loại người này?"
Thời Tử Tấn vốn chỉ muốn trêu chọc cô, nghe câu này đột nhiên buột miệng hỏi: "Thật sự không có chút nào sao?"
"Không có chút nào cái gì?"
"Âm mưu với tôi."
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Sắc mặt Thời Tử Tấn khó coi đến cực điểm, dùng lực xoay mạnh cán dao một cái, lạnh lùng nói:"Anh chưa nói hết sự thật, nếu Hà Dương Hoa chỉ muốn trút giận cho con gái mình, không thể nào để các người tốn nhiều thời gian và công sức rình rập như vậy, còn bảo các người bắt sống, còn đưa đến miền Bắc!"Sầm Thiên Kiêu "chậc" một tiếng: "Tên này không thành thật."Nói xong lấy nửa chai cồn, đổ thẳng vào lòng bàn tay Lư Thắng.Lư Thắng đau đến mức đầu óc trống rỗng một lúc, khi tỉnh táo lại thì hoàn toàn sụp đổ, vừa khóc vừa kể:"Ông Hà nghe nói cô ta có khả năng xây nhà cao tầng chọc trời, còn có vô số vật tư, liền muốn nhân cơ hội này bắt cô ta đến miền Bắc nuôi nhốt, xây dựng cho ông ta một thế giới đào nguyên, cả đời phục vụ cho ông ta..."Sầm Thiên Kiêu nghe xong liền quát lên: "Tôi thấy tên họ Hà này là không muốn sống ở miền Nam nữa rồi!" "Gϊếŧ đi, lấy tinh hạch cho tôi, rồi lấy thêm một ống máu."Lư Thắng hoảng sợ kêu to: "Tôi đã nói hết rồi tại sao còn gϊếŧ tôi!!"Thời Tử Tấn liếc nhìn hắn: "Gϊếŧ anh không cần lý do."Sầm Thiên Kiêu quen thuộc với máu và sinh mạng, gϊếŧ người rất dứt khoát, không bao lâu liền đưa tinh hạch đã rửa sạch cho sếp.Thời Tử Tấn cất kỹ, đi đến tòa nhà số ba gõ cửa phòng Tô Đào.Tô Đào mở cửa nhìn thấy anh, tim run lên, trong đầu lại hiện lên giấc mơ đêm qua.May mà... chỉ là mơ.Trước mắt là anh nguyên vẹn, không bị thương, không chảy máu, là anh thật.Cô cứ nhìn anh như vậy, không nhúc nhích.Thời Tử Tấn liếc mắt thấy Lôi Hành vừa lên lầu, đột nhiên tiến lên một bước, đẩy cô vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.Lôi Hành: "..."Tô Đào va vào lòng anh, ngẩn người ra. Thời Tử Tấn đỡ cô, lùi ra một chút, chủ động phá vỡ chút mờ ám.Anh lấy ra tinh hạch của Lư Thắng: "Cái này cho em."Tô Đào còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nhét vào tay, đồng thời, trong đầu như hiện lên một tờ hướng dẫn sử dụng:Tên: Ẩn thânCấp độ: 1Khái quát năng lực: Có thể ẩn thân người hoặc vật trong phạm vi mười mét xung quanh, hòa làm một với môi trường, không bị phát hiệnThời gian năng lượng còn lại: 3 ngàyCô há hốc miệng: "Đây là tinh hạch của người đó?"Thời Tử Tấn gật đầu: "Đúng, dị năng rất thiết thực, nếu em ra ngoài gặp nguy hiểm và rắc rối không thể tránh khỏi, có thể dùng đến."Tô Đào nghiêm nghị, trả tinh hạch lại cho anh: "Anh cần hơn em."Thời Tử Tấn cười: "Em quên rồi sao?"Tô Đào sững người, đột nhiên nhớ ra dị năng của anh căn bản không cần tinh hạch, chỉ cần máu là có thể hoàn toàn kế thừa dị năng của đối phương... Vậy thì cô không khách sáo nữa, yên tâm nhận lấy, hỏi những người này tại sao lại muốn bắt cô.Thời Tử Tấn kể chi tiết những gì đã thẩm vấn được cho cô nghe.Tô Đào ngẩn người, kinh ngạc nói: "Tôi câu dẫn tên ngốc họ Quý?"Thời Tử Tấn nhìn cô chằm chằm.Tô Đào lập tức tự chứng minh trong sạch:"Trời đất chứng giám, hắn ta quấy rối tôi trước, tôi còn đánh hắn ta một trận, mắt nhìn của tôi thế nào chứ, anh đứng trước mặt tôi tôi còn chưa nghĩ đến chuyện âm mưu với anh, lại đi câu dẫn loại người này?"Thời Tử Tấn vốn chỉ muốn trêu chọc cô, nghe câu này đột nhiên buột miệng hỏi: "Thật sự không có chút nào sao?""Không có chút nào cái gì?""Âm mưu với tôi."