“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 512
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Hồi Tố thấy lão bản cúp điện thoại thì sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng không dám hó hé, thậm chí còn định lùi lại từng bước nhỏ, muốn chuồn khỏi hiện trường.Nhưng chưa lùi được mấy bước, liền nghe thấy lão đại âm trầm hỏi:"Bảo cậu tìm xe RV, xe đâu?"Hồi Tố lập tức đứng im, báo cáo: "Đã tìm được rồi, đang định báo cáo với anh đây, xe RV loại A thời trước tận thế, dài 13 mét, tôi cho người ta tạm thời đỗ ở gara nhà mình rồi, anh có muốn đi xem không?"Sắc mặt Cố Minh Trì hơi dịu đi một chút: "Đi xem."Toàn bộ chiếc xe RV trông có vẻ mới khoảng sáu bảy phần, ngoại hình gần giống xe buýt thông thường thời trước tận thế, nhưng hơi cao hơn một chút, thân xe màu trắng bạc, bề mặt có vết xước nhẹ, nhưng nếu không nhìn kỹ thì không rõ lắm.Cố Minh Trì thấy vết xước này chướng mắt. Anh ta định tặng người ta, sao lại có thể có khuyết điểm rõ ràng như vậy chứ."Tìm người sửa lại ngoại hình đi."Hồi Tố trong lòng thấy anh ta lắm chuyện, nhưng miệng lại liên tục đồng ý.Cố Minh Trì kéo cửa xe bước lên, bên phải là buồng lái, bên trái là một phòng khách nhỏ, sofa, bàn trà, tủ tivi đầy đủ mọi thứ.Chỉ là đồ nội thất trông không mới lắm, bụi bám khá nhiều, tivi cũng hỏng không mở được.Hồi Tố sợ anh ta không hài lòng, vội vàng giải thích: "Chiếc xe này thực ra không dùng nhiều lắm, nghe nói là một đôi vợ chồng trẻ mua về định đi du lịch tự túc, nhưng chưa được một tháng thì gặp tận thế, cả hai đều mất mạng, chiếc xe cứ thế bị bỏ lại ở một trạm dừng chân.""Hai mươi năm nay cũng chẳng có mấy ai lái nổi nó, quá tốn xăng tốn điện, xa xỉ lắm, qua tay hai lần giao dịch, cuối cùng vẫn bị bỏ không, thật sự là không dùng nhiều lắm, trông hơi cũ chỉ là vì không được bảo trì, tôi tìm mấy anh em dọn dẹp sửa sang lại bên trong bên ngoài, tuyệt đối sẽ trông như mới." Cố Minh Trì khá hài lòng "ừm" một tiếng, đi vào trong là một gian bếp nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người đứng, nhưng bếp gas, tủ đựng đồ đầy đủ cả, thậm chí còn có cả máy hút mùi.Thử khởi động một chút, vậy mà vẫn dùng được.Hồi Tố khom lưng: "Vừa sạc điện xong."Cố Minh Trì gật đầu, tiếp tục đi vào trong là phòng ngủ, bên trong đặt một chiếc giường đôi, đối diện là một bức tường toàn tủ đựng đồ.Trên giường không có chăn ga gối đệm gì cả, trơ trụi, phủ một lớp bụi, trong góc còn có mạng nhện.Bên trong phòng ngủ là phòng tắm, diện tích khá rộng rãi, ngoài bụi bám thì cũng khá sạch sẽ.Nhìn tổng thể, Cố Minh Trì khá hài lòng, cảm thấy món quà này của mình chắc chắn không kém gì món quà của Thời Tử Tấn tặng.Bản thân anh ta so sánh như vậy, Tô Đào lại hoàn toàn không có ý định so sánh. Thậm chí nhìn thấy một chiếc "xe buýt" như vậy đỗ trước cửa nhà mình, còn tưởng có một đám người xuống đập phá quán của cô.Cuối cùng chỉ có một mình Hồi Tố mồ hôi nhễ nhại xuống xe.Thời Tử Tấn tay quấn băng đứng bên cạnh Tô Đào, nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa.Hồi Tố lập tức cảm thấy áp lực đè nặng, hận không thể lái xe quay về ngay lập tức.Anh ta cắn răng, cố gắng tỏ ra oai phong nói:"Bà chủ Tô, Cố lão bản nhà chúng tôi nghe nói cô muốn đi Tân Đô, trên đường đi cùng một đám đàn ông chắc chắn không tiện, nên tìm cho cô một chiếc xe RV, bên trong có phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp đầy đủ mọi thứ, kính bên ngoài đều được thay bằng kính chống đạn rồi."Ánh mắt Thời Tử Tấn nhìn anh ta càng thêm sâu hơn.
Hồi Tố thấy lão bản cúp điện thoại thì sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng không dám hó hé, thậm chí còn định lùi lại từng bước nhỏ, muốn chuồn khỏi hiện trường.
Nhưng chưa lùi được mấy bước, liền nghe thấy lão đại âm trầm hỏi:
"Bảo cậu tìm xe RV, xe đâu?"
Hồi Tố lập tức đứng im, báo cáo: "Đã tìm được rồi, đang định báo cáo với anh đây, xe RV loại A thời trước tận thế, dài 13 mét, tôi cho người ta tạm thời đỗ ở gara nhà mình rồi, anh có muốn đi xem không?"
Sắc mặt Cố Minh Trì hơi dịu đi một chút: "Đi xem."
Toàn bộ chiếc xe RV trông có vẻ mới khoảng sáu bảy phần, ngoại hình gần giống xe buýt thông thường thời trước tận thế, nhưng hơi cao hơn một chút, thân xe màu trắng bạc, bề mặt có vết xước nhẹ, nhưng nếu không nhìn kỹ thì không rõ lắm.
Cố Minh Trì thấy vết xước này chướng mắt.
Anh ta định tặng người ta, sao lại có thể có khuyết điểm rõ ràng như vậy chứ.
"Tìm người sửa lại ngoại hình đi."
Hồi Tố trong lòng thấy anh ta lắm chuyện, nhưng miệng lại liên tục đồng ý.
Cố Minh Trì kéo cửa xe bước lên, bên phải là buồng lái, bên trái là một phòng khách nhỏ, sofa, bàn trà, tủ tivi đầy đủ mọi thứ.
Chỉ là đồ nội thất trông không mới lắm, bụi bám khá nhiều, tivi cũng hỏng không mở được.
Hồi Tố sợ anh ta không hài lòng, vội vàng giải thích: "Chiếc xe này thực ra không dùng nhiều lắm, nghe nói là một đôi vợ chồng trẻ mua về định đi du lịch tự túc, nhưng chưa được một tháng thì gặp tận thế, cả hai đều mất mạng, chiếc xe cứ thế bị bỏ lại ở một trạm dừng chân."
"Hai mươi năm nay cũng chẳng có mấy ai lái nổi nó, quá tốn xăng tốn điện, xa xỉ lắm, qua tay hai lần giao dịch, cuối cùng vẫn bị bỏ không, thật sự là không dùng nhiều lắm, trông hơi cũ chỉ là vì không được bảo trì, tôi tìm mấy anh em dọn dẹp sửa sang lại bên trong bên ngoài, tuyệt đối sẽ trông như mới."
Cố Minh Trì khá hài lòng "ừm" một tiếng, đi vào trong là một gian bếp nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người đứng, nhưng bếp gas, tủ đựng đồ đầy đủ cả, thậm chí còn có cả máy hút mùi.
Thử khởi động một chút, vậy mà vẫn dùng được.
Hồi Tố khom lưng: "Vừa sạc điện xong."
Cố Minh Trì gật đầu, tiếp tục đi vào trong là phòng ngủ, bên trong đặt một chiếc giường đôi, đối diện là một bức tường toàn tủ đựng đồ.
Trên giường không có chăn ga gối đệm gì cả, trơ trụi, phủ một lớp bụi, trong góc còn có mạng nhện.
Bên trong phòng ngủ là phòng tắm, diện tích khá rộng rãi, ngoài bụi bám thì cũng khá sạch sẽ.
Nhìn tổng thể, Cố Minh Trì khá hài lòng, cảm thấy món quà này của mình chắc chắn không kém gì món quà của Thời Tử Tấn tặng.
Bản thân anh ta so sánh như vậy, Tô Đào lại hoàn toàn không có ý định so sánh.
Thậm chí nhìn thấy một chiếc "xe buýt" như vậy đỗ trước cửa nhà mình, còn tưởng có một đám người xuống đập phá quán của cô.
Cuối cùng chỉ có một mình Hồi Tố mồ hôi nhễ nhại xuống xe.
Thời Tử Tấn tay quấn băng đứng bên cạnh Tô Đào, nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa.
Hồi Tố lập tức cảm thấy áp lực đè nặng, hận không thể lái xe quay về ngay lập tức.
Anh ta cắn răng, cố gắng tỏ ra oai phong nói:
"Bà chủ Tô, Cố lão bản nhà chúng tôi nghe nói cô muốn đi Tân Đô, trên đường đi cùng một đám đàn ông chắc chắn không tiện, nên tìm cho cô một chiếc xe RV, bên trong có phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp đầy đủ mọi thứ, kính bên ngoài đều được thay bằng kính chống đạn rồi."
Ánh mắt Thời Tử Tấn nhìn anh ta càng thêm sâu hơn.
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Hồi Tố thấy lão bản cúp điện thoại thì sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng không dám hó hé, thậm chí còn định lùi lại từng bước nhỏ, muốn chuồn khỏi hiện trường.Nhưng chưa lùi được mấy bước, liền nghe thấy lão đại âm trầm hỏi:"Bảo cậu tìm xe RV, xe đâu?"Hồi Tố lập tức đứng im, báo cáo: "Đã tìm được rồi, đang định báo cáo với anh đây, xe RV loại A thời trước tận thế, dài 13 mét, tôi cho người ta tạm thời đỗ ở gara nhà mình rồi, anh có muốn đi xem không?"Sắc mặt Cố Minh Trì hơi dịu đi một chút: "Đi xem."Toàn bộ chiếc xe RV trông có vẻ mới khoảng sáu bảy phần, ngoại hình gần giống xe buýt thông thường thời trước tận thế, nhưng hơi cao hơn một chút, thân xe màu trắng bạc, bề mặt có vết xước nhẹ, nhưng nếu không nhìn kỹ thì không rõ lắm.Cố Minh Trì thấy vết xước này chướng mắt. Anh ta định tặng người ta, sao lại có thể có khuyết điểm rõ ràng như vậy chứ."Tìm người sửa lại ngoại hình đi."Hồi Tố trong lòng thấy anh ta lắm chuyện, nhưng miệng lại liên tục đồng ý.Cố Minh Trì kéo cửa xe bước lên, bên phải là buồng lái, bên trái là một phòng khách nhỏ, sofa, bàn trà, tủ tivi đầy đủ mọi thứ.Chỉ là đồ nội thất trông không mới lắm, bụi bám khá nhiều, tivi cũng hỏng không mở được.Hồi Tố sợ anh ta không hài lòng, vội vàng giải thích: "Chiếc xe này thực ra không dùng nhiều lắm, nghe nói là một đôi vợ chồng trẻ mua về định đi du lịch tự túc, nhưng chưa được một tháng thì gặp tận thế, cả hai đều mất mạng, chiếc xe cứ thế bị bỏ lại ở một trạm dừng chân.""Hai mươi năm nay cũng chẳng có mấy ai lái nổi nó, quá tốn xăng tốn điện, xa xỉ lắm, qua tay hai lần giao dịch, cuối cùng vẫn bị bỏ không, thật sự là không dùng nhiều lắm, trông hơi cũ chỉ là vì không được bảo trì, tôi tìm mấy anh em dọn dẹp sửa sang lại bên trong bên ngoài, tuyệt đối sẽ trông như mới." Cố Minh Trì khá hài lòng "ừm" một tiếng, đi vào trong là một gian bếp nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người đứng, nhưng bếp gas, tủ đựng đồ đầy đủ cả, thậm chí còn có cả máy hút mùi.Thử khởi động một chút, vậy mà vẫn dùng được.Hồi Tố khom lưng: "Vừa sạc điện xong."Cố Minh Trì gật đầu, tiếp tục đi vào trong là phòng ngủ, bên trong đặt một chiếc giường đôi, đối diện là một bức tường toàn tủ đựng đồ.Trên giường không có chăn ga gối đệm gì cả, trơ trụi, phủ một lớp bụi, trong góc còn có mạng nhện.Bên trong phòng ngủ là phòng tắm, diện tích khá rộng rãi, ngoài bụi bám thì cũng khá sạch sẽ.Nhìn tổng thể, Cố Minh Trì khá hài lòng, cảm thấy món quà này của mình chắc chắn không kém gì món quà của Thời Tử Tấn tặng.Bản thân anh ta so sánh như vậy, Tô Đào lại hoàn toàn không có ý định so sánh. Thậm chí nhìn thấy một chiếc "xe buýt" như vậy đỗ trước cửa nhà mình, còn tưởng có một đám người xuống đập phá quán của cô.Cuối cùng chỉ có một mình Hồi Tố mồ hôi nhễ nhại xuống xe.Thời Tử Tấn tay quấn băng đứng bên cạnh Tô Đào, nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa.Hồi Tố lập tức cảm thấy áp lực đè nặng, hận không thể lái xe quay về ngay lập tức.Anh ta cắn răng, cố gắng tỏ ra oai phong nói:"Bà chủ Tô, Cố lão bản nhà chúng tôi nghe nói cô muốn đi Tân Đô, trên đường đi cùng một đám đàn ông chắc chắn không tiện, nên tìm cho cô một chiếc xe RV, bên trong có phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp đầy đủ mọi thứ, kính bên ngoài đều được thay bằng kính chống đạn rồi."Ánh mắt Thời Tử Tấn nhìn anh ta càng thêm sâu hơn.