“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 757
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Ai ngờ Trang Uyển hoàn toàn không để ý đến ông, chỉ nắm tay Tô Đào khóc, khóc xong thậm chí còn không về nhà, quay lại văn phòng làm thêm hai tiếng đồng hồ.Trang Uyển rất áy náy, mấy ngày nay vì lo lắng cho đứa con trai hư hỏng, trạng thái làm việc rất kém.Hôm nay nhất định phải bù lại.Tiểu Dư thấy cấp trên trực tiếp của mình đi làm thêm, cũng không dám về nhà, cũng vội vàng đuổi theo.Thế là, hoàn toàn cuốn theo, người nọ người kia đều chạy về văn phòng làm thêm giờ.Một số công việc rõ ràng đã làm xong, thấy mọi người đều đi làm thêm, cũng không thể không đi theo.Tô Đào đặc biệt đến Đào Lý Lâu xem một vòng, thấy 80% chỗ ngồi đều có người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi:"Ai không có việc gì thì về nhà ngủ đi! Bây giờ tôi đếm ngược, mười phút sau mà còn ai ở đây, thì tối nay ngủ ở đây luôn, sau đó một tuần cũng đừng về nhà!" Mọi người im thin thít, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi tầm mắt cô.Tô Đào đi vào văn phòng nhỏ bên trong, muốn tiếp tục bắt những kẻ cuồng công việc, không ngờ lại nhìn thấy ông cụ Mai.Cô lập tức nghẹn lời:"Ông Mai, ông xem bây giờ là mấy giờ rồi? Về nghỉ ngơi sớm đi."Người đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cứ làm việc cường độ cao như vậy, cô thực sự rất lo lắng.Hai thầy trò ông cụ Mai đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô từ đống bản vẽ.Trịnh Tinh vẫn hơi sợ Tô Đào, ấp úng không dám nói gì.Ông cụ Mai tháo kính, phẩy tay bảo Trịnh Tinh ra ngoài, ngồi lại nói chuyện riêng với Tô Đào:"Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa nhắm mắt lại là thấy Tiểu Phán."Mấy chữ cuối cùng ông cụ nói đều run rẩy.Tô Đào lập tức im lặng.Ông cụ Mai rất kiềm chế, tự mình cố gắng bình tĩnh lại một hồi lâu, mới lại nói: "Đào Đào, mấy hôm nữa cháu rảnh thì dẫn tôi đi xem kẻ đã hại chết nó nhé."Tô Đào lập tức ngẩng đầu: "Ông." cần gì chứ?Đi xem kẻ gϊếŧ người, chẳng phải là càng khó chịu, nghẹn ngào hơn sao.Ngay cả cô, đến bây giờ cũng chưa từng chủ động đi xem Cốt Dực một lần, nếu có thể, cô thậm chí muốn nó biến mất, tốt nhất là vĩnh viễn cũng không nhìn thấy nó.Ông cụ Mai ho hai tiếng, nói có chút khó khăn:"Tiểu Phán báo mộng bảo tôi đi xem, về rồi đến mộ nó nói cho nó biết tình hình."Tô Đào sững sờ, nhất thời không biết là Liễu Phán Phán thực sự muốn xem con trai mình thế nào, hay là ông cụ Mai ngày nghĩ đêm mơ...Cô đành gật đầu: "Mấy hôm nữa cháu dẫn ông đi xem."Ông cụ Mai gật đầu, ánh mắt có chút mệt mỏi và ảm đạm, tự mình vịn ghế đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, còn bảo Tô Đào đừng đi theo ông. Màn đêm đen kịt, bóng người tóc bạc, lờ mờ. ...Khu ĐôngCố Minh Trì cau mày nhìn thông tin mà đội xe gần đây báo cáo lại, tuy có bán thuốc men, nhưng giá cả đắt đỏ, đúng là chặt chém, vô lý đến cùng cực.Thuốc cảm sốt thông thường ba bốn nghìn tệ Liên bang, lại có thể bán với giá hơn hai vạn một hộp.Hồi Tố hắt hơi một cái nói:"Đây đã là nhà thuốc mà bọn họ tìm được có giá thấp nhất rồi, hắt xì—— đồ vô lương tâm."Cố Minh Trì ném tài liệu xuống, trầm mặt nói: "Bảo sếp nhà thuốc gọi điện thoại trực tiếp nói chuyện với tôi."
Ai ngờ Trang Uyển hoàn toàn không để ý đến ông, chỉ nắm tay Tô Đào khóc, khóc xong thậm chí còn không về nhà, quay lại văn phòng làm thêm hai tiếng đồng hồ.
Trang Uyển rất áy náy, mấy ngày nay vì lo lắng cho đứa con trai hư hỏng, trạng thái làm việc rất kém.
Hôm nay nhất định phải bù lại.
Tiểu Dư thấy cấp trên trực tiếp của mình đi làm thêm, cũng không dám về nhà, cũng vội vàng đuổi theo.
Thế là, hoàn toàn cuốn theo, người nọ người kia đều chạy về văn phòng làm thêm giờ.
Một số công việc rõ ràng đã làm xong, thấy mọi người đều đi làm thêm, cũng không thể không đi theo.
Tô Đào đặc biệt đến Đào Lý Lâu xem một vòng, thấy 80% chỗ ngồi đều có người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi:
"Ai không có việc gì thì về nhà ngủ đi! Bây giờ tôi đếm ngược, mười phút sau mà còn ai ở đây, thì tối nay ngủ ở đây luôn, sau đó một tuần cũng đừng về nhà!"
Mọi người im thin thít, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi tầm mắt cô.
Tô Đào đi vào văn phòng nhỏ bên trong, muốn tiếp tục bắt những kẻ cuồng công việc, không ngờ lại nhìn thấy ông cụ Mai.
Cô lập tức nghẹn lời:
"Ông Mai, ông xem bây giờ là mấy giờ rồi? Về nghỉ ngơi sớm đi."
Người đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cứ làm việc cường độ cao như vậy, cô thực sự rất lo lắng.
Hai thầy trò ông cụ Mai đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô từ đống bản vẽ.
Trịnh Tinh vẫn hơi sợ Tô Đào, ấp úng không dám nói gì.
Ông cụ Mai tháo kính, phẩy tay bảo Trịnh Tinh ra ngoài, ngồi lại nói chuyện riêng với Tô Đào:
"Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa nhắm mắt lại là thấy Tiểu Phán."
Mấy chữ cuối cùng ông cụ nói đều run rẩy.
Tô Đào lập tức im lặng.
Ông cụ Mai rất kiềm chế, tự mình cố gắng bình tĩnh lại một hồi lâu, mới lại nói:
"Đào Đào, mấy hôm nữa cháu rảnh thì dẫn tôi đi xem kẻ đã hại chết nó nhé."
Tô Đào lập tức ngẩng đầu: "Ông." cần gì chứ?
Đi xem kẻ gϊếŧ người, chẳng phải là càng khó chịu, nghẹn ngào hơn sao.
Ngay cả cô, đến bây giờ cũng chưa từng chủ động đi xem Cốt Dực một lần, nếu có thể, cô thậm chí muốn nó biến mất, tốt nhất là vĩnh viễn cũng không nhìn thấy nó.
Ông cụ Mai ho hai tiếng, nói có chút khó khăn:
"Tiểu Phán báo mộng bảo tôi đi xem, về rồi đến mộ nó nói cho nó biết tình hình."
Tô Đào sững sờ, nhất thời không biết là Liễu Phán Phán thực sự muốn xem con trai mình thế nào, hay là ông cụ Mai ngày nghĩ đêm mơ...
Cô đành gật đầu: "Mấy hôm nữa cháu dẫn ông đi xem."
Ông cụ Mai gật đầu, ánh mắt có chút mệt mỏi và ảm đạm, tự mình vịn ghế đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, còn bảo Tô Đào đừng đi theo ông.
Màn đêm đen kịt, bóng người tóc bạc, lờ mờ. ...
Khu Đông
Cố Minh Trì cau mày nhìn thông tin mà đội xe gần đây báo cáo lại, tuy có bán thuốc men, nhưng giá cả đắt đỏ, đúng là chặt chém, vô lý đến cùng cực.
Thuốc cảm sốt thông thường ba bốn nghìn tệ Liên bang, lại có thể bán với giá hơn hai vạn một hộp.
Hồi Tố hắt hơi một cái nói:
"Đây đã là nhà thuốc mà bọn họ tìm được có giá thấp nhất rồi, hắt xì—— đồ vô lương tâm."
Cố Minh Trì ném tài liệu xuống, trầm mặt nói: "Bảo sếp nhà thuốc gọi điện thoại trực tiếp nói chuyện với tôi."
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Ai ngờ Trang Uyển hoàn toàn không để ý đến ông, chỉ nắm tay Tô Đào khóc, khóc xong thậm chí còn không về nhà, quay lại văn phòng làm thêm hai tiếng đồng hồ.Trang Uyển rất áy náy, mấy ngày nay vì lo lắng cho đứa con trai hư hỏng, trạng thái làm việc rất kém.Hôm nay nhất định phải bù lại.Tiểu Dư thấy cấp trên trực tiếp của mình đi làm thêm, cũng không dám về nhà, cũng vội vàng đuổi theo.Thế là, hoàn toàn cuốn theo, người nọ người kia đều chạy về văn phòng làm thêm giờ.Một số công việc rõ ràng đã làm xong, thấy mọi người đều đi làm thêm, cũng không thể không đi theo.Tô Đào đặc biệt đến Đào Lý Lâu xem một vòng, thấy 80% chỗ ngồi đều có người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi:"Ai không có việc gì thì về nhà ngủ đi! Bây giờ tôi đếm ngược, mười phút sau mà còn ai ở đây, thì tối nay ngủ ở đây luôn, sau đó một tuần cũng đừng về nhà!" Mọi người im thin thít, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi tầm mắt cô.Tô Đào đi vào văn phòng nhỏ bên trong, muốn tiếp tục bắt những kẻ cuồng công việc, không ngờ lại nhìn thấy ông cụ Mai.Cô lập tức nghẹn lời:"Ông Mai, ông xem bây giờ là mấy giờ rồi? Về nghỉ ngơi sớm đi."Người đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cứ làm việc cường độ cao như vậy, cô thực sự rất lo lắng.Hai thầy trò ông cụ Mai đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô từ đống bản vẽ.Trịnh Tinh vẫn hơi sợ Tô Đào, ấp úng không dám nói gì.Ông cụ Mai tháo kính, phẩy tay bảo Trịnh Tinh ra ngoài, ngồi lại nói chuyện riêng với Tô Đào:"Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa nhắm mắt lại là thấy Tiểu Phán."Mấy chữ cuối cùng ông cụ nói đều run rẩy.Tô Đào lập tức im lặng.Ông cụ Mai rất kiềm chế, tự mình cố gắng bình tĩnh lại một hồi lâu, mới lại nói: "Đào Đào, mấy hôm nữa cháu rảnh thì dẫn tôi đi xem kẻ đã hại chết nó nhé."Tô Đào lập tức ngẩng đầu: "Ông." cần gì chứ?Đi xem kẻ gϊếŧ người, chẳng phải là càng khó chịu, nghẹn ngào hơn sao.Ngay cả cô, đến bây giờ cũng chưa từng chủ động đi xem Cốt Dực một lần, nếu có thể, cô thậm chí muốn nó biến mất, tốt nhất là vĩnh viễn cũng không nhìn thấy nó.Ông cụ Mai ho hai tiếng, nói có chút khó khăn:"Tiểu Phán báo mộng bảo tôi đi xem, về rồi đến mộ nó nói cho nó biết tình hình."Tô Đào sững sờ, nhất thời không biết là Liễu Phán Phán thực sự muốn xem con trai mình thế nào, hay là ông cụ Mai ngày nghĩ đêm mơ...Cô đành gật đầu: "Mấy hôm nữa cháu dẫn ông đi xem."Ông cụ Mai gật đầu, ánh mắt có chút mệt mỏi và ảm đạm, tự mình vịn ghế đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, còn bảo Tô Đào đừng đi theo ông. Màn đêm đen kịt, bóng người tóc bạc, lờ mờ. ...Khu ĐôngCố Minh Trì cau mày nhìn thông tin mà đội xe gần đây báo cáo lại, tuy có bán thuốc men, nhưng giá cả đắt đỏ, đúng là chặt chém, vô lý đến cùng cực.Thuốc cảm sốt thông thường ba bốn nghìn tệ Liên bang, lại có thể bán với giá hơn hai vạn một hộp.Hồi Tố hắt hơi một cái nói:"Đây đã là nhà thuốc mà bọn họ tìm được có giá thấp nhất rồi, hắt xì—— đồ vô lương tâm."Cố Minh Trì ném tài liệu xuống, trầm mặt nói: "Bảo sếp nhà thuốc gọi điện thoại trực tiếp nói chuyện với tôi."