“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 610
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Đặng Tử Lộ thật sự may mắn vì bề ngoài không có quá nhiều mâu thuẫn với Tô Đào.Còn chuyện giúp đỡ Sở Nguyệt bày mưu tính kế sau lưng, tuy có rủi ro nhưng cô không hối hận.Nếu thành công, cô có thể báo thù cho cha, lại còn được một viên tinh hạch dị năng giả. Tuy chỉ dùng được trong thời gian ngắn, nhưng trong lúc nguy cấp, biết đâu có thể cứu mạng mình, đáng để mạo hiểm.Nếu không thành, cô cũng có nắm chắc gỡ mình ra.Tô Đào vừa ngồi xuống chỗ, Lâm Phương Tri liền chen lấn Tiền Dung Dung, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt đẹp lo lắng nhìn cô.Không ai nhạy cảm hơn cậu, nhất là đối với sự thay đổi cảm xúc của Tô Đào.Tô Đào vỗ vỗ cậu: "Không sao, cùng ăn thêm chút nữa đi."Nói xong, cô thản nhiên cầm đũa lên.Đợi đến khi tan cuộc, cô mới quay lại hành lang đó, quả nhiên nhìn thấy hai người đàn ông mặt mũi bầm dập ngồi dựa vào tường. Hai người thấy cô, ít nhiều cũng còn chút mặt mũi, đồng thời quay mặt đi.Tô Đào lấy khăn ướt, đưa cho mỗi người một cái: "Đánh xong rồi? Lau đi."Lôi Hành nhanh chóng giật lấy, lau mạnh lên mặt.Thời Tử Tấn nhận lấy, chậm rãi lau vết máu ở khóe miệng, cuối cùng ấn lên cằm hơi sưng, bắt đầu kiểm điểm:"Tôi sai rồi."Lôi Hành trừng mắt nhìn anh, lập tức nói tiếp: "Tôi cũng sai rồi."Thực ra sai ở đâu anh thật sự không biết, nhưng nhận lỗi quyết không thể chậm trễ.Tô Đào nhìn bọn họ thở dài:"Hai người như vậy, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu, là tôi không xử lý tốt mối quan hệ nhạy cảm này, mới khiến hai người ra tay nặng với nhau."Không phải ra tay nặng sao, nhìn cái cách đánh nhau này, hôm nay đừng hòng gặp ai.Lôi Hành nghe rất khó chịu: "Là do tôi đeo bám cô mới gây ra chuyện này, không phải lỗi của cô." Thời Tử Tấn không tự chủ được gật đầu.Lôi Hành liếc thấy anh gật đầu, tức muốn chết, còn xen lẫn chút uất ức:"Tôi nói thẳng với cô, tôi cảm thấy tôi không sai! Không những không sai, tôi còn cảm thấy mình là nạn nhân, tôi có v* v*n họ Sở đâu, càng không cho cô ta chút hy vọng nào, là cô ta ngang ngược vô lý cứ nhất quyết xen vào cuộc sống của tôi, còn hại tôi theo đuổi cô phải thấp hơn Thời Tử Tấn ba phần, tôi thật sự..."Anh chửi thề một câu, rồi bắt đầu gãi đầu.Thời Tử Tấn nắm lấy tay anh: "Được rồi, tôi gật đầu một cái mà anh đã bị kí©h thí©ɧ vậy sao?""Anh gật đầu chính là kí©h thí©ɧ tôi, tôi còn không được tự bào chữa nữa à?"Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Tô Đào nhịn không được nói:"Hay là hai người đánh nhau tiếp đi."Hai người lập tức im lặng. Tô Đào lấy hộp quà mà Hỏa Xà tặng cô từ không gian của Phương Tri ra, nhét vào lòng Lôi Hành:"Anh cầm về đi, tôi sẽ không nhận đâu."Lôi Hành nghẹn lời.Tô Đào chân thành nói: "Lôi Hành, anh sẽ gặp được cô gái phù hợp, nhưng người đó sẽ không phải là tôi."Lôi Hành cảm thấy máu trong tứ chi đông cứng lại, anh khàn giọng: "Cho tôi thêm một cái khăn ướt nữa."Tô Đào rút ra đưa cho anh.Lôi Hành nhận lấy, rồi đột nhiên ném lên mặt Thời Tử Tấn: "Anh thắng rồi."Sau đó đứng dậy quay người bỏ đi.Tô Đào liền nói với anh:"Còn anh nữa, tôi không biết tại sao anh đột nhiên thay đổi, nhưng tôi không yên tâm, tạm thời cũng không thể chấp nhận anh, đứng dậy đi, để Khải Vũ chữa thương cho anh, tối nay còn có tiệc tối, chuyện của Kiều Tinh không thể giấu được lâu, người của Định Nam nhất định sẽ nghi ngờ, còn cả Sở Nguyệt bên kia cũng phải đề phòng, cho nên anh vẫn phải tiếp tục làm vệ sĩ cho tôi."Thời Tử Tấn nghe được hai chữ "tạm thời", trái tim treo lơ lửng liền rơi xuống.Tạm thời, chứ không phải bị cô dứt khoát từ chối như Lôi Hành. ...Tiệc tối của hội nghị được tổ chức khá long trọng, tầng một còn được sửa thành một sàn nhảy nhỏ, xung quanh có bàn ghế, phục vụ đi lại theo tiếng nhạc.
Đặng Tử Lộ thật sự may mắn vì bề ngoài không có quá nhiều mâu thuẫn với Tô Đào.
Còn chuyện giúp đỡ Sở Nguyệt bày mưu tính kế sau lưng, tuy có rủi ro nhưng cô không hối hận.
Nếu thành công, cô có thể báo thù cho cha, lại còn được một viên tinh hạch dị năng giả. Tuy chỉ dùng được trong thời gian ngắn, nhưng trong lúc nguy cấp, biết đâu có thể cứu mạng mình, đáng để mạo hiểm.
Nếu không thành, cô cũng có nắm chắc gỡ mình ra.
Tô Đào vừa ngồi xuống chỗ, Lâm Phương Tri liền chen lấn Tiền Dung Dung, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt đẹp lo lắng nhìn cô.
Không ai nhạy cảm hơn cậu, nhất là đối với sự thay đổi cảm xúc của Tô Đào.
Tô Đào vỗ vỗ cậu: "Không sao, cùng ăn thêm chút nữa đi."
Nói xong, cô thản nhiên cầm đũa lên.
Đợi đến khi tan cuộc, cô mới quay lại hành lang đó, quả nhiên nhìn thấy hai người đàn ông mặt mũi bầm dập ngồi dựa vào tường.
Hai người thấy cô, ít nhiều cũng còn chút mặt mũi, đồng thời quay mặt đi.
Tô Đào lấy khăn ướt, đưa cho mỗi người một cái: "Đánh xong rồi? Lau đi."
Lôi Hành nhanh chóng giật lấy, lau mạnh lên mặt.
Thời Tử Tấn nhận lấy, chậm rãi lau vết máu ở khóe miệng, cuối cùng ấn lên cằm hơi sưng, bắt đầu kiểm điểm:
"Tôi sai rồi."
Lôi Hành trừng mắt nhìn anh, lập tức nói tiếp: "Tôi cũng sai rồi."
Thực ra sai ở đâu anh thật sự không biết, nhưng nhận lỗi quyết không thể chậm trễ.
Tô Đào nhìn bọn họ thở dài:
"Hai người như vậy, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu, là tôi không xử lý tốt mối quan hệ nhạy cảm này, mới khiến hai người ra tay nặng với nhau."
Không phải ra tay nặng sao, nhìn cái cách đánh nhau này, hôm nay đừng hòng gặp ai.
Lôi Hành nghe rất khó chịu: "Là do tôi đeo bám cô mới gây ra chuyện này, không phải lỗi của cô."
Thời Tử Tấn không tự chủ được gật đầu.
Lôi Hành liếc thấy anh gật đầu, tức muốn chết, còn xen lẫn chút uất ức:
"Tôi nói thẳng với cô, tôi cảm thấy tôi không sai! Không những không sai, tôi còn cảm thấy mình là nạn nhân, tôi có v* v*n họ Sở đâu, càng không cho cô ta chút hy vọng nào, là cô ta ngang ngược vô lý cứ nhất quyết xen vào cuộc sống của tôi, còn hại tôi theo đuổi cô phải thấp hơn Thời Tử Tấn ba phần, tôi thật sự..."
Anh chửi thề một câu, rồi bắt đầu gãi đầu.
Thời Tử Tấn nắm lấy tay anh: "Được rồi, tôi gật đầu một cái mà anh đã bị kí©h thí©ɧ vậy sao?"
"Anh gật đầu chính là kí©h thí©ɧ tôi, tôi còn không được tự bào chữa nữa à?"
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Tô Đào nhịn không được nói:
"Hay là hai người đánh nhau tiếp đi."
Hai người lập tức im lặng.
Tô Đào lấy hộp quà mà Hỏa Xà tặng cô từ không gian của Phương Tri ra, nhét vào lòng Lôi Hành:
"Anh cầm về đi, tôi sẽ không nhận đâu."
Lôi Hành nghẹn lời.
Tô Đào chân thành nói: "Lôi Hành, anh sẽ gặp được cô gái phù hợp, nhưng người đó sẽ không phải là tôi."
Lôi Hành cảm thấy máu trong tứ chi đông cứng lại, anh khàn giọng: "Cho tôi thêm một cái khăn ướt nữa."
Tô Đào rút ra đưa cho anh.
Lôi Hành nhận lấy, rồi đột nhiên ném lên mặt Thời Tử Tấn: "Anh thắng rồi."
Sau đó đứng dậy quay người bỏ đi.
Tô Đào liền nói với anh:
"Còn anh nữa, tôi không biết tại sao anh đột nhiên thay đổi, nhưng tôi không yên tâm, tạm thời cũng không thể chấp nhận anh, đứng dậy đi, để Khải Vũ chữa thương cho anh, tối nay còn có tiệc tối, chuyện của Kiều Tinh không thể giấu được lâu, người của Định Nam nhất định sẽ nghi ngờ, còn cả Sở Nguyệt bên kia cũng phải đề phòng, cho nên anh vẫn phải tiếp tục làm vệ sĩ cho tôi."
Thời Tử Tấn nghe được hai chữ "tạm thời", trái tim treo lơ lửng liền rơi xuống.
Tạm thời, chứ không phải bị cô dứt khoát từ chối như Lôi Hành. ...
Tiệc tối của hội nghị được tổ chức khá long trọng, tầng một còn được sửa thành một sàn nhảy nhỏ, xung quanh có bàn ghế, phục vụ đi lại theo tiếng nhạc.
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Đặng Tử Lộ thật sự may mắn vì bề ngoài không có quá nhiều mâu thuẫn với Tô Đào.Còn chuyện giúp đỡ Sở Nguyệt bày mưu tính kế sau lưng, tuy có rủi ro nhưng cô không hối hận.Nếu thành công, cô có thể báo thù cho cha, lại còn được một viên tinh hạch dị năng giả. Tuy chỉ dùng được trong thời gian ngắn, nhưng trong lúc nguy cấp, biết đâu có thể cứu mạng mình, đáng để mạo hiểm.Nếu không thành, cô cũng có nắm chắc gỡ mình ra.Tô Đào vừa ngồi xuống chỗ, Lâm Phương Tri liền chen lấn Tiền Dung Dung, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt đẹp lo lắng nhìn cô.Không ai nhạy cảm hơn cậu, nhất là đối với sự thay đổi cảm xúc của Tô Đào.Tô Đào vỗ vỗ cậu: "Không sao, cùng ăn thêm chút nữa đi."Nói xong, cô thản nhiên cầm đũa lên.Đợi đến khi tan cuộc, cô mới quay lại hành lang đó, quả nhiên nhìn thấy hai người đàn ông mặt mũi bầm dập ngồi dựa vào tường. Hai người thấy cô, ít nhiều cũng còn chút mặt mũi, đồng thời quay mặt đi.Tô Đào lấy khăn ướt, đưa cho mỗi người một cái: "Đánh xong rồi? Lau đi."Lôi Hành nhanh chóng giật lấy, lau mạnh lên mặt.Thời Tử Tấn nhận lấy, chậm rãi lau vết máu ở khóe miệng, cuối cùng ấn lên cằm hơi sưng, bắt đầu kiểm điểm:"Tôi sai rồi."Lôi Hành trừng mắt nhìn anh, lập tức nói tiếp: "Tôi cũng sai rồi."Thực ra sai ở đâu anh thật sự không biết, nhưng nhận lỗi quyết không thể chậm trễ.Tô Đào nhìn bọn họ thở dài:"Hai người như vậy, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu, là tôi không xử lý tốt mối quan hệ nhạy cảm này, mới khiến hai người ra tay nặng với nhau."Không phải ra tay nặng sao, nhìn cái cách đánh nhau này, hôm nay đừng hòng gặp ai.Lôi Hành nghe rất khó chịu: "Là do tôi đeo bám cô mới gây ra chuyện này, không phải lỗi của cô." Thời Tử Tấn không tự chủ được gật đầu.Lôi Hành liếc thấy anh gật đầu, tức muốn chết, còn xen lẫn chút uất ức:"Tôi nói thẳng với cô, tôi cảm thấy tôi không sai! Không những không sai, tôi còn cảm thấy mình là nạn nhân, tôi có v* v*n họ Sở đâu, càng không cho cô ta chút hy vọng nào, là cô ta ngang ngược vô lý cứ nhất quyết xen vào cuộc sống của tôi, còn hại tôi theo đuổi cô phải thấp hơn Thời Tử Tấn ba phần, tôi thật sự..."Anh chửi thề một câu, rồi bắt đầu gãi đầu.Thời Tử Tấn nắm lấy tay anh: "Được rồi, tôi gật đầu một cái mà anh đã bị kí©h thí©ɧ vậy sao?""Anh gật đầu chính là kí©h thí©ɧ tôi, tôi còn không được tự bào chữa nữa à?"Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Tô Đào nhịn không được nói:"Hay là hai người đánh nhau tiếp đi."Hai người lập tức im lặng. Tô Đào lấy hộp quà mà Hỏa Xà tặng cô từ không gian của Phương Tri ra, nhét vào lòng Lôi Hành:"Anh cầm về đi, tôi sẽ không nhận đâu."Lôi Hành nghẹn lời.Tô Đào chân thành nói: "Lôi Hành, anh sẽ gặp được cô gái phù hợp, nhưng người đó sẽ không phải là tôi."Lôi Hành cảm thấy máu trong tứ chi đông cứng lại, anh khàn giọng: "Cho tôi thêm một cái khăn ướt nữa."Tô Đào rút ra đưa cho anh.Lôi Hành nhận lấy, rồi đột nhiên ném lên mặt Thời Tử Tấn: "Anh thắng rồi."Sau đó đứng dậy quay người bỏ đi.Tô Đào liền nói với anh:"Còn anh nữa, tôi không biết tại sao anh đột nhiên thay đổi, nhưng tôi không yên tâm, tạm thời cũng không thể chấp nhận anh, đứng dậy đi, để Khải Vũ chữa thương cho anh, tối nay còn có tiệc tối, chuyện của Kiều Tinh không thể giấu được lâu, người của Định Nam nhất định sẽ nghi ngờ, còn cả Sở Nguyệt bên kia cũng phải đề phòng, cho nên anh vẫn phải tiếp tục làm vệ sĩ cho tôi."Thời Tử Tấn nghe được hai chữ "tạm thời", trái tim treo lơ lửng liền rơi xuống.Tạm thời, chứ không phải bị cô dứt khoát từ chối như Lôi Hành. ...Tiệc tối của hội nghị được tổ chức khá long trọng, tầng một còn được sửa thành một sàn nhảy nhỏ, xung quanh có bàn ghế, phục vụ đi lại theo tiếng nhạc.