“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 675
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy Sầm Thiên Kiêu đang cố gắng giữ bình tĩnh.Sầm Thiên Kiêu vẫn chưa biết Phí Đông đã phản bội khai báo tất cả.Tô Đào khẽ liếc nhìn anh ta, giả vờ hỏi: "Ảnh và video đâu?"Sầm Thiên Kiêu nhanh chóng gửi cho cô.Tô Đào nhìn thấy thông báo tin nhắn trên thiết bị liên lạc, ngón tay khẽ run lên, nhưng vẫn nhấn vào xem.Trong ảnh và video, Thời Tử Tấn cả người ngoài khuôn mặt hơi trắng bệch ra, trông như đang ngủ, chỉ có thể nhìn kỹ vào màn hình mới có thể thấy mờ mờ một số vết thương nhỏ.Cô không dám chắc là Sầm Thiên Kiêu đã chỉnh sửa ảnh hoặc video để lừa cô, hay là Thời Tử Tấn bị thương không đến mức...Sầm Thiên Kiêu thấy cô xem kỹ, trái tim treo lơ lửng.Anh ta đã tìm rất lâu mới tìm được góc độ hoàn chỉnh như vậy.Chỉ cần hơi thay đổi góc độ một chút, là có thể nhìn thấy đủ loại nội tạng và vết thương, thảm không nỡ nhìn. Tô Đào tắt màn hình, nhìn anh ta, nói một câu khiến Sầm Thiên Kiêu hồn bay phách lạc: "Chỉ có góc độ này là có thể cho tôi xem đúng không, cảm ơn anh."Sầm Thiên Kiêu dựng tóc gáy, cũng không dám đoán câu nói này của cô là ý gì, cứng đờ tại chỗ, nhìn cô đi xa.Trong phòng thí nghiệm bí mật của Đông Dương, Tô Đào lại một lần nữa nhìn thấy Cốt Dực.Nó đang ở trong bể thí nghiệm kín khổng lồ, trôi nổi trong chất lỏng màu lam lục, nhắm chặt mắt.Đôi cánh màu máu của nó đã bị chặt đứt, được cất giữ trong một bể thí nghiệm khác.Lưng nó lộ ra xương trắng, xung quanh toàn là vết thương do dao chém.Trên trán nó gần mắt trái có một lỗ máu lớn, mí mắt trái lật ngược, lộ ra nửa nhãn cầu.Những bộ phận khác trên cơ thể cũng có hàng chục vết thương lớn nhỏ do dao chém, có thể thấy tình hình chiến đấu lúc đó là sinh tử ngàn cân treo sợi tóc. Vốn là người hộ tống hôm nay, Sầm Thiên Kiêu lúc này cũng không thể giả chết nữa, bước lên nói với Tô Đào: "Thực ra lão đại có cơ hội gϊếŧ nó, nhưng anh ấy biết giá trị nghiên cứu của Cốt Dực quá cao, nên khi giao chiến đều có giữ lại, Cốt Dực cũng dựa vào điểm này mà chiếm ưu thế, nếu không ai sống ai chết còn chưa biết được."Tô Đào nhìn chằm chằm vào anh ta.Sầm Thiên Kiêu lập tức nhận ra mình lỡ lời, trong lòng tự tát mình hai cái, nói gì mà chết với chả sống, miệng thúi."Tôi chỉ ví dụ thôi... không ai chết cả."Tô Đào cũng không truy hỏi, trực tiếp nói: "Phương Tri, thu lại mang đi thôi, chúng ta nhanh chóng quay về."Cùng đi Đào Dương với họ, còn có ba nhà nghiên cứu hàng đầu của Đông Dương, trong đó người lớn tuổi nhất, đầu tóc bạc trắng là họ Kiều, mọi người đều gọi ông là viện sĩ Kiều. Vừa lên xe, viện sĩ Kiều đã có chút nóng lòng hỏi: "Bà chủ Tô, cho hỏi ông Thẩm Vấn Trình ở Hà Khang và nhóm của ông ấy đang ở Đào Dương đúng không?"Ông ấy không nhắc, Tô Đào suýt nữa quên mất việc sắp xếp cho mấy người Thẩm Vấn Trình.Từ sau khi Hà Khang bị Cốt Dực tiêu diệt, cô đã tìm "Phá Trúc" đến cứu viện mấy người Thẩm Vấn Trình, sau khi cứu được họ liền ở lại Đào Dương.Tô Đào vẫn chưa từng đến thăm họ."Đúng vậy, họ vừa đến Đào Dương cách đây không lâu, ông có việc gì tìm họ sao?"Viện sĩ Kiều râu tóc bạc trắng có chút xúc động: "Đào Dương quả thật là nơi hội tụ nhân tài, ông Thẩm là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu zombie, không biết có thể tham gia cùng chúng tôi nghiên cứu Cốt Dực không? Nếu có ông ấy và nhóm của ông ấy tham gia, tôi tin chắc chắn sẽ sớm giải mã được mật mã biến dị DNA của Cốt Dực, biết đâu còn có thể tìm ra hướng nghiên cứu vắc xin quan trọng từ nó."
Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy Sầm Thiên Kiêu đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Sầm Thiên Kiêu vẫn chưa biết Phí Đông đã phản bội khai báo tất cả.
Tô Đào khẽ liếc nhìn anh ta, giả vờ hỏi: "Ảnh và video đâu?"
Sầm Thiên Kiêu nhanh chóng gửi cho cô.
Tô Đào nhìn thấy thông báo tin nhắn trên thiết bị liên lạc, ngón tay khẽ run lên, nhưng vẫn nhấn vào xem.
Trong ảnh và video, Thời Tử Tấn cả người ngoài khuôn mặt hơi trắng bệch ra, trông như đang ngủ, chỉ có thể nhìn kỹ vào màn hình mới có thể thấy mờ mờ một số vết thương nhỏ.
Cô không dám chắc là Sầm Thiên Kiêu đã chỉnh sửa ảnh hoặc video để lừa cô, hay là Thời Tử Tấn bị thương không đến mức...
Sầm Thiên Kiêu thấy cô xem kỹ, trái tim treo lơ lửng.
Anh ta đã tìm rất lâu mới tìm được góc độ hoàn chỉnh như vậy.
Chỉ cần hơi thay đổi góc độ một chút, là có thể nhìn thấy đủ loại nội tạng và vết thương, thảm không nỡ nhìn.
Tô Đào tắt màn hình, nhìn anh ta, nói một câu khiến Sầm Thiên Kiêu hồn bay phách lạc: "Chỉ có góc độ này là có thể cho tôi xem đúng không, cảm ơn anh."
Sầm Thiên Kiêu dựng tóc gáy, cũng không dám đoán câu nói này của cô là ý gì, cứng đờ tại chỗ, nhìn cô đi xa.
Trong phòng thí nghiệm bí mật của Đông Dương, Tô Đào lại một lần nữa nhìn thấy Cốt Dực.
Nó đang ở trong bể thí nghiệm kín khổng lồ, trôi nổi trong chất lỏng màu lam lục, nhắm chặt mắt.
Đôi cánh màu máu của nó đã bị chặt đứt, được cất giữ trong một bể thí nghiệm khác.
Lưng nó lộ ra xương trắng, xung quanh toàn là vết thương do dao chém.
Trên trán nó gần mắt trái có một lỗ máu lớn, mí mắt trái lật ngược, lộ ra nửa nhãn cầu.
Những bộ phận khác trên cơ thể cũng có hàng chục vết thương lớn nhỏ do dao chém, có thể thấy tình hình chiến đấu lúc đó là sinh tử ngàn cân treo sợi tóc.
Vốn là người hộ tống hôm nay, Sầm Thiên Kiêu lúc này cũng không thể giả chết nữa, bước lên nói với Tô Đào: "Thực ra lão đại có cơ hội gϊếŧ nó, nhưng anh ấy biết giá trị nghiên cứu của Cốt Dực quá cao, nên khi giao chiến đều có giữ lại, Cốt Dực cũng dựa vào điểm này mà chiếm ưu thế, nếu không ai sống ai chết còn chưa biết được."
Tô Đào nhìn chằm chằm vào anh ta.
Sầm Thiên Kiêu lập tức nhận ra mình lỡ lời, trong lòng tự tát mình hai cái, nói gì mà chết với chả sống, miệng thúi.
"Tôi chỉ ví dụ thôi... không ai chết cả."
Tô Đào cũng không truy hỏi, trực tiếp nói: "Phương Tri, thu lại mang đi thôi, chúng ta nhanh chóng quay về."
Cùng đi Đào Dương với họ, còn có ba nhà nghiên cứu hàng đầu của Đông Dương, trong đó người lớn tuổi nhất, đầu tóc bạc trắng là họ Kiều, mọi người đều gọi ông là viện sĩ Kiều.
Vừa lên xe, viện sĩ Kiều đã có chút nóng lòng hỏi: "Bà chủ Tô, cho hỏi ông Thẩm Vấn Trình ở Hà Khang và nhóm của ông ấy đang ở Đào Dương đúng không?"
Ông ấy không nhắc, Tô Đào suýt nữa quên mất việc sắp xếp cho mấy người Thẩm Vấn Trình.
Từ sau khi Hà Khang bị Cốt Dực tiêu diệt, cô đã tìm "Phá Trúc" đến cứu viện mấy người Thẩm Vấn Trình, sau khi cứu được họ liền ở lại Đào Dương.
Tô Đào vẫn chưa từng đến thăm họ.
"Đúng vậy, họ vừa đến Đào Dương cách đây không lâu, ông có việc gì tìm họ sao?"
Viện sĩ Kiều râu tóc bạc trắng có chút xúc động: "Đào Dương quả thật là nơi hội tụ nhân tài, ông Thẩm là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu zombie, không biết có thể tham gia cùng chúng tôi nghiên cứu Cốt Dực không? Nếu có ông ấy và nhóm của ông ấy tham gia, tôi tin chắc chắn sẽ sớm giải mã được mật mã biến dị DNA của Cốt Dực, biết đâu còn có thể tìm ra hướng nghiên cứu vắc xin quan trọng từ nó."
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy Sầm Thiên Kiêu đang cố gắng giữ bình tĩnh.Sầm Thiên Kiêu vẫn chưa biết Phí Đông đã phản bội khai báo tất cả.Tô Đào khẽ liếc nhìn anh ta, giả vờ hỏi: "Ảnh và video đâu?"Sầm Thiên Kiêu nhanh chóng gửi cho cô.Tô Đào nhìn thấy thông báo tin nhắn trên thiết bị liên lạc, ngón tay khẽ run lên, nhưng vẫn nhấn vào xem.Trong ảnh và video, Thời Tử Tấn cả người ngoài khuôn mặt hơi trắng bệch ra, trông như đang ngủ, chỉ có thể nhìn kỹ vào màn hình mới có thể thấy mờ mờ một số vết thương nhỏ.Cô không dám chắc là Sầm Thiên Kiêu đã chỉnh sửa ảnh hoặc video để lừa cô, hay là Thời Tử Tấn bị thương không đến mức...Sầm Thiên Kiêu thấy cô xem kỹ, trái tim treo lơ lửng.Anh ta đã tìm rất lâu mới tìm được góc độ hoàn chỉnh như vậy.Chỉ cần hơi thay đổi góc độ một chút, là có thể nhìn thấy đủ loại nội tạng và vết thương, thảm không nỡ nhìn. Tô Đào tắt màn hình, nhìn anh ta, nói một câu khiến Sầm Thiên Kiêu hồn bay phách lạc: "Chỉ có góc độ này là có thể cho tôi xem đúng không, cảm ơn anh."Sầm Thiên Kiêu dựng tóc gáy, cũng không dám đoán câu nói này của cô là ý gì, cứng đờ tại chỗ, nhìn cô đi xa.Trong phòng thí nghiệm bí mật của Đông Dương, Tô Đào lại một lần nữa nhìn thấy Cốt Dực.Nó đang ở trong bể thí nghiệm kín khổng lồ, trôi nổi trong chất lỏng màu lam lục, nhắm chặt mắt.Đôi cánh màu máu của nó đã bị chặt đứt, được cất giữ trong một bể thí nghiệm khác.Lưng nó lộ ra xương trắng, xung quanh toàn là vết thương do dao chém.Trên trán nó gần mắt trái có một lỗ máu lớn, mí mắt trái lật ngược, lộ ra nửa nhãn cầu.Những bộ phận khác trên cơ thể cũng có hàng chục vết thương lớn nhỏ do dao chém, có thể thấy tình hình chiến đấu lúc đó là sinh tử ngàn cân treo sợi tóc. Vốn là người hộ tống hôm nay, Sầm Thiên Kiêu lúc này cũng không thể giả chết nữa, bước lên nói với Tô Đào: "Thực ra lão đại có cơ hội gϊếŧ nó, nhưng anh ấy biết giá trị nghiên cứu của Cốt Dực quá cao, nên khi giao chiến đều có giữ lại, Cốt Dực cũng dựa vào điểm này mà chiếm ưu thế, nếu không ai sống ai chết còn chưa biết được."Tô Đào nhìn chằm chằm vào anh ta.Sầm Thiên Kiêu lập tức nhận ra mình lỡ lời, trong lòng tự tát mình hai cái, nói gì mà chết với chả sống, miệng thúi."Tôi chỉ ví dụ thôi... không ai chết cả."Tô Đào cũng không truy hỏi, trực tiếp nói: "Phương Tri, thu lại mang đi thôi, chúng ta nhanh chóng quay về."Cùng đi Đào Dương với họ, còn có ba nhà nghiên cứu hàng đầu của Đông Dương, trong đó người lớn tuổi nhất, đầu tóc bạc trắng là họ Kiều, mọi người đều gọi ông là viện sĩ Kiều. Vừa lên xe, viện sĩ Kiều đã có chút nóng lòng hỏi: "Bà chủ Tô, cho hỏi ông Thẩm Vấn Trình ở Hà Khang và nhóm của ông ấy đang ở Đào Dương đúng không?"Ông ấy không nhắc, Tô Đào suýt nữa quên mất việc sắp xếp cho mấy người Thẩm Vấn Trình.Từ sau khi Hà Khang bị Cốt Dực tiêu diệt, cô đã tìm "Phá Trúc" đến cứu viện mấy người Thẩm Vấn Trình, sau khi cứu được họ liền ở lại Đào Dương.Tô Đào vẫn chưa từng đến thăm họ."Đúng vậy, họ vừa đến Đào Dương cách đây không lâu, ông có việc gì tìm họ sao?"Viện sĩ Kiều râu tóc bạc trắng có chút xúc động: "Đào Dương quả thật là nơi hội tụ nhân tài, ông Thẩm là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu zombie, không biết có thể tham gia cùng chúng tôi nghiên cứu Cốt Dực không? Nếu có ông ấy và nhóm của ông ấy tham gia, tôi tin chắc chắn sẽ sớm giải mã được mật mã biến dị DNA của Cốt Dực, biết đâu còn có thể tìm ra hướng nghiên cứu vắc xin quan trọng từ nó."