“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…

Chương 548

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tiết Viện Kiệt tiếp được thú cưng của mình.Con quạ vỗ cánh đậu trên cánh tay hắn: "Đến rồi đến rồi—."Con mồi béo bở đến rồi!Mắt mọi người sáng rực, như người đói khát nhìn thấy ốc đảo."Anh em! Nhớ kỹ những gì tôi vừa nói, đừng đánh rắn động cỏ, giả vờ là đoàn xe đi ngang qua cầu cứu, chờ bọn họ thả lỏng cảnh giác, Nguyệt Nương, việc này phải dựa vào cô."Nguyệt Nương là dị năng giả nữ duy nhất trong đám cướp này, hơn nữa còn là bà bầu đang mang thai ở giữa thai kỳ.Dị năng của cô ta gọi là "Thỏ", nghe tên đã biết là dị năng rất gà mờ.Nhưng mỗi khi cô ta mắt đỏ hoe rơi lệ, sẽ kí©h thí©ɧ lòng thương cảm của đối phương, khiến họ theo bản năng cảm thấy cô ta vô hại đáng thương, không nhịn được muốn giúp đỡ.Cô ta là nửa năm trước chạy nạn gặp Tiết Viện Kiệt, vì không sống nổi nên tự nguyện gia nhập bọn họ, và lợi dụng thân phận bà bầu của mình lừa gạt lòng tin của không ít người bị hại. Những người từng giúp đỡ cô ta, không ai không rơi vào bẫy của Tiết Viện Kiệt và đám cướp, cuối cùng thân thủ dị xứ.Nguyệt Nương năm nay cũng chỉ ba mươi tuổi, ngũ quan cũng coi như xinh đẹp, mái tóc rối bù lại càng thêm vài phần quyến rũ.Nghe Tiết Viện Kiệt nói, Nguyệt Nương nở nụ cười vô hại: "Anh Kiệt yên tâm."Tiết Viện Kiệt hài lòng gật đầu, tiện tay s* s**ng trên mặt cô ta một cái, sau đó lại gọi một người:"Đợi con mồi cắn câu, Ma Lục cậu lên."Người được gọi là Ma Lục là một người đàn ông cụt tay, ngũ quan khắc khổ âm trầm, da dẻ trắng bệnh, trên mặt đầy tàn nhang, dáng người gầy gò, như thể gió thổi qua là sẽ ngã.Dị năng của hắn gọi là "Vô Hiệu", đúng như tên gọi, có thể khiến dị năng giả mất đi dị năng trong thời gian ngắn, ngay lập tức biến thành người thường tay không tấc sắt. Từ khi hắn thức tỉnh dị năng, dị năng giả đối đầu trực diện với hắn, không ai không trúng chiêu.Tuy nhiên dị năng của hắn tuy bá đạo, nhưng lại có một nhược điểm —— thể chất của bản thân hắn cực kỳ kém, còn không bằng người thường.Cánh tay cụt này chính là bị một người thường đánh gãy.Ma Lục cụp mắt gật đầu yếu ớt, nhưng bàn tay hơi run rẩy cho thấy sự kích động của hắn.Đã lâu rồi không có hàng a.Cuối cùng, Tiết Viện Kiệt lại nhìn những người khác trong đội ngũ nói:"Hòa Thượng, sau khi dị năng của con mồi mất hiệu lực, cậu phải ra tay ngay lập tức, khiến bọn họ cả người lẫn xe đều "mất trọng lực", lơ lửng giữa không trung mất khả năng phản kháng và hành động, cuối cùng để Linh Điểm đóng băng từng người bọn họ thành khối băng. Những người khác tùy cơ ứng biến!" Những người được gọi tên đều đáp lại, trong mắt lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt.Kế hoạch này của bọn họ đã được thử nghiệm nhiều lần, hầu như lần nào cũng thành công.Lần này nhất định có thể khiến bọn họ kiếm bộn tiền!...Tô Đào không biết Hắc Chi Ma bị làm sao, cứ kêu mãi không thôi, hơn nữa liên tục chia sẻ tầm nhìn với cô, hình ảnh chia sẻ cũng rất kỳ lạ, cứ lặp đi lặp lại là một con quạ đang bay lượn trên không trung."Quạ?" Thời Tử Tấn nhíu mày.Sầm Thiên Kiêu không hiểu gì cả: "Ở vùng đất hoang vu này, thường xuyên có người chết dọc đường, thi thể vừa thối rữa, xuất hiện quạ cũng không lạ, sao vậy, Hắc Đậu muốn bắt chim ăn à?"Hắc Chi Ma không biết nói, đương nhiên không thể phản bác hắn.Nó chỉ có thể liên tục cảnh báo chủ nhân, rồi leo lên nóc xe, xù lông quan sát từng góc cạnh của bầu trời.Tô Đào cũng cảm thấy không đúng.Hắc Chi Ma không giống như em gái nó thích ăn uống, tuyệt đối sẽ không vì ăn mà như vậy.Thời Tử Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy có gì bất thường, nhưng vẫn giữ vài phần cảnh giác, nói với Tô Đào:"Em cứ yên tâm ngủ đi, có anh ở đây sẽ không có chuyện gì đâu."Tô Đào nghe anh nói như vậy, lập tức không còn lo lắng gì nữa.

Tiết Viện Kiệt tiếp được thú cưng của mình.

Con quạ vỗ cánh đậu trên cánh tay hắn: "Đến rồi đến rồi—."

Con mồi béo bở đến rồi!

Mắt mọi người sáng rực, như người đói khát nhìn thấy ốc đảo.

"Anh em! Nhớ kỹ những gì tôi vừa nói, đừng đánh rắn động cỏ, giả vờ là đoàn xe đi ngang qua cầu cứu, chờ bọn họ thả lỏng cảnh giác, Nguyệt Nương, việc này phải dựa vào cô."

Nguyệt Nương là dị năng giả nữ duy nhất trong đám cướp này, hơn nữa còn là bà bầu đang mang thai ở giữa thai kỳ.

Dị năng của cô ta gọi là "Thỏ", nghe tên đã biết là dị năng rất gà mờ.

Nhưng mỗi khi cô ta mắt đỏ hoe rơi lệ, sẽ kí©h thí©ɧ lòng thương cảm của đối phương, khiến họ theo bản năng cảm thấy cô ta vô hại đáng thương, không nhịn được muốn giúp đỡ.

Cô ta là nửa năm trước chạy nạn gặp Tiết Viện Kiệt, vì không sống nổi nên tự nguyện gia nhập bọn họ, và lợi dụng thân phận bà bầu của mình lừa gạt lòng tin của không ít người bị hại.

 

Những người từng giúp đỡ cô ta, không ai không rơi vào bẫy của Tiết Viện Kiệt và đám cướp, cuối cùng thân thủ dị xứ.

Nguyệt Nương năm nay cũng chỉ ba mươi tuổi, ngũ quan cũng coi như xinh đẹp, mái tóc rối bù lại càng thêm vài phần quyến rũ.

Nghe Tiết Viện Kiệt nói, Nguyệt Nương nở nụ cười vô hại: "Anh Kiệt yên tâm."

Tiết Viện Kiệt hài lòng gật đầu, tiện tay s* s**ng trên mặt cô ta một cái, sau đó lại gọi một người:

"Đợi con mồi cắn câu, Ma Lục cậu lên."

Người được gọi là Ma Lục là một người đàn ông cụt tay, ngũ quan khắc khổ âm trầm, da dẻ trắng bệnh, trên mặt đầy tàn nhang, dáng người gầy gò, như thể gió thổi qua là sẽ ngã.

Dị năng của hắn gọi là "Vô Hiệu", đúng như tên gọi, có thể khiến dị năng giả mất đi dị năng trong thời gian ngắn, ngay lập tức biến thành người thường tay không tấc sắt.

 

Từ khi hắn thức tỉnh dị năng, dị năng giả đối đầu trực diện với hắn, không ai không trúng chiêu.

Tuy nhiên dị năng của hắn tuy bá đạo, nhưng lại có một nhược điểm —— thể chất của bản thân hắn cực kỳ kém, còn không bằng người thường.

Cánh tay cụt này chính là bị một người thường đánh gãy.

Ma Lục cụp mắt gật đầu yếu ớt, nhưng bàn tay hơi run rẩy cho thấy sự kích động của hắn.

Đã lâu rồi không có hàng a.

Cuối cùng, Tiết Viện Kiệt lại nhìn những người khác trong đội ngũ nói:

"Hòa Thượng, sau khi dị năng của con mồi mất hiệu lực, cậu phải ra tay ngay lập tức, khiến bọn họ cả người lẫn xe đều "mất trọng lực", lơ lửng giữa không trung mất khả năng phản kháng và hành động, cuối cùng để Linh Điểm đóng băng từng người bọn họ thành khối băng. Những người khác tùy cơ ứng biến!"

 

Những người được gọi tên đều đáp lại, trong mắt lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt.

Kế hoạch này của bọn họ đã được thử nghiệm nhiều lần, hầu như lần nào cũng thành công.

Lần này nhất định có thể khiến bọn họ kiếm bộn tiền!...

Tô Đào không biết Hắc Chi Ma bị làm sao, cứ kêu mãi không thôi, hơn nữa liên tục chia sẻ tầm nhìn với cô, hình ảnh chia sẻ cũng rất kỳ lạ, cứ lặp đi lặp lại là một con quạ đang bay lượn trên không trung.

"Quạ?" Thời Tử Tấn nhíu mày.

Sầm Thiên Kiêu không hiểu gì cả: "Ở vùng đất hoang vu này, thường xuyên có người chết dọc đường, thi thể vừa thối rữa, xuất hiện quạ cũng không lạ, sao vậy, Hắc Đậu muốn bắt chim ăn à?"

Hắc Chi Ma không biết nói, đương nhiên không thể phản bác hắn.

Nó chỉ có thể liên tục cảnh báo chủ nhân, rồi leo lên nóc xe, xù lông quan sát từng góc cạnh của bầu trời.

Tô Đào cũng cảm thấy không đúng.

Hắc Chi Ma không giống như em gái nó thích ăn uống, tuyệt đối sẽ không vì ăn mà như vậy.

Thời Tử Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy có gì bất thường, nhưng vẫn giữ vài phần cảnh giác, nói với Tô Đào:

"Em cứ yên tâm ngủ đi, có anh ở đây sẽ không có chuyện gì đâu."

Tô Đào nghe anh nói như vậy, lập tức không còn lo lắng gì nữa.

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Tiết Viện Kiệt tiếp được thú cưng của mình.Con quạ vỗ cánh đậu trên cánh tay hắn: "Đến rồi đến rồi—."Con mồi béo bở đến rồi!Mắt mọi người sáng rực, như người đói khát nhìn thấy ốc đảo."Anh em! Nhớ kỹ những gì tôi vừa nói, đừng đánh rắn động cỏ, giả vờ là đoàn xe đi ngang qua cầu cứu, chờ bọn họ thả lỏng cảnh giác, Nguyệt Nương, việc này phải dựa vào cô."Nguyệt Nương là dị năng giả nữ duy nhất trong đám cướp này, hơn nữa còn là bà bầu đang mang thai ở giữa thai kỳ.Dị năng của cô ta gọi là "Thỏ", nghe tên đã biết là dị năng rất gà mờ.Nhưng mỗi khi cô ta mắt đỏ hoe rơi lệ, sẽ kí©h thí©ɧ lòng thương cảm của đối phương, khiến họ theo bản năng cảm thấy cô ta vô hại đáng thương, không nhịn được muốn giúp đỡ.Cô ta là nửa năm trước chạy nạn gặp Tiết Viện Kiệt, vì không sống nổi nên tự nguyện gia nhập bọn họ, và lợi dụng thân phận bà bầu của mình lừa gạt lòng tin của không ít người bị hại. Những người từng giúp đỡ cô ta, không ai không rơi vào bẫy của Tiết Viện Kiệt và đám cướp, cuối cùng thân thủ dị xứ.Nguyệt Nương năm nay cũng chỉ ba mươi tuổi, ngũ quan cũng coi như xinh đẹp, mái tóc rối bù lại càng thêm vài phần quyến rũ.Nghe Tiết Viện Kiệt nói, Nguyệt Nương nở nụ cười vô hại: "Anh Kiệt yên tâm."Tiết Viện Kiệt hài lòng gật đầu, tiện tay s* s**ng trên mặt cô ta một cái, sau đó lại gọi một người:"Đợi con mồi cắn câu, Ma Lục cậu lên."Người được gọi là Ma Lục là một người đàn ông cụt tay, ngũ quan khắc khổ âm trầm, da dẻ trắng bệnh, trên mặt đầy tàn nhang, dáng người gầy gò, như thể gió thổi qua là sẽ ngã.Dị năng của hắn gọi là "Vô Hiệu", đúng như tên gọi, có thể khiến dị năng giả mất đi dị năng trong thời gian ngắn, ngay lập tức biến thành người thường tay không tấc sắt. Từ khi hắn thức tỉnh dị năng, dị năng giả đối đầu trực diện với hắn, không ai không trúng chiêu.Tuy nhiên dị năng của hắn tuy bá đạo, nhưng lại có một nhược điểm —— thể chất của bản thân hắn cực kỳ kém, còn không bằng người thường.Cánh tay cụt này chính là bị một người thường đánh gãy.Ma Lục cụp mắt gật đầu yếu ớt, nhưng bàn tay hơi run rẩy cho thấy sự kích động của hắn.Đã lâu rồi không có hàng a.Cuối cùng, Tiết Viện Kiệt lại nhìn những người khác trong đội ngũ nói:"Hòa Thượng, sau khi dị năng của con mồi mất hiệu lực, cậu phải ra tay ngay lập tức, khiến bọn họ cả người lẫn xe đều "mất trọng lực", lơ lửng giữa không trung mất khả năng phản kháng và hành động, cuối cùng để Linh Điểm đóng băng từng người bọn họ thành khối băng. Những người khác tùy cơ ứng biến!" Những người được gọi tên đều đáp lại, trong mắt lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt.Kế hoạch này của bọn họ đã được thử nghiệm nhiều lần, hầu như lần nào cũng thành công.Lần này nhất định có thể khiến bọn họ kiếm bộn tiền!...Tô Đào không biết Hắc Chi Ma bị làm sao, cứ kêu mãi không thôi, hơn nữa liên tục chia sẻ tầm nhìn với cô, hình ảnh chia sẻ cũng rất kỳ lạ, cứ lặp đi lặp lại là một con quạ đang bay lượn trên không trung."Quạ?" Thời Tử Tấn nhíu mày.Sầm Thiên Kiêu không hiểu gì cả: "Ở vùng đất hoang vu này, thường xuyên có người chết dọc đường, thi thể vừa thối rữa, xuất hiện quạ cũng không lạ, sao vậy, Hắc Đậu muốn bắt chim ăn à?"Hắc Chi Ma không biết nói, đương nhiên không thể phản bác hắn.Nó chỉ có thể liên tục cảnh báo chủ nhân, rồi leo lên nóc xe, xù lông quan sát từng góc cạnh của bầu trời.Tô Đào cũng cảm thấy không đúng.Hắc Chi Ma không giống như em gái nó thích ăn uống, tuyệt đối sẽ không vì ăn mà như vậy.Thời Tử Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy có gì bất thường, nhưng vẫn giữ vài phần cảnh giác, nói với Tô Đào:"Em cứ yên tâm ngủ đi, có anh ở đây sẽ không có chuyện gì đâu."Tô Đào nghe anh nói như vậy, lập tức không còn lo lắng gì nữa.

Chương 548