“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 449
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Mọi người liền thuận thế hô hào sếp mời ăn khuya, sếp chúc mừng phát tài.Nhận được một khoản tiền lớn, Tô Đào trong lòng cũng vui vẻ, tìm kiếm trong cửa hàng thực phẩm hồi lâu, mua bốn mươi phần lẩu tự sôi, để mọi người ăn khuya náo nhiệt một bữa.Mùi thơm bay qua tường ra bên ngoài, khiến những người sống sót xung quanh Đào Dương đều nhìn vào trong, đầy mong mỏi.Hoá ra người sống ở Đào Dương không chỉ được ăn no, mà còn được ăn những món ngon như vậy.Có người sờ sờ nửa ổ bánh mì khô cứng trong ngực, bụng kêu ùng ục, cuối cùng vẫn không nỡ ăn.Đêm khuya thanh vắng, Tô Đào ngồi dậy từ trên giường, mở hệ thống, lấy 35 hạt nhân lão thủ trưởng đưa từ không gian của Phương Tri ra.Tiêu hao 30 hạt nhân có được quyền quản lý khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe phụ sản của viện phụ sản Đông Dương. Rất nhanh, trên bản đồ Đào Dương xuất hiện một vùng xanh lá cây rộng lớn.Click vào khu vực này có thể xem rõ từng chi tiết của khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khoẻ phụ sản.Tô Đào tạm thời không định tốn quá nhiều tiền và thời gian để sửa sang lại khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe phụ sản, lão thủ trưởng xây dựng khá tốt rồi, cứ giữ nguyên như vậy, đợi sau này số lượng sản phụ, trẻ sơ sinh nhiều lên, không chứa đủ thì hãy nói.Vì vậy, cô chỉ lắp đặt vài camera, và sửa chữa lại nhà vệ sinh, xây dựng phòng tắm giặt, v. v...Nếu không còn phải tìm người hàng tháng đưa nước đến viện phụ sản, rất phiền phức.Cuối cùng, nhìn vào tài khoản có tổng tài sản hơn 11 triệu, Tô Đào hít sâu một hơi, bỏ ra ba triệu xây dựng lá chắn bảo vệ, bao phủ khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe phụ sản vào khu vực an toàn. Đồng thời, các bà bầu đang chờ sinh ở phòng sinh khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khoẻ phụ sản bỗng cảm thấy mát mẻ.Một số người chưa ngủ còn lặng lẽ trò chuyện:"Sao tôi lại cảm thấy nhiệt độ giảm xuống vậy, vừa nãy tôi còn nóng đến đổ mồ hôi.""Ừ, tôi còn tưởng chỉ mình tôi có cảm giác này, mát mẻ hơn nhiều, tôi đỡ ốm nghén hơn rồi."Vợ của Cục trưởng Cục Điện lực Đông Dương, Đào Tuyết, cũng đang chờ sinh, nghe vậy thì mắt sáng lên, nhắn tin hỏi chồng:"Đào Dương có phải đã tiếp quản viện phụ sản rồi không?"Cục trưởng Cục Điện lực Khâu vẫn còn đang đau lòng vì bị lão thủ trưởng vơ vét mất ba hạt nhân, thấy tin nhắn thì không vui vẻ gì, trả lời:"Tiếp quản rồi, nhiều hạt nhân như vậy ai nhìn mà chẳng muốn tiếp quản, haiz, sao em biết?" Đào Tuyết rất vui vẻ:"Ở chỗ em mát mẻ hẳn lên, trước đây nghe nói Đào Dương bốn mùa như xuân, nhiệt độ thích hợp, em chưa có cảm nhận trực quan gì, bây giờ em coi như biết rồi, thật sự rất thoải mái, con trong bụng em cũng ngoan ngoãn rồi, trước đây em nóng không ngủ được, nó cũng không ngủ được, không ngủ được thì đá em."Cục trưởng Khâu thấy câu trả lời này, trong lòng dễ chịu hơn chút.Ít ra vợ anh được hưởng thụ trước, một số cán bộ bị ép nộp hạt nhân còn chưa có người thân mang thai.Đào Tuyết sờ sờ bụng, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng gõ một dòng chữ gửi đi:"Em gái anh kết hôn ba năm rồi đúng không? Định khi nào sinh con?"Cục trưởng Khâu trả lời:"Ba năm rồi, gần đây đang định sinh con, em hỏi cái này làm gì?"Đào Tuyết thấy anh ngốc: "Anh ngốc à, đợi em gái anh mang thai thì đón đến Đông Dương dưỡng thai, thoải mái biết bao, lại còn an toàn."Cục trưởng Khâu nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nhưng vẫn có chút lo lắng:"Cô ấy ở Vũ Đài, Vũ Đài phát triển tốt hơn Đông Dương nhiều, chồng cô ấy lại là Phó thị trưởng, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thoả cho cô ấy, hơn nữa, đường đến đây cũng không an toàn, lại còn hơi xa."
Mọi người liền thuận thế hô hào sếp mời ăn khuya, sếp chúc mừng phát tài.
Nhận được một khoản tiền lớn, Tô Đào trong lòng cũng vui vẻ, tìm kiếm trong cửa hàng thực phẩm hồi lâu, mua bốn mươi phần lẩu tự sôi, để mọi người ăn khuya náo nhiệt một bữa.
Mùi thơm bay qua tường ra bên ngoài, khiến những người sống sót xung quanh Đào Dương đều nhìn vào trong, đầy mong mỏi.
Hoá ra người sống ở Đào Dương không chỉ được ăn no, mà còn được ăn những món ngon như vậy.
Có người sờ sờ nửa ổ bánh mì khô cứng trong ngực, bụng kêu ùng ục, cuối cùng vẫn không nỡ ăn.
Đêm khuya thanh vắng, Tô Đào ngồi dậy từ trên giường, mở hệ thống, lấy 35 hạt nhân lão thủ trưởng đưa từ không gian của Phương Tri ra.
Tiêu hao 30 hạt nhân có được quyền quản lý khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe phụ sản của viện phụ sản Đông Dương.
Rất nhanh, trên bản đồ Đào Dương xuất hiện một vùng xanh lá cây rộng lớn.
Click vào khu vực này có thể xem rõ từng chi tiết của khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khoẻ phụ sản.
Tô Đào tạm thời không định tốn quá nhiều tiền và thời gian để sửa sang lại khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe phụ sản, lão thủ trưởng xây dựng khá tốt rồi, cứ giữ nguyên như vậy, đợi sau này số lượng sản phụ, trẻ sơ sinh nhiều lên, không chứa đủ thì hãy nói.
Vì vậy, cô chỉ lắp đặt vài camera, và sửa chữa lại nhà vệ sinh, xây dựng phòng tắm giặt, v. v...
Nếu không còn phải tìm người hàng tháng đưa nước đến viện phụ sản, rất phiền phức.
Cuối cùng, nhìn vào tài khoản có tổng tài sản hơn 11 triệu, Tô Đào hít sâu một hơi, bỏ ra ba triệu xây dựng lá chắn bảo vệ, bao phủ khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe phụ sản vào khu vực an toàn.
Đồng thời, các bà bầu đang chờ sinh ở phòng sinh khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khoẻ phụ sản bỗng cảm thấy mát mẻ.
Một số người chưa ngủ còn lặng lẽ trò chuyện:
"Sao tôi lại cảm thấy nhiệt độ giảm xuống vậy, vừa nãy tôi còn nóng đến đổ mồ hôi."
"Ừ, tôi còn tưởng chỉ mình tôi có cảm giác này, mát mẻ hơn nhiều, tôi đỡ ốm nghén hơn rồi."
Vợ của Cục trưởng Cục Điện lực Đông Dương, Đào Tuyết, cũng đang chờ sinh, nghe vậy thì mắt sáng lên, nhắn tin hỏi chồng:
"Đào Dương có phải đã tiếp quản viện phụ sản rồi không?"
Cục trưởng Cục Điện lực Khâu vẫn còn đang đau lòng vì bị lão thủ trưởng vơ vét mất ba hạt nhân, thấy tin nhắn thì không vui vẻ gì, trả lời:
"Tiếp quản rồi, nhiều hạt nhân như vậy ai nhìn mà chẳng muốn tiếp quản, haiz, sao em biết?"
Đào Tuyết rất vui vẻ:
"Ở chỗ em mát mẻ hẳn lên, trước đây nghe nói Đào Dương bốn mùa như xuân, nhiệt độ thích hợp, em chưa có cảm nhận trực quan gì, bây giờ em coi như biết rồi, thật sự rất thoải mái, con trong bụng em cũng ngoan ngoãn rồi, trước đây em nóng không ngủ được, nó cũng không ngủ được, không ngủ được thì đá em."
Cục trưởng Khâu thấy câu trả lời này, trong lòng dễ chịu hơn chút.
Ít ra vợ anh được hưởng thụ trước, một số cán bộ bị ép nộp hạt nhân còn chưa có người thân mang thai.
Đào Tuyết sờ sờ bụng, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng gõ một dòng chữ gửi đi:
"Em gái anh kết hôn ba năm rồi đúng không? Định khi nào sinh con?"
Cục trưởng Khâu trả lời:
"Ba năm rồi, gần đây đang định sinh con, em hỏi cái này làm gì?"
Đào Tuyết thấy anh ngốc: "Anh ngốc à, đợi em gái anh mang thai thì đón đến Đông Dương dưỡng thai, thoải mái biết bao, lại còn an toàn."
Cục trưởng Khâu nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nhưng vẫn có chút lo lắng:
"Cô ấy ở Vũ Đài, Vũ Đài phát triển tốt hơn Đông Dương nhiều, chồng cô ấy lại là Phó thị trưởng, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thoả cho cô ấy, hơn nữa, đường đến đây cũng không an toàn, lại còn hơi xa."
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Mọi người liền thuận thế hô hào sếp mời ăn khuya, sếp chúc mừng phát tài.Nhận được một khoản tiền lớn, Tô Đào trong lòng cũng vui vẻ, tìm kiếm trong cửa hàng thực phẩm hồi lâu, mua bốn mươi phần lẩu tự sôi, để mọi người ăn khuya náo nhiệt một bữa.Mùi thơm bay qua tường ra bên ngoài, khiến những người sống sót xung quanh Đào Dương đều nhìn vào trong, đầy mong mỏi.Hoá ra người sống ở Đào Dương không chỉ được ăn no, mà còn được ăn những món ngon như vậy.Có người sờ sờ nửa ổ bánh mì khô cứng trong ngực, bụng kêu ùng ục, cuối cùng vẫn không nỡ ăn.Đêm khuya thanh vắng, Tô Đào ngồi dậy từ trên giường, mở hệ thống, lấy 35 hạt nhân lão thủ trưởng đưa từ không gian của Phương Tri ra.Tiêu hao 30 hạt nhân có được quyền quản lý khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe phụ sản của viện phụ sản Đông Dương. Rất nhanh, trên bản đồ Đào Dương xuất hiện một vùng xanh lá cây rộng lớn.Click vào khu vực này có thể xem rõ từng chi tiết của khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khoẻ phụ sản.Tô Đào tạm thời không định tốn quá nhiều tiền và thời gian để sửa sang lại khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe phụ sản, lão thủ trưởng xây dựng khá tốt rồi, cứ giữ nguyên như vậy, đợi sau này số lượng sản phụ, trẻ sơ sinh nhiều lên, không chứa đủ thì hãy nói.Vì vậy, cô chỉ lắp đặt vài camera, và sửa chữa lại nhà vệ sinh, xây dựng phòng tắm giặt, v. v...Nếu không còn phải tìm người hàng tháng đưa nước đến viện phụ sản, rất phiền phức.Cuối cùng, nhìn vào tài khoản có tổng tài sản hơn 11 triệu, Tô Đào hít sâu một hơi, bỏ ra ba triệu xây dựng lá chắn bảo vệ, bao phủ khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe phụ sản vào khu vực an toàn. Đồng thời, các bà bầu đang chờ sinh ở phòng sinh khu khám chữa bệnh, chăm sóc sức khoẻ phụ sản bỗng cảm thấy mát mẻ.Một số người chưa ngủ còn lặng lẽ trò chuyện:"Sao tôi lại cảm thấy nhiệt độ giảm xuống vậy, vừa nãy tôi còn nóng đến đổ mồ hôi.""Ừ, tôi còn tưởng chỉ mình tôi có cảm giác này, mát mẻ hơn nhiều, tôi đỡ ốm nghén hơn rồi."Vợ của Cục trưởng Cục Điện lực Đông Dương, Đào Tuyết, cũng đang chờ sinh, nghe vậy thì mắt sáng lên, nhắn tin hỏi chồng:"Đào Dương có phải đã tiếp quản viện phụ sản rồi không?"Cục trưởng Cục Điện lực Khâu vẫn còn đang đau lòng vì bị lão thủ trưởng vơ vét mất ba hạt nhân, thấy tin nhắn thì không vui vẻ gì, trả lời:"Tiếp quản rồi, nhiều hạt nhân như vậy ai nhìn mà chẳng muốn tiếp quản, haiz, sao em biết?" Đào Tuyết rất vui vẻ:"Ở chỗ em mát mẻ hẳn lên, trước đây nghe nói Đào Dương bốn mùa như xuân, nhiệt độ thích hợp, em chưa có cảm nhận trực quan gì, bây giờ em coi như biết rồi, thật sự rất thoải mái, con trong bụng em cũng ngoan ngoãn rồi, trước đây em nóng không ngủ được, nó cũng không ngủ được, không ngủ được thì đá em."Cục trưởng Khâu thấy câu trả lời này, trong lòng dễ chịu hơn chút.Ít ra vợ anh được hưởng thụ trước, một số cán bộ bị ép nộp hạt nhân còn chưa có người thân mang thai.Đào Tuyết sờ sờ bụng, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng gõ một dòng chữ gửi đi:"Em gái anh kết hôn ba năm rồi đúng không? Định khi nào sinh con?"Cục trưởng Khâu trả lời:"Ba năm rồi, gần đây đang định sinh con, em hỏi cái này làm gì?"Đào Tuyết thấy anh ngốc: "Anh ngốc à, đợi em gái anh mang thai thì đón đến Đông Dương dưỡng thai, thoải mái biết bao, lại còn an toàn."Cục trưởng Khâu nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nhưng vẫn có chút lo lắng:"Cô ấy ở Vũ Đài, Vũ Đài phát triển tốt hơn Đông Dương nhiều, chồng cô ấy lại là Phó thị trưởng, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thoả cho cô ấy, hơn nữa, đường đến đây cũng không an toàn, lại còn hơi xa."