“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…

Chương 556

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Sợ Tô Đào không nhìn thấy mình, Lôi Hành bảo Hỏa Xà đang lái xe mở nhạc thật to, khiến cả đoàn xe xung quanh đều phải mở cửa sổ nhìn.Hứa Thường ngồi ở ghế sau ho khan hai tiếng: "Đội trưởng Lôi, hơi phô trương rồi đấy."Lôi Hành đắc ý: "Phải vậy chứ."Không phô trương thì làm sao Tô Đào nhìn thấy anh được?Lúc này Tô Đào muốn không chú ý đến bọn họ cũng không được, tiếng nhạc sôi động như muốn biến cả con đường này thành sàn diễn.Trần Dương luôn ở bên Mã Đại Pháo là người kích động nhất, thò đầu ra ngoài cửa sổ, gọi với Lôi Hành:"Anh Lôi."Lôi Hành liền thò nửa người ra ngoài cửa sổ huýt sáo vẫy tay với bọn họ, ra hiệu bảo họ lái nhanh lên.Sau đó bảo Hỏa Xà lái chậm lại, nghĩ lát nữa gặp được Tô Đào có thể nói vài câu.Tuy nhiên, người lái xe bên Tô Đào là Sầm Thiên Kiêu, anh ta liếc mắt nhìn Thời lão đại, rất khôn ngoan lựa chọn giữ nguyên tốc độ, coi như không hiểu ám hiệu của Lôi Hành. Hỏa Xà liền "chậc" một tiếng: "Người lái xe của bọn họ là người của Thời Tử Tấn"Lôi Hành liền khó chịu: "Vượt lên trước bọn họ, hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện với Tô Đào vài câu, anh ta còn có thể ngăn cản được hay sao."Hỏa Xà liền "vâng" một tiếng rồi đánh lái, vừa giảm tốc độ, vừa chuyển làn chặn trước mặt bọn họ.Sầm Thiên Kiêu bị chặn nên nổi lên tâm lý phản nghịch, cũng chuyển làn tránh đi.Hai đoàn xe cứ như rắn vậy, lượn qua lượn lại, mãi vẫn không chạm mặt được.Động tĩnh này không nhỏ, những đoàn xe xung quanh đã có người nhận ra Báo Đồ, không ít người chào hỏi Lôi Hành.Lôi Hành đều hào sảng đáp lại, sau đó tiếp tục so kè với Sầm Thiên Kiêu.Người của Báo Đồ đều thích đùa, lập tức coi đây là trò chơi đuổi bắt, hoàn toàn quên mất vị đại lão Trường Kinh ngồi phía sau. Hứa Thường không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Mọi người đang làm gì vậy?"Đại Mồm là người duy nhất sợ lãnh đạo lớn không hài lòng, gãi đầu nói: "Gặp người quen ạ."Ánh mắt Hứa Thường thâm trầm mang theo chút nghi ngờ nhìn anh ta.Đại Mồm đành phải nhỏ giọng nói: "Trên xe phía sau có cô gái mà lão đại nhà chúng tôi thích."Hứa Thường cảm thấy mình già rồi, theo đuổi con gái là chặn xe của người ta sao?Ông ta nói thẳng vào vấn đề: "Cô gái đó dường như không có ý với lão đại nhà các cậu."Nếu có ý thì chắc đã sớm qua đây nói vài câu rồi.Đại Mồm không chịu thừa nhận: "Ngài không thể nói như vậy, người lái xe kia có mâu thuẫn với lão đại nhà chúng tôi, chắc chắn không muốn Bà chủ Tô gặp lão đại nhà chúng tôi, thôi, ngài đừng nói chuyện này trước mặt lão đại, anh ấy sẽ nổi đóa đấy." Hứa Thường cười lắc đầu, không nói gì nữa, trẻ thật là tốt.Ông ta già rồi, cũng không biết có còn sống đến ngày tìm được con gái, nhìn thấy con bé được chàng trai mình thích theo đuổi hay không. ...Tô Đào bị kiểu lái xe uốn lượn này làm cho phát cáu: "Sầm lão nhị làm cái gì vậy? Tôi sắp nôn rồi."Thời Tử Tấn lặng lẽ đỡ cô:"Không biết làm sao, xe của Báo Đồ cứ chặn chúng ta, lão nhị đang tránh bọn họ."Tô Đào đầy đầu dấu chấm hỏi, không biết Lôi Hành bị làm sao nữa.Hai đoàn xe cứ so kè nhau đến trạm tiếp tế cuối cùng mới dừng lại.Lôi Hành một câu cũng chưa nói được, trong lòng nghẹn một cục tức.Anh ta xuống xe liền hùng hổ sải bước đến, đi đến trước mặt Sầm Thiên Kiêu liền đẩy anh ta một cái: "Cố ý à?"Đảng Hưng Ngôn lập tức đẩy lại anh ta một cái: "Muốn làm gì? Đánh nhau hả?!"Hỏa Xà không thể thấy lão đại bị thiệt, mắng một câu tục tĩu liền xông lên muốn đánh nhau, bị Lôi Hành kéo lại.Những người khác cũng hùng hổ chạy lên phía trước.Chu Hải Chu Dương căng cơ bắp làm tư thế tấn công, bầu không khí hai bên lập tức trở nên căng thẳng.Tô Đào thấy tình hình không ổn, chạy xuống xe, trừng mắt nhìn hai bên:"Thật sự muốn đánh nhau? Trời nóng quá làm não các người bị cháy rồi à?"Lôi Hành nhìn thấy người cô, nghe thấy giọng nói của cô, đầu óc trong nháy mắt đờ ra.Bầu không khí vốn đang căng thẳng cũng thay đổi, Hỏa Xà nhỏ giọng hỏi Đại Mồm bên cạnh:

Sợ Tô Đào không nhìn thấy mình, Lôi Hành bảo Hỏa Xà đang lái xe mở nhạc thật to, khiến cả đoàn xe xung quanh đều phải mở cửa sổ nhìn.

Hứa Thường ngồi ở ghế sau ho khan hai tiếng: "Đội trưởng Lôi, hơi phô trương rồi đấy."

Lôi Hành đắc ý: "Phải vậy chứ."

Không phô trương thì làm sao Tô Đào nhìn thấy anh được?

Lúc này Tô Đào muốn không chú ý đến bọn họ cũng không được, tiếng nhạc sôi động như muốn biến cả con đường này thành sàn diễn.

Trần Dương luôn ở bên Mã Đại Pháo là người kích động nhất, thò đầu ra ngoài cửa sổ, gọi với Lôi Hành:

"Anh Lôi."

Lôi Hành liền thò nửa người ra ngoài cửa sổ huýt sáo vẫy tay với bọn họ, ra hiệu bảo họ lái nhanh lên.

Sau đó bảo Hỏa Xà lái chậm lại, nghĩ lát nữa gặp được Tô Đào có thể nói vài câu.

Tuy nhiên, người lái xe bên Tô Đào là Sầm Thiên Kiêu, anh ta liếc mắt nhìn Thời lão đại, rất khôn ngoan lựa chọn giữ nguyên tốc độ, coi như không hiểu ám hiệu của Lôi Hành.

 

Hỏa Xà liền "chậc" một tiếng: "Người lái xe của bọn họ là người của Thời Tử Tấn"

Lôi Hành liền khó chịu: "Vượt lên trước bọn họ, hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện với Tô Đào vài câu, anh ta còn có thể ngăn cản được hay sao."

Hỏa Xà liền "vâng" một tiếng rồi đánh lái, vừa giảm tốc độ, vừa chuyển làn chặn trước mặt bọn họ.

Sầm Thiên Kiêu bị chặn nên nổi lên tâm lý phản nghịch, cũng chuyển làn tránh đi.

Hai đoàn xe cứ như rắn vậy, lượn qua lượn lại, mãi vẫn không chạm mặt được.

Động tĩnh này không nhỏ, những đoàn xe xung quanh đã có người nhận ra Báo Đồ, không ít người chào hỏi Lôi Hành.

Lôi Hành đều hào sảng đáp lại, sau đó tiếp tục so kè với Sầm Thiên Kiêu.

Người của Báo Đồ đều thích đùa, lập tức coi đây là trò chơi đuổi bắt, hoàn toàn quên mất vị đại lão Trường Kinh ngồi phía sau.

 

Hứa Thường không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Mọi người đang làm gì vậy?"

Đại Mồm là người duy nhất sợ lãnh đạo lớn không hài lòng, gãi đầu nói: "Gặp người quen ạ."

Ánh mắt Hứa Thường thâm trầm mang theo chút nghi ngờ nhìn anh ta.

Đại Mồm đành phải nhỏ giọng nói: "Trên xe phía sau có cô gái mà lão đại nhà chúng tôi thích."

Hứa Thường cảm thấy mình già rồi, theo đuổi con gái là chặn xe của người ta sao?

Ông ta nói thẳng vào vấn đề: "Cô gái đó dường như không có ý với lão đại nhà các cậu."

Nếu có ý thì chắc đã sớm qua đây nói vài câu rồi.

Đại Mồm không chịu thừa nhận: "Ngài không thể nói như vậy, người lái xe kia có mâu thuẫn với lão đại nhà chúng tôi, chắc chắn không muốn Bà chủ Tô gặp lão đại nhà chúng tôi, thôi, ngài đừng nói chuyện này trước mặt lão đại, anh ấy sẽ nổi đóa đấy."

 

Hứa Thường cười lắc đầu, không nói gì nữa, trẻ thật là tốt.

Ông ta già rồi, cũng không biết có còn sống đến ngày tìm được con gái, nhìn thấy con bé được chàng trai mình thích theo đuổi hay không. ...

Tô Đào bị kiểu lái xe uốn lượn này làm cho phát cáu: "Sầm lão nhị làm cái gì vậy? Tôi sắp nôn rồi."

Thời Tử Tấn lặng lẽ đỡ cô:

"Không biết làm sao, xe của Báo Đồ cứ chặn chúng ta, lão nhị đang tránh bọn họ."

Tô Đào đầy đầu dấu chấm hỏi, không biết Lôi Hành bị làm sao nữa.

Hai đoàn xe cứ so kè nhau đến trạm tiếp tế cuối cùng mới dừng lại.

Lôi Hành một câu cũng chưa nói được, trong lòng nghẹn một cục tức.

Anh ta xuống xe liền hùng hổ sải bước đến, đi đến trước mặt Sầm Thiên Kiêu liền đẩy anh ta một cái: "Cố ý à?"

Đảng Hưng Ngôn lập tức đẩy lại anh ta một cái: "Muốn làm gì? Đánh nhau hả?!"

Hỏa Xà không thể thấy lão đại bị thiệt, mắng một câu tục tĩu liền xông lên muốn đánh nhau, bị Lôi Hành kéo lại.

Những người khác cũng hùng hổ chạy lên phía trước.

Chu Hải Chu Dương căng cơ bắp làm tư thế tấn công, bầu không khí hai bên lập tức trở nên căng thẳng.

Tô Đào thấy tình hình không ổn, chạy xuống xe, trừng mắt nhìn hai bên:

"Thật sự muốn đánh nhau? Trời nóng quá làm não các người bị cháy rồi à?"

Lôi Hành nhìn thấy người cô, nghe thấy giọng nói của cô, đầu óc trong nháy mắt đờ ra.

Bầu không khí vốn đang căng thẳng cũng thay đổi, Hỏa Xà nhỏ giọng hỏi Đại Mồm bên cạnh:

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Sợ Tô Đào không nhìn thấy mình, Lôi Hành bảo Hỏa Xà đang lái xe mở nhạc thật to, khiến cả đoàn xe xung quanh đều phải mở cửa sổ nhìn.Hứa Thường ngồi ở ghế sau ho khan hai tiếng: "Đội trưởng Lôi, hơi phô trương rồi đấy."Lôi Hành đắc ý: "Phải vậy chứ."Không phô trương thì làm sao Tô Đào nhìn thấy anh được?Lúc này Tô Đào muốn không chú ý đến bọn họ cũng không được, tiếng nhạc sôi động như muốn biến cả con đường này thành sàn diễn.Trần Dương luôn ở bên Mã Đại Pháo là người kích động nhất, thò đầu ra ngoài cửa sổ, gọi với Lôi Hành:"Anh Lôi."Lôi Hành liền thò nửa người ra ngoài cửa sổ huýt sáo vẫy tay với bọn họ, ra hiệu bảo họ lái nhanh lên.Sau đó bảo Hỏa Xà lái chậm lại, nghĩ lát nữa gặp được Tô Đào có thể nói vài câu.Tuy nhiên, người lái xe bên Tô Đào là Sầm Thiên Kiêu, anh ta liếc mắt nhìn Thời lão đại, rất khôn ngoan lựa chọn giữ nguyên tốc độ, coi như không hiểu ám hiệu của Lôi Hành. Hỏa Xà liền "chậc" một tiếng: "Người lái xe của bọn họ là người của Thời Tử Tấn"Lôi Hành liền khó chịu: "Vượt lên trước bọn họ, hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện với Tô Đào vài câu, anh ta còn có thể ngăn cản được hay sao."Hỏa Xà liền "vâng" một tiếng rồi đánh lái, vừa giảm tốc độ, vừa chuyển làn chặn trước mặt bọn họ.Sầm Thiên Kiêu bị chặn nên nổi lên tâm lý phản nghịch, cũng chuyển làn tránh đi.Hai đoàn xe cứ như rắn vậy, lượn qua lượn lại, mãi vẫn không chạm mặt được.Động tĩnh này không nhỏ, những đoàn xe xung quanh đã có người nhận ra Báo Đồ, không ít người chào hỏi Lôi Hành.Lôi Hành đều hào sảng đáp lại, sau đó tiếp tục so kè với Sầm Thiên Kiêu.Người của Báo Đồ đều thích đùa, lập tức coi đây là trò chơi đuổi bắt, hoàn toàn quên mất vị đại lão Trường Kinh ngồi phía sau. Hứa Thường không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Mọi người đang làm gì vậy?"Đại Mồm là người duy nhất sợ lãnh đạo lớn không hài lòng, gãi đầu nói: "Gặp người quen ạ."Ánh mắt Hứa Thường thâm trầm mang theo chút nghi ngờ nhìn anh ta.Đại Mồm đành phải nhỏ giọng nói: "Trên xe phía sau có cô gái mà lão đại nhà chúng tôi thích."Hứa Thường cảm thấy mình già rồi, theo đuổi con gái là chặn xe của người ta sao?Ông ta nói thẳng vào vấn đề: "Cô gái đó dường như không có ý với lão đại nhà các cậu."Nếu có ý thì chắc đã sớm qua đây nói vài câu rồi.Đại Mồm không chịu thừa nhận: "Ngài không thể nói như vậy, người lái xe kia có mâu thuẫn với lão đại nhà chúng tôi, chắc chắn không muốn Bà chủ Tô gặp lão đại nhà chúng tôi, thôi, ngài đừng nói chuyện này trước mặt lão đại, anh ấy sẽ nổi đóa đấy." Hứa Thường cười lắc đầu, không nói gì nữa, trẻ thật là tốt.Ông ta già rồi, cũng không biết có còn sống đến ngày tìm được con gái, nhìn thấy con bé được chàng trai mình thích theo đuổi hay không. ...Tô Đào bị kiểu lái xe uốn lượn này làm cho phát cáu: "Sầm lão nhị làm cái gì vậy? Tôi sắp nôn rồi."Thời Tử Tấn lặng lẽ đỡ cô:"Không biết làm sao, xe của Báo Đồ cứ chặn chúng ta, lão nhị đang tránh bọn họ."Tô Đào đầy đầu dấu chấm hỏi, không biết Lôi Hành bị làm sao nữa.Hai đoàn xe cứ so kè nhau đến trạm tiếp tế cuối cùng mới dừng lại.Lôi Hành một câu cũng chưa nói được, trong lòng nghẹn một cục tức.Anh ta xuống xe liền hùng hổ sải bước đến, đi đến trước mặt Sầm Thiên Kiêu liền đẩy anh ta một cái: "Cố ý à?"Đảng Hưng Ngôn lập tức đẩy lại anh ta một cái: "Muốn làm gì? Đánh nhau hả?!"Hỏa Xà không thể thấy lão đại bị thiệt, mắng một câu tục tĩu liền xông lên muốn đánh nhau, bị Lôi Hành kéo lại.Những người khác cũng hùng hổ chạy lên phía trước.Chu Hải Chu Dương căng cơ bắp làm tư thế tấn công, bầu không khí hai bên lập tức trở nên căng thẳng.Tô Đào thấy tình hình không ổn, chạy xuống xe, trừng mắt nhìn hai bên:"Thật sự muốn đánh nhau? Trời nóng quá làm não các người bị cháy rồi à?"Lôi Hành nhìn thấy người cô, nghe thấy giọng nói của cô, đầu óc trong nháy mắt đờ ra.Bầu không khí vốn đang căng thẳng cũng thay đổi, Hỏa Xà nhỏ giọng hỏi Đại Mồm bên cạnh:

Chương 556