“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 745
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Lăng Thiên Tề chỉ anh ta: "Cậu, cậu-"Sau đó lại là một tràng hắt hơi liên hoàn.Tô Đào không nhịn được ngồi xa thêm một chút, sợ bị nước bọt của anh bắn trúng.Trác Nhĩ Thành mặt không đổi sắc nói:"Lăng tiên sinh, tôi biết, anh muốn nói tôi nói đúng, đây chính là thành ý của chúng tôi."Chiều hôm đó Tô Đào đã nhìn thấy lô vũ khí đó, được chất ở cốp sau của mấy chiếc xe của Tân Đô.Khoảng hơn một trăm khẩu súng trường và hai thùng đạn.Cô không hiểu mấy thứ này, gọi Ngu bà bà đến kiểm hàng.Ngu bà bà cầm một khẩu lên xem, có vẻ khá chê bai ném lại:"Lừa cô đấy, toàn là đồ bỏ đi."Tô Đào bĩu môi, đang định nói vậy thì tìm chỗ vứt đi, Ngu bà bà lại nói:"Cũng miễn cưỡng có thể tái chế lại, chắc cũng không kém súng trường tự động trên thị trường bây giờ, đều mang đến xưởng cho tôi đi." Tô Đào nuốt lại lời định nói, nhanh chóng tìm người đến kéo đi.Lăng Thiên Tề không biết là do cơ thể quá yếu, hay là bị Trác Nhĩ Thành làm tức đến phát bệnh cũ, tối hôm đó cảm lạnh và sốt cùng lúc, trực tiếp nằm viện ở phòng khám của Đào Dương.Vốn định quay về, cũng đành tạm ở lại.Các vệ sĩ đi cùng miệng thì nói lo lắng cho lãnh đạo, ra khỏi phòng khám trong lòng lại nghĩ ngài tốt nhất là bệnh lâu một chút.Trời lạnh như vậy, bọn họ chỉ muốn ở Đào Dương thêm một thời gian, giữa mùa đông đi đường quá vất vả.Tô Đào cũng làm bộ làm tịch đi thăm, thấy Lăng Thiên Tề hình như thật sự bệnh không nhẹ, tuyệt đối không phải giả vờ, mặt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể cũng luôn duy trì ở 40 độ, không nhịn được hỏi Trọng Cao Dật:"Anh ấy không sao chứ? Sao chỉ thổi gió lạnh một chút mà lại ngã bệnh vậy?" Trọng Cao Dật nói: "Trên người có vết thương cũ nghiêm trọng, bệnh căn để lại từ những năm trước, nhiệt độ đột ngột giảm, nóng lạnh xen kẽ, liền bị kí©h thí©ɧ, bây giờ tôi chỉ có thể tìm cách hạ sốt cho anh ấy, tôi đã bảo Thần Hi đi bệnh viện Đông Dương mua thuốc hạ sốt đặc trị rồi, vượt qua đêm nay rồi xem sao."Tô Đào gật đầu, ra khỏi phòng khám, Trác Nhĩ Thành vẫn luôn chờ ở cửa đi tới nói:"Tô tiểu thư, không, có lẽ nên gọi cô là Bà chủ Tô."Tô Đào nhìn anh ta: "Trác hội trưởng có việc gì thì cứ nói thẳng đi."Trác Nhĩ Thành lại mở miệng xin lỗi: "Trước đây tôi không điều tra rõ ràng chuyện nhà cô, để Giang Cẩm Vi đi tìm cô, gây phiền phức cho cô, tôi đã chia tay với cô ta, cắt đứt liên lạc hoàn toàn rồi."Tô Đào nói: "Anh chia tay thì liên quan gì đến tôi, không cần phải nói với tôi, hơn nữa tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà đó rồi, không có chuyện "nhà cô"." Trác Nhĩ Thành tự biết mình nói sai, xoa xoa mi tâm chuyển chủ đề:"Lăng Thiên Tề thật ra là muốn Đào Dương giảm giá vật tư, lô vũ khí này là vật trao đổi để giảm giá, là tôi tự ý làm chủ mới làm anh ấy tức đến phát bệnh."Tô Đào có chút bất ngờ nhìn anh ta: "Trác hội trưởng làm vậy là vì sao?""Lý do tôi đã nói rồi, chính là muốn thiết lập quan hệ thân thiết với Đào Dương, tôi luôn biết nhìn xa trông rộng, bây giờ nhìn khắp nam bắc cộng thêm ven biển, chỉ có Đào Dương mới có thể xuất ra nhiều đồ như vậy, chỉ nhờ điều này thôi, các người sớm muộn gì cũng sẽ lớn mạnh, tôi không muốn làm mất lòng các người."Tô Đào không nhịn được mỉa mai anh ta một câu:"Những điều này anh nhìn rất rõ, sao đến lượt phụ nữ thì anh lại nhìn lầm rồi."Trác Nhĩ Thành hơi lúng túng, đành tự chữa thẹn: "Đàn ông luôn có lúc mù quáng ở những nơi mà cô không ngờ tới, xin lượng thứ."Tô Đào cười: "Thôi được rồi, tôi biết rồi, tôi không có ý kiến gì với anh, nhưng anh phải nghĩ kỹ xem sau khi Lăng tiên sinh khỏi bệnh thì giải thích với anh ấy thế nào, giải thích với Tân Đô thế nào."
Lăng Thiên Tề chỉ anh ta: "Cậu, cậu-"
Sau đó lại là một tràng hắt hơi liên hoàn.
Tô Đào không nhịn được ngồi xa thêm một chút, sợ bị nước bọt của anh bắn trúng.
Trác Nhĩ Thành mặt không đổi sắc nói:
"Lăng tiên sinh, tôi biết, anh muốn nói tôi nói đúng, đây chính là thành ý của chúng tôi."
Chiều hôm đó Tô Đào đã nhìn thấy lô vũ khí đó, được chất ở cốp sau của mấy chiếc xe của Tân Đô.
Khoảng hơn một trăm khẩu súng trường và hai thùng đạn.
Cô không hiểu mấy thứ này, gọi Ngu bà bà đến kiểm hàng.
Ngu bà bà cầm một khẩu lên xem, có vẻ khá chê bai ném lại:
"Lừa cô đấy, toàn là đồ bỏ đi."
Tô Đào bĩu môi, đang định nói vậy thì tìm chỗ vứt đi, Ngu bà bà lại nói:
"Cũng miễn cưỡng có thể tái chế lại, chắc cũng không kém súng trường tự động trên thị trường bây giờ, đều mang đến xưởng cho tôi đi."
Tô Đào nuốt lại lời định nói, nhanh chóng tìm người đến kéo đi.
Lăng Thiên Tề không biết là do cơ thể quá yếu, hay là bị Trác Nhĩ Thành làm tức đến phát bệnh cũ, tối hôm đó cảm lạnh và sốt cùng lúc, trực tiếp nằm viện ở phòng khám của Đào Dương.
Vốn định quay về, cũng đành tạm ở lại.
Các vệ sĩ đi cùng miệng thì nói lo lắng cho lãnh đạo, ra khỏi phòng khám trong lòng lại nghĩ ngài tốt nhất là bệnh lâu một chút.
Trời lạnh như vậy, bọn họ chỉ muốn ở Đào Dương thêm một thời gian, giữa mùa đông đi đường quá vất vả.
Tô Đào cũng làm bộ làm tịch đi thăm, thấy Lăng Thiên Tề hình như thật sự bệnh không nhẹ, tuyệt đối không phải giả vờ, mặt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể cũng luôn duy trì ở 40 độ, không nhịn được hỏi Trọng Cao Dật:
"Anh ấy không sao chứ? Sao chỉ thổi gió lạnh một chút mà lại ngã bệnh vậy?"
Trọng Cao Dật nói: "Trên người có vết thương cũ nghiêm trọng, bệnh căn để lại từ những năm trước, nhiệt độ đột ngột giảm, nóng lạnh xen kẽ, liền bị kí©h thí©ɧ, bây giờ tôi chỉ có thể tìm cách hạ sốt cho anh ấy, tôi đã bảo Thần Hi đi bệnh viện Đông Dương mua thuốc hạ sốt đặc trị rồi, vượt qua đêm nay rồi xem sao."
Tô Đào gật đầu, ra khỏi phòng khám, Trác Nhĩ Thành vẫn luôn chờ ở cửa đi tới nói:
"Tô tiểu thư, không, có lẽ nên gọi cô là Bà chủ Tô."
Tô Đào nhìn anh ta: "Trác hội trưởng có việc gì thì cứ nói thẳng đi."
Trác Nhĩ Thành lại mở miệng xin lỗi: "Trước đây tôi không điều tra rõ ràng chuyện nhà cô, để Giang Cẩm Vi đi tìm cô, gây phiền phức cho cô, tôi đã chia tay với cô ta, cắt đứt liên lạc hoàn toàn rồi."
Tô Đào nói: "Anh chia tay thì liên quan gì đến tôi, không cần phải nói với tôi, hơn nữa tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà đó rồi, không có chuyện "nhà cô"."
Trác Nhĩ Thành tự biết mình nói sai, xoa xoa mi tâm chuyển chủ đề:
"Lăng Thiên Tề thật ra là muốn Đào Dương giảm giá vật tư, lô vũ khí này là vật trao đổi để giảm giá, là tôi tự ý làm chủ mới làm anh ấy tức đến phát bệnh."
Tô Đào có chút bất ngờ nhìn anh ta: "Trác hội trưởng làm vậy là vì sao?"
"Lý do tôi đã nói rồi, chính là muốn thiết lập quan hệ thân thiết với Đào Dương, tôi luôn biết nhìn xa trông rộng, bây giờ nhìn khắp nam bắc cộng thêm ven biển, chỉ có Đào Dương mới có thể xuất ra nhiều đồ như vậy, chỉ nhờ điều này thôi, các người sớm muộn gì cũng sẽ lớn mạnh, tôi không muốn làm mất lòng các người."
Tô Đào không nhịn được mỉa mai anh ta một câu:
"Những điều này anh nhìn rất rõ, sao đến lượt phụ nữ thì anh lại nhìn lầm rồi."
Trác Nhĩ Thành hơi lúng túng, đành tự chữa thẹn: "Đàn ông luôn có lúc mù quáng ở những nơi mà cô không ngờ tới, xin lượng thứ."
Tô Đào cười: "Thôi được rồi, tôi biết rồi, tôi không có ý kiến gì với anh, nhưng anh phải nghĩ kỹ xem sau khi Lăng tiên sinh khỏi bệnh thì giải thích với anh ấy thế nào, giải thích với Tân Đô thế nào."
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Lăng Thiên Tề chỉ anh ta: "Cậu, cậu-"Sau đó lại là một tràng hắt hơi liên hoàn.Tô Đào không nhịn được ngồi xa thêm một chút, sợ bị nước bọt của anh bắn trúng.Trác Nhĩ Thành mặt không đổi sắc nói:"Lăng tiên sinh, tôi biết, anh muốn nói tôi nói đúng, đây chính là thành ý của chúng tôi."Chiều hôm đó Tô Đào đã nhìn thấy lô vũ khí đó, được chất ở cốp sau của mấy chiếc xe của Tân Đô.Khoảng hơn một trăm khẩu súng trường và hai thùng đạn.Cô không hiểu mấy thứ này, gọi Ngu bà bà đến kiểm hàng.Ngu bà bà cầm một khẩu lên xem, có vẻ khá chê bai ném lại:"Lừa cô đấy, toàn là đồ bỏ đi."Tô Đào bĩu môi, đang định nói vậy thì tìm chỗ vứt đi, Ngu bà bà lại nói:"Cũng miễn cưỡng có thể tái chế lại, chắc cũng không kém súng trường tự động trên thị trường bây giờ, đều mang đến xưởng cho tôi đi." Tô Đào nuốt lại lời định nói, nhanh chóng tìm người đến kéo đi.Lăng Thiên Tề không biết là do cơ thể quá yếu, hay là bị Trác Nhĩ Thành làm tức đến phát bệnh cũ, tối hôm đó cảm lạnh và sốt cùng lúc, trực tiếp nằm viện ở phòng khám của Đào Dương.Vốn định quay về, cũng đành tạm ở lại.Các vệ sĩ đi cùng miệng thì nói lo lắng cho lãnh đạo, ra khỏi phòng khám trong lòng lại nghĩ ngài tốt nhất là bệnh lâu một chút.Trời lạnh như vậy, bọn họ chỉ muốn ở Đào Dương thêm một thời gian, giữa mùa đông đi đường quá vất vả.Tô Đào cũng làm bộ làm tịch đi thăm, thấy Lăng Thiên Tề hình như thật sự bệnh không nhẹ, tuyệt đối không phải giả vờ, mặt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể cũng luôn duy trì ở 40 độ, không nhịn được hỏi Trọng Cao Dật:"Anh ấy không sao chứ? Sao chỉ thổi gió lạnh một chút mà lại ngã bệnh vậy?" Trọng Cao Dật nói: "Trên người có vết thương cũ nghiêm trọng, bệnh căn để lại từ những năm trước, nhiệt độ đột ngột giảm, nóng lạnh xen kẽ, liền bị kí©h thí©ɧ, bây giờ tôi chỉ có thể tìm cách hạ sốt cho anh ấy, tôi đã bảo Thần Hi đi bệnh viện Đông Dương mua thuốc hạ sốt đặc trị rồi, vượt qua đêm nay rồi xem sao."Tô Đào gật đầu, ra khỏi phòng khám, Trác Nhĩ Thành vẫn luôn chờ ở cửa đi tới nói:"Tô tiểu thư, không, có lẽ nên gọi cô là Bà chủ Tô."Tô Đào nhìn anh ta: "Trác hội trưởng có việc gì thì cứ nói thẳng đi."Trác Nhĩ Thành lại mở miệng xin lỗi: "Trước đây tôi không điều tra rõ ràng chuyện nhà cô, để Giang Cẩm Vi đi tìm cô, gây phiền phức cho cô, tôi đã chia tay với cô ta, cắt đứt liên lạc hoàn toàn rồi."Tô Đào nói: "Anh chia tay thì liên quan gì đến tôi, không cần phải nói với tôi, hơn nữa tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà đó rồi, không có chuyện "nhà cô"." Trác Nhĩ Thành tự biết mình nói sai, xoa xoa mi tâm chuyển chủ đề:"Lăng Thiên Tề thật ra là muốn Đào Dương giảm giá vật tư, lô vũ khí này là vật trao đổi để giảm giá, là tôi tự ý làm chủ mới làm anh ấy tức đến phát bệnh."Tô Đào có chút bất ngờ nhìn anh ta: "Trác hội trưởng làm vậy là vì sao?""Lý do tôi đã nói rồi, chính là muốn thiết lập quan hệ thân thiết với Đào Dương, tôi luôn biết nhìn xa trông rộng, bây giờ nhìn khắp nam bắc cộng thêm ven biển, chỉ có Đào Dương mới có thể xuất ra nhiều đồ như vậy, chỉ nhờ điều này thôi, các người sớm muộn gì cũng sẽ lớn mạnh, tôi không muốn làm mất lòng các người."Tô Đào không nhịn được mỉa mai anh ta một câu:"Những điều này anh nhìn rất rõ, sao đến lượt phụ nữ thì anh lại nhìn lầm rồi."Trác Nhĩ Thành hơi lúng túng, đành tự chữa thẹn: "Đàn ông luôn có lúc mù quáng ở những nơi mà cô không ngờ tới, xin lượng thứ."Tô Đào cười: "Thôi được rồi, tôi biết rồi, tôi không có ý kiến gì với anh, nhưng anh phải nghĩ kỹ xem sau khi Lăng tiên sinh khỏi bệnh thì giải thích với anh ấy thế nào, giải thích với Tân Đô thế nào."