“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 487
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Nếu sau này thật sự có một cô gái có thể khiến cậu mở lòng, vậy nhất định là do tấm lòng chân thành của cô ấy đã cảm động cậu.Trang Uyển thật sự để tâm đến chuyện này, đến mức tuyển nữ công nhân cho trang trại nhỏ cũng cân nhắc đến yếu tố này."Lão bản, cô xem cặp mẹ con này được đấy, trước đây họ là người sống sót ở bên ngoài trạm cũ, người rất thật thà chất phác, lại siêng năng, có kinh nghiệm chăn nuôi gia súc, hơn nữa người mẹ hơn ba mươi tuổi, con gái mới sáu tuổi, chắc chắn không có ý đồ gì với Phương Tri nhà ta."Tô Đào lật xem hồ sơ, có chút ngạc nhiên: "Không cần lương?"Trang Uyển gật đầu: "Chỉ cần chúng ta cho ăn no mặc ấm là được, vì vậy tôi mới nói là người chất phác."Tô Đào gật đầu: "Dù sao cũng phải trả lương cho họ, không cần chọn người nữa, cứ chọn họ đi." Trang Uyển đáp ứng, vui vẻ nói: "Lão bản gặp họ chắc chắn sẽ hài lòng."Ngày hôm sau Tô Đào gặp hai mẹ con, cảm xúc hài lòng còn chưa xuất hiện, trước tiên đã ngạc nhiên một chút.Hình như đã gặp họ ở đâu rồi.Người phụ nữ ăn mặc sạch sẽ, rõ ràng là đã đặc biệt chải chuốt cũng ngẩn ra, sau đó vui mừng muốn gọi cô, nhưng lại không biết gọi là gì.Cô bé thì gọi to: "Chị tốt bụng cho chúng em nước và đồ ăn!"Tô Đào cố gắng nhớ lại, do dự nói: "Con mèo nhà tôi trước đây bị lạc, là hai người đã cưu mang nó phải không?"Người phụ nữ không ngờ Tô Đào còn nhớ mình, liên tục gật đầu, cảm kích nói:"Bà chủ Tô, tôi tên là Đường Hoan, đây là con gái tôi Đinh Đang, nước và đồ ăn lúc trước cô tặng đã cứu mạng hai mẹ con tôi, nếu không bây giờ..."Cô ấy nhìn con gái mình. Lúc đó quản lý ở trạm cũ rất hỗn loạn, nhiều côn đồ lưu manh, cứ cách ba bữa nửa ngày lại xông vào nhà cướp bóc nước và đồ ăn.Hai mẹ con cô bị cướp bóc vài lần, liền hoàn toàn cạn kiệt lương thực.Cô vốn đã chuẩn bị bán thân làm nhục bản thân...Không ngờ sau đó bọn họ không chỉ không chết đói, càng không tự làm nhục bản thân, còn tìm được việc làm...Tô Đào rất bất ngờ, nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, cười nói: "Nước và đồ ăn đó không gây phiền phức gì cho hai người chứ?"Đường Hoan lắc đầu: "Không biết vì sao sau đó không còn ai đến cướp đồ nữa."Tô Đào đoán chắc là do Thời Tử Tấn ra tay, nếu không gói đồ đó đưa ra, hai người bọn họ cũng không giữ được.Anh luôn không nói gì, nhưng lại làm tất cả."Đi thôi, tôi dẫn hai người đi làm quen với môi trường làm việc trước." Trước mạt thế, Đường Hoan sống ở nông thôn với bà ngoại.Người nông thôn nuôi gà vịt là chuyện thường, cô từ tám chín tuổi đã bắt đầu học chăm sóc gà vịt, đến khi mười bốn mười lăm tuổi, người trong vòng mười dặm tám làng đều biết cô là một tay nuôi gà giỏi, vừa thông minh vừa khéo léo.Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ những điều cần chú ý khi nuôi gà vịt, một số bệnh phải phòng ngừa và điều trị như thế nào.Tuy nhiên, ấn tượng của Đường Hoan về chuồng gà chuồng vịt chỉ là dùng hàng rào bao quanh là được, tỉ mỉ hơn thì lợp thêm rơm rạ, hoặc dùng gạch vỡ, ván gỗ xây lên.Cô chưa bao giờ thấy gà vịt sống ở "nhà hai tầng".Ở đây ngay cả hàng rào cũng được xây dựng bằng gỗ trắng mới tinh, đều tăm tắp.Thậm chí trên mặt đất còn có cỏ xanh, giẫm lên cảm giác thật sự... còn có vẻ như ở đằng kia có trồng một loại trái cây, nếu cô nhớ không nhầm thì hình dáng giống dâu tây, nhưng không biết vì sao lại có màu trắng...Cô có một khoảnh khắc cứ ngỡ mình đã trở về trước mạt thế, trở về vùng quê trù phú thơm ngát hương trái cây...
Nếu sau này thật sự có một cô gái có thể khiến cậu mở lòng, vậy nhất định là do tấm lòng chân thành của cô ấy đã cảm động cậu.
Trang Uyển thật sự để tâm đến chuyện này, đến mức tuyển nữ công nhân cho trang trại nhỏ cũng cân nhắc đến yếu tố này.
"Lão bản, cô xem cặp mẹ con này được đấy, trước đây họ là người sống sót ở bên ngoài trạm cũ, người rất thật thà chất phác, lại siêng năng, có kinh nghiệm chăn nuôi gia súc, hơn nữa người mẹ hơn ba mươi tuổi, con gái mới sáu tuổi, chắc chắn không có ý đồ gì với Phương Tri nhà ta."
Tô Đào lật xem hồ sơ, có chút ngạc nhiên: "Không cần lương?"
Trang Uyển gật đầu: "Chỉ cần chúng ta cho ăn no mặc ấm là được, vì vậy tôi mới nói là người chất phác."
Tô Đào gật đầu: "Dù sao cũng phải trả lương cho họ, không cần chọn người nữa, cứ chọn họ đi."
Trang Uyển đáp ứng, vui vẻ nói: "Lão bản gặp họ chắc chắn sẽ hài lòng."
Ngày hôm sau Tô Đào gặp hai mẹ con, cảm xúc hài lòng còn chưa xuất hiện, trước tiên đã ngạc nhiên một chút.
Hình như đã gặp họ ở đâu rồi.
Người phụ nữ ăn mặc sạch sẽ, rõ ràng là đã đặc biệt chải chuốt cũng ngẩn ra, sau đó vui mừng muốn gọi cô, nhưng lại không biết gọi là gì.
Cô bé thì gọi to: "Chị tốt bụng cho chúng em nước và đồ ăn!"
Tô Đào cố gắng nhớ lại, do dự nói: "Con mèo nhà tôi trước đây bị lạc, là hai người đã cưu mang nó phải không?"
Người phụ nữ không ngờ Tô Đào còn nhớ mình, liên tục gật đầu, cảm kích nói:
"Bà chủ Tô, tôi tên là Đường Hoan, đây là con gái tôi Đinh Đang, nước và đồ ăn lúc trước cô tặng đã cứu mạng hai mẹ con tôi, nếu không bây giờ..."
Cô ấy nhìn con gái mình.
Lúc đó quản lý ở trạm cũ rất hỗn loạn, nhiều côn đồ lưu manh, cứ cách ba bữa nửa ngày lại xông vào nhà cướp bóc nước và đồ ăn.
Hai mẹ con cô bị cướp bóc vài lần, liền hoàn toàn cạn kiệt lương thực.
Cô vốn đã chuẩn bị bán thân làm nhục bản thân...
Không ngờ sau đó bọn họ không chỉ không chết đói, càng không tự làm nhục bản thân, còn tìm được việc làm...
Tô Đào rất bất ngờ, nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, cười nói: "Nước và đồ ăn đó không gây phiền phức gì cho hai người chứ?"
Đường Hoan lắc đầu: "Không biết vì sao sau đó không còn ai đến cướp đồ nữa."
Tô Đào đoán chắc là do Thời Tử Tấn ra tay, nếu không gói đồ đó đưa ra, hai người bọn họ cũng không giữ được.
Anh luôn không nói gì, nhưng lại làm tất cả.
"Đi thôi, tôi dẫn hai người đi làm quen với môi trường làm việc trước."
Trước mạt thế, Đường Hoan sống ở nông thôn với bà ngoại.
Người nông thôn nuôi gà vịt là chuyện thường, cô từ tám chín tuổi đã bắt đầu học chăm sóc gà vịt, đến khi mười bốn mười lăm tuổi, người trong vòng mười dặm tám làng đều biết cô là một tay nuôi gà giỏi, vừa thông minh vừa khéo léo.
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ những điều cần chú ý khi nuôi gà vịt, một số bệnh phải phòng ngừa và điều trị như thế nào.
Tuy nhiên, ấn tượng của Đường Hoan về chuồng gà chuồng vịt chỉ là dùng hàng rào bao quanh là được, tỉ mỉ hơn thì lợp thêm rơm rạ, hoặc dùng gạch vỡ, ván gỗ xây lên.
Cô chưa bao giờ thấy gà vịt sống ở "nhà hai tầng".
Ở đây ngay cả hàng rào cũng được xây dựng bằng gỗ trắng mới tinh, đều tăm tắp.
Thậm chí trên mặt đất còn có cỏ xanh, giẫm lên cảm giác thật sự... còn có vẻ như ở đằng kia có trồng một loại trái cây, nếu cô nhớ không nhầm thì hình dáng giống dâu tây, nhưng không biết vì sao lại có màu trắng...
Cô có một khoảnh khắc cứ ngỡ mình đã trở về trước mạt thế, trở về vùng quê trù phú thơm ngát hương trái cây...
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Nếu sau này thật sự có một cô gái có thể khiến cậu mở lòng, vậy nhất định là do tấm lòng chân thành của cô ấy đã cảm động cậu.Trang Uyển thật sự để tâm đến chuyện này, đến mức tuyển nữ công nhân cho trang trại nhỏ cũng cân nhắc đến yếu tố này."Lão bản, cô xem cặp mẹ con này được đấy, trước đây họ là người sống sót ở bên ngoài trạm cũ, người rất thật thà chất phác, lại siêng năng, có kinh nghiệm chăn nuôi gia súc, hơn nữa người mẹ hơn ba mươi tuổi, con gái mới sáu tuổi, chắc chắn không có ý đồ gì với Phương Tri nhà ta."Tô Đào lật xem hồ sơ, có chút ngạc nhiên: "Không cần lương?"Trang Uyển gật đầu: "Chỉ cần chúng ta cho ăn no mặc ấm là được, vì vậy tôi mới nói là người chất phác."Tô Đào gật đầu: "Dù sao cũng phải trả lương cho họ, không cần chọn người nữa, cứ chọn họ đi." Trang Uyển đáp ứng, vui vẻ nói: "Lão bản gặp họ chắc chắn sẽ hài lòng."Ngày hôm sau Tô Đào gặp hai mẹ con, cảm xúc hài lòng còn chưa xuất hiện, trước tiên đã ngạc nhiên một chút.Hình như đã gặp họ ở đâu rồi.Người phụ nữ ăn mặc sạch sẽ, rõ ràng là đã đặc biệt chải chuốt cũng ngẩn ra, sau đó vui mừng muốn gọi cô, nhưng lại không biết gọi là gì.Cô bé thì gọi to: "Chị tốt bụng cho chúng em nước và đồ ăn!"Tô Đào cố gắng nhớ lại, do dự nói: "Con mèo nhà tôi trước đây bị lạc, là hai người đã cưu mang nó phải không?"Người phụ nữ không ngờ Tô Đào còn nhớ mình, liên tục gật đầu, cảm kích nói:"Bà chủ Tô, tôi tên là Đường Hoan, đây là con gái tôi Đinh Đang, nước và đồ ăn lúc trước cô tặng đã cứu mạng hai mẹ con tôi, nếu không bây giờ..."Cô ấy nhìn con gái mình. Lúc đó quản lý ở trạm cũ rất hỗn loạn, nhiều côn đồ lưu manh, cứ cách ba bữa nửa ngày lại xông vào nhà cướp bóc nước và đồ ăn.Hai mẹ con cô bị cướp bóc vài lần, liền hoàn toàn cạn kiệt lương thực.Cô vốn đã chuẩn bị bán thân làm nhục bản thân...Không ngờ sau đó bọn họ không chỉ không chết đói, càng không tự làm nhục bản thân, còn tìm được việc làm...Tô Đào rất bất ngờ, nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, cười nói: "Nước và đồ ăn đó không gây phiền phức gì cho hai người chứ?"Đường Hoan lắc đầu: "Không biết vì sao sau đó không còn ai đến cướp đồ nữa."Tô Đào đoán chắc là do Thời Tử Tấn ra tay, nếu không gói đồ đó đưa ra, hai người bọn họ cũng không giữ được.Anh luôn không nói gì, nhưng lại làm tất cả."Đi thôi, tôi dẫn hai người đi làm quen với môi trường làm việc trước." Trước mạt thế, Đường Hoan sống ở nông thôn với bà ngoại.Người nông thôn nuôi gà vịt là chuyện thường, cô từ tám chín tuổi đã bắt đầu học chăm sóc gà vịt, đến khi mười bốn mười lăm tuổi, người trong vòng mười dặm tám làng đều biết cô là một tay nuôi gà giỏi, vừa thông minh vừa khéo léo.Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ những điều cần chú ý khi nuôi gà vịt, một số bệnh phải phòng ngừa và điều trị như thế nào.Tuy nhiên, ấn tượng của Đường Hoan về chuồng gà chuồng vịt chỉ là dùng hàng rào bao quanh là được, tỉ mỉ hơn thì lợp thêm rơm rạ, hoặc dùng gạch vỡ, ván gỗ xây lên.Cô chưa bao giờ thấy gà vịt sống ở "nhà hai tầng".Ở đây ngay cả hàng rào cũng được xây dựng bằng gỗ trắng mới tinh, đều tăm tắp.Thậm chí trên mặt đất còn có cỏ xanh, giẫm lên cảm giác thật sự... còn có vẻ như ở đằng kia có trồng một loại trái cây, nếu cô nhớ không nhầm thì hình dáng giống dâu tây, nhưng không biết vì sao lại có màu trắng...Cô có một khoảnh khắc cứ ngỡ mình đã trở về trước mạt thế, trở về vùng quê trù phú thơm ngát hương trái cây...